• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn này chỉ ngắn ngủi thoáng qua, chớp mắt Lăng Yên đã buông Trầm Ngọc ra, đang muốn mởmiệng lần nữa, lại chợt thấy rõ vẻ mặt Trầm Ngọc.

Đôi mắt Trầm Ngọc mờ mịt mà vô tội mở to, như là chưa kịp phản ứng xem chuyện gì vừa xảy ra. Vẻ mặt bây giờ của hắn khác hẳn với thái độ bình tĩnh tự kiềm chế mà hắn vẫn luôn biểu hiện ra từ lúc mới gặp, khiến Lăng Yên nhìn mà không khỏi bật cười, không biết thế nào lại chợt buông ra một câu: “Đường công tử, ngươi cưới ta nhé?”

Trầm Ngọc vẫn ngơ ngác như cũ, dùng một ánh mắt khó có thể lý giải nhìn Lăng Yên.

Lăng Yên chợt lắc đầu nói,“Thôi quên đi.”

Đối với Lăng Yên mà nói, cái gọi là xúc động chẳng qua cũng chỉ là chuyện xảy ra trong thoáng chốc mà thôi, mấy vạn năm qua nàng chưa từng động tâm với ai, rung động vừa nãy cũng chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt.

Sống bao nhiêu năm tháng dài dằng dặc như vậy, loại chuyện kiểu như thành thân thế này vốn cũng không phải hình ảnh có thể có được trong sinh mệnh nàng.

Nàng nói xong lời này, chợt đứng dậy đi tìm tiểu nhị trả tiền rượu, đến khi quay lại mới phát hiện, Trầm Ngọc đã gối hai tay lên bàn, từng hơi thở sâu trầm ổn, ngủ mất rồi.

“Quả nhiên vẫn là say.” Lăng Yên thì thào nói một câu, nghĩ đến mấy lời không dễ thốt ra khỏi miệng mà nàng vừa nói lúc nãy, e là đối phương căn bản không đủ tỉnh táo để nghe hiểu được, không khỏi lại cảm thấy đáng tiếc.

Nàng cúi đầu nhìn nam nhân đang say ngủ kia, vươn tay xoa xoa khuôn mặt hắn, vô cùng cẩn thận, từng li từng tí một, cuối cùng sát hữu giới sự (1) nói: “Nếu như gả cho ngươi thật, hình như cũng không phải là chuyện gì xấu.”

(1) Sát hữu giới sự: Tỏ vẻ như chuyện đó là có thật, thật sự xảy ra.

Nghĩ như vậy xong, Lăng Yên lại cảm thấy có chút hoang đường, nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Nàng đứng dậy, phân phó tiểu nhị trong quán rượu chăm sóc Trầm Ngọc, sau đó xoay người rời khỏi.

Nàng định đi đến doanh trại yêu quái lần nữa, tóm vài tên tiểu yêu hỏi về trận pháp kia một chút, hỏi xong rồi thì sẽ về Ma giới, tóm lại là không tiếp tục thơ thẩn ở đây nữa. Nếu không, nếu cứ gặp người có tên Đường Lam này thêm vài lần, e là nàng sẽ muốn nếm thử tình yêu nhân giới thật ấy chứ.

***

Trầm Ngọc ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào mới rốt cuộc từ từ tỉnh lại.

Thân là thiên thần, hắn cũng không có cảm giác không khoẻ sau khi say rượu. Hắn đỡ bàn đứng dậy, chớp chớp đôi mắt, chẳng mấy chốc đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra trước khi say bất tỉnh nhân sự, trong đó bao gồm cả nụ hôn tràn ngập hương rượu, và cả câu hỏi đầy mềm mại của Lăng Yên.

“Đường công tử, ngươi cưới ta nhé?”

Trong ký ức hắn, nét ôn nhu trong đôi mắt của Lăng Yên còn làm say lòng người hơn cả hương rượu thuần khiết kia. Trầm Ngọc nhíu chặt hàng lông mày, trầm mặc suy tư.

Một lát sau, Trầm Ngọc đứng dậy, hỏi tiểu nhị hành tung của Lăng Yên, tiểu nhị chỉ nói là Lăng Yên rời đi, nhưng lại không biết rốt cuộc đối phương đi đâu. Trầm Ngọc vừa định ra ngoài tìm, lại không ngờ trong khoảnh khắc vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên nhìn thấy Xích Diễn đang vội vàng chạy tới.

Vì phối hợp với kế hoạch cải trang lẫn vào doanh trại yêu quái của Trầm Ngọc, Xích Diễn thượng thần vẫn luôn ngậm đắng nuốt cay duy trì lốt ngụy trang này, đợi Trầm Ngọc đến tìm hắn. Nhưng hắn đợi, đợi, đợi trong căn phòng giam kia rất rất lâu mà vẫn không thấy Thần tôn nhà mình, từng khắc trôi qua, hắn càng thêm lo lắng. Cũng may mà sau đó có một người trẻ tuổi đến thả hắn ra, hắn hỏi thăm mới biết ra là Thần tôn nhà mình đã rời đi trước, hắn cũng chẳng quản gì nhiều, vội vàng thi triển tiên thuật tìm tung tích Thần tôn nhà mình, mới có cảnh hắn hấp tấp chạy vội đến đây.

Ai biết vừa vào cửa, hắn lại thấy Thần tôn nhà mình đang ngẩn ngơ mất hồn mất vía.

Tuy bên ngoài Trầm Ngọc luôn tỏ ra lãnh đạm bình tĩnh, người khác gặp hắn cứ ngỡ rơi vào cõi tiên, nhưng đây lại là lần đầu tiên Xích Diễn thấy Trầm Ngọcmang theo vẻ mặt do dự hoang mang như vậy.

“Thần...... Công tử, có chuyện gì thế?” Xích Diễn cố kỵ mọi người trong quán rượu, giữ chặt Trầm Ngọc nhỏ giọng hỏi một câu.

Trầm Ngọc không lên tiếng trả lời, hai mắt chỉ nhìn Xích Diễn chằm chằm. Xích Diễn bị hắn nhìn đến mức da đầu cũng run lên, đột nhiên từ trong đáy lòng sinh ra một vài dự cảm không tốt. Rốt cuộc loại cảm giác này là thế nào, hắn cũng khôn nói rõ được. Hắn vội vàng đưa Thần tôn nhà mình đến một góc không người phía ngoài quán rượu, rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Thần tôn, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Người trẻ tuổi kia nói rằng người rời đi cùng với một cô nương rồi, sau đó thì sao? Sao người lại ở đây? Người không uống rượu đó chứ?” Hắn ngừng lại một chút, cảm thấy mấy lời mình vừa hỏi rất giống của một phụ nữ nhu nhược yếu đuối, liền lập tức đổi đề tài: “Thần tôn, người có tra ra được gì không?”

“Tra được một ít.” Trầm Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng Xích Diễn run lên một cái, nghĩ là Trầm Ngọc sẽ giải thích rõ ràng ngọn nguồn chuyện tình mà mình tra được, liền cẩn thận dỏng tai lắng nghe.

Nhưng Trầm Ngọc nói xong lời này, lại quay ngoắt đề tài sang chuyện khác, lên tiếng hỏi: “Nếu có người bảo ngươi cưới nàng, vậy là nàng có ý gì?”

Đề tài đột nhiên lại chạy tuốt đến tận đây, Xích Diễn không khỏi sửng sốt một chút, đầu óc của hắn còn chưa theo kịp, khó hiểu lắc lắc tay, nói: “Thần tôn, chuyện này, chuyện này là sao? Không phải người đi điều tra mấy tên yêu quái kia sao, sao lại gặp phải loại chuyện đó? Bọn họ làm gì người?!”

“Ngươi nói cho ta biết trước đi.” Trầm Ngọc ngắt lời hắn, nghiêm túc nói, “Là có ý gì?”

“Cái đó......” Xích Diễn không quá tình nguyện trả lời, ho nhẹ một tiếng rồi mới giải thích, “Đại khái chính là, người kia thích người đó.”

Trầm Ngọc nghe vậy ngẩn ra, chớp chớp mắt.

Xích Diễn không hiểu lắm Trầm Ngọc phản ứng như thế nghĩa là sao, liền mở miệng thử thăm dò: “Thần tôn, chuyện này rốt cuộc là......”

“Xích Diễn.” Trầm Ngọc lại cắt lời Xích Diễn lần nữa, hắn giống như vừa đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại nào đó, trầm giọng nói: “Ta muốn thành thân.”

Xích Diễn há hốc miệng:“...... A?”

“Thành thân gì chứ? Sao tự dưng lại...... muốn thành thân?” Chỉ trong một đêm đã biến hóa như vậy, thật sự là quá nhanh, thậm chí đối với Xích Diễn là kẻ đã đi theo Trầm Ngọc không biết bao nhiêu năm, từng nhìn thấy vô số sóng to gió lớn xảy ra quanh Thần tôn nhà mình, lại vẫn không tài nào thuận lợi bắt kịp thói quen nói chuyện kiểu như nhảy chân sáo này. Xích Diễn cuống quít nói, “Không đúng không đúng, với ai? Thần tôn, người muốn thành thân với ai chứ?”

Trầm Ngọc nói:“Hạ Dung Tinh.”

Xích Diễn:“......” Ai vậy?!

Trầm Ngọc cũng không quan tâm sau buổi nói chuyện này Xích Diễn bị dọa thành kiểu gì, chỉ vứt hắn trơ trọi ở đó, đi thẳng ra khỏi quán rượu, bắt đầu tìm kiếm tung tích Lăng Yên.

Hôm đó Trầm Ngọc nói chuyện với Lăng Yên một hồi, cũng đoán được nàng hẳn là người bản địa ở An Nhạc trấn, vì thế sau khi rời khỏi tửu quán, Trầm Ngọc liền đi một mạch quay lại An Nhạc trấn, bắt đầu hỏi thăm về Hạ Dung Tinh.

Có không ít người trấn trên biết Hạ Dung Tinh, theo như lời của bọn họ, Trầm Ngọc mới biết được Hạ Dung Tinh cũng không ở An Nhạc trấn, nhà nàng ngụ tại một hẻm nhỏ ở thành tây, vô cùng hẻo lánh, người cũng ít, nhưng thời điểm này hàng năm nàng đều sẽ đến đây, ở vài ngày rồi lại đi.

Từ trong miệng những người đó, Trầm Ngọc còn biết được rất nhiều thói quen của Hạ Dung Tinh. Chẳng hạn như nàng thích ăn mấy thứ điểm tâm ngọt ngọt, mỗi lần đến trấn trên đều sẽ ghé vào một cửa hàng ở góc đường mua không ít điểm tâm về ăn. Nàng không thích ngoan ngoãn hiền lành ở rịt trong phòng, mà thích mang theo bình rượu, một mình nhảy lên nóc nhà hoặc đầu tường, vừa phơi nắng vừa uống rượu. Nàng thích nói chuyện phiếm thích cười với mọi người, khi đi lại gặp gỡ hàng xóm láng giềng, nàng đều sẽ trò chuyện vài câu.

Tính nàng khác hẳn tính Trầm Ngọc, nhưng khi Trầm Ngọc nghe mấy người trấn trên kể về Hạ Dung Tinh, lại nhịn không được mà nhớ đến nụ hôn nhẹ nhàng bên môi hôm say rượu.

Lòng hắn có vô vàn suy nghĩ, bắt đầu đứng đợi trước cửa nhà Hạ Dung Tinh.

Hắn không biết Hạ Dung Tinh đi đâu, nhưng nhà của nàng ở đây, kiểu gì thì kiểu, nàng cũng sẽ về.

***

Lăng Yên vốn không định về An Nhạc trấn, nhưng sau khi nàng đến doanh trại đánh vài tên tiểu yêu, vừa vặn nghe nói qua một thời gian nữa, sẽ có một đám yêu quái khác tiến vào An Nhạc trấn này, thoáng chốc nàng cảm thấy do dự.

Bây giờ mà về Ma giới thì hình như hơi sớm, Lăng Yên không biết làm sao, đành phải quay về trấn trên, định ở lại hai ngày xem tình hình thế nào rồi nói tiếp.

Nhưng nàng lại không ngờ, khi nàng quay lại chỗ ở của mình ở trấn trên, thấy Trầm Ngọc đang đứng ngay trước cửa nhà.

Ngày xuân còn rất sớm, có mấy cành hoa vươn ra ngoài tường, đóa hoa chúm chím đong đưa theo gió, Trầm Ngọc đứng dưới chân tường, có vẻ đợi đã lâu.

Hai người yên lặng nhìn nhau, dường như không người nào muốn phá tan cảnh gió xuân ấm áp trước mắt.

Tận đến khi gió tắt, hoa rơi đầy đất, Trầm Ngọc mới nghiêm túc, nhẹ giọng nói với Lăng Yên: “Ta muốn cưới ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK