Từ Yến Thanh vẫn luôn lo lắng mà nhìn vào động tác của Tiểu Lý đại phu, nặng thì sợ Thẩm Quan Lan đau, mà nhẹ thì lại lo không cầm được máu, mãi đến lúc vết thương được xử lý xong xuôi, y mới hơi yên tâm.
Thẩm Quan Lan không muốn để Tiểu Lý đại phu kiểm tra cho Từ Yến Thanh, liền bảo tất cả mọi người cùng lui ra.
Cánh cửa kia vừa mới đóng lại, hắn đã kéo Từ Yến Thanh ngồi xuống, bắt đầu cởi nút buộc cổ áo của y.
Từ Yến Thanh biết Thẩm Quan Lan muốn làm gì, nhưng có một việc vẫn phải nói trước đã: “Ly Nhi cùng Tuyên Chỉ bị mang đi riêng, người tới cứu tôi cũng nói là đã tìm thấy hai người họ mà tôi còn chưa thấy bọn họ đâu cả. Cậu có cách nào hỏi thăm được tin tức không? Liệu có bị phạt không?”
Thẩm Quan Lan nói: “Vừa nãy trên đường tới từ đường, tôi đã nghe Lam Hương nói rồi, lúc tìm thấy hai người họ thì đều bị thương không nhẹ, hẳn là cha đã ra tay. Nhưng anh yên tâm, tôi đã bảo Lam Hương tìm đại phu đến khám cho hai người đó rồi, không có gì đáng ngại đâu.”
Từ Yến Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng hàng lông mày của y vẫn còn chưa giãn ra, lại nói: “Băng gạc trên tay cậu kia là vì sao vậy? Cả đầu gối vì sao cũng bị thương nữa?”
Thẩm Quan Lan vờ như không có gì, đáp: “Không sao đâu, chỉ là vài vết thương ngoài da ấy mà, qua mấy ngày là khỏi ngay thôi.”
Từ Yến Thanh biết người này khẳng định cũng ăn không ít khổ, y nhớ đến thái độ vừa nãy của mợ Cả, không khỏi lo lắng nói: “Mợ Cả thật sự sẽ dừng tay như vậy sao? Bà ấy chán ghét tôi như thế, sao có…”
“Mẹ tôi khác với cha, anh đừng thấy bà hay nóng giận nhưng mà bà so với cha dễ mềm lòng hơn nhiều. Huống hồ tôi đã nói rõ ràng từ lâu, chuyện này là tôi ép buộc anh. Hai ngày nữa chân tôi đỡ rồi thì chúng ra sẽ rời khỏi đây, lần này sẽ không có ai ngăn trở anh và tôi nữa.” Thẩm Quan Lan vuốt ve gò má của y, viền mắt cũng dần dần đỏ lên.
Nếu như đi sớm một chút, thì đã không xảy ra nhiều chuyện như thế này. Nhưng nếu sớm rời khỏi đây, tất nhiên cả đời này bọn họ sẽ phải lén lén lút lút, không có được sự thông cảm của người nhà.
Bây giờ Thẩm Chính Hoành đã rơi vào hôn mê, tạm thời không có cách nào nhúng tay vào chuyện này, mợ Cả cũng không cứng rắn ngăn cản nữa, không có thời cơ nào thích hợp hơn để rời khỏi.
Từ Yến Thanh không lên tiếng, y nắm chặt vào bàn tay của Thẩm Quan Lan đang đặt ở bên má mình, nỗ lực muốn trưng ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng khóe miệng y cong lên mấy lần, rồi cuối cùng vẫn là mím môi thật chặt, cúi đầu xuống.
Nhìn vào đôi vai người này bắt đầu run lên, Thẩm Quan Lan biết y không kìm nén được nữa, hắn liền ôm Từ Yến Thanh vào lòng, áy náy nói: “Khóc đi, anh cứ để cảm xúc được giải toả ra là được rồi. Xin lỗi, lần này tôi quá vô dụng, không bảo vệ tốt cho anh được…”
Thẩm Quan Lan nói mãi nói mãi lại không nói được nữa. Hắn thật sự cảm thấy bản thân không có chút hữu dụng nào. Lần này nếu không phải cha hắn đột nhiên thổ huyết hôn mê, mẹ hắn lại kịp thời can thiệp, thì không biết sự tình sẽ còn xấu tới mức độ nào.
Từ Yến Thanh lắc đầu một cái, y muốn nói không cần tự trách, việc này vốn vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ. Nhưng mới vừa ngẩng mặt lên, thì đã thấy hai hàng nước mắt từ trên má Thẩm Quan Lan chảy xuống.
“Yến Thanh, tôi thật sự đã sợ rằng lần này sẽ không còn được gặp lại anh nữa. Sợ cha sẽ thật sự muốn mạng của anh… Anh không biết đấy thôi, cho tới bây giờ tôi vẫn còn đang rất hoảng hốt, cho dù có ôm được anh trong lòng mình cũng vẫn cảm thấy không chân thực. Thật giống như tôi chỉ đang nằm mơ, một giấc mơ mà bất cứ lúc nào cũng sẽ tỉnh lại.”
Thẩm Quan Lan càng nói càng kích động, cánh tay đang ôm lấy y dường như cũng đang run rẩy. Từ Yến Thanh giật mình, y chưa bao giờ thấy Thẩm Quan Lan lộ ra dáng vẻ lo sợ như thế này. Y lau nước mắt cho Thẩm Quan Lan, cố gắng cười nói: “Ngốc ạ, tôi ở đây mà, đây không phải là mơ đâu.”
“Vậy anh nói cho tôi biết đi, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, cha đã làm gì với anh? Không được phép giấu tôi đâu.” Thẩm Quan Lan lo lắng nhìn chăm chú vào người trước mặt.
Từ Yến Thanh khịt mũi một cái, y vốn không có cách nào kiềm chế được cảm xúc, kết quả nghe được mấy lời thẳng thắn này của Thẩm Quan Lan, liền nghĩ đến Thẩm Quan Lan khi ở nhà hẳn là đã phải chịu đựng những áp lực cùng đau khổ so với mình càng nặng nề hơn, nếu không nỗi sợ hãi trong lòng hắn cũng đã không mãnh liệt đến vậy.
Từ Yến Thanh ngồi thẳng người dậy, đang nghĩ nên mở miệng nói như thế nào, thì một tràng những tiếng “ùng ục ùng ục” vang lên, bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí khiến y lúng túng, mặt cũng đỏ rần.
Thẩm Quan Lan cũng phản ứng lại, cười mất cả tiếng, nói: “Là tại tôi không tốt, cứ mải nói chuyện với anh thôi. Nào lại đây, ăn cơm trước đã rồi tắm sau, có gì thì đợi lát nữa rồi lại nói tiếp.”
Hắn khập khễnh đưa Từ Yến Thanh đến bên cạnh chiếc bàn, thức ăn được bày trên đó, tất cả đều là những món mà y thích ăn. Thẩm Quan Lan gắp một miếng gà rang đặt vào trong bát của Từ Yến Thanh, rồi lại gắp một miếng cá đặt tiếp vào trong bát của y. Cứ như vậy anh gắp một miếng, tôi gắp một miếng, bát của cả hai người rất nhanh đã được chất đầy.
Thẩm Quan Lan đã đói bụng hai ngày nay, bây giờ gặp được Từ Yến Thanh mới cảm thấy có khẩu vị, làm sao mà còn nhớ được Tiểu Lý đại phu dặn mình phải ăn thanh đạm một chút đây. Từ Yến Thanh cũng ăn rất vào, hai người nhanh chóng đánh bay một bàn đồ ăn.
Thẩm Quan Lan ợ một tiếng no nê, rồi quay sang hỏi Từ Yến Thanh đã ăn no chưa. Y ôm lấy bụng mình, biểu tình có chút khó chịu. Từ Yến Thanh vừa nãy ăn hơi vội nên lúc này lại cảm thấy buồn nôn.
Thẩm Quan Lan bảo người mang trà tiêu cơm lên, lại ngồi cùng người kia một lát, đợi đến khi y không còn quá khó chịu nữa, mới kéo người đi ra sau tấm bình phong bắt đầu cởi quần áo.
Trên người Từ Yến Thanh không bị thương, nhưng ở cổ tay và mắt cá chân những dấu vết xanh tím để lại do bị trói thì lại quá rõ ràng. Thẩm Quan Lan nhìn thấy mà cực kỳ đau lòng, đôi môi hắn hôn dọc theo những vết tích đó, từng chút từng chút một, viền mắt lại đỏ lên một lần nữa.
Quần áo của Từ Yến Thanh mới cởi được một nửa, đã bị hắn ép vào tường, trông thấy cánh tay của Thẩm Quan Lan còn đang muốn đặt vào ngực mình, bèn vội vàng đẩy người ra: “Để tôi tắm trước đã.”
Thẩm Quan Lan biết y thích sạch sẽ, nên cũng không miễn cưỡng, sau khi cởi hết được y phục của Từ Yến Thanh mới bằng lòng thả người ra.
Khuôn mặt của Từ Yến Thanh đã sớm thẹn thùng mà đỏ bừng, y lập tức nhảy vào trong thùng nước tắm rồi ngồi xuống, thấy Thẩm Quan Lan muốn cầm gáo múc nước lên giúp mình, liền đuổi người ra ngoài: “Tôi tự làm là được, cậu lên giường nghỉ ngơi đi.”
Trên tay Thẩm Quan Lan cũng bị thương, Tiểu Lý đại phu nói không thể để bị dính nước. Hắn nhìn vào phong cảnh tốt đẹp như vậy, mà phải đáng tiếc nói: “Sớm biết thế này, tôi đã không để tay bị thương rồi, thật lãng phí.”
Thấy hắn há miệng ra là lại nói mấy lời mê sảng, Từ Yến Thanh đành phải đỏ mặt thúc giục hắn mau đi ra ngoài. Nhưng Thẩm Quan Lan lại dựa vào bên cạnh bức bình phong không chịu nhúc nhích, tiếp tục nói hươu nói vượn: “Đầu gối tôi đau lắm đi không nổi nữa rồi, để tôi đứng ở đây chờ anh đi. Anh cứ việc tắm rửa, không cần phải để ý đến tôi đâu.”
Hắn cứ đứng ngang nhiên ở bên cạnh bức bình phong như thế, rồi lại nhìn Từ Yến Thanh chằm chằm không chớp mắt, bảo y phải tắm thế nào đây? Nhưng mà người này chính là không chịu di chuyển, Từ Yến Thanh hết cách, chỉ có thể xoay qua chỗ khác quay lưng về phía hắn, cầm gáo múc nước lên dội ướt bản thân, rồi dùng xà phòng thơm bên cạnh bắt đầu gội đầu.
Vốn tưởng rằng quay lưng về phía tên kia là không sao rồi, nhưng mà không biết có phải tầm mắt của Thẩm Quan Lan quá thẳng thắn hay không, mà Từ Yến Thanh cảm thấy mình bị nhìn chăm chú đến mức khiến cả người đều nóng lên, tay chân cứng ngắc, thành ra chẳng có cách nào tắm rửa tử tế được cả.
Cố tình là Thẩm Quan Lan tên khốn kiếp này còn không ngừng ở phía sau nhắc nhở y, chỗ nào còn chưa tắm đến, chỗ nào còn chưa rửa sạch. Đặc biệt là khi Từ Yến Thanh chạm đến phần eo kia, Thẩm Quan Lan đã không còn đứng ở bên cạnh bức bình phong nữa, mà đi thẳng đến trước mặt y.
Khuôn mặt của Từ Yến Thanh so với vừa nãy còn đỏ hơn, lập tức dán vào bồn tắm không cho hắn xem.
Khoé miệng Thẩm Quan Lan giương lên, khom người xuống, hôn lên môi y.
Từ Yến Thanh bám chặt vào thành thùng gỗ, không phải y không thể tránh né, chỉ là khi hơi thở của Thẩm Quan Lan sát gần lại bản thân đã không tự chủ được mà há miệng ra, mặc người này công thành đoạt đất.
Thẩm Quan Lan không thể ngồi xổm xuống, chỉ có thể khom người xuống hôn y như vậy, thời gian lâu dài hai người đều thấy không thoải mái. Thẩm Quan Lan buông Từ Yến Thanh ra, nhìn trên môi người kia dính nướt bọt của mình, ánh mắt lấp lánh, không khỏi nuốt nước miếng một cái, y nghĩ vừa nãy mới rục rịch trong lòng, lúc này lại căng to lên như quả bóng lập tức chiếm hết đầu óc của hắn.
Thẩm Quan Lan chạm vào khuôn mặt của Từ Yến Thanh, thấp giọng nói: “Yến Thanh, cho tay xuống dưới đi, tôi nói thế nào thì anh phải làm như thế.”
Hắn cố ý đè thấp giọng nói của mình lại, giọng điệu đầy mê hoặc len lỏi chui vào trong tai Từ Yến Thanh, khiến y nóng cả người lên những vẫn lắc đầu theo bản năng: “Không được… Cậu đi ra ngoài…”
Tuy trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nhưng ở bên ngoài còn có hạ nhân trông coi, động tĩnh mà hơi lớn một chút đều sẽ bị nghe thấy. Cho dù mợ Cả có ngầm cho phép đi chăng nữa, Từ Yến Thanh cũng không dám công khai làm những chuyện hoang đường như vậy.
“Tôi mà đi ra ngoài thì anh phải làm sao bây giờ? Anh cho rằng đã che lại, thì tôi sẽ không thể nhìn thấy nơi nào đó không nghe lời ư?” Thẩm Quan Lan nâng cằm của Từ Yến Thanh lên, để y nhìn mình.
Đôi mắt của Từ Yến Thanh lấp lánh ánh nước, lời nói này thẳng thắn quá mức khiến y không còn chỗ che thân. Y căng thẳng khép chân lại, nhưng không cách nào lơ là cảm giác khác thường giữa hai chân kia.
Từ Yến Thanh quay đầu đi chỗ khác, không dám đối diện với Thẩm Quan Lan. Hắn vẫn tiếp tục nói bên tai y: “Còn không mau tắm nước sẽ nguội đó, hay là anh thật ra vẫn muốn tôi giúp mình tắm có đúng không?”
Thẩm Quan Lan dứt lời đã định nhúng tay xuống nước, nhưng Từ Yến Thanh đã vội vàng cản lại: “Đừng làm loạn nữa, tay cậu không được để bị dính nước đâu.”
“Vậy thì anh tự làm đi, có được không?” Thẩm Quan Lan nháy mắt một cái, hai má lúm đồng tiền kia lại lạc vào trong mắt của Từ Yến Thanh, chẳng biết vì sao lại khiến y nhớ đến lần đầu hai người họ gặp mặt.
Lúc đó dù có thế nào, y cũng không nghĩ đến, mình cùng người kia sẽ đi tới bước này. Càng không nghĩ tới là, người này đã tô điểm thêm sắc màu cho sinh mệnh ảm đạm của y, khiến cho cuộc sống của y rực rỡ hơn đáng sống hơn, khiến y u mê không có cách nào tự kiềm chế được.
Từ Yến Thanh không kìm lòng được mà kéo cổ tay của Thẩm Quan Lan lại, dâng lên đôi môi của mình, khi hai người họ đang triền miên hôn đã thay đổi tư thế ngồi, khiến cho hai chân cũng tách ra một chút.
Nơi đó của hắn đã đứng lên từ sớm ngay từ lúc mới bắt đầu tắm rồi, chỉ là trong lòng xấu hổ nên vẫn còn nhẫn nhịn được. Thẩm Quan Lan để y gối lên cánh tay mình, từ trên mặt nước có hơi vẩn đục nhìn xuống, chỉ có thể thấy được lò mờ thứ đang dựng đứng lên mà thôi.
Thẩm Quan Lan hôn vào một bên tóc mai của y, quyến rũ nói: “Duỗi tay xuống dưới đi, nắm chặt lấy nơi đó sờ một cái.”
Từ Yến Thanh chưa bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy, vốn là còn hơi chống cự, thế nhưng nghĩ tới ký ức bị ép chia lìa trước đó, nhớ đến những câu nói kia của Thẩm Chính Hoành, y lại không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi từ nội tâm.
Từ Yến Thanh đã rất sợ, sau khi mình thật sự trở về sẽ phải nhìn thấy lễ cưới của Thẩm Quan Lan và Thôi Mạn Linh, rất sợ Thẩm Quan Lan từ nay về sau cũng chỉ có thể là một người con trên danh nghĩa của mình, rất sợ Thẩm Quan Lan sẽ khuất phục với sự cưỡng ép, thật sự bỏ rơi y…
Những nỗi sợ hãi trong mấy ngày đó, tựa như sợi dây thừng quấn chặt vòng quanh người y, khiến cho Từ Yến Thanh ăn không ngon ngủ không yên, suốt cả ngày chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ chờ đợi.
Y cũng không biết mình đã khóc bao nhiêu lần, mỗi lần đều là rơi vào tuyệt vọng đồng thời lại không muốn buông bỏ hi vọng, nỗi đau cứ như vậy vòng đi vòng lại, mãi đến tận khi người của mợ Cả tìm đến.
Những người kia không làm khó Từ Yến Thanh, trái lại còn cứu y trở về, còn nói cho y biết lão gia hôn mê đã phải đưa vào bệnh viện. Trong lòng Từ Yến Thanh cực kỳ bàng hoàng, vừa không biết xảy ra chuyện gì, lại không biết mợ Cả sẽ đối phó vời mình thế nào.
Thời điểm quỳ trong từ đường, Từ Yến Thanh đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, mà không ngờ rằng, người đến đầu tiên lại là Thẩm Quan Lan, càng không nghĩ tới chính là hắn dám che chở cho mình trước uy thế của mợ Cả. Mãi đến tận khoảnh khắc kia, Từ Yến Thanh mới có cảm giác như hồn vía của mình đều đã trở về vậy.
Nhìn vào người trước mặt, lúc nào cũng nâng niu y trong bàn tay của mình, Từ Yến Thanh bỗng không có các nào kiềm chế được những kích động chua xót trong lòng mình.
Y thật sự rất nhớ người này, rất muốn ôm hắn, muốn cùng hắn nói những lời tâm tình trước đây bản thân không dám nói, muốn bị hắn chiếm hữu, muốn cả đời này đều ở bên cạnh hắn, mãi mãi cũng không còn xa cách nữa.
Tâm ý mãnh liệt như vậy, dâng trào trong dòng máu như bầy ngựa lao nhanh qua thảo nguyên, trở thành ngọn lửa dẫn dắt dục vọng bốc cháy. Ngón tay của y bởi vì căng thẳng mà run rẩy, nhưng lại không muốn áp chế chính mình nữa.
Thẩm Quan Lan rót những lời khích lệ vào tai y: “Nhắm mắt lại, ngẫm lại xem tôi đã làm anh như thế nào. Anh thích nhất là được tôi vuốt ve phần đỉnh, cho nên lúc dùng tay phải tuốt, nhớ đừng quên dùng tay trái chạm vào nơi đó. Nhất định phải dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa thôi, không nên dùng móng tay quẹt qua đâu, sẽ đau đấy.”
Hai má Từ Yến Thanh nóng rực, nhiệt độ lan tràn đến cả lồng ngực. Y nhắm mắt lại, lời nói của Thẩm Quan Lan như có ma lực, chi phối động tác của bản thân. Từ Yến Thanh thế mà lại thật sự làm theo, đồng thời rất nhanh đã không dừng lại được nữa.
Hắn ve vuốt dục vọng của mình, chỉ cảm thấy nơi đó cứ cương cứng như vậy khiến y cực kỳ không thoải mái, giống như có làm thế nào cũng không đúng, cảm thấy muốn nhanh chóng được Thẩm Quan Lan chạm vào.
Nhưng Từ Yến Thanh lại nhớ đến bàn tay không được đụng vào nước của Thẩm Quan Lan, chỉ có thể cắn chặt răng, ở nơi thế giới không nhìn thấy lục lọi từng tấc từng tấc, tìm kiếm nơi có thể khiến cho mình thoải mái.
Thẩm Quan Lan liên tục nhìn chằm chằm vào y, khi hắn thấy người kia ngoẹo cổ qua, biểu tình dần trở nên khó chịu, liền liếc mắt một cái nhìn xuống mặt nước.
Động tác của Từ Yến Thanh khiến mặt nước nổi lên những đám bọt, liên tục liên tục khiến hắn không thấy rõ được, chỉ đành tiếp tục nhắc nhở: “Đừng nóng vội, nhanh quá lại không thấy thoải mái đâu. Nhưng trước tiên phải dừng lại, chạm vào hai quả cầu nhỏ bên dưới đi, nhẹ nhàng nắm vào mấy lần.”
Thẩm Quan Lan vừa nói vừa liếm vành tai của Từ Yến Thanh, chiếc lưỡi ẩm ướt mềm mại không ngừng liếp láp thùy tai của y.
Lỗ tai Từ Yến Thanh rất nhạy cảm, bị liếm như thế, nhất thời khiến cái eo của y cũng căn lên, thoải mái kêu rên.
Tiếng kêu này của Từ Yến Thanh đến rất đột ngột, may mà không làm kinh động đến những người ở bên ngoài. Thẩm Quan Lan lại tiếp tục ghé vào tai y, nói: “Ngón tay anh đặt vào hạ thân đi. Vuốt ve phần nối liền ở bên mặt trái một chút, nhẹ chút thôi nơi đó rất nhạy cảm.”
Từ Yến Thanh làm theo những lời hắn nói, mới ấn vào mấy lần đã thấy sảng khoái muốn rên lên. Thẩm Quan Lan cúi đầu xuống, ngậm vào hầu kết của y, chặn lại những tiếng rên rỉ đó của Từ Yến Thanh vào trong lồng ngực.
Động tác của Từ Yến Thanh vì kích động mà đều rối loạn, Thẩm Quan Lan bèn nhả hầu kết của y ra, nhìn người trước mắt mình nói: “Bây giờ đã thấy thoải mái chưa?”
Từ Yến Thanh không chịu được khiêu khích dữ dội như vậy, nỗi xấu hổ trong lòng cùng với dục vọng lớn lên gấp mấy lần quấn quýt lại cùng nhau, khoái cảm dâng lên so với lúc thường còn mãnh liệt hơn. Trước mắt nào có chỉ thoải mái thôi đâu, rõ ràng phải là…
Tay trái của Từ Yến Thanh bám chặt vào vách thùng, toàn thân đều đang run lên, lắc đầu nói: “Không được… A…”
“Có phải là muốn bắn ra không?” Thẩm Quan Lan lại thổi một luồng khí nóng vào tai y.
Từ Yến Thanh kích động đến thở gấp, ánh mắt luống cuống nhìn Thẩm Quan Lan, lời nói cũng không còn lưu loát: “Quan, Lan… Thẩm Quan Lan…”
Thẩm Quan Lan vén tóc mái trên trán y ra, rồi hôn vào mi tâm của Từ Yến Thanh, nói: “Tôi ở đây bảo bối, tay nắm chặt một chút, đừng dừng lại.”
Từ Yến Thanh vất vả gật đầu, cắn môi mình, nhắm chặt mắt lại, hai cái chân so với lúc trước càng mở rộng hơn. Y nắm chặt lấy dục vọng của mình, cuối cùng nhanh chóng tuốt thêm mấy lần, một cơn khoái cảm cực hạn khó có thể hình dung, liền được phóng thích ra, như một dòng điện tháo chạy khắp cả toàn thân y.
Khi Từ Yến Thanh mất khống chế muốn rên lên, Thẩm Quan Lan lại đúng lúc dùng đôi môi của mình ngăn lại cái miệng của người kia, mãi đến tận khi thân thể của y từ từ hết run, hắn mới buông y ra.