Kể từ ngày ấy, Lăng Yên cũng không cần phải khổ sở âm thầm núp nơi đầu tường trông mong nhìn vào phòng Trầm Ngọc như tên trộm vặt nữa, mà ngày nào cũng quang minh chính đại bước thẳng vào phòng hắn.
Chuyện trong Ma cung này, nói nhiều không nhiều mà nói ít cũng không ít, thi thoảng Lăng Yên còn mang theo một ít việc trong Ma giới chưa giải quyết xong đến phòng Trầm Ngọc rồi nhàn nhã xử lý, mà Trầm Ngọc thì yên lặng ngồi cạnh nàng, đôi khi hai người cũng nói vài lời với nhau, câu được câu mất. Trầm Ngọc sợ quấy rầy Lăng Yên nên cũng không nói gì nhiều, đa phần chỉ im lặng đợi nàng làm việc.
Nhưng Lăng Yên thì ngược lại, nàng không thích sự tĩnh lặng ấy lắm, nhiều lúc không có việc gì cũng vẫn dời mắt khỏi đống công vụ ngập đầu kia, hai tay nâng má nhìn Trầm Ngọc, hỏi: “một mình ngươi ở đây mãi không chán à? Có muốn ta đi ra ngoài chơi với ngươi chút không?”
Trầm Ngọc lắc đầu: “Công việc trong Ma giới cũng không ít, ngươi không cần phải quan tâm đến ta đâu.”
“Ma giới đương nhiên là quan trọng, nhưng ngươi cũng quan trọng.” Lăng Yên lại cúi đầu nhìn thoáng qua mấy chữ loằng ngoằng trong bức thư trên bàn, chỉ cảm thấy đau đầu. Mấy việc này trước đây có hơn phân nửa là do Thanh Minh hỗ trợ phụ trách, nhưng hiện giờ hắn lại không có ở Ma cung, cho nên nàng mới phải tự mình “xông pha trận mạc”. Nàng chán nản buông đống giấy tờ đó xuống, lại quay sang nhìn Trầm Ngọc: “Bây giờ mắt ngươi không nhìn được, để ngươi ở đây một mình, thật sự ta khôngan tâm nổi.”
Trầm Ngọc ngồi cách Lăng Yên không xa, nghe vậy thì lập tức nói: “Hồi trước, lúc ngươi không ghé đây không phải ta cũng vẫn rất ổn à?”
hắn vừa dứt lời thì như chợt nhớ ra điều gì, cất giọng nao nao, hỏi: “Chẳng lẽ mấy ngày hôm trước, ngươi......”
Mấy ngày hôm trước, hiển nhiên là Lăng Yên ngồi xổm trên đầu tường trông chừng cho hắn rồi.
Nhưng đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận chuyện ấy, liền vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Ngươi còn chưa nói với ta vì sao mắt ngươi lại trở nên như vậy đâu?”
Trầm Ngọc lại nghiêm túc trả lời: “Ta nói rồi.”
“Cái đó không được tính.” Lăng Yên không chút do dự nói, nàng biết rõ lý do Trầm Ngọc bị mù khôngthể nào đơn giản như vậy, mấy ngày nay nàng cũng có phái người đi điều tra, nhưng làm cách nào cũng không tìm ra được nguyên do, mà ngay cả nguyên do còn không biết thì nói gì đến chữa trị.
Dạo gần đây, những khi rảnh rỗi Lăng Yên thường hay chạy đến chỗ Trầm Ngọc, tuy hai người đang ở tại Ma cung, nhưng cảm giác không khác với quãng thời gian khi còn ở An Nhạc trấn là mấy. Lăng Yên sợ hai mắt Trầm Ngọc không nhìn thấy gì thì sinh hoạt sẽ không tiện, nên rất nhiều việc đều do nàng tự tay săn sóc, cho dù có hạ nhân cũng không an tâm được, chỉ có tự nàng ở lại đây, thậm chí cả những việc nhỏ nhặt như bưng trà đưa nướccho hắn mà nàng cũng tự mình động thủ. Mặc dù Trầm Ngọc luôn miệng nói rằng hắn có thể tự làm được, nhưng Lăng Yên vẫn không thể nào bỏ mặc không ngó tới.
Đường đường là Thần tôn nhưng nay lại bị Ma tôn đại nhân nâng niu như một con búp bê dễ vỡ, đến cả việc đi lại cũng phải do nàng dìu dắt, sợ hắn một bước lỡ chân lại té ngã đâu đó.
Về sau Trầm Ngọc cũng không kiên trì giải thích gì nữa, mà hoàn toàn ỷ lại vào Lăng Yên, tự nhiên đưa tay mình cho nàng, tùy ý nàng ngày ngày dành ra chút thời gian rảnh dẫn hắn đi khắp Ma cung.
Hôm ấy, Lăng Yên theo như thường lệ dẫn Trầm Ngọc đi dạo quanh đình viện trong Ma cung, Ô Dạ bất chợt tìm nàng bảo rằng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, vì vậy Lăng Yênmới rời đi một chốc. Ban đầu nàng chỉ nghĩ rằng chắc là việc gì nhỏ nhặt thôi, ai ngờ lại tiêu tốn của nàng rất nhiều thời gian, đến khi Lăng Yên hối hả quay lại tìm Trầm Ngọc thì trời cũng đã tối. Vốn dĩ trước khi rời đi Lăng Yên có sai phái hạ nhân đến hầu hạ Trầm Ngọc, nàng còn tưởng là hắn đã về phòng trước rồi, nhưng khôngngờ lúc nàng quay lại chỗ đình viện ban ngày, thì lại thấy Trầm Ngọc vẫn cứ ở ngay chỗ đấy, mặc cho ánh sao vắng lặng mờ ảo chiếu rọi lên cơ thể, một mình đứng trong gió đêm chờ nàng.
Khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc, hắn mới thấp giọng mở miệng dò hỏi: “A Tinh?”
một tiếng gọi này gợi lại vô vàn cảm giác xưa cũ khi hai người còn ở tại An Nhạc trấn, lòng Lăng Yên bất giác rung động, từ cổ họng phát ra một tiếng “ừ”, sau đó thật cẩn thận nắm lấy tay Trầm Ngọc, cùng đivới hắn về phòng.
....
Từ sau ngày ấy, Lăng Yên lại càng chú trọng đến Trầm Ngọc gấp bội, nếu không có chuyện gì quá quan trọng, thì ngay cả một chốc một lát nàng cũng không muốn rời khỏi hắn, mà Trầm Ngọc thì luôn lẽo đẽo đi theo bên cạnh nàng, không có Lăng Yên dẫn đường thì một bước cũng không đi, Lăng Yên nói cái gì hắn liền nghe cái đấy, mỗi bữa ăn đều do Lăng Yên đích thân xuống bếp trổ tài, cho dù đám hạ nhân vừa ngửi được hương vị “tuyệt vời” ấy đã vội bỏ chạy tán loạn thì mặt hắn cũng vẫn không biến sắc.
Những ngày tháng như vậy vẫn cứ êm đềm trôi qua, cho đến khi Xích Diễn tra ra được chút manh mối, gấp rút chạy từ Thần giớiđến đây.
Lăng Yên cũng không vội vàng nói cho Trầm Ngọc biết là Xích Diễn đã quay lại, nàng chỉ tỉ mỉ hỏi han Xích Diễn mọi việc liên quan đến chuyện Phong Hoa trúng cổ độc, nhưng sau khi hỏi xong cũng khôngđịnh thả cho Xích Diễn đi, ngược lại còn phong kín hắn trong đại điện rộng lớn.
“Ma tôn,ngươi...” Xích Diễn thấy vậy liền biết Lăng Yên còn có chuyện gì đó muốn nói, nhưng “chuyện gì đó” này chắc chắn là chẳng có gì hay ho. Mồ hôi tuôn đầy đầu, Xích Diễn lưỡng lự ngó quanh tìm cơ hội chạy trốn ra ngoài: “Thần tôn đâu rồi? Bây giờ cũng đã điều tra ra được kha khá, thiết nghĩ chúng ta cần phải mau chóng báo rõ với Thần tôn rồi cùng nhau đi tìm dược liệu giải cổ cho Phong Hoa.”
“không phải lo, ta phái người đi chuẩn bị hết rồi.” Lăng Yên đứng sừng sững trước cửa, bình tĩnh đáp lại lời hắn, sau đó lập tức nói ra mục đích của mình: “Ta muốn biết, mắt Trầm Ngọc bị như vậy là vì nguyên nhân gì.”
Lăng Yên đã sớm nghĩ thông, thay vì cứ bám lấy Trầm Ngọc hỏi mãi một vấn đề hoặc sai phái người trong Ma cung đi điều tra mà không thể thu được kết quả, chi bằng hỏi thẳng Xích Diễn cho nhanh.
Tại Thần giới Xích Diễn là người thân cận Trầm Ngọc nhất, đồng thời cũng là kẻ dễ bị kích động nhất.
Dưới sự ép hỏi của Lăng Yên, Xích Diễn quả thật không kiên trì đấu tranh được bao lâu đã vội vàng quăng mũ cởi giáp đầu hàng. hắn yếu ớt hít vào một hơi thật sâu, sau đó liếc mắt nhìn Lăng Yên, thấp giọng nói: “Thần tôn cũng không lừa gì ngươi, mắt của người quả thật từ nhỏ đã bị mù.”
Lời này thật sự đã khiến cho Lăng Yên bất ngờ, nàng đanh mặt nhìn Xích Diễn, đợi người đối diện cho một lời giải thích rõ ràng.
Xích Diễn mệt mỏi thở dài: “Việc này muốn kể rõ... phải đi ngược về lúc trước khi Thần tôn được sinh ra. Ngươi hồi trước cũng từng là thần, chắc hẳn đã từng đếnnúi Thiên Ngô, cũng biết được rằng nơi đó do Hòa Trần thượng thần trông coi, tất cả những quả trứng phượng hoàng cũng đều do một mình ông ấy che chở chăm sóc.”
Đương nhiên là nàng biết, không những biết mà nàng còn từng thường xuyên chạy đến đó chơi.
Xích Diễn lại nói tiếp: “Thần tôn cũng do một tay Hòa Trần thượng thần trông nom, nhưng người lại không được như bao chân hỏa phượng hoàng của những đời trước. Ngay thời điểm khi người chuẩn bị xuất thế, núi Thiên Ngô lại gặp phải họa lớn, có kẻ muốn cướp đi tiểu Thần tôn chưa ra đời, vì vậy Hòa Trần thượng thần đã bị trọng thương.”
“Tình hình khi ấy hỗn loạn vô cùng, Hòa Trần thượng thần đã dùng hết toàn lực để bảo vệ cho tiểu Thần tôn, nhưng vẫn không thể bảo vệ người được toàn vẹn.” Xích Diễn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói, “Bởi vì chuyện này mà tiểu Thần tôn ra đời sớm, khiến cho người khác biệt với những chân hỏa phượng hoàng xưa nay, tiên thiên của người không đủ, từ khi sinh ra thể chất đã suy yếu hơn người khác rất nhiều, mà hai mắt cũng không nhìn được.”
Lăng Yên nghe mà trong lòng đau đớn, gương mặt đượm vẻ u buồn, nhẹ giọng nói: “Nhưng việc đó... Ma giới lại không biết được.”
“Đúng vậy, đây chính là đại sự của Thần giới. Đối với Thần giới mà nói,mỗi một chân hỏa phượng hoànglà một sự tồn tại vô cùng trọng yếu, có thể nói là liên quan mật thiết đến sự tồn vong của Thần giới. Nếu để cho những kẻ khác biết được, đời này Thần giới có một chân hỏa phượng hoàng suy yếu như thế, chắc chắn cả Thần giới sẽ náo loạn cả lên. Vì vậy ba vị tư thần mới ém nhẹm việc này.” Xích Diễn thở dài thật dài, “Tiểu Thần tôn xảy ra chuyện như vậy, Ngũ Phương chiến thần bọn ta khó thoát khỏi trách nhiệm, chỉ vì bọn ta đã phòng bị lơi lỏng. Cũng vì lý do đó mà ba vị tư thần mới giao cho bọn ta nhiệm vụ chăm sóc tiểu Thần tôn, đồng thời dạy cho người thuật pháp trận pháp.”
Lăng Yên im lặng nghe, trong đầu lại suy nghĩ mông lung, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi mà đã nhớ lại rất nhiều sự việc.
Nàng nhớ lại ba vạn năm trước, ở dưới tàng cây rực rỡ nắng vàng tại đỉnh Thiên Ngô, nàng đã “gặp” Trầm Ngọc khi hắn chỉ mới là một quả trứng phượng hoàng bé xíu.
Đó là ngày cuối cùng nàng lưu lại Thần giới, cũng là ngày cuối cùng nàng gặp Hòa Trần thiên thần.
Khi đó nàng còn hỏi ông, nàng nên làm sao đây?
Thiên hạ to lớn là thế, lại chẳng có chỗ nào cho nàng dung thân. Đường đời mịt mờ, nàng thật khôngbiết nên hướng về đâu mà bước tiếp.
Khi ấy Hòa Trần đã dẫn nàng đến xem tiểu Phượng Hoàng còn chưa xuất thế, chỉ vào quả trứng nho nhỏ ấy mà nói với nàng, tiểu Phượng Hoàng nằm trong quả trứng ấy rồi sẽ lớn dần, sẽ trở thành nhân vật mạnh mẽ nhất Thần giới này, sẽ trở thành Thần giới chí tôn đảm nhiệm trọng trách thống lĩnh toàn bộ Thần giới.
Khi ấy Lăng Yên hoàn toàn không có chút hoài nghi nào, vì nàng biết, đó chính là thiên mệnh của chân hỏa phượng hoàng.
Có điều, không một ai có thể đoán trước được rằng, con chim phượng hoàng nhỏ bé mà bọn họ cùng nhau đàm luận năm ấy, về sau sẽ gặp phải chuyện như vậy, sẽ trải qua cuộc hành trình gian nan như vậy.
Nàng lại nhớ tới câu hỏi của Hòa Trần, câu hỏi như tiếng chuông ngân lên từ cõi mênh mông xa tắp, vang vọng từng tiếng trong lòng nàng.
Thiên mệnh... là gì?
Nếu nói rằng chân hỏa phượng hoàngvừa sinh ra đã có được sức mạnh lớn nhất, cũng được định trước là sẽ trở thành Thần tôn thống lĩnh thiên thần khắp tứ phương, nếu nói rằng đó chính là thiên mệnh, vậy thì Trầm Ngọc từ nhỏ đã tàn tật, gầy yếu vô lực, là cái gì?
Trong lúc Lăng Yên còn đang mông lung suy nghĩ, Xích Diễn đã thở hắt ra một hơi, cất giọng kể tiếp: “Khi Thần tôn vừa xuất thế, tình trạng quả thực không được tốt cho lắm, thân thể cực kém, thần hồn cũng không ổn, cần phải có người túc trực chăm sóc mọi lúc mọi nơi. Năm người bọn ta có thẹn trong lòng, hoàn toàn không dám để tiểu Thần tôn phải chịu dù chỉ là nửa điểm ủy khuất. Khi đó, thậm chí bọn ta còn nói rằng, thể chất của tiểu Thần tôn không hợp để tu luyện, thôi thì cứ để người tịnh dưỡng tại núi Thiên Ngô, sống an bình là được.”
Lăng Yên đã nghe hiểu mọi chuyện, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một vướng mắc, lập tức nói thẳng: “Phải ba vạn năm Thần giới mới sinh ra được một chân hỏa phượng hoàng, lúc Thanh Quang còn tại thế thì không sao, nhưng nếu Thanh Quang mất rồi thì các ngươi phải đi đâu tìm đến một con phượng hoàng để quản lý Thần giới đây?”
Việc này ngay cả Lăng Yên cũng nhìn thấu thì Xích Diễn không thể nào không hiểu.
Xích Diễn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tuy tiểu Thần tôn còn nhỏ tuổi nhưng còn thấu triệt việc này hơn cả bọn ta, người biết thiên mệnh của mình, vì vậy chưa bao giờ người buông thả bản thân, một lòng tu hành.”
“Trăm năm trước, Thanh Quang Thần tôn vì cứu chúng sinh mà tiêu tán hết toàn bộ thần lực, hồn phi phách tán, Thần giới vì thế mà đại loạn.” Xích Diễnhướng mắt nhìn ngọn đèn lập lòe tỏa sáng cách đó không xa, ánh mắt như xuyên thấu qua luồng ánh sáng mong manh ấy mà trở về cảnh tượng cách đây trăm năm, một cảnh không thể nào quên.
Xích Diễn nhẹ giọng nói: “Khi đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng tiểu Thần tôn khó mà đảm nhiệm được sứ mệnh ấy, thậm chí đến cả những kẻ luôn ở bên cạnh người từ nhỏ đến lớn như bọn ta đây, cũng đều không chịu đứng ra kêu gọi người lên làm Thần tôn.”
“Nhưngngười lại tự mình bước ra đảm nhiệm.” Lúc Xích Diễn nói lời này, trên mặt còn rộ lên chút ý cười như thể đó là điều kỳ diệu nhất hắn từng chứng kiến. Sau đó hắn lắc đầu bất đắc dĩ thở dài, “Có lẽ ngươi sẽ không thể nào tưởng tượng ra được, đứa bé ấy lại có thể làm nên một việc ngoài sức tưởng tượng của mọi người như thế, mặc dù hai mắt của người không thấy được gì, nhưng lại vẫn một mình tự lực đánh hòa ba vị đại tư thần, đánh bại bảy mươi hai Thần tướng, rồi lại còn tiến vào Vân La Thiên Tháp phá trận pháp của Triều Lâm thượng thần, vượt qua mọi thử thách để trở thành Thần tôn.”
“Khi đó ta mới biết được, người đã không còn là một đứa bé bị chúng ta xem là một nhóc con mà bảo bọc che chở nữa.” nói đến đây, ý cười trên mặt Xích Diễn trở nên phức tạp, nhưng nhiều hơn là vui mừng. hắn quay lại nhìn Lăng Yên, nghiêm túc nói, “Người chính là Thần tôn, là chân hỏa phượng hoàng mạnh nhất trên chín tầng trời.”
Những lời này làm cho đôi mắt đen tĩnh mịch của Lăng Yên có thêm chút ánh sáng, giống như những tia bình minh chiếu rọi qua màn đêm u tối.
Cách đây đã lâu thật lâu, Hòa Trần hỏi nàng, thiên mệnh là gì.
Lúc này vật đổi sao dời, nàng lại ở tại chỗ này tìm được đáp án.
Thiên mệnh, có lẽ chính là một tương lai đã được định trước, chân thật đáng tin. Chỉ cần nàng tin tưởng, chỉ cần còn có một người tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày nó trở thành hiện thực.
Như Trầm Ngọc.
Mà cũng như nàng.
Đến tận lúc này nàng mới phát hiện, dường như mình chưa từng thực sự hiểu rõ người kia.