Nhìn bên ngoài ngôi nhà nhỏ này vô cùng cũ nát, ai ngờ bên trong còn xập xệ hơn gấp mấy lần. Xích Diễn dẫn hai người đến một chỗ miễn cưỡng có thể gọi là phòng khách, mời Lăng Yên và Trầm Ngọc ngồi xuống hai cái ghế gỗ nhỏ.Lúc này, Lăng Yên mới hỏi tới trưởng bối của Trầm Ngọc. Tất nhiên Xích Diễn không cách nào tìmđược vài trưởng bối thật, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn lý do để lấp liếm, chỉ nói là bọn họcũng không ở chung với nhau. Lăng Yên cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ đa số người phàmđềusống cùng nhau, thành một đại gia đình, vì sao đến lượt Trầm Ngọc lại là tình hình như thế này, vì thế liền mở miệng hỏi.
Thắc mắc của Lăng Yên tất nhiên đã nằmtrong dự liệu của Xích Diễn.
Ngay sau đó, Xích Diễn kể cho Lăng Yên và Trầm Ngọc nghe một câu chuyện xưa ân oán tình cừu đầy bi thảm lẫy lừng của đại gia tộc mà mình đã biên soạn cả đêm, biến Trầm Ngọc trở thành một đứa béđáng thương từ nhỏ không cha không mẹ, gia gia không thương, nãi nãi không yêu,ngày ngày sầu não uất ức.
“......” Trầm Ngọc nghe xong sợ ngây người.
Mà bởi vì Trầm Ngọc sợ ngây người cũng không hiện lên mặt, cho nên Lăng Yên hiểu lầm sựyên lặng của hắn là ảm đạm, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay Trầm Ngọc. Trầm Ngọc ngước mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy sức nóng trên tay nàng như truyền vào tận đáy lòng, ấm áp giống như ánh sáng mặt trời.
Xích Diễn kể xong câu chuyện xưa kia liền lẳng lặng nhìn phản ứng của hai người, thấy một màn này, đáy mắt toát lên chút khen ngợi, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được thở dài một hơi.
Xem ra hôn sự này thật sự không thể ngăn cản được.
Sau khi mọi người đã bàn bạc xong, Lăng Yên suy nghĩ một chút rồi đề nghị không bằng sau khi thành thân bọn họ cùng chuyển đến ở tại trấn An Nhạc, tuy chỗ kia cũng không được coi là tốt lắm, nhưng vẫn hơn nơi này rất nhiều. Lăng Yên vô cùng quan tâm, nói một mình Xích Diễn ở đây cũng không tốt, không bằng dứt khoát dọn qua ở cùng bọn họ.
Xích Diễn tuyệt đối không muốn tiếp tục sử dụng khuôn mặt của Chu Đại Tráng thêm một chút nào, vội vàng lắc đầu cự tuyệt, sống chết không chịu qua ở, Lăng Yên khuyên bảo không được chỉ đành phải từ bỏ.
Mọi người lại nói thêm một chút, Trầm Ngọc không muốn ở lâu vì sợ Lăng Yên nhìn ra sơ hở, liền nói muốn ra về.
Ai ngờ Xích Diễn lại chợt gọi Trầm Ngọc lại, bảo có chuyện muốn nói riêng với Trầm Ngọc.
Xích Diễn do dự nhìn về phía Lăng Yên, Lăng Yên vô cùng thức thời, đứng dậy cười nói: “Ta ra ngoài đi dạo, hai người cứ trò chuyện đi.”
Ánh mắt của Trầm Ngọc vẫn dính ở trên người Lăng Yên: “Chúng ta nói chuyện nhanh thôi, nàng đừng đi quá xa.”
Lăng Yên đáp ứng, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa.
Đợi đến khi Lăng Yên rời khỏi, Xích Diễn mới bước tới trước mặt tiểu Thần tôn, thấp giọng nói: “Thần tôn, có một việc, không biết có nên nói hay không.”
Trầm Ngọc biết Xích Diễn cố tình đuổi Lăng Yên đi, nguyên nhân nhất định là không đơn giản, quả nhiên, không đợi Trầm Ngọc đáp lại, Xích Diễn liền nói thẳng ra: “Đám yêu quái ở ngoài trấn An Nhạc hôm trước chỉ sợ là không đơn giản. Thần tôn, bọn ta đã tra ra được trận pháp ngài nhìn thấy trong doanh trại yêu quái ngày ấy.”
Hôm đó, Trầm Ngọc và Lăng Yên nhìn thấy một gã ma tướng sử dụng trận pháp ở trong doanh trại kia, lúc ấy Trầm Ngọc cũng không biết rõ là cái gì, vì thế kêu Xích Diễn đi thăm dò, không ngờ đến bây giờ mới có kết quả.
Xích Diễn nói tiếp: “Trận pháp kia vô cùng cổ quái, chúng ta phải phái người đi tra xét các điển tịch lưu lại từ thời thượng cổ mới biết được, có lẽ trận pháp kia là bí pháp của Yêu giới,Thiên Hoàn trận.” Hơi ngừng một chút, Xích Diễn suy tư một lát mới ngưng trọng nói: “Trận pháp này cực kì tàn khốc, dựa vào việc hấp thụ lực lượng của ba giới yêu, ma, nhân để luyện hóa thành bảo châu. Tên của nó là Huyền Cốt châu, mỗi một lần trận pháp mở ra liền có thể hấp thụ một lượng sức mạnh, đợi đến khi đủ một nghìn lần, hấp thụ lực lượng của mấy ngàn sinh linh, Ma châu sẽ hoàn toàn được luyện hóa. Ai có thể lấy lực lượng bên trong bảo châu này để cho chính mình dùng, liền có được sức mạnh tối cao.”
Trầm Ngọc chưa bao giờ nghe qua những điều này, hắn cho rằng tu hành chẳng qua là ngồi thiền định, chưa bao giờ nghĩ tới mạng người cũng có thể biến thành lực lượng cho một người.
Xích Diễn biết hắn không hiểu, liền khẽ thở dài một tiếng giải thích:“Có lẽ Thần tôn không biết, hơn ba vạn năm trước, tam giới từng xảy ra một trận đại chiến, mà đầu sỏ gây nên trận đại chiến kia chính là vua của Yêu giới, một mình hắn đánh bại rất nhiều thiên thần, thậm chí ngay cả Thần tôn tiền nhiệm cũng không phải là đối thủ của hắn, đó là bởi vì hắn dùng phương pháp này luyện chế ra một viên Huyền Cốt châu, rồi hấp thu sức mạnh trong đó.”
Nói như vậy, sự tình liền trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Trầm Ngọc tuy chưa rõ ràng nhưng cũng hiểu, nếu tiếp tục mặc kệ chuyện này, để Yêu giới luyện ra thêm một viên Huyền Cốt châu nữa, e là sẽ xuất hiện thêm một tên Yêu vương cường đại.
Trầm Ngọc trầm ngâm một lát, hỏi: “Hạt châu kia đang ở đâu? Yêu giới có động tĩnh gì khác không?”
“Có.” Xích Diễn chờ chính là những lời này, hắn vội vàng đáp: “Hiện giờ Huyền Cốt châu đã hoàn thành một nửa, yêu quái đã giấu hạt châu đi rồi, chúng ta cũng không có cách nào tìm được tung tích của nó, chỉ có điều, có tin tức nói là tối nay Yêu vương sẽ tự mình đến thu hồi hạt châu.”
Nghe được chuyện này, Trầm Ngọc không nói gì, Xích Diễn cẩn thận nhìn sắc mặt Trầm Ngọc, cũng không dám mở miệng.
Ngày mai là ngày thành thân của Trầm Ngọc và Lăng Yên.
Việc này Xích Diễn cũng thật bất đắc dĩ, hắn suy nghĩ rất lâu mà vẫn không biết có nên nói cho Thần tôn hay không, nhưng nếu không nói, thật sự để Yêu vương mang Huyền Cốt châu đi, chỉ sợ sau này muốn ngăn cản, lại càng thêm khó khăn.
Trầm Ngọc chẳng qua chỉ suy nghĩ một lát, liền mở miệng nói: “Ta biết rồi.”
Xích Diễn không hiểu được câu trả lời này là có ý gì, không khỏi ngẩn ra nói: “Thần tôn?”
“Đêm nay ta sẽ đi ngăn cản hành động của Yêu vương.” Trầm Ngọc nói xong, quay đầu nhìn bộ dạng lo lắng của Xích Diễn, nhân tiện nói: “Ngày mai mới là ngày ta thành thân, cũng không phải đêm nay, ta sẽ cố gắng trở về trước hừng đông.”
Xích Diễn tất nhiên là liên tục gật đầu, Thần tôn tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tu vi thực lực lại không ai sánh bằng, nếu muốn trở về trước khi trời sáng tất nhiên là không có vấn đề. Nhưng đối với Xích Diễn mà nói, điều hắn lo lắng là một chuyện khác. Hắn thấp giọng nói: “Thần tôn, chỉ sợ Yêu giới hành động lần này, Ma giới cũng sớm có chuẩn bị.”
Trầm Ngọc hiểu ý Xích Diễn: “Ngươi nói là Ma giới cũng muốn đoạt Huyền Cốt châu?”
“Nếu bọn họ thật sự muốn lấy được Huyền Cốt châu, cũng chỉ có đêm nay là cơ hội tốt nhất.” Xích Diễn giải thích.
Cứ như vậy, đối thủ của bọn họ không phải chỉ có mỗi Yêu giới, mà còn có Ma giới.
Nhớ tới Ma tôn thực lực cao cường lại vô cùng không phân rõ phải trái, Xích Diễn không khỏi lau mồ hôi một phen, trong lòng lo lắng không thôi: “Thần tôn, tối nay nếu thật sự đụng độ Ma tôn Lăng Yên, trăm ngàn lần phải cẩn thận. Huyền Cốt châu kia không thể để cho Yêu vương cầm đi, cũng tuyệt đối không thể để Ma giới cướp đi.”
Một lần nữa nghe đến tên Ma tôn Lăng Yên, tâm Trầm Ngọc trầm xuống. Gặp mặt Ma tôn, đối với Trầm Ngọc mà nói là một chuyện không hề vui vẻ, tuy rằng bây giờ đã chứng minh được chuyện ở Đông Thiên các không liên quan gì đến Ma giới, nhưng Trầm Ngọc vẫn không thể có thiện cảm với cái người ăn nói lỗ mãng kia.
Nếu thật sự gặp phải Ma tôn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tin tức của Xích Diễn rất chính xác, suy đoán của hắn cũng không sai.
Lăng Yên vừa rời khỏi căn nhà, liền thấy một con bướm đen nhẹ nhàng lướt qua người. Nhìn thấy con bướm đen kia, Lăng Yên thu lại ý cười trên mặt, tìm một góc tường hẻo lánh ở con phố đối diện, thi triển trận pháp nói chuyện với ma tướng Thanh Minh của Ma giới.
Sau khi hai người nói chuyện với nhau, Lăng Yên cũng đoán được bảy tám phần kế hoạch của Yêu giới, nàng chống má, bất đắc dĩ nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Đêm nay à......”
Lăng Yên là một người hiếu chiến, cũng là người không sợ phiền toái, nếu là bình thường, nghe được loại chuyện này, tất nhiên sẽ hận không thể lập tức xông ra đánh một trận ba ngày ba đêm với Yêu vương, nhưng bây giờ nghe được tin này, trên mặt Lăng Yên lại hiện ra chút chần chờ, điều này làm cho Thanh Minh không khỏi sửng sốt.
“Ma tôn đại nhân, đêm nay có vấn đề gì sao?” Trong lòng Thanh Minh thoáng sợ hãi, dù sao tính tình của Lăng Yên là không sợ trời không sợ đất, ngay cả Lăng Yên mà cũng nhíu mày, như vậy nhất định là có chuyện gì vô cùng phiền phức. Thanh Minh vội vàng suy đoán hỏi: “Chẳng lẽ đêm nay xảy ra đại sự gì?”
Ma tôn thành thân cũng được cho là đại sự, nhưng Lăng Yên cũng không định nói cho những người khác, nàng lắc lắc đầu, lại nói: “Đêm nay ta sẽ đi xem.”
Thanh Minh vội vàng nói muốn dẫn người đến hỗ trợ, Lăng Yên lại ngăn cản nói: “Một mình ta là đủ rồi.” Nàng nói xong, chợt nhớ tới một tên không thể nào làm cho người ta thích, hỏi tiếp: “Lần trước ngươi nói Phượng Hoàng Nhỏ của Thần giới cũng đến đây, xem ra chuyện Huyền Cốt châu lần này, hắn cũng tính chen một chân?”
Thanh Minh đau khổ gật đầu: “Việc này Thần giới tất nhiên sẽ có hành động, rất có thể Thần tôn sẽ tự mình ra tay.”
Lăng Yên hoàn toàn không hề lo lắng: “Có mỗi con Phượng Hoàng to cỡ đó mà ngươi sợ cái gì?”
Dứt lời, nàng đang định nói tiếp, chợt nghe một giọng nói truyền tới cách đó không xa: “A Tinh!”
Đây là giọng của Trầm Ngọc, Lăng Yên cất cao giọng trả lời một câu, vội vã muốn chặt đứt trận pháp này, Thanh Minh mờ mịt nhìn Lăng Yên, vội vàng hỏi: “Ma tôn đại nhân? Đó là...... ai?”
Tất nhiên Lăng Yên sẽ không để người Ma giới phát hiện ra chuyện của nàng cùng Trầm Ngọc, vội vàng thu trận pháp, đi ra khỏi góc tường. Trầm Ngọc đứng ở trước nhà cách đó không xa, xuyên qua tia sáng mặt trời ấm áp nhìn nàng.
Hiện tại Lăng Yên đối với từ “Ngày mai” này cực kỳ mong chờ, nàng cười với Trầm Ngọc: “Hai người nói chuyện xong rồi à?”
“Ừ.” Trầm Ngọc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta về nhà đi.”
“Được.” Lăng Yên mỉm cười lên tiếng, bước nhanh đến trước mặt Trầm Ngọc, một tay nắm tay hắn, hai người một đường trở về, vừa đi vừa cùng nhau bàn bạc chuyện hôn sự ngày mai.
Nói cười một lúc, đột nhiên Lăng Yên ngừng bước chân.
“Đường Lam.” Lăng Yên nói.
Trầm Ngọc còn chưa quen với tên này, sững lại một lát mới nhớ ra, nghiêng đầu nhìn Lăng Yên.
Lăng Yên ngẩng đầu nhìn đối phương, thấp giọng nói: “Hôm nay nghe đại ca chàng kể những chuyện trước đây của chàng......”
Trầm Ngọc: “......” Hắn rất muốn quên đi đoạn chuyện xưa kia.
Lăng Yên hiển nhiên không quên, ánh mắt nàng lóe lên, sáng ngời mà trong suốt: “Những chuyện đã xảy ra, ta không thay đổi được, nhưng mà tương lai của chúng ta nhất định sẽ trôi qua thật vui vẻ, chàng có tin ta không?”
“Ta tin.” Trầm Ngọc kiên định không có một chút hoài nghi.
Lăng Yên nở nụ cười, lại nắm tay đối phương, hai người một đường quay về nhà.
Mặt trời từ từ lặn về phía tây, hai người đi rất chậm, lại đều cảm thấy thời gian quá ngắn.
Ban đêm, đợi đến khi bốn phía đều yên tĩnh lại, Lăng Yên lặng lẽ ra khỏi phòng.
Vừa rời khỏi trấn An Nhạc, Lăng Yên liền bỏ đi lớp ngụy trang, khôi phục diện mạo Ma tôn, nàng liếc mắt nhìn về phía nhà mình trong trấn, nghĩ đến người kia có lẽ vẫn đang ngủ yên, bờ môi không khỏi nở nụ cười yếu ớt.
Ngay sau đó, trên đỉnh núi cách trấn An Nhạc không xa, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ rung trời! Sự rung chuyển kịch liệt từ sâu trong lòng đất truyền đến, như là muốn đánh thức toàn bộ trấn nhỏ!
Lăng Yên chợt thu lại ý cười, thân hình hóa thành một luồng ánh sáng, hướng tới chỗ phát ra động tĩnh!