Ngụy Uyên vừa bước đến trước cửa liền nghe thấy tiếng rê.n rỉ vô lực bên trong truyền ra, cảm giác như có con dao cứa vào tim khiến đôi mắt hắn tối sầm. Hắn loạng choạng bám chặt cửa đẩy vào, cánh cửa thấp che đi sự hoảng loạn của hắn.
Nhóm cung nhân hai mặt nhìn nhau, chưa bao giờ thấy bệ hạ hoảng hốt như vậy.
Khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, tiếng gió rét gào thét xông vào. Tống ngự y giận dữ đang chuẩn bị chửi ầm lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy Ngụy Uyên đang đứng ngây người ở cửa.
Tống ngự y nuốt xuống cơn tức, lạnh lùng nói: "Bệ hạ nhanh nhanh đóng cửa lại, lửa than trong phòng vừa mới nhóm lên, nếu bị tắt thì sẽ lạnh lắm."
Ngụy Uyên đang định đóng cửa lại nhưng đột nhiên phát hiện một bên cửa sổ đã bị hỏng, gió lạnh phần phật lao vào phòng, không biết màn cửa sổ xanh biếc dán từ bao giờ đã sớm bị gió lật tung. Khí lạnh từ lòng bàn chân chạy khắp cơ thể, mấy ngày nay Diệp Đinh phải chịu bao nhiêu khổ cũng là do hắn quá sơ ý không ngờ tới.
Vào cái ngày phế hậu, một đạo ý chỉ truyền vào cung.
Diệp Đinh không nhìn thấy Ngụy Uyên, chỉ lãnh đạm cúi đầu lắng nghe ý chỉ trầm bổng đọc ra từ trong miệng thái giám truyền lệnh.
Thời điểm hắn ra đi không mang theo bất cứ vật gì, người mặc bộ tố y, một thân một mình. Từng có chiến kỳ khoác thân, từng cầm phượng khắc trong tay, kết quả đều trả lại Ngụy Uyên.
Dư lại chỉ còn hai đứa bé trong bụng mà thôi, bây giờ cũng là lúc nên giao lại rồi.
Ngụy Uyên cúi xuống đặt tay Diệp Đinh vào lòng bàn tay mình, nhưng đầu ngón tay lạnh lẽo, dù cho nắm chặt thế nào cũng không ấm nổi. Diệp Đinh nằm trên giường, cả người ướt sũng, đôi mắt hơi khép, lồ.ng ngực khó khăn phập phồng, chiếc bụng cao cao dưới chăn cũng run lên theo. Vừa thở được mấy hơi, Ngụy Uyên cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo trong lòng bàn tay bỗng nhiên cứng đờ, gắt gao siết chặt tay hắn. Đôi mắt Diệp Đinh bỗng mở lớn, cả người thống khổ run rẩy không ngừng, đôi môi tái nhợt mấp máy, từng tiếng than nhẹ bị đè nén theo kẽ răng thoát ra. Mồ hôi trên trán lăn xuống, lại lần nữa thấm vào trong tóc.
"Vu Nhược, Vu Nhược!" Ngụy Uyên kinh hoảng gọi hắn, nắm chặt tay hắn luống cuống nhìn về phía Tống ngự y, gấp gáp hỏi: "Hắn đã đau đến thế này sao vẫn còn chưa sinh?"
Tống ngự y lạnh lùng nói: "Lúc này mới được bao lâu, hiếm khi bệ hạ có thời gian canh giữ ở đây thay vì ở bên cạnh hắn hò hét, chi bằng nói chuyện nhiều với hắn thì hơn."
Tất nhiên lúc này Ngụy Uyên sẽ không so đo cái miệng của Tống ngự y làm gì, chỉ truy hỏi đến cùng: "Tình huống bây giờ của Vu Nhược ra sao?"
Tống ngự y một bên xoàn xoạt nhanh chóng nâng bút ghi phương thuốc, một bên nói: "Cung khẩu mở sáu ngón, cố gắng nhịn thêm mấy canh giờ hẳn có thể sinh. Chỉ là thân thể hắn hư nhược cộng thêm bệnh cũ, thai cũng không được dưỡng tốt..."
Tống ngự y nói đến đây là dừng, không nói thêm gì nữa.
Khuôn mặt Ngụy Uyên trắng bệch, đỡ Diệp Đinh từ trên giường ôm vào ngực nói: "Ta đưa hắn về tẩm cung, nơi này không được, thân thể hắn không thể bị cảm lạnh."
Tống ngự y tức giận, hai bước tiến lên giữ chặt Diệp Đinh: "Bệ hạ không được động đến hắn! Đã là lúc nào rồi còn muốn giày vò, vốn còn nửa hơi tàn nhưng nếu ôm người đi, nửa đường xảy ra chuyện thì hay rồi!"
Sắc mặt Ngụy Uyên trắng bệch mấy phần, kinh ngạc hỏi: "Cái gì gọi là nửa hơi tàn..."
Tống ngự y cũng không giấu diếm hắn, ép Diệp Đinh nằm về chỗ cũ, thấp giọng nói: "Tám chín phần mười là khó sinh, lại đau đã hai ba ngày. Uống thêm mấy bát thuốc cũng không thể thúc mở được mấy ngón tay. Bệ hạ, lão già ta là người đã bước một chân xuống mồ, nói nhiều vài câu, bệ hạ nghe một chút là được. Đến giờ phút này, bệ hạ còn lời gì muốn nói thì nói đi, miễn cho sau này hối hận."
Một câu nói, cuối cùng Ngụy Uyên chịu không nổi mà trượt xuống, ngồi quỳ dưới chân giường, không nói gì nhìn Diệp Đinh đang đau đớn giãy dụa.
"Bệ hạ thử gọi hắn xem có thể làm hắn tỉnh chút nào không. Sợ là cũng bị đau đớn làm cho hồ đồ rồi, cái gì cũng không biết". Tống ngự y dém kỹ lại nệm cho Diệp Đinh.
Diệp Đinh chịu đựng qua cơn đau đẻ, thở hổn hển hai cái, mơ mơ màng màng mở miệng gọi nhị ca.
Một tiếng nhị ca mơ hồ không rõ lại kéo Ngụy Uyên từ biên giới sắp sụp đổ trở về, hắn vội vàng dang tay ôm Diệp Đinh vào trong ngực, nghẹn ngào nói: "Vu Nhược, nhị ca ở đây, nhị ca ở chỗ này... Ngươi cố chống đỡ, nhị ca có thật nhiều thật nhiều lời muốn nói với ngươi, ngươi mở mắt ra nhìn, nhìn nhị ca có được hay không?"
Đôi mắt Diệp Đinh vẫn khép hờ như cũ, ánh mắt cũng không biết đặt ở nơi nào, mông lung không có tiêu cự, tối tăm lại mờ mịt. Ngụy Uyên không chờ được Diệp Đinh đáp lại, cơn đau đã đột ngột kéo đến khiến cho Diệp Đinh vô thức vươn người dậy rồi lại vô lực rơi xuống kèm theo tiếng rê.n rỉ thê lương từ yết hầu vọng ra.
Chưa bao giờ Ngụy Uyên cảm thấy bất lực như vậy, ngoại trừ nhìn hắn bị đau, đau đến nỗi cắn nát môi lưỡi, đau đến nỗi quằn quại, đau đến mức trong cổ gào thét ra máu, nhìn cả người hắn toàn mồ hôi nhưng cái gì cũng không thể làm được.
Diệp Đinh đau đớn, Ngụy Uyên sao lại không đau cho được.
Chúng thái y lần lượt đến, góc cửa sổ trong phòng bị hỏng đều đã được dán lại bằng giấy thiếp vàng thiếp bạc, trên mặt đất trải thảm nhung mềm mại, trên giường đổi thành tấm da hổ ấm áp, than sưởi đặt ở bốn góc phòng, mười chiếc nến vàng chạm khắc đặt ở khắp nơi, thậm chí trên giường còn treo lụa lăng, mành lụa đỏ mềm mại rủ xuống quấn lấy cánh tay tái nhợt của Diệp Đinh.
Đầu ngón tay trắng nhợt của Diệp Đinh khẽ trượt qua tấm lụa đỏ nhưng lại chẳng đủ sức bắt lấy, càng khiến vẻ nhợt nhạt thêm dọa người.
Đáy mắt hắn phản chiếu bông hoa mẫu đơn được thêu tinh xảo ở trướng đỏ trên đỉnh đầu cùng màu vàng của ánh nến, lại không có nửa phần ấm áp đọng trong đáy mắt.
Ngụy Uyên hốt hoảng nhớ đến đôi mắt đã từng làm hắn si mê, cười lên như ngọc, đuôi mắt tựa vầng trăng non, chứa đựng cả bầu trời sao giăng kín.
Hắn ngẩn ngơ chẳng biết đã bao lâu rồi chưa được thấy lại.
Cung nữ phất phới váy áo thơm ngát, ngọc khấu trên giày thêu leng keng, các nàng bưng mâm vàng chậu ngọc trong tay, cung kính đứng bốn phía, chúng thái y thay nhau tiến lên, thần sắc khẩn trương nhưng động tác nhanh nhẹn mà cẩn thận chu đáo.
Căn phòng rách nát lạnh lẽo ấy, trong đêm đó, cảnh một mình giãy dụa không người hỏi thăm dường như đã không còn sót lại chút gì...
Chỉ là nỗi hoang vắng dưới đáy lòng chẳng biết phải làm thế nào mới có thể dùng phú quý vinh hoa khỏa lấp.