Sau khi xử lý xong chuyện của Triệu Thu Ánh thì Tô Thước và Châu Tiểu Á cũng chuẩn bị về nhà, tuy nhiên thì trên đoạn đường về nhà anh hoàn toàn không nói gì với cô cả.
Cái thái độ này của anh lại làm cho không khí trong xe trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Hiển nhiên thì Châu Tiểu Á cũng có vài lần liếc trộm nhìn anh, tuy nhiên thì Tô Thước lại không hề có phản ứng, ngay lúc này thì cô đã biết bản thân làm sai và sắp sửa phải trả giá rồi, nhưng thà rằng anh mắng cô, đánh cô hay tỏ thái độ hung dữ với cô thì còn tốt hơn là cứ im lặng như hiện tại, đúng là khó chịu chết đi được.
Đến khi về đến nhà thì Châu Tiểu Á vẫn còn chưa bước xuống xe, còn Tô Thước vẫn làm đúng theo bổn phận là bước xuống trước rồi bước đến mở cửa xe cho cô, nhưng cô lại cúi mặt, hoàn toàn không tập trung được, đến lúc này thì Tô Thước mới mở lời, nói:
- Em định hôm nay cắm trại trên xe sao? Nếu em muốn thì tối sẽ lấy chiếc khác cho em làm lều cắm trại, chút nữa tôi còn có việc cần dùng xe, nên em đừng mơ lấy xe này cắm trại cả ngày.
Giọng nói của Tô Thước bây giờ khá bình thường, không chỉ bình thường mà nó còn mang thêm vài phần châm chọc nữa, nhưng nó không chỉ bình ổn mà dường như cô cũng chẳng cảm nhận được sự tức giận của anh, nhưng tại sao chứ? Rõ ràng vừa rồi anh còn rất tức giận kia mà? Sao đột nhiên lại thấy hòa nhã...!Nhưng mà cứ nhạt nhạt kiểu gì ấy nhỉ?
- Thước...!Anh thật sự không giận em sao?
- Em muốn tôi tức giận như vậy sao? Nếu như tôi thật sự tức giận thì em chết chắc rồi.
Sau đó thì anh chỉ thở dài một tiếng, rồi đưa tay lên xoa đầu, miệng thì mắng hai chữ "Ngu ngốc".
Tuy là mắng người như vậy nhưng anh hoàn toàn không có ý trách cô, anh chỉ thấy lo lắng thôi.
Dù sao thì thời gian anh quen biết Triệu Thu Ánh cũng đủ lâu để hiểu hết con người của cô ta, với loại người bề ngoài hay tỏ ra vô hại như thế đích thực lại là một tên máu lạnh vô tình, nếu như vừa rồi anh không kịp đến thì Châu Tiểu Á chẳng biết sẽ bị cô ta làm ra trò gì nữa.
Lúc này, Châu Tiểu Á liền cùng Tô Thước đi vào nhà, nhưng lúc này cô cũng đã quan sát xung quanh một chút, sau khi xác nhận hiện tại không có ai ở đây thì cô liền ôm chặt lấy Tô Thước, rồi nắm cổ áo của anh, trực tiếp kéo xuống, vì không giữ được thăng bằng nên cả Châu Tiểu Á và Tô Thước đều ngã xuống sofa, theo phản xạ thì anh cũng đưa tay đỡ lấy đầu của cô, suýt chút nữa là dọa anh giật mình.
Nhưng Châu Tiểu Á hoàn toàn không biết sợ, cô không chỉ hôn anh mà còn choàng tay ôm chặt cổ của anh, còn chân thì liền kẹp chặt lấy hông của anh, hoàn toàn không chừa cho anh đường thoát.
Cái dáng vẻ vụng về này của Châu Tiểu Á chỉ khiến cho Tô Thước cảm thấy buồn cười thôi, cô đây gọi là hôn sao? Nếu như không nói thì anh còn tưởng là có con vật nhỏ nào đăng gặm nhấm môi anh đó.
Ngay lúc này, Tô Thước liền trực tiếp hôn lên môi cô, hoàn toàn làm chủ cuộc chơi và làm cho Châu Tiểu Á cảm thấy ngạt thở, nhưng không vì thế mà cô buông anh ra, thay vào đó thì cô còn ôm chặt anh hơn.
Một lúc sau, khi cảm thấy Châu Tiểu Á đã không còn dưỡng khí thì Tô Thước mới dừng lại, anh còn đưa tay cởi một cái cúc áo, còn đưa tay vuốt tóc, nhìn cô, nói:
- Châu Tiểu Á, em muốn làm gì đây? Muốn tạ lỗi bằng lấy thân báo đáp sao?
- Đúng vậy, ông chủ Tô...!Không biết em có vừa miệng anh không?
Nhưng ngay lúc này Tô Thước lại giả vờ đăm chiêu, cái thái độ của anh càng làm cho Châu Tiểu Á cảm thấy anh đáng ghét, cô liền đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng từ sớm đã bị Tô Thước kẹp chặt ở dưới thân, sau đó anh liền nói:
- Không đùa nữa, chút nữa tôi còn có việc.
Nếu em muốn lấy thân báo đáp thì đợi buổi tối rồi hãy báo đáp.
- Khi nào anh đi?
- Khoảng một giờ nữa.
Nghĩ nghĩ một chút, Châu Tiểu Á lại ôm lấy cổ của anh, sau đó còn nhìn anh cười ngọt ngào, nói:
- Đủ mà...!Không lẽ ông chủ Tô định bỏ mặc em ở nhà bơ vơ sao?
- Châu Tiểu Á, em...
- Chẳng lẽ anh không muốn sao?
Nghe đến đây thì Tô Thước liền mắng hai chữ "Khốn kiếp" rồi trực tiếp ôm lấy cơ thể của Châu Tiểu Á đi lên phòng, chỉ vừa mới bước vào phòng, còn chưa kịp đóng cửa lại thì anh đã đem cô đè dưới thân, còn cánh môi thì lại điên cuồng chiếm lấy.
Dường như lúc này bao nhiêu tức giận vừa rồi đang bị dồn nén đều bị bộc phát ra hết, nụ hôn của anh vừa mạnh mẽ, bá đạo, còn có chút gì đó gọi là...!Chiếm hữu? Đúng rồi, chính là chiếm hữu!
Một lúc sau, Châu Tiểu Á liền không thở được nữa mới đưa tay đánh anh một cái, nhưng trước khi rời khỏi cánh môi nhỏ kia thì anh còn cắn lên môi của cô một cái, khiến cho cánh môi nhỏ cũng không thể không sưng lên.
- Tô Thước, anh là chó à? Sao lại thích cắn người như vậy chứ?
- Đúng rồi, tôi chỉ hận không thể cắn chết em.
Mẹ nó, Châu Tiểu Á, rốt cuộc em còn muốn chọc tức tôi đến mức nào nữa đây? Nếu như vừa rồi tôi không đến kịp thì...
Nhưng Tô Thước còn chưa nói hết lời thì Châu Tiểu Á liền ngay lập tức lấp đầy môi anh, cô biết người đàn ông này của mình cũng không phải vô tâm, mà chỉ là anh không thể hiện quá rõ ràng thôi.
Ít nhất thì hiện tại Châu Tiểu Á biết rằng mình cũng có chút vị trí trong lòng của anh rồi, chỉ cần như vậy là đủ lắm rồi.
- Tô Thước, em yêu anh, yêu anh rất nhiều...!Sau này em sẽ không làm anh lo lắng nữa, đừng giận em, có được không?.
Danh Sách Chương: