Mí mắt Từ Yến Thanh động đậy, còn chưa mở được mắt ra đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Y nhíu mày lại, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, còn thấy hơi buồn nôn.
Ly Nhi đỡ y ngồi dậy, đưa một chén nước ấm tới bên miệng y: “Cậu uống nước trước đã.”
Từ Yến Thanh ngủ mê man đã gần một ngày, cổ họng khô khốc không thôi. Y đem chén nước ấm kia uống cạn, ho khan vài tiếng, lúc này mới nhìn ra xung quanh.
Y đang ở trong phòng của mình, bên cạnh giường ngoại trừ Ly Nhi hầu hạ bên ngoài cũng không có người khác.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn ở đằng Tây, y liếc nhìn đồng hồ thạch anh trên tường, nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Chiều qua cậu bất tỉnh, bây giờ đã là chạng vạng tối ngày hôm sau. Cậu còn chỗ nào không khỏe không?” Ly Nhi lo lắng nhìn y, nói.
Từ Yến Thanh nhíu mày lại: “Ta đã bất tỉnh lâu như vậy rồi ư? Vậy mợ Cả có làm khó ngươi không?”
Thấy y lúc này vẫn còn lo lắng cho mình, viền mắt Ly Nhi liền đỏ lên, nức nở nói: “Cậu phải quan tâm đến bản thân mình trước đã chứ, lần này nếu như không phải có Nhị thiếu gia giúp đỡ, cũng không biết mợ Cả sẽ còn hành hạ cậu thành ra sao nữa.”
“Ngươi nói Thẩm Quan Lan sao? Chuyện này thì liên quan gì đến cậu ấy?”
Ly Nhi đáp: “Ngày hôm qua cậu ngất đi, là Nhị thiếu gia ôm cậu về chữa trị, còn lấy thuốc Tây cho cậu uống. Cậu còn cảm thấy có chỗ nào không khỏe không? Nhị thiếu gia đã dặn, nếu cậu tỉnh rồi còn chỗ nào thấy chưa ổn thì để nô tỳ lập tức đi tìm cậu ấy.”
Từ Yến Thanh đối với vị Thẩm Nhị thiếu gia này không có mấy ấn tượng, dù sao Thẩm Quan Lan đã bốn năm rồi còn chưa về nhà, với y mà nói chính là một người xa lạ.
Nếu là người xa lạ, sao lại có lòng tốt đối với y như vậy? Lẽ nào mợ Cả không ngăn lại?
Y đem nghi vấn trong lòng nói ra, Ly Nhi than thở, nói: “Thật ra Nhị thiếu gia so với Đại thiếu gia còn hiểu chuyện hơn. Cậu và cậu ấy chưa từng gặp nhau, nhưng Nhị thiếu gia làm nghề Y, cậu ấy kiên trì phải cứu cậu, mợ Cả cũng không ngăn được. Cậu không biết đó thôi, sau khi cậu ngất đi Nhị thiếu gia tổng cộng đến đây ba lần, còn kiểm tra tỉ mỉ sức khỏe cho cậu, kê không ít thuốc bổ để Tú Oánh đi bốc.”
“Thuốc bổ gì?”
“Nhị thiếu gia nói, thận khí (*)của cậu không đủ, rất suy nhược, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ giảm thọ. Cậu ấy đã kê thuốc Đông y để cậu điều trị, còn để lại một hộp thuốc viên, nói là thuốc bổ thận rất tốt ở nước ngoài, để cậu mỗi ngày dùng một viên.”
Ly Nhi nói xong lại mở ra tủ năm đấu bên đầu giường ra, lấy ra một hộp thuốc tinh mỹ đưa cho Từ Yến Thanh: “Nhị thiếu gia còn nói, canh hạ hỏa cậu cũng không cần uống nữa, chờ sau khi lão gia trở về, cậu ấy sẽ nói lại chuyện này với lão gia.”
Từ Yến Thanh đang muốn mở hộp thuốc ra, nghe thấy thế thì ngẩn cả người, khuôn mặt tái nhợt như nhiễm phải một vệt màu đỏ nhạt: “Sao cậu ấy lại biết chuyện canh hạ hỏa?”
“Đêm qua Nhị thiếu gia đến xem bệnh cho cậu, đúng lúc Vương Ngũ bưng cạnh hạ hỏa đến, Nhị thiếu gia liền biết chuyện.”
Ly Nhi trở lại ngồi bên giường, trong đôi mắt lo âu đã giảm đi mấy phần, vui mừng nói: “Cậu, Nhị thiếu gia là người tốt, có cậu ấy ở đây, cậu cuối cùng cũng không phải chịu tội nữa.”
Từ Yến Thanh nhìn hộp thuốc trong tay mình, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Y cùng với Thẩm Quan Lan không quen biết nhau, Thẩm Quan Lan còn là con trai của mợ Cả, theo lý thuyết không thể vừa mới trở về đã giúp đỡ y như thế.
Hơn nữa, canh hạ hỏa đó là do lão gia muốn y uống, nhưng mợ Cả là người trông coi nội vụ (chuyện trong gia đình) của Thẩm phủ, chuyện này cũng là qua tay mợ ấy. Thẩm Quan Lan làm sao có thể thuyết phục được mợ Cả, người hận y như thế đây?
Tin tức tốt đến quá bất ngờ, trái lại khiến cho y cảm thấy bất an.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Vừa nãy lão phu nhân cho người đến truyền lời, nói cậu khỏe hơn một chút thì qua chỗ bà, Lão phu nhân có lời muốn nói với cậu.”
Ly Nhi báo lại xong, liền nhìn thấy Từ Yến Thanh vén chăn lên muốn xuống giường, vội hỏi: “Cậu muốn đi đâu? Nhị thiếu gia dặn dò mấy ngày này cậu đều phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Từ Yến Thanh để Ly Nhi đi lấy cho mình một bộ quần áo sạch sẽ để thay, nói: “Ta không sao. Lão phu nhân đã có chuyện muốn nói, vậy thì bây giờ qua luôn đi, đi giờ này vừa khéo hầu bà dùng cơm tối.”
Lão phu nhân Thẩm phủ là một bà lão hiền lành, thích nghe hát, trước khi Từ Yến Thanh được gả vào bà đã thường xuyên mời Từ gia ban đến phủ hát rồi.
Cũng bởi vì vẫn còn lão phu nhân ở đây, các mợ khác coi như có hành hạ Từ Yến Thanh cũng không dám xuống tay quá ác độc. Nhưng mấy ngày này thân thể lão phu nhân không được tốt, vẫn luôn tĩnh dưỡng tại Nam viện, không thể tùy tiện làm kinh động đến bà được.
Từ Yến Thanh đổi một thân áo dài trắng, rửa mặt một chút rồi sau đó liền hướng Nam viện đi đến.
Trên đường nhìn thấy không ít nha hoàn cùng gia đinh, những người kia bề ngoài đối với y cung kính hành lễ, sau lưng lại chỉ chỉ trỏ trỏ. Từ Yến Thanh đã quen từ lâu, mặt không biến sắc bước vào cửa Nam viện, ngược lại là Ly Nhi trên gương mặt có phần bình tĩnh nhưng trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Từ Yến Thanh biết nàng đang thay mình oán bất công, nên cũng không nói gì. Lúc đến bên ngoài cửa Nam viện, nha hoàn truyền lời để hai người bọn họ chờ một lát, đi báo tin xong lại nhanh chóng quay lại dẫn bọn họ vào.
Từ Yến Thanh đi theo sau nha hoàn, xuyên qua đình trước và sân viện, đi thẳng vào phòng lão phu nhân.
Dựa theo thông lệ, lão phu nhân sẽ ngồi trên ghế bành chờ y. Chỉ là hôm nay đi vào, đã thấy bóng lưng một người cao lớn ngồi ở bên bàn tròn bóc lạc, lão phu nhân cũng ngồi ở bên cạnh, không biết cùng người kia nói gì đó, cười lớn đến mức nếp nhăn trên mặt đều như nở hoa.
Nha hoàn dẫn đường hướng lão phu nhân hành lễ một cái rồi đi ra ngoài, Từ Yến Thanh đành phải đi tới trước mặt lão phu nhân, chắp tay nói: “Lão phu nhân, Yến Thanh đến thỉnh an người.”
Y vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng lão phu nhân cười nói: “Được, được, Yến Thanh à, ngươi còn đang bệnh sao đã tới rồi? Mau tới đây ngồi, để Quan Lan xem lại cho ngươi.”
Từ Yến Thanh ngẩn ra, thời điểm khi ngẩng đầu lên lần nữa, liền đối mặt với một đôi con ngươi dịu dàng ôn hòa.
Thẩm Quan Lan mặc trên người một chiếc quần Tây kẻ ca rô màu xám được cắt may khéo léo, bên ngoài áo sơ mi trắng là một chiếc áo gile cổ chữ Y màu nâu, tôn lên thân hình của hắn càng thêm thon dài mà rắn rỏi. Dưới mày kiếm là ánh mắt sâu sắc, nụ cười ngưng đọng thản nhiên nhìn về phía y.
Từ Yến Thanh cùng hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, y liền bị đôi lúm đồng xu của hắn làm cho ngẩn ra.
Trên mặt một nam nhân lại có thứ này, dù trông hắn có vẻ ngoài anh tuấn thì khí thế cũng nhu hòa đi không ít. Cộng thêm ánh mắt đang đánh giá y kia cũng không mang theo ý dò xét hay khinh miệt như những người bình thường, Từ Yến Thanh lấy lại bình tĩnh, chủ động gật đầu một cái xem như chào hỏi Thẩm Quan Lan.
Thẩm Quan Lan cầm lấy khăn vải trên bàn lau khô tay, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp trắng bằng vải nhung đưa cho y: “Mẹ Tư, lần đầu gặp mặt, lễ vật nhỏ này mong mẹ đừng chê cười.”
Thấy hắn vừa mở miệng chính là một câu “mẹ Tư”, Từ Yến Thanh nhíu mày lại, mới vừa sinh ra một chút hảo cảm liền nát bét. Vốn muốn cự tuyệt, mà thấy lão phu nhân tha thiết nhìn mình, y đành phải kiên trì nhận lấy: “Đa tạ.”
“Mẹ Tư ngồi đi, để tôi bắt mạch cho.” Thẩm Quan Lan nhường sang một ghế, làm động tác mời. Từ Yến Thanh đành phải ngồi xuống vị trí vừa nãy của hắn, nói: “Ta đã không sao rồi, đa tạ sự quan tâm của Nhị thiếu gia.”
“Cái này không được đâu, Yến Thanh à, cứ để Quan Lan bắt mạch cho ngươi đi, như thế ta mới an tâm.” Lão phu nhân nói.
Từ Yến Thanh đành phải đưa tay phải ra đặt lên trên bàn, ánh mắt cũng không nhìn thẳng vào Thẩm Quan Lan. Thẩm Quan Lan cũng không nói gì, ở trước mặt lão phu nhân vén lên tay áo của y, lộ ra đoạn cổ tay gầy gò, ba ngón tay của hắn nhẹ nhàng đè lên mạch đập.
Hắn vừa bắt mạch vừa quan sát Từ Yến Thanh, trong đầu liền nghĩ tới dáng vẻ của người này thời điểm lúc mới bước vào.
Thẩm Quan Lan ở nước ngoài đã mấy năm, mặc dù không thể nói là đã thấy qua vô số người đẹp, nhưng cũng là thấy quen rồi những tuấn nam mỹ nữ trang điểm ăn vận tinh xảo. Chỉ là không có ai giống như Từ Yến Thanh vậy, mặc một bộ áo dài trắng thôi cũng tựa như người bước ra từ trong họa cảnh thơ từ.
Áo dài của Từ Yến Thanh so với đồ trang trí xa hoa trong phòng này có thể nói là đơn điệu nhiều lắm, chỉ là trên vạt áo thêu hai hoa văn hình gậy trúc màu xanh nhạt chìm xuống, vài chiếc lá trúc bay lả tả xung quanh, trước ngực có dải dây tua rua cùng màu rủ xuống, ngoài ra không có thêm bất kỳ thứ trang sức gì.
Ăn vận trắng trong thuần khiết như vậy, phối hợp với gương mặt thanh tú kia cùng một thân khí chất như từ chối người khác bước vào thế giới của mình từ xa ngàn dặm, khiến Thẩm Quan Lan có thế nào cũng không thể đem người kia cùng “Từ Tham Lam” mình gặp lúc đầu, nghĩ thành cùng một người được.
Thấy Thẩm Quan Lan nhìn vào mặt mình chằm chằm, Từ Yến Thanh không tự nhiên, ho khan một tiếng, không nghĩ tới lại nhận lấy một câu hỏi quan tâm của Thẩm Quan Lan: “Mẹ Tư còn ho khan sao? Để tôi bảo hạ nhân mỗi ngày đun một ít trà sâm của Tây dương cho mẹ uống, thứ này bổ khí, mẹ xem như uống thay nước cũng được.”
Từ Yến Thanh thời điểm hôn mê đã nhận không ít ân huệ của hắn, bây giờ đã thanh tỉnh, tự nhiên không muốn lại có thêm giao thiệp gì cùng người này. Thấy y từ chối, Thẩm Quan Lan đành phải nhìn về phía lão phu nhân, trưng ra gương mặt vô tội: “Bà nội, người xem, mẹ Tư đây là đang khách sao với tôn nhi.”
Lão phu nhân thích nhất là cháu trai bảo bối này làm nũng, dù cho Thẩm Quan Lan đã là đại nam nhân hai mươi mốt tuổi rồi, ở trong mắt bà vẫn còn là một đứa trẻ.
Bà “dào ôi” hai tiếng, lại nói với Từ Yến Thanh: “Yến Thanh à, Quan Lan hôm nay đến thỉnh an ta, còn đặc biệt nói chuyện thân thể của ngươi. Thằng bé học Y, am hiểu cả Đông Y và Tây Y, ngươi cứ nghe lời thằng bé nói đi, không sai đâu.”
Từ Yến Thanh giải thích: “Lão phu nhân, con không phải là không tin Nhị thiếu gia, chỉ là thân thể con thật sự không còn đáng ngại nữa, không cần phải phiền phức như vậy.”
“Sao mà không còn đáng ngại? Canh hạ hỏa đó uống cũng hơn một năm, chỉ sợ là đã để lại tật rồi. Mẹ Tư tốt tính, ngay cả chuyện giảm thọ lớn như thế cũng không để ở trong lòng.”
Thẩm Quan Lan vừa mở miệng ra đã chặn họng Từ Yến Thanh khiến y không nói ra lời, thấy sắc mặt y trở nên khó coi, Thẩm Quan Lan biết ý dừng lại, tiếp tục nói: “Tôi đã nói lại việc này với bà nội, tôi nghĩ chắc hẳn đại phu khám cho mẹ Tư trước đây không hiểu rõ tình trạng thể chất của người, mới có thể kê một đơn thuốc bá đạo như thế. Tôi trước tiên điều trị cho mẹ Tư một thời gian đã, đợi đến khi phục hồi rồi mới lại uống thuốc bổ hạ hỏa sau.”
Lão phu nhân ở bên cạnh nói: “Nghe lời Quan Lan đi. Ngươi cũng thật là, không thoải mái như thế cũng không nói với Chính Hoành? Lại còn ngốc nghếch uống loại canh đó.”
Từ Yến Thanh nghe đến đây, đã rõ ràng là có chuyện gì.
Lão phu nhân tuổi tác đã lớn, đã sớm không để ý đến việc vặt trong nhà. Coi như biết chuyện bát canh kia hại đến thân thể của Từ Yến Thanh, cũng sẽ không có cách nào khác. Cho dù lão phu nhân yêu thích y, nhưng cũng sẽ không vì một người “thiếp” như y mà ra mặt đối nghịch với lão gia cùng mợ Cả.
Nhưng Thẩm Quan lại đem chuyện này đổ lên đầu đại phu kê thuốc cho y, vừa khiến mợ Cả có thể xuống nước lại vừa khiến lão phu nhân có thể nhúng tay vào việc này.
Từ Yến Thanh không khỏi liếc nhìn Thẩm Quan Lan, không nghĩ tới cái người trông có vẻ không đáng tin này lại thông minh như vậy, không cần khai hỏa cũng giúp y hóa giải nguy cơ.
Tầm mắt của y lần đầu tiên không có ý tránh né, Thẩm Quan Lan đón nhận ánh mắt của y, nở nụ cười. Lúm đồng xu kia như viên bánh trôi ngâm rượu ngọt ngào, khiến Từ Yến Thanh không cẩn thận có ảo giác như đường được bỏ vào quá nhiều.
Từ Yến Thanh ho khan một tiếng, dời đi tầm mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Quan Lan một tiếng “mẹ Tư” gọi cũng thật trôi chảy.
(*)= Chứng thận khí hư là do nguyên khí trong thận hư suy, xuất hiện các chứng trạng về công năng của thận bị giảm sút.