Ngự Thư Phòng.
Ngụy Dục ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Ngụy Uyên xòe tay ra, thành khẩn nói:
"Hoàng huynh, thật sự không còn gì nữa."
Không còn thứ gì giữ riêng.
Ngụy Uyên nhìn quyển sách tranh nhỏ trước mặt, ho khẽ hai tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói:
"Tử Đàn, Phong Thủy có tính cách ôn hòa không quá bận tâm lễ nghĩa phép tắc, nhưng dù sao cũng là người đọc sách."
Ám chỉ vậy thôi, nói thêm nữa nghe có hơi bất ổn, dù sao đây cũng là việc nhà người ta.
Ngụy Dục vừa gật đầu thưa vâng, vừa nhìn Ngụy Uyên nhanh chóng cuộn sách tranh lại đút vào trong ống tay áo.
Không hề đau lòng chút nào đâu.
"Khụ, Tử Đàn này, ngươi với Phong Thủy gần đây vẫn ổn chứ?"
Ngụy Uyên ám chỉ một câu.
Chủ yếu là về mặt sinh hoạt vợ chồng.
Vẻ mặt Ngụy Uyên hơi bối rối:
"Ổn ạ, đệ và Phong Thủy vẫn luôn tốt đẹp."
Ngụy Uyên:
"..."
Ngụy Dục nhìn kỹ mắt Hoàng huynh, chợt thấy Hoàng huynh có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều, bộ dáng rõ ràng rất ủ rũ, dưới mắt lộ quầng xanh nhạt, hai tròng mắt tối tăm.
Ngụy Dục hơi trầm ngâm, lo lắng hỏi:
"Gần đây Hoàng huynh thấy khó chịu trong người hay gặp phải chuyện phiền lòng ạ? Thần đệ tuy bất tài, nhưng nguyện chia sẻ cùng Hoàng huynh."
Sắc mặt Ngụy Uyên càng khó coi, im lặng thật lâu sau mới ấp a ấp úng nói:
"Sau khi con gái út của đệ ra đời, Phong Thủy có..."
Ngụy Uyên chần chừ thêm một hồi mới cắn răng nói:
"... Có bệnh trạng không gần gũi ngươi không?"
Ngụy Dục có tâm tư tinh thế đương nhiên nghe một câu liền hiểu rõ, đầu tiên là thoáng kinh ngạc, sau đó lập tức lắc đầu:
"Việc như vậy thực ra chưa từng có."
Cuộc sống sinh hoạt phu phu vô cùng hài hòa, chừng từng muốn mà không được.
Sắc mặt Ngụy Uyên trắng bệch, cảm giác thế giới cực kỳ tối tăm.
Ngụy Dục ho hai tiếng, nghiêm nghị nói:
"Hoàng huynh, tính cách Đinh Nhi luôn ngay thẳng, nếu Hoàng huynh có tâm sự, đừng ngại nói thẳng với hắn."
Bằng không dựa vào tính cách của Diệp Đinh, Ngụy Uyên dù có ngồi đây buồn bực đến chết thì hắn ở bên kia vẫn ngớ ngẩn chẳng hiểu gì.
Ngụy Dục an ủi:
"Thái tử điện hạ cùng hai công chúa từ nhỏ đã không được lớn lên bên cạnh Đinh Nhi, nay Đinh Nhi khó tránh khỏi chia ra hơn nửa sức lực chăm sóc tiểu hoàng tử, có lẽ là bận rộn hơn nên mới thờ ơ hơn với Hoàng huynh."
Sắc mặt Ngụy Uyên khá hơn chút, tuy rằng như vậy nhưng việc này kéo dài mãi cũng không phải chuyện tốt.
Con trai nháy mắt đã sắp đầy tuổi, một năm này mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà không ăn được, Ngụy Uyên khổ sở trong lòng.
Căn cứ tinh thần huynh hữu đệ cung, Ngụy Dục không nhỡ nhìn Hoàng huynh tiều tụy như vậy, liền châu đầu ghé tai thì thầm hồi lâu.
Tẩm điện.
Diệp Đinh vừa dỗ cho con trai ngủ, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non nớt của bé con càng thấy yêu thương không nỡ buông tay.
Lúc Ngụy Uyên vào phòng, Diệp Đinh đang cúi đầu hôn nhẹ lên lòng bàn tay mềm mềm của con trai, so sánh hai bên càng cảm thấy cuộc sống của mình thật khó khăn.
Nhìn sang con trai nhỏ được Diệp Đinh ôm vào trong lòng, Ngụy Uyên chợt cảm thấy đáy lòng bốc lửa, ghen tị vươn tay qua bế con trai lên.
Diệp Đinh ngẩn người, ngẩng đầu lên thấy là Ngụy Uyên thì hạ giọng nói:
"Nhị ca, Huyền Nhi đang ngủ, ngươi đừng động thằng bé."
Quả nhiên, tiểu Hoàng tử khó chịu cau đôi mày nhỏ, ấm ức ừ một tiếng trong cơn mơ.
Diệp Đinh theo bản năng đứng dậy định ôm con lại, nhưng Ngụy Uyên thuần thục né ra, ôm bé con đi ra bên ngoài.
"Nhị ca."
Diệp Đinh vội lao chân trần xuống giường, túm chặt Ngụy Uyên.
"Vu Nhược, trong cung có vú nuôi chuyên môn chăm sóc con nhỏ, mấy ngày nay ngươi phí sức quá nhiều, tối nay đừng giữ Huyền Nhi ở đây."
Thái độ Ngụy Uyên kiên quyết, nhất định phải xử lý được đứa nhóc quấy rối này.
Diệp Đinh sốt ruột, kéo Ngụy Uyên không để y đi.
"Nhị ca, ban đêm nếu Huyền Nhi tỉnh, không thấy ta sẽ khóc."
Ngụy Uyên nghẹn ứ trong lòng, bản thân chẳng lẽ không muốn khóc?
"Nhị ca, ta không mệt, ngươi đưa Huyền Nhi cho ta."
Đáy lòng Diệp Đinh vẫn luôn áy náy, bởi lẽ năm đó chưa từng chăm sóc chu đáo cho Nha Nhi và hai tỷ muội Diệu Diệu, nay hắn đành trút hết toàn bộ tâm tư và tình yêu cho đứa con trai nhỏ này.
Ngụy Uyên cảm thấy nếu hôm nay hắn lại lùi bước, ngày tháng về sau không thể nào sống nổi mất.
Diệp Đinh không ngờ Ngụy Uyên sẽ đẩy hắn ra, hắn loạng choạng lùi về phía sau hai bước, ngơ ngác nhìn Ngụy Uyên ôm con rời đi, vẻ mặt mờ mịt.
Chuyện gì đây?
Đợi Ngụy Uyên đưa bé con đi, lúc quay lại thì thấy Diệp Đinh vẫn để chân trần đứng ở cửa.
Ngụy Uyên đi qua, còn đóng cửa lại.
"Vu Nhược."
Diệp Đinh hồi thần, nhìn Ngụy Uyên thật lâu mới nói:
"Nhị ca, có phải là ngươi muốn cưới phi rồi đưa Huyền Nhi cho ai đó nuôi không?"
Ngụy Uyên trượt chân:
"Nói linh tinh gì đó?"
"Trong thoại bản toàn viết thế."
"Loại thoại bản này từ đâu ra hả?"
Diệp Đinh chỉ một chồng tranh vẽ đủ loại màu sắc trên đầu giường:
"Thất ca đưa tới đó, hắn nói mấy tập sách tranh ngày xưa giờ tìm không ra, trong nhà chỉ có đám thoại bản này nên đưa tới cho ta giết thời gian."
Ngụy Uyên đi qua ném đống sách kỳ quái trên đầu giường xuống đất.
"Về sau ít xem thứ này."
"Ừ."
Diệp Đinh hơi ủ rũ trèo lên giường.
"Vậy vì sao Nhị ca lại đưa Huyền Nhi đi?"
Không được ôm con trai nên rất rất không vui.
Ngụy Uyên xoa mặt hắn, thấp giọng nói:
"Vu Nhược, Nhị ca nhớ ngươi."
Nên đổi sang ôm thứ khác, ví dụ như y.
Diệp Đinh nháy mắt nhìn Ngụy Uyên đầy đề phòng.
Ngụy Uyên:
"..."
Mẹ nó, y biết ngay mà.
Mấy ngày nay chỉ cần nhắc tới việc này, Diệp Đinh liền tỏ ra từ chối.
"Vu Nhược."
Ngụy Uyên bất đắc dĩ.
Diệp Đinh lầu bầu:
"Nhị ca đã hứa với ta là không sinh con."
Ngụy Uyên kéo Diệp Đinh vào lòng, vuố.t ve:
"Nhị ca không nói muốn sinh con, Nhị ca là muốn ôm ngươi."
Làm thêm chút chuyện khác.
Diệp Đinh nếm trải vài bài học thê thảm, đã học ngoan.
"Không muốn, nhỡ có thì sao?"
Có lần đầu tiên có thể có lần thứ hai, lại không chỉ một lần tạo ra sản phẩm, đến lúc ấy đánh không được phạt không xong, chuyện sinh con này đau thì thôi đi, bất cẩn một cái là mất sạch thể diện.
Nghĩ đến hoàn cảnh sinh Huyền Nhi trong vương phủ lần trước, một năm nay Diệp Đinh vẫn chưa có mặt mũi đến chơi lần nữa.
Chừa rồi, thật sự chừa rồi.
Nói gì đi nữa cũng không thể sinh tiếp.
Ngụy Uyên cẩn thận quan sát sắc mặt Diệp Đinh, thấy lòng người tựa sắt đá, đành thầm thở dài.
Chiêu đầu tiên: nói thẳng, đã thất bại.
Ngụy Uyên nhọc nhằn tiếp tục nói:
"Vu Nhược đi tắm cùng Nhị ca không?"
"Tắm rồi, Nhị ca tự đi một mình đi."
Diệp Đinh vén cổ áo ra, thể hiện rõ bản thân thật sự đã tắm rửa sạch sẽ.
Chiêu thứ hai: rủ tắm, đã thất bại.
Ngụy Uyên tỏ ra chán nản đi tắm rửa một mình, buồn khổ trong lòng.
Gió đêm thổi lay đèn treo trên hành lang gấp khúc, trong điện chỉ có một ngọn nến chạm trổ còn sáng.
Ngụy Uyên một tay cầm chén dạ quang, một tay cầm bình rượu quế hoa, trên người mặc áo choàng gấm Tứ Xuyên màu trắng ngà nhẹ như cánh ve, ống tay áo rộng rãi rủ xuống, lọn tóc thấm ướt nước, ánh mắt phủ đầy sương mờ ảo xinh đẹp.
Đời này y chưa từng quyến rũ ai như vậy.
Cũng không cảm thấy hồi hộp lắm.
Đợi đến khi hắn chuẩn bị tinh thần mấy lượt rồi quay về phòng, Diệp Đinh đã ngủ say sưa như chết.
Ngụy Uyên:
"..."
Đêm dài đằng đẵng, một mình trông phòng, tự uống đến sáng, cuộc đời thê lương.
Chiêu thứ ba: quyến rũ bằng sắc đẹp, đã thất bại.
Ngụy Uyên ôm vò rượu ngồi trước cửa sổ, tự rót một chén.
Nghe tiếng hít thở đều đều của người nằm trên giường, lại rót một chén.
Chén này tiếp chén khác, Ngụy Uyên uống cạn đáy cả một vò rượu đầy.
Hơi rượu bốc lên khiến gương mặt hiện một mạt ửng hồng, y vô ý quét tay một cái, vò rượu rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ giòn tan.
Diệp Đinh bị quấy rầy giấc ngủ, mở đôi mắt nhập nhèm ra:
"Nhị ca."
Đợi nhìn rõ người bên cửa sổ, Diệp Đinh giật mình.
Ánh trăng như nước rơi xuống tà áo, ánh nến lờ mờ phản chiếu nơi đáy mắt, trong bảy phần say có thêm ba phần dịu dàng.
Ngụy Uyên ngoái đầu nhìn lại, giọng nói mang theo men say:
"Dậy rồi?"
"A... ừ..."
Diệp Đinh lắp bắp.
Ngụy Uyên nhướn mày, môi mỏng nhếch mỉm cười, y lảo đảo đứng dậy, bước từng bước đến gần.
Diệp đinh ngẩn ngơ nhìn, càng lúc càng mơ màng.
Ngụy Uyên cực kỳ nhuần nhuyễn bày ra dáng vẻ tà mị điên cuồng trực tiếp.
Diệp Đinh cũng ngây ra như phỗng, không hề che giấu chút nào.
Ngụy Uyên từ trên cao nhìn xuống Diệp Đinh, đưa tay nâng cằm hắn, không ngoài dự đoán mỉm cười tà mị, nói ra lời kịch kinh điển.
"Yêu tinh nhỏ hành người này."
Yêu tinh nhỏ hành người?
Diệp Đinh đần mặt.
Không đợi hắn hồi thần, Ngụy Uyên đã vươn người đ.è xuống, đôi môi quấn quít cọ xát, mùi rượu quế hoa mang theo vị ngọt quẩn quanh giữa môi lưỡi.
Đầu ngón tay Ngụy Uyên luồn vào trong mái tóc của Diệp Đinh đặt ở sau đầu, càng lúc càng ôm chặt ấn người vào trong lòng mình, không cho phép rút lui.
Đầu lưỡi luồn qua hàm răng, càng lúc càng m.út sâu, quấn lấy đầu lưỡi, đan chặt cùng nhau.
Lúc đầu Diệp Đinh còn có thể thuần thục đáp lại, nhưng càng về sau càng không chống đỡ nổi.
Đầu lưỡi của Ngụy Uyên ngang ngược cướp đi tất thảy, chui thẳng vào cổ họng hắn.
Diệp Đinh bị ép buộc đến độ hai mắt ửng hồng ngập nước, muốn đẩy y ra nhưng toàn thân không còn chút sức nào. Cảnh này khiến hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ chỉ dính một chút mùi rượu cũng có thể làm say lòng người?
Hoặc là rượu không say nhưng người tự say.
Đầu ngón tay của Ngụy Uyên nóng rực như lửa, dễ dàng lộ.t sạch áo đơn của Diệp Đinh, rút bỏ khố trong, cho đến khi quần áo rơi đầy đất, thân thể dán vào nhau.
Diệp Đinh nhấm nháp hương rượu trong miệng, chợt nhớ đến đêm ngây ngô say tình cùng Nhị ca thuở ban đầu vào nhiều năm trước.
Trời làm chăn, đất làm giường, trời cao làm gối, nằm trên một mảnh cỏ dại xanh mướt, cứ thế mơ mơ màng màng quấn lấy nhau.
Có lẽ là khi ấy quá say, toàn thân mềm nhũn như bùn, hắn mở mắt ra chỉ có thể nhìn thấy ánh sao lờ mờ trước mắt, kỳ quái làm sao lại biến thành một quầng sáng mờ ảo ngay sau đỉnh đầu Ngụy Uyên.
Trong khoảnh khắc Diệp Đinh thất thần, Ngụy Uyên đã gấp gáp đút thứ cứng ngắc dưới thân vào nơi y đã khao khát rất lâu.
Diệp Đinh nhăn mày, cảm giác nóng bỏng vọt vào tận cùng, hắn gắng sức dang rộng hai chân liền thấy thoải mái hơn chút, đỡ khó chịu như lúc đầu.
"Vu Nhược."
Ngụy Uyên vùi mình vào trong cơ thể Diệp Đinh, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn ôm người dưới thân hôn liên tục.
Ngón tay Diệp Đinh nắm chặt tấm nệm dưới người, thương lượng với Ngụy Uyên:
"Chỉ một lần, chỉ có thể làm một lần thôi, Nhị ca đừng bắn vào trong, trăm ngàn lần không được."
Vẫn phải giữ vững nguyên tắc.
Ngụy Uyên qua loa đồng ý, mải miết làm như xả bớt phẫn uất mấy ngày nay.
Diệp Đinh vươn tay vớt lấy một lọn tóc của Ngụy Uyên rủ xuống trước ngực, đưa lên đầu mũi ngửi thử, quả nhiên có mùi trầm hương thoang thoảng.
Hắn liế.m môi, con ngươi nheo lại đánh giá Ngụy Uyên, thật lâu sau mới cảm thấy đêm nay Nhị ca có gì đó khác thường.
Giờ khắc này Diệp Đinh vẫn còn rảnh rỗi mà tán thưởng tư thái của người yêu, nhưng chỉ một nén nhang sau, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Đêm đã chuyển canh Ba.
Một đám thái giám gác đêm ngoài cửa nín thở tập trung, bên trong tẩm điện khi thì truyền ra tiếng khóc đau khàn đục, khi thì truyền ra tiếng phóng túng vui thích, đến cuối cùng chỉ còn tiếng kêu than chửi rủa không dứt bên tai, thật là náo nhiệt.
Đến sau nửa đêm, Diệp Đinh lật người một cái may mắn ngã lăn được khỏi giường, bèn nâng tay nhấc áo khoác vội lên người rồi phi thân muốn chạy ra bên ngoài.
Nếu không chạy lại quậy ra sản phẩm mất.
Ngụy Uyên nghẹn hẳn một năm nào có thể dễ dàng tha cho hắn, lập tức túm lấy một góc áo hắn, tiếp tục nói ra lời kịch kinh điển:
"Vu Nhược, ta nên làm gì với ngươi bây giờ."
Diệp Đinh suýt khóc, to tiếng lên án:
"Nhị ca lừa gạt!"
Đã nói là một lần thôi, lừa người ta.
Áo trên người bị Ngụy Uyên kéo xuống, dấu vết xanh tím trên người Diệp Đinh thật khiến người ta kinh sợ, hắn quay lưng về phía Ngụy Uyên, bởi vì đột ngột đứng lên nên tinh dịch trắng đục tràn ra từ cửa sau sưng đỏ, uốn lượn chảy dọc theo cẳng chân thon dài từ đùi xuống tận mắt cá chân, nhỏ giọt xuống thảm nhung hoa lệ trải dưới đất.
Diệp Đinh cúi đầu nhìn thấy, chợt hơi choáng váng.
Nhị ca lừa gạt, đã nói không bắn vào bên trong.
Ánh mắt Ngụy Uyên cũng nhìn từ đùi xuống đến mắt cá chân Diệp Đinh, ngọn lửa lại bừng cháy ngập trong đầu, không nói thêm gì kéo người lại điên long đảo phụng thêm một hồi, tựa như gió thổi mây quần.
Suy nghĩ cuối cùng của Diệp Đinh trước khi ngất đi là, về sau không bao giờ bắt Nhị ca nhịn hẳn một năm nữa.
Nam nhân đói bụng một năm đáng sợ biết bao, ai thử là biết.
Chèn ép cả một đêm, dẫn đến ngày hôm sau y không dậy vào triều.
Nghe nói đêm qua bệ hạ gọi đưa nước vài lần, mấy vị lão thần xanh mặt, giận không dám nói.
Ở trong tẩm điện, Diệp Đinh ngủ một giấc đến thẳng buổi chiều, lúc tỉnh dậy Ngụy Uyên đang chống trán, vẻ mặt tràn đầy dịu dàng nhìn hắn.
"Dậy rồi?"
Ngụy Uyên sờ trán Diệp Đinh, thở phào nhẹ nhõm:
"May mà hạ sốt rồi, có đói bụng không? Muốn ăn gì thì nói cho Nhị ca."
Diệp Đinh chẳng còn chút sức lực nào, vẫn còn ghim chuyện kia mà lòng đầy oán than:
"Nhị ca là đồ lừa đảo!"
Không bao giờ tin Nhị ca nữa.
Ngụy Uyên cúi người hôn lên khóe môi Diệp Đinh:
"Lần sau Nhị ca sẽ không bắt nạt ngươi như vậy nữa."
Diệp Đinh bán tín bán nghi.
Mãi cho đến bảy ngày liên tục quân vương không vào triều sớm, Diệp Đinh mới vừa hàng đêm khóc gọi Ngụy Uyên, vừa nghĩ thật đúng là ngu mới tin ngươi mà.
- Toàn văn hết -