• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: La Thùy Dương​

Lúc này đến lượt Lăng Yên chợt ngẩn ra: “Chàng muốn đưa ta về Ma giới?”

Trầm Ngọc gật đầu: “hiện tại ta vẫn còn lo lắng cho thân thể của nàng, trước hết hãy để ta đưa nàng đến Ma giới bình an, sau đó tự khắc ta sẽ rời đi.” Điều không ngờ là lời nói của Trầm Ngọc vô cùng bình tĩnh, tựa như đã sớm đoán được Lăng Yên sẽ ra quyết định như vậy.

Nàng an tĩnh lại, bất đắc dĩ nhìn người trước mắt, đến bây giờ mới hiểu được, chỉ e là đêm qua người này đã trăn trở rất lâu, nên suy nghĩ mới thấu triệt được như vậy.

Vì thế nàng đáp: “Vậy được, chàng đưa ta trở về đi.”

Giống như lời Trầm Ngọc đã nói, tình trạng của nàng bây giờ thật sự không ổn, nhưng có một số chuyện nàng không thể không tự mình xử trí.

“Nàng hồi phục thế nào rồi?” Tuy Trầm Ngọc suy nghĩ thấu đáo nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, cẩn thận hỏi han.

Lăng Yên yên vị một chỗ, thử cử động thân người, thuận miệng nói: “đi lại đã không thành vấn đề, những cái khác thì sẽ dần khôi phục lại, chàng cứ yên tâm.”

Trầm Ngọc không nói gì, đáy mắt hơi trầm xuống, bất chợt vươn tay bổ một đường xuống cổ nàng, nàng không tránh cũng chẳng né, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không buồn nâng lên, chụp một phát đã chế trụ được cổ tay Trầm Ngọc, buồn cười thở dài: “Cái bản lĩnh ba chân mèo quào này, cho dù ta đang ngủ cũng có thể bắt được dễ dàng.”

Trầm Ngọc tuy là Thần tôn mang thần lực bất phàm, nhưng nếu không sử dụng đến một thân thần thông thì cũng giống như một thư sinh tay trói gà không chặt. Nàng không khỏi trêu hắn: “Dùng thân thủ này để thử ta, chàng cũng quá coi thường ta rồi đấy?”

Giật mình không mở miệng, dường như Trầm Ngọc có chút cảm thấy thất bại, tuy nhiên vẫn không hề xem nhẹ từng khác thường trên người nàng, hắn lo lắng nói: “Có phải nàng không thể sử dụng ma lực được hay không?”

không ngờ lại bị phát hiện ra dễ dàng như vậy, Lăng Yên thu lại ý cười trên mặt, thả tay Trầm Ngọc ra, nói: “Đúng vậy, có điều đây không phải chuyện gì đáng ngại. Thân là Ma tôn ta phải trở về thống lĩnh đại cụôc, cũng chẳng phải là xông pha trận mạc gì cả. Huống hồ, tình trạng hiện tại của ta chỉ là tạm thời, đợi một thời gian nữa tự khắc sẽ khôi phục lại bình thường.”

Mặc dù nói như vậy nhưng thâm tâm Lăng Yên thì rõ ràng hơn bất kỳ ai, nàng nói ra những lời này, cùng lắm là để Trầm Ngọc có thể yên tâm đưa nàng trở về mà thôi.

Nay Tam giới có chút phức tạp, cục diện lại hỗn loạn khôn cùng, chủ đích của yêu giới tựa hồ là đãquyết định phải ra tay với nàng, nếu như bọn chúng lấy mệnh kính ra lần nữa, thì đó chính là lời cảnh cáo dành cho Ma tôn nàng. yêu giới ẩn tài nhiều năm, nếu không phải nắm chắc mười phần thì tuyệt đối đã không nôn nóng sinh sự như vậy. Xem ra sau này, phiền toái nàng gặp sẽ còn nhiều hơn nữa.

Tình trạng của nàng bây giờ thì dù có là mười năm hay trăm năm đi nữa cũng không thể khôi phục lại, cũng đừng có mà nghĩ đến việc sử dụng ma lực thêm lần nào nữa. Nhưng bất luận thế nào, nàng tuyệt đối không thể bỏ mặc chuyện ở Ma giới, bất kể phía trước dù có là núi đao biển lửa, nàng cũng khôngbao giờ lùi bước.

Chuyện này nàng không có ý định nói cho Trầm Ngọc biết. Lấy lập trường đối lập của hai người mà nói, nay bọn họ có thể yên lặng chung đụng cùng một chỗ, cũng đã là hiếm khi có được rồi. Nàng khôngmuốn Trầm Ngọc vì mình mà làm thêm nhiều chuyện, càng không cần Trầm Ngọc phải vì nàng mà làm thêm chuyện gì nữa.

Thời khắc nàng trở lại Ma giới thì cũng chính là lúc, bọn họ nên ly biệt thôi.

Hai người đều mang tâm tư riêng trong người, lúc nhất thời chẳng ai nói gì. Sau một lúc lâu, rốt cuộc Trầm Ngọc mới thấp giọng nói: “Ta biết rồi.”

“Ừ, vậy chúng ta sửa soạn một chút rồi mau trở về.” Lăng Yên nói.

Lòng Trầm Ngọc ngổn ngang đầy tâm sự nhìn nàng, dưới sự kiên định của Lăng Yên, bọn họ nhanh chóng thu xếp mọi thứ rồi hướng về phía Ma giới mà đi.

Đối với Thần Ma mà nói, thuật phi hành là một chuyện vô cùng đơn giản, trong tích tắc đã có thể đến nơi mình muốn. trên thực tế, hai người họ lại không có thứ gì để thu xếp, ở cái vùng hoang vu này đây, sau khi chỉnh đốn lại y phục lộn xộn của mình, Trầm Ngọc liền mang theo Lăng Yên, dùng tiên thuật dịch chuyển đến trước cổng vào của Ma cung.

Trầm Ngọc thân là Thần tôn nên tất nhiên không thể cùng Lăng Yên tiến vào Ma cung. hắn đứng bên ngoài cổng vào nhưng cũng không lập tức buông tay Lăng Yên ra, dường như có điều suy nghĩ hỏi: “Sau khi trở về rồi, nàng dự định sẽ làm gì?”

Lăng Yên vốn định muốn ly biệt với Trầm Ngọc, nhưng khi nghe như vậy, liền quay lại, ngửa đầu nhìn Trầm Ngọc, nhíu mày cười: “Thế nào, chàng muốn thay Thần giới thám thính hướng đi của Ma giới chăng?”

Trầm Ngọc lắc đầu, đang muốn giải thích thì Lăng Yên lại nói: “Nay trên dưới Tam giới đại loạn là bởi vì yêu giới đã dựng nên, chàng trở về cũng nên nhắc nhở đám lão gia kia một tiếng, gần đây động thái của Phi Ảnh tuyệt đối không đơn giản chút nào. Hôm nay hắn đối phó với ta, chỉ sợ ngày mai cũng có thể đối phó với các người. Ta đây trái lại cũng không ngại cùng các người đối đầu đến lưỡng bại câu thương, nhưng thù hôm nay, đích thân ta phải tìm Phi Ảnh để đòi lại.” 

Lăng Yên nói xong lời này liền khẽ vùng tay ra, rốt cuộc Trầm Ngọc không thể không nới lỏng tay nàng, chỉ là vẫn không có ý muốn rời đi, hỏi tiếp: “Nàng còn nhớ lời hôm qua ta đã hỏi nàng chứ?”

“Nếu như có thể được lựa chọn lại một lần nữa?” Trong mắt Trầm Ngọc mang theo niềm chờ đợi yếu ớt, còn có một loại hàm xúc khó tả nào đó không nói nên lời.

Lăng Yên nghe thế, đột nhiên nở nụ cười.

“Phượng hoàng nhỏ, chàng biết không, ta vĩnh viễn sẽ không trở về Thần giới nữa. Từ thời khắc Thần giới bắt đầu quyết định truy sát ta cùng với chuyện thần hồn còn sót lại, tất cả đã không còn quan hệ gì nữa.” Nàng nói, vẻ mặt cũng nghiêm lại, “Thần Ma khi đó, nào có gì khác biệt đây?”

Chẳng qua chỉ vì nàng đã gánh cái ác danh trên người mà thôi, thế nhưng còn chuyện Thần giới đã làm với nàng, thì họ có đáng được xưng là “chính nghĩa”?

Lăng Yên không muốn thảo luận với Trầm Ngọc về vấn đề này nữa, nàng quay đầu quét mắt nhìn cổng Ma cung, giọng lại mềm xuống: “Ta phải đi rồi.”

Ngay khi nàng đang nói, bên trong Ma giới tựa như có người phát giác ra tung tích của bọn họ. mộtngười chậm rãi bước ra từ trong Ma cung, tiến về phía hai người Lăng Yên và Trầm Ngọc.

“Là Tịch Hàn trong Thập Đại Ma tướng.” Lăng Yên đã nhận ra người nọ từ đằng xa.

Trầm Ngọc không trả lời cũng như không hề có ý định rời đi, nhưng gã Ma tướng có tên Tịch Hàn kia đãđến trước mặt bọn họ rồi.

“Ma tôn.” Tịch Hàn rũ mắt, cung kính trước mặt Lăng Yên: “Cuối cùng ngài cũng trở về, tất cả mọi người đều đang mong ngài, thỉnh ngài mau chóng theo ta trở về.”

Lăng Yên khẽ gật đầu, nói với Trầm Ngọc: “Chàng cũng mau về đi.”

Tịch Hàn ngẩng đầu, đầu tiên liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp đó tầm mắt lại dừng trên người Trầm Ngọc, tựa như có chút nghi hoặc. Trầm Ngọc nghe Lăng Yên nói vậy, vẻ như còn muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng vì cố kỵ người nọ còn đứng ở đây, nên khó mà tiếp tục mở miệng.

Lăng Yên không muốn đợi Trầm Ngọc nói tiếp, đối với nàng mà nói, thời gian nán lại đây càng lâu, nàng sẽ càng thêm luyến tiếc. Nên chi bằng sớm ly biệt tốt hơn.

Nàng nhanh chóng nói với Tịch Hàn: “Chúng ta đi thôi.”

Tịch Hàn gật đầu tuân mệnh, đi theo bước chân Lăng Yên tiến vào Ma cung. Nơi này còn cách Ma cung một đoạn, Lăng Yên hơi nhíu mày, nhưng cũng không nhiều lời nữa, một đường bước thẳng về phía trước. 

Lăng Yên không hề biết là Trầm Ngọc một mực đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn dõi theo hướng hai người rời đi, thật lâu sau cũng không hề rời khỏi một bước.

Nơi Tịch Hàn ra đón cách Ma cung đến một khoảng, hiện tại Lăng Yên không thể vận được Ma lực, cũng không nóng nảy mà chỉ cước bộ tiến về phía Ma cung, một mặt lại như thuận miệng hỏi tình hình bên trong Ma giới: “Thúy Tú sơn trang ở bên kia thế nào rồi?”

“Hôm đó sau khi Ma tôn phá trận và giao thủ với yêu giới, những người trong sơn trang cũng nhân cơ hội đó rời khỏi. Sau đó có Thần giới nhúng tay vào, trận này đã không thể đánh tiếp được nữa.” Tịch Hàn vẫn rũ mắt không thay đổi, bình tĩnh đáp vấn đề của nàng.

Lăng Yên gật đầu, ánh mắt chợt lóe, bước chân tuy không hề ngừng lại cũng không hề quay đầu, nhưng lại hỏi tiếp: “Thanh Minh đâu, thương thế của hắn có nặng không?”

Tịch Hàn ngẩn ra, lắc đầu: “Thanh Minh không hề bị thương.”

Lăng Yên nói: “hắn không bị thương vì sao lại không ra đây đón ta, mà để ngươi đến đây?”

Trong Ma cung, mỗi một người đều phụ trách nhiệm vụ riêng của mình, đa số mọi người đều hoạt động ở bên ngoài, chỉ riêng một mình Thanh Minh là luôn đi theo bên cạnh Lăng Yên. Vốn là nơi nào cần thìchạy đến, khi không có gì làm sẽ phụ trách so chiêu luyện tay với Lăng Yên một chút. Lần này Lăng Yên trở về, đáng lẽ người ra đón nàng phải là Thanh Minh, nhưng không biết lý do gì lại đổi thành Tịch Hàn.

Thanh âm Tịch Hàn vẫn không đổi, sau khi nghe được thắc mắc của nàng, hắn nhanh chóng đáp: “Thanh Minh có chuyện quan trọng khác, đến chỗ Ô Dạ hỗ trợ.”

“Phải không?” Lăng Yên nhìn đoạn đường trước mắt chẳng còn cách Ma cung bao xa. Hồi lâu, nhịn không được thở dài trong lòng một hơi, nàng đang muốn bước tới phía trước, thì đột nhiên người phía sau lại bỗng dưng ngừng lại.

Nàng không quay đầu, nhưng có thể cảm giác được người nọ đang dùng ánh mắt phức tạp để đánh giá nàng.

Đáy mắt Lăng Yên rốt cuộc trầm xuống, quay đầu hướng người nọ cười: “Là sự việc điều tra gian tế trong Ma cung à?”

một luồng gió lạnh chợt thổi đến, Tịch Hàn gần như cứng đờ người trong sương gió, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt đanh lại nhìn thẳng Lăng Yên.

“không cần nhìn, ta vừa phá Bát Phương Huyền Viêm trận, lúc đó ma khí và sát khí trong người ta đãdung hòa vào nhau, trong thời gian ngắn sẽ không thể động thủ được nữa.” Nàng thấp giọng thốt mộtcâu, lại nói tiếp, “Trước kia yêu giới vây quanh An Nhạc trấn, là vì chúng biết có một người vô cùng quan trọng với ta đang ở trong An Nhạc trấn.” 

Nàng vừa lên tiếng vừa quét mắt nhìn phản ứng của Tịch Hàn, tầm mắt Tịch Hàn dừng trên người nàng nhìn chằm chằm sau như chợt ngẩn người, không có phản ứng. Vì thế Lăng Yên lại nói tiếp: “Chuyện này chỉ có người Ma giới mới rõ. Sau này ta đã hỏi qua Thanh Minh, trước chuyện này, hắn không hề nóichi tiết, người trong Ma giới cũng chỉ biết ta có một phu quân người phàm ở nhân giới mà thôi. Còn người biết rõ phu quân của ta đang ở An Nhạc trấn, cũng chỉ có Thập Đại Ma tướng.”

“Kể từ lúc đó ta đã biết, trong Ma tướng khẳng định có gian tế.” Lăng Yên hơi khép mắt, dường như đang rất không vui, nàng lại lần nữa trừng mắt, phóng tầm mắt đầy áp lực đè ép Tịch Hàn. rõ rang đãlà một kẻ tay trói gà không chặt nhưng lại khiến Tịch Hàn phải không ngừng biến sắc, nàng lạnh lùng nói: “Sau này trải qua nhiều chuyện, ta cũng không có cơ hội tìm ra gian tế, cho đến tận bây giờ.”

“Ta gặp chuyện ở Thúy Tú sơn trang, chính là điều mà ai cũng biết.” Lăng Yên nặng nề nhìn Tịch Hàn, gằn từng chữ: “Nếu gian tế thật muốn trừ khử ta thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm mộtthuở đó. Biết ta sẽ trở về, hắn nhất định sẽ chọn ngay thời điểm này mà ra tay, tìm ra ta trước khi mọi người kịp thời phát hiện.”

“không sai chứ, Tịch Hàn?” Lăng Yên đè thấp giọng gọi tên của đối phương.

Mới vừa rồi Tịch Hàn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lăng Yên, mãi đến lúc nàng thốt ra tên của mình, rốt cục hắn mới khẽ than một tiếng, từ trong kẽ răng rít ra một câu: “Ngươi nói không sai.”

“Ngươi đã sớm nghi ngờ ta.” Ánh đao hiện ra, đoản đao trong tay Tịch Hàn chợt lóe hàn quang nhắm thẳng vào Lăng Yên, dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng trên mặt đã sớm mất hút không còn, “Nhưng vì sao ngươi lại biết là ta?”

Lăng Yên lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ta nghi ngờ tất cả mọi người.”

Đồng tử Tịch Hàn như co lại, dường như thật khó có thể tin nổi, “Lần này ngươi trở về, không thông báo với bất kỳ ai sao?”

Lăng Yên không đáp, Tịch Hàn bất giác nở nụ cười, chỉ là ý cười có chút mờ mịt: “Vì thế lần này ngươi trở về, là vì muốn dụ gian tế lộ mặt? Nhưng ngươi có từng nghĩ đến, dù hôm nay ngươi tìm ra được gian tế thì đã sao, có thể làm được gì nào?”

không thông báo cho bất luận kẻ nào lại chẳng hề phòng bị, nay Lăng Yên không thể vận lực, tuy tìm ra được gian tế nhưng còn có cách nào thắng được hắn chứ.

“không mạo hiểm một chút thì sao có thể dụ ngươi xuất đầu lộ diện?” trên mặt Lăng Yên không chút nao núng, nàng đứng chắp tay nhìn Tịch Hàn trước mặt, giọng nói lạnh lùng: “Chỉ là ta không thể tưởng tượng được, ngươi vậy mà lại phản bội Ma giới.”

“Ngươi muốn nói thế nào tùy ngươi, nhưng có lẽ ngươi không biết rồi. Ngay từ lúc bắt đầu, ta đã khôngphải là người của Ma giới.” Tịch Hàn vừa dứt lời, cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt hắn lạnh xuống, phi thân nhảy lên, nhắm mũi đao về phía Lăng Yên. Nàng hơi lùi nửa bước, vung tay áo lên, ngay tức khắc Danh Lưu đao bén nhọn đã nằm vững chắc trong tay, một đao khó khăn chém xuống, mới trực tiếp chạm vào thanh đao của Tịch Hàn, chỉ trong chớp mắt, bụi mù bay tung tóe, cát đá văng tứ phương.

Hạ đao xuống, Tịch Hàn hơi lùi lại một chút, trọn mắt đầy kinh ngạc nhìn nàng, nghiến chặt răng: “Ngươi! Công lực của ngươi!”

“Ngươi nghĩ ta sẽ không phòng bị gì ngươi, cứ như vậy mà trở về thật sao?” Lăng Yên vung đao lên, cát bụi mờ mịt giăng đầy bốn phía, thong thả rảo bước về phía Tịch Hàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta nóicái gì, ngươi cũng tin sao?”

Dưới đáy mắt lạnh lẽo của Tịch Hàn lóe lên tia hàn quang, hắn cắn răng nhìn Lăng Yên đối diện, khôngnhúc nhích cũng không rời đi, chỉ đứng yên bất động tại chỗ cũ.

Sắc mặt Lăng Yên có vẻ hơi tái không còn chút máu, nhưng phong thái vẫn ngạo nghễ đầy hung tàn, đem một phần suy yếu của mình ẩn hết vào trong. Nàng chống đao xuống đất, thong thả nói: “Sao lại ngưng động thủ rồi?”

Ngữ khí này, rõ ràng chính là Ma tôn Lăng Yên không sợ trời chẳng sợ đất của ngày nào.

Tịch Hàn hiển nhiên biết rõ chuyện Lăng Yên hấp thụ toàn bộ sát khí ở Thúy Tú sơn trang là thật, nhưng nhất thời lại không rõ rốt cuộc nàng đã bị đả thương đến mức độ nào. hắn cắn răng đem từng nhất cử nhất động của nàng thu hết vào trong mắt, im lặng nắm chặt chuôi đao trong tay.

Lăng Yên nở nụ cười, nụ cười này thoạt nhìn vô cùng thản nhiên nhưng sâu trong đó lại ẩn sát ý rét run, nàng chậm rãi tiến từng bước về phía trước, kéo lê trường đao trong tay ma sát với mặt đất, phát ra âmthanh “sàn sạt”: “Ngươi không động thủ à, giờ thì đến lượt ta vậy.”

Nàng dứt lời, lại ngừng bước, chợt quét mắt về hướng Tịch Hàn, cười như không cười nhìn hắn.

Nàng đang đánh cược.

trên thực tế sức lực của Lăng Yên bị hao tổn là thật, không thể động thủ cũng là thật, chiêu vừa rồi nàng xuất thủ thực chất cũng chỉ cản trở được một chiêu của Ma tướng Tịch Hàn, đương nhiên giờ đãtiêu hao hết khí lực. Nhưng với tình huống hiện tại, nàng đã không còn đường để lui nữa rồi, chỉ có thể che giấu sự suy yếu của mình thì mới có thể khiến kẻ địch kinh hãi. Chẳng qua một phần cũng vì trong lòng nàng luôn rất rõ, từ trước đến nay Tịch Hàn vốn dĩ luôn hành sự cẩn thận, nếu không phải đã nắm chắc mười phần, hắn nhất định sẽ không ra tay.

Quả nhiên, ngay khi Lăng Yên ép tới từng bước một, rốt cục ánh mắt Tịch Hàn cũng run lên, lùi lại về sau một bước.

“Muốn đi sao?” Lăng Yên ra vẻ cười, nhấc mũi đao lên, “Nhanh như vậy mà đã muốn đi?”

Tịch Hàn nghiến chặt răng, không đợi Lăng Yên xuất thêm động tác nào, hắn liền quay phắt người hướng về phía sau, tựa như muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Lăng Yên thầm thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng chuyện xấu lại một lần nữa xảy ra vào đúng lúc này, mộtbóng người đột ngột bước ra từ trong gốc cây ở cách đó không xa.

“một mình hắn thì đấu không lại ngươi, nhưng có thêm ta nữa thì sao?”

Người mới nói chuyện ánh mắt đã bị che khuất trong bóng râm, chỉ một câu này liền khiến Tịch Hàn vừa định rời đi liền dừng bước.

Kẻ vừa đến không phải người của Ma giới, mà là người của bọn yêu giới. Hồng Dực – kẻ đã từng bắt cóc trấn giữ người dân trong An Nhạc trấn lúc trước.

Hồng Dực tiến tới, yêu lực cuồn cuộn tỏa ra, hừ lạnh một tiếng với Tịch Hàn: “yêu vương sớm biết mộtmình ngươi không đối phó được, cho nên mới phái ta đến đây hỗ trợ. Quả nhiên, xem ra đúng như ngài đã dự đoán!” Lời vừa dứt, thân mình đã lập tức tấn công tới Lăng Yên rồi.

Tịch Hàn mắt lạnh nhìn Hồng Dực bổ nhào đến đối phương, lúc này cũng thay đổi sắc mặt, phối hợp cùng Hồng Dực vây nàng hai bên cánh trái cánh phải. một kẻ phóng đao một kẻ xuất côn, từng chiêu xuất thủ đều vận hết công lực. Trong lòng Lăng Yên dù muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đối mặt với trận chiến, tức khắc liền mạnh mẽ áp chế ma khí đang cuộn trào trong người, giương đao xuất chiêu. Trong tức khắc, thân đao ánh đỏ vụt lóe chói mắt, rốt cuộc khiến hai kẻ kia không ngừng bị bức lui ra xa mười bước.

Nhưng đồng thời ngay lúc này, hắc khí quanh thân Lăng Yên lại trào lên, ngay lập tức phun ra mộtngum máu tươi, tất nhiên đã không còn trụ vững được nữa.

“Quả nhiên là nàng ta đang cậy mạnh chống đỡ!” Hồng Dực cười lạnh một tiếng, cùng Tịch Hàn liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không cần phải cố kỵ, không chút do dự liền xuất thủ đánh úp về phía Lăng Yên.

Lăng Yên thầm cười khổ, cố gắng giương cao đao, thân hình chớp nhoáng một cái, cảnh tượng trước mắt liền theo đó dần trở nên mơ mơ hồ hồ.

Ngay thời khắc trước khi kịp mất đi ý thức, nàng phảng phất nghe được tiếng chim phượng hoàng kêu vang, âm thanh cao vút trong vắt phía xa truyền đến.

Tức thì, nàng được bao bọc trong lòng người kia cùng một mùi hương Quỳnh Lộ thơm ngát quen thuộc, và rồi dần mất đi ý thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK