• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi sáng hôm sau thì Tô Thước không có tiết nên anh không cần đến trường, trái lại với anh thì hôm nay lại là một ngày bận rộn với mớ bài tập của Châu Tiểu Á, đột nhiên bây giờ cô lại có cảm giác không muốn đi học nữa, dù sao thì ở nhà đã có một người giỏi là đủ rồi, có thêm cô hay không thì cũng chẳng giúp ít gì, hay bây giờ cô ngồi lại nói chuyện với anh nhỉ?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện không cần đến trường, ngày ngày đều ở nhà chăm con chờ chồng là Châu Tiểu Á cũng cảm thấy hạnh phúc biết bao, và hiển nhiên là cái gương mặt u mê kia đã bị Bàng Linh thu hết vào mắt, cô ấy cũng đưa mắt nhìn sang cô bạn thân của mình, sau đó liền lắc đầu một cái, quả nhiên là con người có tình yêu vào nó khác hẳn, không chỉ cười như con dở suốt ngày mà hồn vía lúc nào cũng ở trên ngọn cây hóng gió.
Không nhịn được nữa, Bàng Linh liền lấy một quyển sách dày cộm đập lên bàn của Châu Tiểu Á, sau dó còn nâng cặp mắt kính của mình lên, nhìn cô, nói:
- Hôm nay không làm xong bài luận thì cậu đừng hòng về nhà.
Nghe đến đây thì hai mắt của Châu Tiểu Á đã mở to đến mức sắp rơi ra ngoài rồi, tuy là không cam tâm lắm nhưng cô còn có thể làm gì đây? Bình thường Bàng Linh rất ít khi đeo kính, nhưng hôm nay đến kính cô ấy cũng đã đeo vào rồi thì chắc hẳn cô ấy đã đặt hết tâm huyết vào chuyện ôn luyện cho Châu Tiểu Á.

Nhưng có điều này cô vẫn không hiểu được, rõ ràng là kì thi đã kết thúc rồi kia mà, tại sao bây giờ cô vẫn phải ôn luyện kia chứ? Châu Tiểu Á không cam tâm!
- Linh Linh, chúng ta thương lượng một chút có được không?

Ánh mắt bây giờ của Bàng Linh chính là kiểu “Cậu nghĩ xem câu trả lời sẽ là được hay không hả?”, chỉ mới nhìn cái ánh mắt đó thôi mà tay chân của cô cũng bắt đầu nhảy cha cha cha rồi, sao tự dưng cô bạn thân của mình lại biến thành đáng sợ như thế chứ? Đúng là dọa chết bảo bối rồi.

Nhưng với một người “Thông minh” như Châu Tiểu Á thì cô liền nhanh chóng gọi thêm cứu viện.
Và người Châu Tiểu Á gọi đến không phải ai khác mà chính là Châu Nam Hạo, nhưng ngay khi Bàng Linh vừa nhìn thấy Châu Nam Hạo đi đến liền lập tức thu dọn sách vở rồi đứng dậy, trước khi rời đi còn nhìn cô, nói:
- Tiểu Á, hôm nay học tới đây thôi, cậu cứ đem bài tập về nhà làm, ngày mai chúng ta sẽ so sánh đáp án.
Dứt lời thì Bàng Linh cũng không thèm nhìn Châu Nam Hạo một cái, không chỉ vậy mà cô ấy còn bỏ mặt tên nam nhân đẹp trai nhất nhì Giang Thành mà lạnh lùng lướt qua.

Đột nhiên Châu Tiểu Á hiểu thông rồi ra cái gì đó rồi thì phải.
Còn Châu Nam Hạo vốn dĩ đã tìm hết mọi quan hệ để tìm ra chỗ của Bàng Linh, vừa rồi cậu ta đang ở khu huấn luyện nhưng nghe chị gái Châu Tiểu Á nói rằng Bàng Linh đang bực tức ở thư viện của trường, nên cậu ta liền ngay lập tức phi trâu đến, ấy thế mà còn chưa kịp nói gì thì đã bị con gái nhà người ta lạnh lùng rời đi.

Xem ra tội trạng của Châu Nam Hạo không nhẹ đâu.
- Nam Hạo, giữa em và Linh Linh đã xảy ra chuyện gì vậy? Vốn dĩ cậu ấy không hay tức giận, nhưng lần này có vẻ như cậu ấy rất giận dữ.

Sau đó thì Châu Nam Hạo cũng nói lại rằng hôm kia cậu ta vô tình gặp gỡ Lục Kha Kỳ, tuy nhiên thì cũng chỉ là vô tình rồi chào hỏi nhau mấy câu, sau đó thì cậu ấy cũng xin phép rời đi.


Nhưng ngay sau đó thì Bàng Linh cũng không hề tỏ ra thái độ khác thường nào, mãi cho đến ngày hôm qua thì đột nhiên cô ấy lại chặn hết mọi liên lạc với Châu Nam Hạo, không những thế mà còn cảnh cáo các bạn trong lớp không được hé lộ bất cứ thông tin gì cho cậu ta biết nữa.

Châu Nam Hạo thật sự không hiểu mình đã làm gì sai rồi sao?
Nghe xong thì Châu Tiểu Á cũng cảm thấy kì lạ, vì cô biết rõ Châu Nam Hạo thích Linh Linh, nhưng cô ấy hình như đâu có tình cảm gì với đứa em trai quý hóa này của cô đâu, nếu như thật sự là Bàng Linh đang ghen thì quá vô lý.

Vậy lý do Bàng Linh tức giận là gì?
- Sau khi gặp gỡ Lục Kha Kỳ thì em và Linh Linh có nói gì với nhau nữa không?
- Hình như là có… Cô ấy nhắc đến Monster, ban đầu em còn tưởng là người của anh rể, em cũng có hỏi anh rể nhưng anh ấy bảo không biết…
Dừng một chút, Châu Nam Hạo lại khựng lại mấy giây, sau đó cậu ấy liền đưa mắt cầu cứu nhìn về phía của Châu Tiểu Á.
- Lẽ nào là vì em lỡ miệng nói rằng Monster là kẻ vô công rỗi nghề nên suốt ngày chỉ biết ngồi gõ bàn phím.


Vì vậy nên Linh Linh mới từ mặt em?
Hóa ra mọi chuyện là vậy, chắc là Châu Nam Hạo cũng rất bất ngờ lắm, ai mà có thể ngờ được một thiên kim tiểu thư Bàng gia như Bàng Linh lại chính là yêu thích và thần tượng người hacker có thể là Monster, bây giờ thằng em quý hóa này không chỉ ở trước mặt Bàng Linh nhắc đến thần tượng của người ta, mà còn hiên ngang sỉ nhục nữa chứ.
Châu Tiểu Á bày ra vẻ mặt thương tiếc, sau đó còn vỗ vỗ vai của em trai, nói:
- Nam Hạo, chúc mừng em đã quay vào ô mất lượt, chuyện này chị cũng không cứu nỗi em, em hãy tự cứu mình đi nhé.

Chúc em may mắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK