“Cút ngay! Ngươi là cái thứ gì cũng dám cản mợ Cả lại!”
Bên ngoài có tiếng ồn ào truyền vào, không được một lúc cánh cửa đã bị người dùng lực đẩy ra.
Thẩm Chính Hoành đang ngồi bên mạn giường, còn có một nha hoàn đang hầu hạ ông ta rửa chân.
Trông thấy mợ Cả mang theo Lam Hương khí thế hùng hổ xông vào, nha hoàn kia lập tực bò lổm ngổm trên mặt đất hành lễ với bà ta, trong khi Thẩm Chính Hoành thì lại không nói không rằng liếc nhìn mợ Cả một cái.
Lam Hương hành lễ với Thẩm lão gia, rồi nói với nha hoàn kia: “Ra ngoài đi, ở đây không còn việc của ngươi nữa.”
Người kia không dám nhúc nhích ngay như vậy, đành phải ngẩng đầu lên nhìn về phía lão gia, lắp bắp nói: “Lão gia, chuyện này…”
“Không sao, ra ngoài đi.” Biểu cảm trên gương mặt của ông ta không thay đổi chút nào, nói.
Nha hoàn kia lập tức đứng dậy nhanh chóng lui ra ngoài, mợ Cả dắt tấm lụa vào eo mình, vừa nâng cánh tay lên, Lam Hương liền giúp bà ta xắn ống tay áo.
Sau khi đợi Lam Hương cũng đi ra ngoài, mợ Cả mới đi đến bên giường, quỳ thẳng xuống, bắt đầu hầu hạ Thẩm Chính Hoành rửa chân.
Đây là yêu cầu của ông ta đối với mỗi người vợ, mặc dù bọn họ đều là những nữ chủ nhân cao quý nhất trong toà phủ đệ này, nhưng thời điểm hầu hạ lão gia rửa chân vẫn phải quỳ xuống.
Mặt mày mợ Cả rũ xuống, động tác cẩn thận tỉ mỉ, so với nha hoàn vừa nãy thành thạo hơn nhiều.
Bà ta không nói lời nào, chỉ chuyên tâm vào động tác trong tay, Thẩm Chính Hoành cũng không lên tiếng, nhắm hai mắt lại chờ bà ta làm xong.
Sau khi rửa xong rồi, mợ Cả mới dùng khăn mặt lau chùi cẩn thận trong cả kẽ ngón chân cho lão gia. Chân của Thẩm Chính Hoành rất thô ráp, ở gót chân còn có không ít những chỗ bị nứt nẻ.
Mợ Cả lại dùng thuốc mỡ thoa lên một lớp thật dầy, sau khi xong xuôi toàn bộ mới nhúng tay vào chậu nước bên cạnh rửa sạch sẽ, rồi chống tay vào trụ giường đứng lên.
Chuyện này bà ta đã làm mấy chục năm, nghĩ hôm nay có thể là lần cuối cùng, nhưng trong lòng lại không có bất kỳ dậy sóng nào.
Thẩm Chính Hoành mở mắt ra nhìn, thấy bà ta còn chưa nói gì, liền tiện thể nói: “Quan Lan thế nào rồi?”
“Vẫn còn chưa chịu ăn gì, đến nước cũng không chịu uống lấy một giọt. Lão gia có phải là thật sự nhẫn tâm như vậy không?” Mợ Cả không thấp hèn cũng chẳng cao ngạo, hỏi. Bà ta biết rõ tính tình của ông ta, tuyệt đối không phải là dựa vào khóc lóc cầu xin là có thể dàn xếp được.
Thẩm Chính Hoành quả nhiên là nói kiểu mỉa mai châm chọc: “Nói tôi nhẫn tâm, không bằng nói con hư tại mẹ. Nếu không phải bà từ nhỏ đến lớn đều dung túng cho nó, thì sao có thể dạy ra được một đứa con trai coi trời bằng vung như vậy?”
“Lão gia, Quan Lan cũng là con trai của ông. Nếu nói dung túng nó, ông cũng không thiếu đâu.” Thấy Thẩm Chính Hoành không nói lời gì, đã đổ hết oán trách lên đầu mình, lửa giận trong lòng mợ Cả dần dần không đè nén lại được.
“Hỗn xược!” Thẩm Chính Hoành đập tay vào mép giường, trách mắng: “Nếu bà tới để xin tha cho cho nó thì im luôn đi, chuyện này không có gì để thương lượng cả.”
“Nó đã hai ngày không ăn không uống rồi! Ông cũng chẳng quan tâm xem con mình thế nào, chỉ vì một tiện nhân mà muốn tính toán với nó đến cùng sao! Thẩm Chính Hoành, ông có phải là đã quên mất, nó mới đúng là người thừa kế của Thẩm gia ông!” Mợ Cả tức giận quát.
Tính khí của bà ta không tốt, điều này Thẩm Chính Hoành luôn biết. Lúc thường ở chung cũng đã từng cãi vã, nhưng khi đó mợ Cả đều biết có chừng mực, sẽ không chân chính giẫm vào giới hạn của lão gia. Hôm nay không biết tại vì sao, lại không để ý đến còn có hạ nhân trông coi ở bên ngoài, mà gào lên với Thẩm Chính Hoành như thế.
Thẩm Chính Hoành bị bà ta quắc mắt lên trừng trừng nhìn mình đầy chỉ trích, cơn tức giận mấy ngày nay bị nghẹn lại ở ngực, lúc này lại ào ào xông ra, khiến ông ta ho lên khù khụ vì tức giận.
Hai chân Thẩm lão gia không có cảm giác, vì vậy lúc ho nặng thế này sẽ rất khó giữ vững thân thể. Ông ta chạm vào chiếc tủ chạm trổ hoa văn bên cạnh giường, thân hình gầy gò như một con diều rách nát, run rẩy phát ra những tiếng ho sù sụ.
Mợ Cả vốn muốn đi lên xem thế nào, nhưng mới dựa vào gần một chút thì lại bị ông ta giơ tay lên đẩy ra. Nhìn ông ta ho nặng đến mức viền mắt sung huyết, nhưng vẫn không quên lườm mình đầy căm hận, trong đầu óc của mợ Cả không khỏi nhớ lại những ấm ức năm đó.
Khoảng thời gian khi bà mới được gả đến Thẩm phủ, phải năng đến chỗ lão phu nhân học tập các loại quy củ.
Trong Nam viện của lão phu nhân, không thiếu những hạ nhân có tuổi, bà ta hay qua lại bên đó nên cũng dần nghe được
rất nhiều chuyện trước kia của lão gia.
Ví dụ như, Thẩm lão gia tính khí bây giờ không được tốt lắm, chứ trước đây cũng là một người ôn nhu nho nhã, cùng Hà Vân Sương vẫn luôn tương kính như tân, gắn bó như keo với sơn.
Hà Vân Sương thường mặc một thân váy đỏ dịu dàng, đi xuyên qua mỗi một góc, mỗi một sân viện trong Thẩm phủ. Tựa như một con bướm lửa đỏ rực, đi đến chỗ nào cũng có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của người đó.
Người đó đã từng là nữ nhân được hâm mộ nhất trong Thẩm phủ này, còn vì sao Hà Vân Sương thường hay mặc màu đỏ, đó cũng là bởi vì bắt nguồn từ tên của Thẩm Chính Hoành.
Lúc mới đầu khi nghe thấy những lời đàm tiếu này, mợ Cả sẽ rất tức giận, nhưng dù sao đó cũng là những chuyện đã qua, bà ta không thể chấp nhất được.
Sau đó khi mợ Cả mang thai Thẩm Tế Nhật, Thẩm lão gia bắt đầu công khai ăn chơi đàng điếm. Bà ta cũng từng làm loạn lên mấy lần, nhưng có một lần Thẩm Chính Hoành say rượu, thiếu chút nữa đã đẩy mợ Cả từ trên lầu xuống, sau khi tỉnh rượu cũng không được một lời xin lỗi, trái lại còn lạnh nhạt với bà ta gần một tháng.
Từ đó trở đi, mợ Cả liền dần dần trở nên chết lặng.
Sau đó Thẩm Tế Nhật ra đời, người phụ nữ vẫn luôn sầu não uất ức rốt cuộc cũng vui vẻ trở lại. Thẩm Chính Hoành cũng coi trọng bà hơn, suốt ngày ở cạnh bên mợ Cả và con trai. Chỉ là tiệc vui chóng tàn, mấy năm tiếp theo mợ Cả cũng không mang thai thêm lần nào nữa, Thẩm Chính Hoành lại bắt đầu không có ở nhà.
Những đoạn ký ức ngắt quãng đó, đều đã bị bao phủ một lớp bụi trần của năm tháng, nhưng bây giờ khi nhớ đến, vẫn còn rõ ràng đến như vậy. Lại như cái ngày bà bị ép cởi chiếc váy đỏ của mình ra, mợ Cả sao mà nghĩ tới nổi, lại phải ở bên cạnh một người có sắc đỏ thẫm không đủ rực rỡ này cả một đời mình (*).
(*)= tên của Thẩm Chính Hoành có chữ Hoành cũng liên quan đến màu đỏ.
Bà ta là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Thẩm phủ, nhưng không phải là cái người trân quý nhất trong lòng của trượng phu mình.
Nhận thức này vẫn luôn hiểu rõ ghi tạc trong lòng, chỉ là theo thời gian mà bị chôn vùi đi. Bây giờ Thẩm Quan Lan làm loạn lên như thế này, mới khiến mợ Cả lần thứ hai sâu sắc hiểu được, chỉ cần là những chuyện có liên quan đến Hà Vân Sương, Thẩm Chính Hoành liền trở nên không bình thường.
Bà ta hiểu rõ vì sao Thẩm Chính Hoành lại tức giận như vậy, bởi vì Thẩm Quan Lan đã động đến người trong lòng ông ta. Có thể chính là bởi vì mợ Cả hiểu rõ mọi chuyện nhất, nên mới không có cách nào tha thứ cho một Thẩm Chính Hoành như vậy cả.
Bà ta thở dài một hơi, nói: “Lão gia, tôi hỏi ông một lần cuối cùng, có phải ông thật sự muốn so đo đến cùng với Quan Lan phải không?”
Khi mợ Cả hỏi câu này, biểu tình cũng cực kỳ lạnh lùng, Thẩm Chính Hoành nhọc nhằn thở đều, ngón tay run run chỉ vào bà ta mà mắng: “Thôi Tú Dung, con trai bà phạm lỗi còn không biết hối cải, khụ khụ… Tôi, tôi sẽ không nhân nhượng với người làm mẹ như bà, khụ khụ khụ khụ, đi đến từ đường quỳ xuống nhận lỗi… đã là cho bà mặt mũi lắm rồi! Bà, bà có mặt mũi gì mà dám làm loạn lên với tôi!” Ông ta nói xong lại bắt đầu ho khan.
Mợ Cả nhìn vào vẻ mặt vô tình kia của ông ta, nhìn thấy những nếp nhăn từ khoé mắt, đến bên miệng cũng vô thức mà giơ tay lên sờ vào mặt mình.
Bà ta chầm rãi xoa xoa mấy lần, bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Thẩm Chính Hoành không biết bà ta cười cái gì, đang còn muốn tiếp tục mắng lại chỉ thấy mợ Cả vái chào một cái: “Vậy thì mời lão gia nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Dứt lời, liền quay người đi ra ngoài.
Lam Hương đang rất lo lắng chờ ở bên ngoài, thấy mợ Cả cuối cùng coi như cũng đã đi ra, vội vàng tiến lên đỡ lấy. Sắc mặt bà ta rất khó coi, đi xa khỏi chỗ kia rồi Lam Hương mới dám hỏi: “Thưa mợ, thế nào rồi ah?”
Mợ Cả uể oải lắc đầu: “Trước tiên đi xem Quan Lan thế nào đã.”
Đợi đến khi đi đến sân viện của Thẩm Quan Lan, thì lại thấy một nha hoàn đang vội vàng chạy ra, thiếu chút nữa còn đụng phải người bọn họ.
Nha hoàn kia vừa nhìn thấy mợ Cả liền quỳ xuống, vội la lên: “Thưa mợ! Nhị thiếu gia sốt cao lắm ạ, nô tỳ đang muốn đi thông báo cho mợ biết đây!”
Mợ Cả vừa nghe thấy như thế, mặt mũi liền trở nên trắng bệch: “Khi nào thì bắt đầu lên cơn sốt?!” Đã mời đại phu chưa? Có nghiêm trọng không?”
Nha hoàn lắc đầu: “Một giờ trước, nô tỳ đã đến báo với lão gia, nhưng lão gia nói không cho phép mời đại phu, nhất định muốn đợi đến khi Nhị thiếu gia nhận sai mới thôi. Nô tỳ thực sự không có cách nào khác, sợ Nhị thiếu gia có chuyện gì, mới nghĩ nhất định phải báo cho mợ được biết.”
Dưới chân mợ Cả mềm nhũn, nếu không phải có Lam Hương đỡ lấy thì đã ngã xuống rồi. Bà ta đột nhiên đẩy nha hoàn kia ra, chạy về phía cửa phòng của Thẩm Quan Lan, nhưng mới đến thì đã lại bị người ngăn cản.
Những người cản bà ta lại, đều là những gia đinh có vẻ khó xử, nhưng lại không chịu nhượng bộ chút nào: “Thưa mợ Cả, mong mợ đừng làm khó bọn tiểu nhân, lão gia có lệnh, nếu như lại để mợ vào trong, sẽ thật sự lấy mạng của bọn tiểu nhân đấy ạ!”
Mợ Cả giơ tay lên giáng cho bên kia một bạt tai, nhưng bọn họ dù chịu đòn thì vẫn đứng chặn ở cửa như trước không chịu tránh ra.
Mợ Cả vô cùng sốt ruột, gọi vài lần tên Thẩm Quan Lan nhưng bên trong cũng không có ai đáp lại.
Thấy bà ta lo lắng đến mức lôi kéo quần áo của những tên gia đình kia, Lam Hương liền kéo mợ Cả qua một bên: “Mợ đừng nóng vội, chúng ta lại đi cầu xin lão gia!”
Trên khuôn mặt của bà ta đều là nước mắt, vừa nãy cũng bởi vì lo lắng cho Thẩm Quan Lan nên mới hoảng lên thất thố như vậy, giờ khắc này khi nghe thấy tên của Thẩm Chính Hoành, trong đôi mắt lại xẹt qua ánh sáng độc ác.
Trước mắt mợ Cả lại xuất hiện gương mặt vô tình kia, từ khi còn trẻ đến bây giờ, cũng không thay đổi một chút nào. Lam Hương bị mợ Cả tóm chặt lấy cổ tay, rồi bà ta đột nhiên đến gần, thấp giọng nói: “Ngươi đi lấy thứ đựng trong chiếc túi, ta đã giấu trong ngăn bí mật dưới bàn trang điểm kia ra, rồi tìm người lặng lẽ bỏ vào thuốc của lão gia, đi liền luôn đi!”
“Mợ!” Lam Hương kinh hãi đến biến sắc, lời kế tiếp còn không nói ra khỏi miệng đã bị mợ Cả lườm, đành nuốt lại những lời đó, mà chỉ có thể nói: “Thật sự phải làm như vậy sao? Thuốc này nếu đã bỏ rồi, có thể sẽ không còn cách nào quay đầu lại được đâu ạ…”
Mợ Cả đã không thời gian do dự nữa, Lam Hương đành phải nghe theo. Bà ta thì ở lại phía bên ngoài sân viện của Thẩm Quan Lan, đợi hơn một giờ sau, mới thấy Lam Hương chạy về.
“Thế nào rồi?” Mợ Cả vội la lên.
“Đã bỏ vào được rồi ạ, mới nãy nô tỳ cũng đã nhìn thấy người kia bưng bát thuốc đó bắt đầu tiến vào phòng của lão gia.” Lam Hương nuốt một ngụm nước miếng, biểu tình vô cùng bất an.
Mợ Cả thở phào, nói nhỏ: “Thuốc kia sẽ phát tác rất nhanh, ngươi bây giờ lại âm thầm ra ngoài mời Tiểu Lý đại phu đến đây. Nhớ, đừng để cho bất luận người nào phát hiện ra.”
“Vâng.” Lam Hương quay người lại liền chạy đi luôn, mợ Cả lại ngồi xuống lương đình trong góc sân, lo lắng đợi khoảng chừng hai mươi mấy phút, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy có gia đinh vội vàng chạy tới.
“Mợ Cả không xong rồi! Lão gia có chuyện rồi! Lão gia đang thổ huyết không ngừng, mợ mau đi xem thế nào đi ạ!”
Mợ Cả cũng không vội vàng quýnh lên như trong tưởng tượng của gia đinh, thậm chí ngay cả mông cũng không nhấc lên, chỉ là nhàn nhạt nói: “Biết rồi, đi báo cho Đại thiếu gia, bảo cậu đưa lão gia đến bệnh viện.”
“Vậy mợ không qua đó sao ạ?” Gia đinh kia lại nói.
“Nhị thiếu gia cũng bị bệnh, ở đây không thể không có ai để ý đến cả.”
Mợ Cả nói xong liền không quan tâm m đến người kia nữa, gia đinh kia chỉ có thể đi báo cho Thẩm Tế Nhật. Lại đợi thêm một lúc, Lam Hương cuối cùng cũng mời được Tiểu Lý đại phu tới. Mợ Cả liền dẫn bọn họ đi đến chỗ của Thẩm Quan Lam, chuyện lão gia đột nhiên thổ huyết đã truyền khắp trong phủ, mấy gia đinh canh gác kia đều chẳng biết làm sao. Lúc này mợ Cả chỉ lớn tiếng lăng nhục vài câu, bọn họ liền nhanh chóng nhường đường.
Tiểu Lý đại phu lập tức đi vào kiểm tra cho Thẩm Quan Lan, cũng may tình huống không có gì nghiêm trọng. Đại phu đút cho hắn uống thuốc hạ sốt xong, lại bảo người bưng cháo hoa đến đút cho hắn ăn một chút, xong xuôi Thẩm Quan Lan liền ngủ mê mệt đi mất.
Nhưng hắn vẫn ngủ không yên như trước, trong miệng thỉnh thoảng còn gọi tên của Từ Yến Thanh. Mợ Cả trông hắn cả đêm nên cũng phải nghe hắn gọi người kia cả một đêm như thế, ban đầu trong lòng còn rất buồn bực, sau đó chẳng còn cảm giác gì, cũng lười tức giận.
Sáng hôm sau, Thẩm Quan Lan cũng đã hạ sốt, người cũng đã tỉnh lại. Vừa nhìn thấy người ở bên giường mình, hắn liền vội muốn đứng dậy, nhưng lại bị mợ Cả đè xuống: “Con mới vừa hạ sốt, thân thể còn yếu lắm, đừng vội ngồi dậy.”
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây được?! Bây giờ là lúc nào rồi?” Đồ trong phòng của Thẩm Quan Lan đều đã bị hắn đập hết, sau khi nha hoàn quét sạch sẽ xong, nơi này sau đó liền trống không, còn chưa kịp bày biện lại cho nên ngay cả đồng hồ treo tường cũng không có.
Mợ Cả động viên hắn nói: “Tối qua con mới ngủ được cả đêm, bây giờ có thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Mẹ, con không sao rồi! Nếu mẹ đã ở đây thì xin hãy giúp con, thả con ra ngoài đi, con muốn đi tìm Yến Thanh!” Thẩm Quan Lan vội nói.
Mợ Cả lườm hắn một cái, giận dữ tránh bàn tay của Thẩm Quan Lan ra: “Không cần! Quản gia đã nói ra vị trí nhốt Từ Yến Thanh rồi. Mẹ đã phái người đi tìm, con ngoan ngoãn ở đây đợi là được!”