• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Yến Thanh vốn tưởng rằng Thẩm Quan Lan sẽ đưa mình đến căn nhà kia, ai mà biết được buổi tối khi hắn đến gọi y, lại chỉ nói là xe của Giang Phong đang đỗ ở cuối con ngõ bên cạnh Thẩm phủ, Tuyên Chỉ cũng sẽ đi cùng bọn họ qua bên đó.

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Cả ngày hôm nay Từ Yến Thanh đều căng thẳng bất an, hiện tại lại thấy Thẩm Quan Lan như vậy lại càng không tránh khỏi lo lắng.

“Không có chuyện gì đâu, chỉ là bây giờ cha tôi đã về rồi, tôi mà cùng anh đi ra ngoài sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, dễ bị phát hiện lắm. Giang Phong là người tuyệt đối có thể tin tưởng được, anh đừng sợ, cậu ta đưa mọi người lên đó xong cũng sẽ không đi ngay, phải chờ đến sáng mai mới có thể xuống núi được.” Thẩm Quan Lan an ủi y nói.

Từ Yến Thanh cũng biết hắn nói có lý, chỉ dặn dò Thẩm Quan Lan nhất định phải cẩn thận, nếu thực sự không được cũng đừng chống đối gay gắt với lão gia.

Nhưng Thẩm Quan Lan vẫn giữ bộ dáng thoải mái như trước, chờ đến sau khi đưa được bọn họ lên xe, khi nhìn thấy chiếc xe biến mất ở đoạn cuối con đường dài ngoằng phía trước mặt, đôi môi của hắn mới khẽ giương lên.

Bây giờ đã là hơn hai giờ sáng, ngoại trừ một vài hạ nhân đang gác đêm ra, tất cả những người còn lại đều đang say trong giấc mộng của mình cả rồi.

Cả toà Thẩm phủ đều được phủ lên ánh sáng tối tăm của những chiếc đèn lồng, gió vừa thổi đến là những chiếc bóng đèn phản chiếu trên mặt đất cũng đung đưa theo, hoà cùng với những chạc cây đang rung động, giống hệt như ma quỷ đang ẩn hiện qua lại.

Hắn trở lại từ cửa sau, cũng không biết có phải vì Từ Yến Thanh không ở đây hay chăng, mà toà dinh thự này lại nổi lên cơn se lạnh của mùa thu, tiếng gió thổi rì rào đều hiện rõ vẻ thê lương.

Thẩm Quan Lan đút hai tay vào túi quần, bước chân nặng nề hướng về phòng mình. Lúc đi ngang qua sân vườn chỗ Thẩm Tế Nhật, hắn mới liếc qua một cái thấy thư phòng anh còn đang sáng đèn.

Hắn tiến lại gần nhìn xem, ngoài thư phòng bên dưới hành lang có người đang ngồi gác đêm.

Nhìn thấy Thẩm Quan Lan bước đến, người kia liền lập tức đứng dậy hành lễ: “Nhị thiếu gia, đã muộn như vậy rồi sao cậu còn đến đây?”

Thẩm Quan Lan nói: “Đại ca lại thức đêm sao?”

Người gác đêm chính là người sai vặt ở bên cạnh Thẩm Tế Nhật lâu nhất, tên là Tùng Trúc. Nghe thấy Thẩm Quan Lan hỏi như vậy, đành phải buồn rầu trả lời: “Còn không phải sao ạ. Đại thiếu gia sáng sớm nay vừa về đến nhà, chỉ ngủ có một chút là lại bắt đầu bận bịu chuyện cửa hiệu, đến tận bây giờ vẫn chưa dùng cơm tối.”

Thẩm Quan Lan nhíu mày lại, nói: “Để ta vào xem thế nào.”

Dứt lời hắn liền gõ cửa một cái, nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng “mời vào” khàn khàn, hắn liền đẩy cửa ra.

Trên vai Thẩm Tế Nhật khoác một chiếc chăn mỏng, bên trái đặt một bình cafe, bên phải lại là một bình trà đặc, đang cúi đầu nhìn đống sổ sách trong khoảng thời gian gần đây nhất. Sau khi nhìn rõ là ai đang bước vào, anh mới đặt bút xuống, nói: “Sao muộn như vậy mà đệ còn chưa ngủ?”

Thẩm Tế Nhật vừa mới mở miệng liền ho khan hai tiếng, Thẩm Quan Lan chăm chú quan sát đại ca mình, cảm thấy sắc mặt của anh hơi đỏ, trong đôi mắt đều là tơ máu liền bước lên bắt mạch cho anh.

Một lát sau, hắn liền dọn cafe cùng trà đặc qua một bên, gọi với ra bên ngoài, nói: “Tùng Trúc, đi rót một cốc nước ấm đến đây rồi sau đó chuẩn bị thêm cả một bát cháo con nữa.”

Tùng Trúc ở bên ngoài đáp một tiếng rồi chạy đi làm việc, Thẩm Tế Nhật lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: “Làm sao thế?”

Thẩm Quan Lan nhíu mày lại nói: “Đại ca, huynh quá mệt mỏi rồi, còn không mau nghỉ ngơi một chút đi nếu không sẽ không chịu nổi đâu.”

Thẩm Tế Nhật tựa lưng vào ghế ngồi, kéo lại chiếc chăn trên vai mình, cười nói: “Học Y rồi quả nhiên có sự thay đổi, còn biết quan tâm đến người khác nữa cơ đấy.”

Thẩm Quan Lan không muốn đáp lại câu nói trêu đùa này của đại ca mình, liền cầm sổ sách lên lật vài tờ, rồi nói: “Mấy cái này không phải sẽ có người của phòng thu chi chuyên đối chiếu sao? Tại sao đại ca còn phải để ý đến những thứ nhỏ nhặt như thế này?”

Thẩm Tế Nhật thở dài một tiếng, đáp lại: “Công việc làm ăn của gia đình chúng ta rất lớn, nếu không cẩn thận chú ý một chút thì sẽ dễ bị người khác đục khoét.”

Anh vừa nói như thế, Thẩm Quan Lan lại nhớ đến lúc đại ca mình vừa mới tiếp nhận vị trí của Thẩm Chính Hoành, từng bởi vì tính tình hiền lành tốt bụng mà bị lừa gạt vài lần.

Tuy nói lúc đó không có ai trách cứ anh, nhưng chính Thẩm Tế Nhật lại không có mặt mũi nào đối diện với chuyện này, từ đó về sau anh liền tự làm tất cả mọi công việc.

Nghĩ đến Thẩm Tế Nhật trước đây lúc đi học, chỉ thích đọc sách viết văn, cả một bụng là tài hoa thi từ, nhưng sau khi tốt nghiệp lại chỉ có thể kế thừa gia nghiệp, làm bạn với hơi tiền khiến Thẩm Quan Lan cảm thấy có hơi áy náy.

“Đại ca, có chuyện này đệ vốn định sáng mai mới nói cho huynh biết.” Thẩm Quan Lan ngồi dựa vào mép bàn bên cạnh, vẻ mặt so với lúc thường còn nghiêm túc hơn.

Thẩm Tế Nhật vừa nhìn hắn như vậy liền đoán ra lại có rắc rối gì rồi, bèn nói: “Thế bây giờ đệ nói luôn đi, nói sớm một chút để huynh cũng sớm có chuẩn bị.”

Thẩm Quan Lan nhìn đại ca mình một cách chăm chú trong chốc lát, rồi mới nói: “Đệ đưa Yến Thanh đi rồi.”

Thẩm Tế Nhật bất thình lình ngồi thẳng dậy, lời trách cứ còn chưa ra khỏi miệng đã nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Đệ biết huynh muốn nói điều gì. Đại ca, đệ thật sự mệt mỏi lắm rồi! Chuyện này một ngày còn chưa giải quyết được, đối với đệ với Yến Thanh đều như đang bị dày vò dằn vặt vậy. Đặc biệt là anh ấy, ở trong cái nhà này phải chịu đủ hết mọi ức hiếp.

Đệ là Thẩm gia Nhị thiếu thật đấy, nhưng lại không thể bảo vệ cho người mình thương ngay trong chính căn nhà của mình.

Đại ca, nếu như huynh là đệ, liệu huynh cũng sẽ có cảm giác thất bại giống như đệ bây giờ hay không? Nếu như huynh là đệ, huynh sẽ vẫn tiếp tục nhẫn nhịn như vậy mãi sao?”

Thẩm Tế Nhật tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, mặc dù biết những lời Thẩm Quan Lan nói cũng có lý, nhưng không khỏi cả giận quát lên: “Vậy thì đệ cũng không thể tiền trảm hậu tấu như vậy được! Đệ đã đưa mẹ Tư đi từ lúc nào?”

“Vào đêm nay.” Thẩm Quan Lan không có gì để biện giải cả. Hắn biết không thể hy vọng mỗi người đều có thể hiểu cho mình, dù sao những người thật sự ở trong cái tình cảnh khó khăn này cũng chỉ có hắn và Từ Yến Thanh mà thôi.

Người khác cho dù có thể nhìn ra rõ ràng đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể đặt mình vào hoàn cảnh của hai người họ cảm nhận nỗi khổ sở của hai người họ được.

“Quan Lan, huynh biết đệ khó chịu, cũng hiểu cái khó của đệ khi bị kẹt giữa cha và mẹ Tư. Nhưng đệ cũng phải hiểu rõ rằng là, đệ cứ như vậy không nói một tiếng đã đưa mẹ Tư đi, cha mà biết được sẽ phạt đệ thế nào? Còn mẹ sẽ đau lòng đến thế nào? Đệ đã thật sự nghĩ đến hậu quả chưa?!” Thẩm Tế Nhật tận tình khuyên nhủ nói.

“Vì chuyện này chúng ta đã tranh luận không biết bao nhiêu lần rồi, thế nhưng đại ca cũng thấy đấy, nó chính là một cái vòng tuần hoàn chết. Huynh bảo đệ phải làm sao bây giờ? Hiện tại sức khoẻ của cha đã đỡ nhiều rồi, nếu đệ không tranh thủ cơ hội này để thẳng thắn với cha, ai biết được tiếp theo sau còn xảy ra chuyện gì.

Đệ trước đây chưa bao giờ cảm thấy cái nhà này đáng sợ, nhưng bây giờ dù chỉ là một phút, đệ cũng không muốn ở lại đây nữa.”

Trước đây khi nhắc đến vấn đề này, Thẩm Quan Lan chưa nói được mấy câu là lại kích động lên. Đêm nay, hắn ấy vậy mà lại rất bình tĩnh, như là đang kể về chuyện của người khác. Hắn thành khẩn nhìn vào Thẩm Tế Nhật, nói: “Ngày mai đệ sẽ tự mình nói chuyện với cha, bên chỗ mẹ, đệ cũng sẽ thưa lại. Đệ chỉ hy vọng, nếu như cha không phân biệt được đúng sai, muốn nhốt đệ lại, huynh có thể tìm cơ hội lén lút thả đệ ra không.”

Đầu của Thẩm Tế Nhật lại bắt đầu đau, anh day day mi tâm, đã không còn biết nên nói cái gì nữa cả.

Thật ra đúng như Thẩm Quan Lan nói, việc đã đến nước này, quả thật cũng không còn biện pháp gì tốt hơn. Từ Yến Thanh nếu tiếp tục còn ở lại trong nhà này, thì cũng chẳng khác nào tự cõng lấy một quả bom hẹn giờ sớm muộn cũng bị phát hiện.

Nhưng anh vẫn còn lo lắng đến sức khoẻ của Thẩm Chính Hoành, mặc dù đã khá hơn nhiều, nhưng với đả kích lớn như thế này khó bảo toàn ông sẽ không tái phát bệnh lần thứ hai.

Anh đành phải nhắc nhở Thẩm Quan Lan, lúc ngả bài với cha dù thế nào cũng phải để ý đến cảm xúc của ông ấy. Tuyệt đối không được để cha quá kích động, tránh cho ông ấy vì tức quá mà lại ảnh hưởng đến huyết quản.

Thẩm Quan Lan đương nhiên sẽ không thể, không để ý đến tình trạng của Thẩm Chính Hoành, hắn còn cùng đại ca mình xem ngày mai nên nói cái gì.

Chỉ là khi bọn họ ở bên này đang cẩn thận tính toán, mà lại không biết rằng Thẩm Chính Hoành ở bên kia đã sớm biết rõ tất cả.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Quan Lan đúng giờ bước vào phòng ăn. Thẩm Chính Hoành cùng ba vị phu nhân, còn có Thẩm Kim Linh đã ngồi vào chỗ của mình, chỉ có vị trí của Thẩm Tế Nhật và Từ Yến Thanh là còn trống.

Mợ Cả mới hỏi quản gia xem Đại thiếu gia vì sao còn chưa tới thì ông ta mới báo lại, Tùng Trúc có đến nói rằng Đại thiếu gia đêm qua ngủ muộn còn chưa dậy.

Mợ Cả không nói gì nữa, Thẩm Chính Hoành liền cầm đũa lên, nói: “Dùng bữa sáng đi.”

Thần thái của ông ta vẫn như mọi khi, tựa như không cảm thấy việc Từ Yến Thanh không có mặt ở đây có vấn đề gì cả.

Trong lòng Thẩm Quan Lan đầy lo lắng, đang nghĩ xem nên thử thăm dò thế nào thì lại nghe thấy mợ Ba ngạc nhiên nói: “Lão gia, Tứ muội còn chưa đến mà, chúng ta không chờ sao?”

Thẩm Chính Hoành mới vừa gắp một miếng đậu lên đưa đến trước mặt, nghe thấy vậy mà lại nở nụ cười, nói: “Sáng sớm nay cậu ấy đã ra ngoài rồi.”

“Ra ngoài? Tứ muội không phải là không được bước chân ra khỏi Thẩm phủ nửa bước sao? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Mợ Ba giật mình nói.

Ánh mắt của mợ Cả và mợ Hai cũng đổ dồn về phía Thẩm lão gia, trong mắt đều ngập tràn sự tò mò. Chỉ có Thẩm Kim Linh là cảm thấy kỳ lạ, cô liền nhìn liếc qua Thẩm Quan Lan một cái.

Vừa mới nhìn qua đã thấy có gì không ổn lắm, sắc mặt của Nhị ca trắng bệch, tiếng hít thở cũng dồn dập hơn.

Thẩm Chính Hoành đặt đũa xuống, tầm mắt như là lơ đãng lướt qua khuôn mặt của Thẩm Quan Lan, chậm rãi nói: “Thân thể của ta không tốt, Yến Thanh đã tự xuất gia đi tu, để cầu phúc cho ta và cả Thẩm gia rồi.”

x404dl

Tâm sự nhỏ:

Đoạn này vốn còn một đoạn tác giả viết về cách nhìn của mình với nhân vật Thẩm Quan Lan, tôi có đọc qua nhưng không nhớ lắm đại khái chị ấy nói là, Thẩm Nhị thiếu ở trong một thời đại như vậy đã là rất dũng cảm bỏ đi rất nhiều thứ để theo đuổi hạnh phúc, có thể bạn đọc sẽ thấy cậu ấy không giỏi giang không bá đạo đến mức có thể chống lại được thế lực của cha mình, nhưng trong xã hội thời bấy giờ cậu ấy chưa đủ lông đủ cánh nên cũng chỉ làm được đến thế, hơn nữa cũng rất may mắn vì có người thân hậu thuẫn và giúp đỡ rất nhiều, sự bất lực của Quan Lan, sự dũng cảm của Quan Lan xin mọi người hãy chấp nhận và bao dung. Đáng tiếc là weibo của chị ấy chỉ lưu những bài trong sáu tháng đổ lại, nên tôi không có được bài dịch hoàn chỉnh cho cả nhà đọc được.

x404dl

Tiểu kịch trường:

Đây là tâm sự của tác giả khi chị ấy viết đoạn kết cho Dạ Yến, căn nhà mô hình này là bạn chị ấy dựng cho sau khi nghe qua ý tưởng về đoạn tiểu kịch trường này.

“Yến Thanh, anh đã nhìn thấy chưa? Đây là căn phòng trồng đầy hoa và có cả cafe, Quan Lan tặng cho anh đó, anh có thích không?”

“Yến Thanh, xin lỗi anh. Tôi đã viết cho anh có một xuất thân bi thảm và cuộc đời nhiều sóng gió đến thế. Nhưng khi anh và Quan Lan bước cùng nhau đến cuối con đường, tôi lại cảm thấy rất thanh thản vì đã cho anh xuất thân như vậy, vì chỉ có thế hai người mới có thể hiểu được trân trọng, đồng cam cộng khổ mãi không xa rời, cuối cùng cũng đã đến được Bắc Bình rồi, cũng đã có được một ngôi nhà thật sự thuộc về mình rồi.”

“Yến Thanh, sau này nhớ chăm sóc bản thân mình cho thật tốt nhé. Chỉ cho phép anh được làm việc mà mình thích thôi đấy, nghe rõ chưa nào? Nếu như Quan Lan bắt nạt anh thì anh phải nói với tôi, tôi nhất định sẽ đánh tên đó một trận ra trò, đánh đến khi anh đau lòng bảo tôi không được đánh nữa mới thôi. Ừm, tôi chính là thích hai người cứ ngọt ngào sến súa show ân ái như vậy đấy!”

“Được rồi Yến Thanh, nói cũng nhiều lắm rồi, mau đi đi, xem cậu ấy đã chuẩn bị món quà gì cho anh nào. Tôi đi đây, phải về Nghi Châu chăm sóc cho Đại ca rồi. Nghe nói Du cục trưởng đang bắt nạt anh ấy, tôi phải để cho cục trưởng biết, nhà gái của Đại ca không phải là người dễ bắt nạt đâu.”

“Tôi biết rồi, cũng sẽ nhớ tự chăm sóc cho mình cẩn thận, cô cũng phải sống thật khoẻ mạnh và bình an nhé. Đừng tiễn nữa, tôi thật sự đi đây, tạm biệt!”

 Đừng tiễn nữa tôi thật sự đi đây tạm biệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK