Tô Thước nghe Châu Tiểu Á hỏi thì cũng có chút kinh ngạc, nhưng rồi anh lại cười đáp:
- Có vẻ như Châu tiểu thư đang rất nóng lòng làm vợ của Tô mỗ nhỉ?
- Đừng đùa nữa, anh nhanh nói đi!
Lúc này Tô Thước liền đưa tay ôm lấy cô, còn nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, nói:
- Ngày kia sẽ đến cục dân chính.
Châu Tiểu Á lại có chút không hiểu, nếu như anh đã muốn kết hôn thì tại sao lại không phải là ngày mai mà phải là ngày kia? Chẳng lẽ Tô Thước cũng tin vào những cái gọi là ngày lành tháng tốt sao? Nhưng hình như với dáng vẻ này của anh thì không giống với người tin vào dị đoan lắm.
Quả nhiên Tô Thước thật sự không tin vào những thứ phù phiếm, dị đoan đó.
Còn về việc tại sao là ngày kia thì anh cũng rất sẵn lòng trả lời.
Vốn dĩ anh là cô nhi, từ nhỏ đến lớn đều ở cô nhi viện và chưa hề biết mặt của cha mẹ mình, họ là ai, dáng vẻ thế nào, hay thậm chí tên họ là gì thì anh cũng không biết.
Vì lúc sơ Ánh đưa anh về cô nhi viện Cầu Vồng thì trên tay của anh vẫn còn một cái bình nước với cái tên khắc lên đó là "Tô Thước".
Vì vậy nên anh mới biết bản thân mình cũng có tên.
Sau này, khi Hà Mật được đưa về thì lúc đó Tô Thước đã không tiếp xúc với ai, anh luôn tự tìm cách cô lập bản thân.
Cũng vì tính cách và dáng vẻ bất cần đời mà chẳng có ai nhìn trúng anh làm con nuôi, nhưng như vậy cũng tốt, anh cũng không muốn sống dựa vào ai.
Mãi cho đến khi Hà Mật xuất hiện, nhìn thấy tiểu thiên thần nhỏ được đưa vào cô nhi viện thì Tô Thước rất đau lòng, từ đó anh và sơ Ánh cùng nhau chăm sóc Hà Mật.
Sau khi cô bé cứng cáp thì mới đưa ra ngoài chơi, và nhờ có Hà Mật thì anh mới quen biết với Chu Xuyên, Khương Đình Lập và Hứa Vãn Tùng.
Dần dần Hà Mật lớn lên thì mối quan hệ của họ cũng càng trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng rồi cái gì hạnh phúc cũng chẳng lâu, ngày Hà Mật được Lăng gia nhận nuôi thì ánh sáng duy nhất của cuộc đời anh cũng đã bị lấy đi, lúc này Tô Thước lại một lần nữa rơi vào bóng tối của sự tuyệt vọng và cô độc.
Nhưng thứ ánh sáng phù phiếm của giới hắc đạo lại khiến cho anh lóe lên một tia suy nghĩ, chính là dùng quyền lực cướp Hà Mật về!
Từ lúc đó thì Tô Thước vẫn luôn chạy theo cái gọi là quyền lực.
Anh từng là đàn em của những đại ca xã hội đem nhỏ, cũng từng dốc sức vào các phi vụ làm ăn phạm pháp.
Nhưng trong lúc này anh lại nghĩ đến dáng vẻ trong sáng của Hà Mật và cuối cùng thì anh vẫn từ bỏ con đường đen tối kia để tìm một hướng đi khác.
Năm đó Tô Thước hai mươi tuổi, thì anh đã gặp được Tô Nhiễm, một cô gái nhỏ mười tám tuổi với thâm tàng bất lộ, từ khi biết Tô Nhiễm thì thông tin của Hà Mật cũng được thu thập nhiều hơn.
Rồi thì dần dần bang Mật Thước cũng được hình thành, hiển nhiên thì những ngày đầu tiên anh thành lập cũng bị phá đám rất nhiều.
Nhưng cũng may lúc đó có Tô Nhiễm, cô ấy đã cải trang thành nam nhân Alan và giúp anh càn quét mọi thứ.
Cho đến sau này, khi Alan đã xưng danh thế giới ngầm thì mọi người mới biết đến và tôn sùng bang Mật Thước là cao thủ của cao thủ.
Có lẽ trong lòng của Tô Thước vẫn còn nỗi ám ảnh của việc gia đình bỏ rơi, nên từ đó đến nay, cho dù anh đã rời khỏi cô nhi viện hơn mười năm nhưng anh đều không quên đến thăm nơi mình trưởng thành.
Còn lần này anh kết hôn là chuyện lớn, nên anh cũng muốn đưa cô dâu tương lai của mình đến những nơi mà anh đã đến, gặp những người mà anh yêu thương.
Và anh cũng hi vọng rằng cô sẽ thích nơi đó...!Thích nơi anh lớn lên, thích nơi anh làm việc, thích nơi anh từng đến và thích luôn những hồi ức của anh.
Châu Tiểu Á nghe anh nói mà trong lòng có chút nghẹn lại, mặc dù từ bé cho đến trưởng thành thì cô vẫn sống trong sự sắp xếp của cha mẹ, nhưng cuộc sống của cô vẫn dễ thở hơn rất nhiều.
Ít nhất thì cô chưa bao giờ bước ra đời và trải nghiệm nó.
Chỉ duy nhất việc rời khỏi Châu gia cùng anh đã là chuyện kinh thiên động địa lắm rồi.
Không ngờ một người như Tô Thước lại trả qua nhiều chuyện như vậy.
Thảo nào lúc trước Châu Tiểu Á từng nghe cha và Châu Nam Hạo nói nhất định phải bắt được kẻ cầm đầu của bang Mật Thước, nhưng rồi chỉ bẵng đi một thời gian thì cô lại không còn nghe họ nhắc đến chuyện đó nữa...!Thì ra là bang Mật Thước vốn dĩ luôn hoạt động theo hướng tốt.
- Có vẻ như không chỉ anh yêu thích chị Hà Mật nhỉ?
- Em không vui sao?
Châu Tiểu Á liền lắc đầu, thật ra cô không hề ghen với Hà Mật, chỉ là cô ngưỡng mộ thôi.
- Thật ra mà nói thì có lẽ bốn người bọn tôi khá cổ quái, lúc còn ở cô nhi viện đã không thể hòa đồng với các bạn khác, nhưng khi Hà Mật xuất hiện thì bọn tôi lại thấy chúng tôi rất thích hợp làm anh em của nhau.
Châu Tiểu Á cũng gật đầu, thử nghĩ mà xem người ta có một anh trai là đã thích lắm rồi, đằng này chị Hà Mật có tận bốn người anh trai, mà người nào cũng hết lòng hết dạ vì chị ấy.
Chỉ là Châu Tiểu Á không hiểu, tại sao bốn anh ấy lại có thể yêu thích và tìm em gái cho dù đã nhiều năm không có tung tích...!Đổi lại nếu là chin Châu Tiểu Ân thì chỉ cần ba ngày không thấy tung tích thì chị ấy đã mặc kệ luôn rồi.
Tô Thước nhìn thấy dáng vẻ của cô không vui liền nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói:
- Em yên tâm đi, hiện tại Mật Nhi đã có mái ấm của mình, bọn họ cũng yên tâm về Lăng Dụ Triết rồi.
- Thật tốt quá, chị Hà Mật cuối cùng vẫn là khổ tận cam lai.
Anh liền gật đầu.
Nhưng rồi lúc này anh lại nhìn cô, nói:
- Tôi nói nhiều như vậy liệu em có biết ngày mai chúng ta sẽ đi đâu hay không?
- Anh nghĩ em ngốc sao? Ngày mai chúng ta sẽ đến cô nhi viện Cầu Vồng.
Lúc này Tô Thước liền gật đầu, cũng không đến nổi là ngu ngốc, xem như là vẫn còn chấp nhận được.
- Ể, không đúng, thái độ hiện tại của anh là gì đây? Anh nghĩ em ngốc thật à? Em không hề ngốc nha!
- Được rồi, đã biết rồi, em không ngốc, không ngốc có được chưa?
Châu Tiểu Á liền hài lòng gật đầu, sau đó thì cô cũng chỉnh lại tư thế của mình một chút, sau đó là hoàn toàn nằm trong lòng anh rồi thoải mái nhắm mắt.
Nhưng trước khi đi ngủ thì cô vẫn nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn anh.
- Tại sao lại cảm ơn?
- Vì anh đã nói hết mọi chuyện cho em biết.
Chứng tỏ rằng trong lòng của anh thật sự có em...!Chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi, em rất mãn nguyện rồi.
Mặc dù Tô Thước không hiểu hết được nữ nhân, nhưng hình như mức độ hài lòng của Châu Tiểu Á so với các nữ nhân khác thì có chút dễ đoán hơn thì phải.
Nhìn xuống cô gái đang ôm chặt lấy mình, trong lòng của Tô Thước hiện tại đang có một suy nghĩ, nhưng nếu anh nói ra thì chắc chắn sẽ bị cô mắng.
Nhưng đây là nghĩ trong lòng, chắc không sao đâu nhỉ?
Lúc này, Tô Thước liền dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng của cô để cô ngoan ngoãn ngủ ngon.
Buổi đêm cũng dần tĩnh mịch hơn, nhưng ánh đèn cũng cô đơn và soi sáng đường đi, đoạn đường đó giống như Tô Thước năm xưa, còn những ánh đèn bây giờ không chỉ có Hà Mật, sơ Ánh mà còn có cả cô gái Châu Tiểu Á này.
Vừa rồi suy nghĩ của anh chỉ có một câu: "Châu Tiểu Á không ngốc thì ai ngốc?".
Danh Sách Chương: