Thôi Mạn Linh nhìn vào hai mẩu hương đốt chỉ dài hơn ngón út một chút, tựa như đã nhìn thấy được hình ảnh Từ Yến Thanh bị đuổi ra khỏi cửa, cô ta không kiềm được mà cười lên: “Hahahahaha! Tốt, tốt lắm, lát nữa ngươi đi bỏ thuốc, xong xuôi thì mang bọn họ lên giường. Sau đó lập tức đến bệnh viện gọi dì của ta về, nói rằng bệnh đau đầu của ta tái phát rất nặng không chịu nổi nữa.”
Văn Nguyệt lo lắng hỏi: “Nhỡ như mợ Cả không chịu quay về, mà chỉ bảo chúng ta đi mời đại phu thôi thì phải làm sao?”
“Sẽ không đâu, ta rất hiểu dì của mình. Từ nhỏ bà ấy đã rất yêu thương ta, lần này là đang giận nhưng bà ấy cũng hiểu ta làm vậy là có mục đích. Dì vẫn còn che chở cho ta lắm, nếu không sao có thể đè chuyện kia xuống như vậy được. Ngươi đi là được rồi, nhớ nói tình trạng của ta nghiêm trọng một chút.” Thôi Mạn Linh dặn dò.
Văn Nguyệt đành phải gật đầu, chuyện đến nước này rồi cũng không thể lo lắng này kia được nữa. Bọn họ lặng lẽ đi đến cửa sau của Tây sương, vốn định trèo tường để vào nhưng sau đó lại phát hiện ra khóa cửa bị hỏng chỉ được cài mỗi chốt.
Thôi Mạn Linh vui chết mất thôi, cô ta cảm thấy có lẽ ông Trời cũng đang giúp bọn họ. Văn Nguyệt kéo cài cửa ra đi thẳng đến phòng của Từ Yến Thanh, trong khi Thôi Mạn Linh thì đứng canh ở bên ngoài.
Từ Yến Thanh đang ngủ nên trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Văn Nguyệt thông qua khe cửa nhìn lướt qua mấy lần, ả đã có kinh nghiệm bỏ thuốc từ lần trước, vì thế lần này tay chân cũng vững vàng hơn nhiều.
Ả đốt mê hương lên rồi kẹp ở khe cửa, làn khói kia thuận theo hướng gió bay thẳng về phía chiếc giường. Văn Nguyệt bịt mũi đợi thêm một lúc, sau khi xác định người đang nằm kia đã hít phải không ít thuốc mê mới quay người đi tìm Ly Nhi.
Từ Yến Thanh không thích bị người khác quấy rầy, vì thế Tây sương bình thường cũng rất ít khi có hạ nhân tùy ý đi lại, bọn họ đều đang làm việc ở chỗ cố định của mình. Trước đó Văn Nguyệt đã đi nghe ngóng kỹ càng rồi, Ly Nhi cùng Tú Oánh hai người này phân chia nhau hầu hạ, lúc này ả ta đang mò đến phòng hạ nhân, trong phòng chỉ có Tú Oánh đang thêu thùa may vá, ngoài ra còn có hai nha hoàn khác đang cười nói với nàng ta, nhưng lại không trông thấy bóng dáng Ly Nhi đâu cả.
Văn Nguyệt tìm đến hai chỗ khác, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động ở trong thư phòng.
Ly Nhi đang sắp xếp lại bàn sách của Từ Yến Thanh.
Văn Nguyệt muốn đốt hương lên, nhưng bỗng nhiên lại nhớ ra không được, nơi này cách phòng ngủ cả một khoảng, một mình ả mà kéo Ly Nhi mê mệt quay lại đó thì rất dễ bị phát hiện. Vì vậy ả bèn bóp chặt cổ họng, cách một cánh cửa nói vọng vào: “Ly Nhi tỷ, mợ Tư tỉnh rồi đó, tỷ mau qua đó đi.”
Ly Nhi quả nhiên không nghi ngờ gì, nàng liền đặt đồ trong tay xuống, kết quả khi đi ra đến cửa lại không thấy có ai. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, mà ngay lập tức đi về phía phòng ngủ của Từ Yến Thanh.
Đợi đến sau khi bước vào, Ly Nhi bèn đi tới bên giường của chủ nhân mình, Từ Yến Thanh vẫn đang ngủ say như trước, trên khuôn mặt cũng không có động tĩnh gì.
Nàng nghi hoặc bèn gọi một tiếng: “Thưa cậu?”
Từ Yến Thanh vẫn không có phản ứng gì, Ly Nhi lại thầm nói: “Lạ nhỉ, không phải nói đã tỉnh rồi sao? Chẳng có nhẽ lại ngủ tiếp?”
Nàng nghĩ đến tối qua Từ Yến Thanh đã không ngủ cả đêm, vừa nãy tỉnh lại chắc là đi tiểu hoặc uống nước thôi. Ly Nhi cũng không nghĩ ngợi gì thêm, sau khi dém chăn lại cho người kia đang muốn quay người đi ra ngoài thì lại ngửi thấy một mùi hương kỳ quái.
Nàng hít phải mấy hơi, càng hít càng cảm thấy sao lại lạ như vậy, đang muốn đi tìm nơi phát ra mùi hương kia thì bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, tay chân cũng không còn chút sức lực nào nữa, chưa kịp phản ứng gì đã ngã xuống đè lên trên bụng Từ Yến Thanh.
Chỉ trong thoáng chốc, hai mắt của Ly Nhi cũng nhắm chặt lại. Văn Nguyệt chờ ở bên ngoài một lúc, sau khi thấy nàng thật sự hôn mê mới buộc khăn lên mặt mình rồi bước vào trong phòng.
Ông chủ kia đã đưa cho ả thuốc giải mê dược, cho nên ả ta bèn rắc lên khăn tay, làm như vậy mới không bị trúng phải mê hương.
Trông thấy hai người trên giường kia đã không còn năng lực phản ứng gì, Văn Nguyệt liền thở phào, ả nhanh chóng đẩy một cánh cửa sổ ra để thông khí, sau đó mới sắp đặt vị trí cho hai người kia. Vì để hiện trường ăn vụng càng thêm tính chân thật, Văn Nguyệt còn cởi hết áo ngoài của Ly Nhi ra chỉ để lại mỗi chiếc yếm mặc bên trong.
Từ Yến Thanh là nam nhân, ả ta không dám đụng vào, đành để yên như vậy.
Sau đó Văn Nguyệt đi dọn sạch lớp tàn hương còn lưu lại trên đất, rồi thuận theo đường cũ đi ra ngoài. Thôi Mạn Linh đã không còn chờ đợi được nữa, trông thấy ả đi ra liền vội hỏi mọi chuyện sao rồi, Văn Nguyệt lau sạch đi mồ hôi lạnh ở khóe mắt rồi nói là đã thành công. Cô ta nhanh chóng giục Văn Nguyệt đến bệnh viện mời người kia trở về, còn mình thì trở về phòng giả vờ đau đầu.
Văn Nguyệt vừa ra khỏi cửa đã vội cản lại một chiếc xe kéo đưa mình thẳng đến bệnh viện, dọc đường đi tim của ả ta đập rất nhanh, ngoại trừ lo lắng ra nhiều hơn cả là cảm giác kích thích sau khi sự việc kia bị vạch trần.
Ả ta không ngừng giục xe kéo chạy nhanh lên, đợi sau khi đến được bệnh viện, Văn Nguyệt bèn đập vào ngực mình tự cổ vũ bản thân phải tỉnh táo. Nhưng lại nghĩ ra làm như thế không đúng, ả phải rất vội vàng mới phải, vì vậy lại giả bộ như thế rồi đi vào phòng bệnh.
Thẩm Chính Hoành lúc này đang cùng Thẩm Quan Lan nói chuyện gì đó, Thẩm Tế Nhật cũng ở đây. Mợ Cả thì ngồi trên ghế sopha gọt hoa quả, chỉ có nô tỳ thân tín của bà là Lam Hương đứng hầu hạ bên cạnh.
Sau khi Văn Nguyệt nói rõ mục đích mình đến đây, mợ Cả quả nhiên vội đặt hoa quả trong tay mình xuống, la lên: “Sao lại đột nhiên đau đầu dữ dội như vậy? Đã mời đại phu chưa?”
Văn Nguyệt sốt ruột vội lắc đầu: “Tiểu thư của nô tỳ từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, mấy ngày nay lại ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay bị bệnh như thế cũng không dám nói ra, sợ lại làm phiền thêm đến mợ Cả. Thưa mợ, hay là mợ cứ trở về nhìn xem thế nào có được không ạ, nô tỳ thật sự rất lo lắng! Nếu có chuyện gì xảy ra, nô tỳ biết ăn nói thế nào với Thôi phu nhân đây…”
Ả ta nói một lúc liền sụt sùi nghẹn ngào cả lên, mợ Cả quả nhiên nhìn về phía Thẩm Chính Hoành: “Lão gia…”
Ông ta vung tay lên một cái nói: “Đi đi, có Tế Nhật và Quan Lan ở đây rồi. Bà cũng đã mệt mỏi mấy ngày nay, về nhà thì tranh thủ nghỉ ngơi một chút, không cần vội quay lại đâu.”
Thẩm Quan Lan nhìn dáng vẻ gấp gáp của Văn Nguyệt, ngẫm lại sáng sớm nay khí thế của Thôi Mạn Linh còn bừng bừng như thế sao bây giờ đã nghiêm trọng như vậy rồi?
Nhưng tự hắn là người học Y, nghe Văn Nguyệt nói Thôi Mạn Linh từ nhỏ đã có bệnh đau đầu nên cũng không nghĩ nhiều nữa, bèn nói: “Mẹ cứ về đi, tiện thì mời đại phu đến khám cho cô ta luôn. Đừng để xảy ra chuyện gì trong nhà chúng ta, đến lúc đó cũng khó ăn nói với Thôi gia.”
Mợ Cả là thật sự đau lòng cho cô cháu gái đằng ngoại này, trước mắt liền không nói nhiều thêm nữa, dặn dò hai anh em Thẩm Quan Lan chăm sóc cho lão gia cẩn thận xong liền đi luôn.
Trên đường trở về, bà còn sai Lam Hương đến Thời Trân Đường mời đại phu, trong khi mình và Văn Nguyệt thì về nhà trước.
Sau khi về đến nơi, lại không thấy Thôi Mạn Linh ở trong phòng. Bà ta liền hỏi Văn Nguyệt chuyện này là thế nào? Ả dựa theo kế hoạch nói mình cũng không biết, hay là tiểu thư thấy trong người khó chịu quá nên ra ngoài rồi? Mợ Cả lại cuống lên, đầu đã đau đến mức đấy rồi còn chạy lung tung đi đâu được chứ? Lập tức phái người đi tìm khắp nơi.
Văn Nguyệt cũng đi ra ngoài tìm, nhưng ả ta chẳng đi đâu cả mà là đến thẳng Tây sương, quả nhiên phát hiện ra Thôi Mạn Linh đã “ngất xỉu” trước cửa.
Ả lập tức quay về báo tin, mợ Cả cũng mang theo người vội vàng tới nơi, vừa trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Mạn Linh tái nhợt liền đau lòng không thôi, nhanh chóng sai người đưa biểu tiểu thư về phòng, nhưng đúng lúc này cô ta chợt tỉnh lại.
Thôi Mạn Linh kéo tay mợ Cả, dáng vẻ kia như có điều gì đó rất gấp gáp lại rất khó nói ra thành lời.
Mợ Cả hỏi cô ta đau đầu quá không chịu nổi à? Nhưng lại thấy Thôi Mạn Linh lắc đầu, khó khăn nói: “Dì… con, con vừa nãy đau đầu quá không chịu được, nghĩ đến thuốc thang chỗ mẹ Tư chắc là đầy đủ nhất, nên bèn tới đây hỏi thăm xem có loại thuốc mà con hay uống không. Nhưng kết quả… con… con…”
Cô ta nói đến đây lại không nói được nữa, cảm xúc trên gương mặt là ngập tràn bi phẫn. Mợ Cả không hiểu gì chỉ nhìn Thôi Mạn Linh, hỏi: “Kết quả gì? Con nói cho hết đi đã chứ, là Từ Yến Thanh không chịu cho con thuốc sao?”
“Không phải đâu dì…, nhưng con sợ lắm… ý con là… liệu dượng có giận con hay không…” Thôi Mạn Linh che miệng lại, trong đôi mắt to kia ngấn đầy nước mắt. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy ai nhìn cũng sẽ cảm thấy thương xót, huống hồ mợ Cả còn là dì ruột của cô ta, nhất thời liền nói: “Đừng sợ, có gì thì con phải nói ngay, dì sẽ làm chủ cho con!”
Thôi Mạn Linh nghe thấy vậy mới ngẩng lên một chút, ghé vào bên tai mợ Cả nói nhỏ vài câu, sắc mặt của bà ta thoáng chốc thay đổi, lạnh lùng nói: “Con xác định là mình không nhìn nhầm?!”
Thôi Mạn Linh gật đầu, nước mắt liền rơi xuống, dáng vẻ lại càng thêm vô tộ: “Con chính là vì lo bị bọn họ phát hiện ra, sợ quá nên mới chạy đến đây thì bị ngất…”
“Lẽ nào lại có thể như vậy! Lão gia còn chưa có khuất đâu! Tiện nhân này muốn lật cả bầu trời lên mới hả hay sao?” Mợ Cả một khi đã tức lên là không còn màng đến miệng lưỡi của bản thân nữa, bà ta để Văn Nguyệt ở lại với Thôi Mạn Linh, còn mình thì mang theo hai gia đinh đi vào từ cửa sau đến thẳng phòng ngủ của Từ Yến Thanh.
Mợ Cả vừa mới bước vào là hùng hùng hổ hổ, có hai nha hoàn đang bưng chậu nước và giỏ hoa quả gặp phải bà ta ở hành lang, bị dọa sợ đến mức lập tức quỳ xuống. Bà ta cũng không thèm để ý đến hai người đó, lúc đi đến phòng ngủ liền sai gia đinh đạp cửa tiến vào.
Cửa phòng kia cùng không gài chặt, mới bị gia đinh đạp một phát đã mở ra. Mợ Cả vừa xông vào đã nhìn thấy, quả nhiên trên giường có hai người quần áo xộc xệch đang nằm cạnh nhau, nhất thời tức đến tái cả mặt, lập tức sai gia đinh trói bọn họ lại giải đến từ đường.
Mê hương kia dù cho có ghê gớm đến đâu, cũng không chịu nổi khi bị giội nước lạnh.
Đợi đến khi Từ Yến Thanh cùng Ly Nhi rốt cuộc cũng mơ màng tỉnh lại, thì hai người bọn họ đã nằm trên nền đá lạnh lẽo của từ đường rồi.
Từ Yến Thanh hít phải nhiều mê hương hơn so với Ly Nhi, đầu óc y lúc này vẫn còn mờ mịt, đôi mắt mệt mỏi nặng trĩu không mở ra được. Ngược lại Ly Nhi đã tỉnh táo, nàng liếc nhìn thấy người ngồi ở phía trên kia, nhất thời giật cả mình.
Khuôn mặt của mợ Cả tối sầm lại bà ta ngồi vào vị trí cao đường, sau lưng là bức tranh treo trên tường của tổ tông Thẩm gia. Mà trên bức tranh đó, là một tấm bảng màu đen gồm ba chữ “Tư Qua đường” (*) được viết theo lối cuồng thảo (**).
(*)= nơi ăn năn hối lỗi
(**)= Thảo thư trong thời Hán vẫn còn mang nhiều dấu nét của lệ thư và được gọi là “chương thảo” (章草), với chữ “chương” có nghĩa là “mạch lạc, trật tự” vì so với kiểu kim thảo (今草) của thời Ngụy-Tấn sau đó thì chương thảo vẫn còn trông rõ ràng và dễ đọc hơn hẳn. Đến thời Tam Quốc và đời Tân, chương thảo bỏ dần các dấu tích của chữ lệ, lược bớt và hòa lẫn nhiều nét, sử dụng nhiều nét “tháu” hơn và trở thành kim thảo (今草). Đến thời nhà Đường, chữ thảo lại phát triển thêm một bước với lối viết càng ngày càng phóng khoáng và mãnh liệt hơn và trở thành cuồng thảo (狂草) – kiểu viết này gần như không thể đọc được và trên thực tế cuồng thảo gần như chỉ được dùng như là một kiểu viết mang tính nghệ thuật cao chứ không áp dụng trong sinh hoạt thực tế hàng ngày.
Ly Nhi không xa lạ gì với nơi này cả, bởi vì lúc trước Từ Yến Thanh có không ít lần đã bị phạt quỳ hối lỗi ở đây.
“Mợ, mợ Cả…” Ly Nhi cảm thấy cái lưỡi của mình có hơi lắp bắp. Nàng gần đây hầu hạ Từ Yến Thanh quá ư thư thả, đã có rất nhiều ngày không phải nhìn thấy thế trận như thế này của mợ Cả rồi. Lần này vừa nhìn thấy, ký ức khủng khiếp nằm trong góc sâu thẳm nào đó lại bị gợi lên.
Mợ Cả thưởng cho nàng một ánh mắt sắc như dao cạo, sai hạ nhân giội nước đá lên người Từ Yến Thanh.
Từ Yến Thanh mặc tẩm y màu trắng thuần, sau khi bị nước đá giội ướt, tơ lụa mềm mại kia liền kề sát vào da thịt, không ít nơi đều lộ ra bên ngoài. Ly Nhị sợ hãi, trông thấy một tên khác còn muốn tiếp tục giội thêm nước bèn vội cầu xin mợ Cả mau dừng tay. Kết quả vừa mới giằng co một chút liền phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng lắm, nàng vừa cúi đầu nhìn xuống đã vội kêu lên.
Thân trên của Ly Nhi chỉ còn lại một chiếc yếm, dây thừng trói chặt lấy cánh tay nàng quặp ra đằng sau, nhìn thấy rõ ràng dấu tích từng vết trói. Bởi vì nàng giãy dụa mà chiếc yếm kia đã lệch đi một ít.
Nàng sợ đến mức hồn vía đều lên mây cả, kêu gào loạn cả lên. Mợ Cả thấy Ly Nhi cứ gào lên như thế rất phiền đến mình, bèn bảo nàng câm miệng lại rồi quay ra hỏi xem Từ Yến Thanh đến cùng là đã tỉnh hay chưa.
Có gã gia đinh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào mặt Từ Yến Thanh, nói: “Mợ Tư, mợ đừng ngủ nữa, nên tỉnh rồi đó.”