Lăng Yên đanh mặt hỏi lại lần nữa, trong giọng nói mang theo chút cảm xúc khó mà nắm bắt: “Ngươi vừa nói gì?”
Thanh Minh lắc đầu quầy quậy: “không...... không có gì.”
Trong từ điển của Lăng Yên không hề có từ nào gọi là nhẫn nại, lập tức hỏi thẳng: “Vừa rồi ngươi nóiThần tôn thế nào?”
Thanh Minh nhăn mặt, đau khổ nói: “Ma tôn...... Ta không dám, ta cam đoan sau này không bao giờ nhắc nửa chữ đến người này nữa.”
Bấy giờ Lăng Yên mới nhớ tới, cách đây vài ngày nàng từng nhấn mạnh với Thanh Minh rằng đừng bao giờ nhắc đến tên Trầm Ngọc trước mặt nàng. Cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng trầm giọng nói: “Ta bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói đi.”
“Cái đó... Ô Dạ nói là... hắn tra được Thần tôn cũng đến đây, chắc là đi cùng với đám người thuộc thư viện Chân Võ, chả biết Thần giới đang ấp ủ kế hoạch gì đây nữa.” Được Ma tôn cho phép, Thanh Minh vội vàng khai ra hết.
Lăng Yên: “......”
Thư viện Chân Võ, đó không phải là môn phái của “Đường Lam” kia à?
Nàng đột nhiên nhớ lại cuộc hội thoại khi nãy giữa mình với “Đường Lam”, nhớ lại hình dáng cùng thái độ của hắn, lúc này mới chợt hiểu ra vì sao nàng lại có cảm giác quen thuộc đến thế, vì sao suốt cả buổi nói chuyện hắn luôn dùng ánh mắt “muốn nói lại thôi” để nhìn mình.
Hóa ra, người mà nàng nghĩ là Đường Lam, thật ra lại chính là Trầm Ngọc.
Mà nàng lại --
Hồi tưởng lại một lượt tình hình giữa hai người khi ấy, Lăng Yên chợt cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu, ngay cả da mặt nuôi dưỡng mấy vạn năm đến mức dày như bức tường thành mà cũng bất chợt nong nóng.
Nàng đã nói những lời đó ngay trước mặt hắn à?!
Sắc mặt Lăng Yên biến đổi liên tục, toàn thân cứng đờ giống như bị ai giội cả thùng nước lạnh vào đầu. Thanh Minh thấy vậy cũng ngây cả người, tưởng rằng đã xảy ra chuyện đại sự gì, vội vàng lớn tiếng hỏi: “Ma tôn, Ma tôn ngài làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Nhờ tiếng hét này của Thanh Minh mà hồn vía của Lăng Yên mới vất vả bay ngược về lại cơ thể, nàng đột nhiên quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Thanh Minh khiến hắn hoảng hốt lùi lại một bước lớn, vẻ mặt mờ mịt. Trong đêm tối, giọng nói rét lạnh của Lăng Yên vang lên: “Biết hướng đi của Trầm Ngọc mà sao ngươi không thông báo cho ta sớm chút?”
Thanh Minh: “Là do ngài... không cho nói mà...”
Lăng Yên nắm tay lại thành đấm, đôi mắt trừng thẳng vào người trước mặt. Thanh Minh hoảng sợ, vội vàng rụt cổ, cẩn thận nói: “Ma tôn đại nhân, vậy bây giờ chúng ta......”
“Nếu Thần giới cùng yêu giới đều đã đến, vậy Ma giới còn không tham gia vào cuộc chơi này thì chẳng phải sẽ rất mất mặt à?” Nhắc tới chính sự, Lăng Yên dùng tốc độ nhanh nhất để ổn định lại cảm xúc của mình, nói tiếp: “Mấy ngày tới ngươi ở lại đây với ta, xem xem rốt cuộc bọn họ đang âm mưu gì.”
“Vậy còn trận tỷ thí của Bộ Duyên Khê......” Thanh Minh muốn nói lại thôi, Lăng Yên nghe ra ý tứ của hắn, lập tức ngắt lời: “Đương nhiên phải đấu chứ, hắn không còn là Bộ Duyên Khê của ngày xưa nữa rồi.”
Lăng Yên cùng Thanh Minh bàn bạc xong xuôi liền tạo bừa ra một thân phận rồi tìm một căn phòng khác trong Thúy Tú sơn trang ở lại. Nàng không muốn dùng thân phận Hạ Dung Tinh để qua lại với Thiên Cương môn nữa, vì thân phận ấy đã bị bại lộ, nếu để người khác phát hiện ra Thiên Cương môn với Ma tôn có quan hệ bất bình thường, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Thiên Cương môn trong giới chính đạo.
một đêm cứ thế trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, Thúy Tú sơn trang nghênh đón đại hội tỷ thí giữa Cửu đại Tông môn.
Trận tỷ thí giữa chín môn phái này đơn giản đến mức trong mắt Lăng Yên có thể nói là quá nhàm chán. Mỗi một tông môn sẽ phái ra sáu đệ tử tham gia tỷ thí, bọn họ sẽ tự mình phân tổ, tự mình chọn đối thủ của mình, người nào thắng thì lọt vào vòng kế.
Lúc này toàn bộ Thúy Tú sơn trang nhộn nhịp đến không ngờ, vì số tuyển thủ tham gia đấu vòng đầu rất đông, nên mọi người tự chia nhau ra thành từng nhóm. Trong sơn trang có một khu đất trống cực rộng, chỉ dành riêng để tổ chức đại hội tỷ thí ba năm một lần này. Chủ trì đại hội lần này là hậu duệ của vị cao nhân Đạo tông xưa kia, gia chủ họ Thẩm tên Ngô, là người đức cao vọng trọng được toàn bộ mọi người trong Đạo tông kính nể.
Khi hai người Lăng Yên được dẫn vào trong, cả hội trường đã đầy ắp người, mỗi một môn phái đều chia chỗ ra đứng, tìm một vị trí riêng của mình trong sân, còn vài vị môn chủ thì đứng trên đài cao ở gần đấy để quan sát trận tỷ thí. Lăng Yên nhìn một lượt khắp sân, muốn tìm vị trí của Thiên Cương môn, nhưng xung quanh nhìn đâu cũng thấy người, Lăng Yên phải căng mắt ra tìm một lúc lâu mới thấy được hai người Bộ Duyên Khê cùng Hoa Nhạn trong một góc sân, bị kẹp giữa hai môn phái hùng hậu, trông khá là túng quẫn.
Lăng Yên kinh ngạc nhướng nhướng lông mày, sau đó ngoái đầu nhìn lên đài cao, quả nhiên tại vị trí của các môn chủ của Cửu đại Tông môn chỉ bày ra tám cái ghế dựa, mà ghế thiếu hiển nhiên chính là ghế của Thiên Cương môn.
Xem ra lời của Hoa Nhạn quả thật không sai, cả thiên hạ này e là đã quên mất sự tồn tại của Thiên Cương môn từ rất rất lâu rồi. Cũng giống như trong thiên hạ này đã không còn một ai nhớ đến Chiến thần Cửu Tiêu lừng lẫy một thời nữa.
Lăng Yên cụp mắt không nói gì, Thanh Minh chỉ đứng yên lặng bên cạnh nàng, cẩn thận quan sát tất cả mọi người trong sân, hòng tìm ra được đám người yêu giới lẫn trong đấy.
Cảm nhận được yêu khí quẩn quanh lan tỏa trong không gian, Lăng Yên đưa mắt nhìn lướt qua mộtlượt, cuối cùng ngoài ý muốn dừng lại tại vị trí của Thư viện Chân Võ cách đó không xa.
Trầm Ngọc đứng khuất ở đằng sau, đôi mắt đen láy của hắn lại băng qua dòng người ồn ào náo động, dán chặt trên người nàng.
Bắt gặp ánh mắt ấy, đáy lòng Lăng Yên như bị một thứ gì đó đập thật mạnh vào, lực lớn đến nỗi nàng suýt thì không đứng vững, chỉ đành dùng hết sức bình sinh để duy trì vẻ mặt bình tĩnh của mình, đấu mắt với người kia.
Chuyện đêm qua lại lướt qua trước mắt, Lăng Yên hạ quyết tâm định vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vì vậy lúc này nàng hoàn toàn không hề có ý nhượng bộ lùi bước, ngược lại còn khiêu khích nhìn qua hắn.
Nhưng ngay khi Lăng Yêncòn đang ấp ủ dự định dùng cách này để đáp trả lại, ra oai phủ đầu với Thần tôn, thì Trầm Ngọc đã dời mắt đi mất.
Mặc dù cách một khoảng khá xa như thế, nhưng Lăng Yên vẫn thấy được màu đỏ hồng nhàn nhạt chợt xuất hiện trên mặt người kia.
Lăng Yên: “......” Nàng nhạy cảm nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ này của Trầm Ngọc, nếu là lúc trước thìchắc chắn nàng đã bắt đầu dê hắn rồi.
Nhưng nay đã khác xưa, Lăng Yên vội vàng dời mắt đi, bình tĩnh nhìn Thanh Minh một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy lại được thanh tỉnh. Thanh Minh tự dưng bị Lăng Yên nhìn đắm đuối, hoảng hốt chớp mắt vài cái, sau lại thấy ánh mắt Lăng Yên luôn lơ đãng lướt qua chỗ đám người Thư viện Chân Võ đang tụ tập, rốt cuộc cũng hiểu ra được, chỉ vào Trầm Ngọc nói: “Đó là...... Thần tôn?!”
Lăng Yên nhẹ nhàng gật đầu, bất chợt chuyển hướng đi đến một góc, nhỏ giọng nói: “Trước tiên cứ án binh bất động quan sát đi đã, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Chẳng mấy chốc hai người đã hòa vào dòng người đông đúc, bên kia, môn chủ của các đại tông môn cũng đã an vị. Dưới sự chủ trì của gia chủ Thẩm gia, đại hội tỷ thí cuối cùng cũng bắt đầu. Cả khu đất trống được chia ra thành vô số sân đấu nhỏ, mỗi một chỗ như vậy đều được bố trí người của Thúy Tú sơn trang đứng giám sát, vì vậy trận tỷ thí được diễn ra rất nhanh chóng.
Dọc theo đường đi Lăng Yên luôn cố gắng khống chế bản thân không nhìn Trầm Ngọc nữa, ánh mắt chỉ dán chặt vào bóng dáng Bộ Duyên Khê cách đó không xa. Thấy Bộ Duyên Khêcó vẻ sắp bắt đầu ra trận, đang đi về hướng một sân đấu, Lăng Yên liền quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho Thanh Minh, sau đó cũng đi về hướng ấy.
Thanh Minh vội vàng đuổi theo,Bộ Duyên Khê vừa vào sân thì đối thủ cũng nhanh chóng bước vào.
Đứng ở giữa sân, Bộ Duyên Khê đầu tiên nhìn sang hướng Hoa Nhạn, sau đó phát hiện ra Lăng Yên ở xa xa. hắn khẽ gật đầu với nàng, Lăng Yên thấy vậy mới quay đầu đi, quan sát đối thủ đứng trước mặt hắn, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Người sắp thi đấu với Bộ Duyên Khê là một đệ tử thuộc Huyền Nguyệt thế gia, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, Lăng Yên đã biết được rằng tên này tuyệt đối không phải là đối thủ của Bộ Duyên Khê.
Quả nhiên, trận tỷ thí vừa bắt đầu, Bộ Duyên Khê lập tức sử dụng công pháp mà Lăng Yên đã dạy trước đó, ra chiêu nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã chiếm được ưu thế. Bí tịch độc môn được lưu truyền trong Thiên Cương môn chính là kiếm pháp, kiếmvung nhẹ nhàng, vốn dĩ đường kiếm sẽ mang theo sựlinh hoạt đa dạng, nhưng khi bộ kiếm pháp này đến tay đệ tử của Thiên Cương môn thì lại rất khác biệt.
Mấy năm qua Thiên Cương môn luôn dựa theo phương thức tu hành thông thường để tập luyện bộ kiếm pháp ấy, cho nên dù khổ cực tu luyện bao lâu mà vẫn không đạt được thành tựu gì. Sau này khi Lăng Yên bắt đầu dạy công pháp cho Bộ Duyên Khê, vừa thấy được kiếm pháp của hắn đã lập tức hiểu ra nguyên do sâu xa trong đó, liền tiện tay chỉ ra cho hắn thấy, chẳng bao lâu sau Bộ Duyên Khê đã hiểu ra được đạo lý.
hiện tại, sau ba tháng tu hành, chiêu thức của Bộ Duyên Khê cũng xảo quyệt không kém gì Lăng Yên, mỗi một chiêu đều đánh vào nơi khó phòng bị nhất trên người đối thủ, hơn nữa đường kiếm cực nhanh, phóng đãng mà tùy ý, thoạt nhìn giống như cả người để lộ vô số điểm yếu, nhưng thật ra đã phong kín mọi chiêu thức đường đi của đối thủ, khiến người đối diện không thể nào ra tay, càng đừng nói đến việc phản công lại.
Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi, người nọ đã bị kiếm pháp của Bộ Duyên Khê đánh cho liên tiếp bại lui. Bộ Duyên Khê bắt lấy thời cơ, tụ khí xuất kiếm, lưỡi kiếm màu bạc mỏng manh chợt mang theo cuồng phong cuồn cuộn, cuối cùng suýt soát dừng lại ngay trước cổ của tên đệ tử thuộc Huyền Nguyệt thế gia kia.
Ai thắng ai bại, chỉ cần nhìn là biết.
Ngay cả Thanh Minh, mặc dù thân là Ma tướng, nhưng qua trận chiến vừa rồi, biểu hiện của Bộ Duyên Khê vẫn khiến cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác. hắn đứng cạnh Lăng Yên, nhỏ giọng nói: “Tên này khác trước kinh quá.”
“Thiên tư của hắn cực tốt, trước đó chẳng qua là do bản thân chưa từng thực sự nghiêm túc thôi.” Lăng Yên giải thích một câu, nhìn người của Thúy Tú sơn trang tuyên bố Bộ Duyên Khê thắng, Bộ Duyên Khê từ trong sân đấu đi ra ngây ngô cười tán gẫu với Hoa Nhạn, khóe môi nàng bất giác cong cong lên.
Nhưng chẳng bao lâu sau Lăng Yên đã không cười nổi nữa.
Ngày đầu tiên, bởi vì đông người và cùng lúc chia ra làm hai đợt, người thắng trận đầu tiên mới được quyền bước tiếp vào vòng trong.
Sau khi thắng trận đầu, Bộ Duyên Khê nhanh chóng nghênh đón trận thứ hai.
Chỉ vừa nghỉ ngơi được một lát, Bộ Duyên Khê lập tức bị gọi quay về sân đấu, mà ở một bên khác, vài tên đệ tử của Thư viện Chân Võ đã được mọi người vây quanh tiến đến sân đấu nhỏ ở đây.
“Thiên Cương môn, Bộ Duyên Khê!” Tỷ thí sắp bắt đầu, người của Thúy Tú sơn trang hô lớn tên của đệ tử ra tỷ thí.
Ngay sau đó, hắn quay đầu sang hướng ngược lại, hô lên: “Thư viện Chân Võ, Đường Lam!”
Câu này vừa dứt, đám đệ tử của Thư viện Chân Võ rốt cuộc ngừng tán gẫu, nhanh chóng tách ra tạo thành một con đường nhỏ, Trầm Ngọc mặc đồng phục của đệ tử Thư viện Chân Võ, từ phía sau đám người đi ra, chầm chậm bước lên sàn đấu, bình tĩnh đối mặt với Bộ Duyên Khê.
Bộ Duyên Khê thoáng chốc sửng sốt.
không riêng gì Bộ Duyên Khê, mà Lăng Yên cùng Thanh Minh đứng ngoài sân đấu theo dõi cũng đồng thời biến sắc.
“Cái này...” Thanh Minh nhỏ giọng nói một câu, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Lăng Yên mở to mắt nhìn, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu,âm thầm suy đoán xem Trầm Ngọc đang tính toán điều gì.