Cậu dần mất đi nhận thức về cảnh quan xung quanh mình, những người đi qua chỉ là những hình ảnh mờ mịt, và âm thanh của những tiếng cười, tiếng hét trong công viên giải trí cứ thế trôi qua vành tai. Những gì còn sót lại duy nhất trong đầu cậu lúc ấy chỉ có nụ cười tươi rói và sảng khoái của Nam, cùng với đôi mắt long lanh xinh đẹp ấy của cô.
"Đấy! Cậu thấy chưa? Tôi không hề yếu đuối đâu! Nếu như sau này cậu có gặp phải một tên bỉ ổi nào đó, cứ gọi tôi đến, tôi sẽ giải quyết gọn tên đó cho cậu như thế này!"
...
"..."
"Quý? Quý!"
"Cô giáo gọi mày lên xóa bảng kìa! Không nghe thấy gì à?"
Thằng Thanh bất thình lình thụi mạnh vào eo Quý khiến cho cậu giật thót cả tim, hớt ha hớt hải đứng dậy rồi tiến lên trên bục giảng, cầm giẻ xóa sạch hết những nét phấn mà cô Đào đang viết. Ngay lập tức, cậu nhận về vô số những ánh mắt đánh giá của người khác.
"Gì, gì thế?"
Quý vô thức cảm thấy hoảng hốt ở trong người, ngay giây sau đó, cô Đào đã tức giận cầm thước lên rồi giáng ngay một chưởng vào mông của cậu.
"Trò bị hâm à?! Sao tự dưng lại xóa bài đi?! Cô bảo em lên xóa à?"
Quý á ui kêu đau rồi cắn môi, xấu hổ chạy nhanh về chỗ ngồi. Khuôn mặt cậu đỏ gay lên vì thẹn, sau khi biết mình bị thằng Thanh lừa đứng lên, cậu chẳng nói gì nhiều nữa liền đá mạnh vào chân của cái kẻ tàn ác đang bụm miệng khó khăn để nhịn cười kia.
"Thằng chó, mày lừa bố mày! Cô có bảo lên xóa bảng đâu?!"
"Thấy mày cứ lơ nga lơ ngơ nên tao trêu mày thế thôi, ai ngờ mày lên thật chứ? Há há há há! Quý thích xung phong lên xóa bảng như vậy thì tuần sau phải bảo Khuê xếp cho mày trực nhật cả tuần thôi."
"Nín ngay!"
Quý hừ lên một tiếng rồi quay mặt đi, dỗi không thèm nói chuyện với thằng Thanh nữa. Bỗng Nam ngồi ở bên cạnh cậu lên tiếng hỏi han.
"Thanh nói đúng mà. Kể từ khi trở về sau chuyến đi trải nghiệm kia, cậu cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như người mất hồn vậy. Có phải bị ốm không?"
Nam lo lắng đưa tay lên sờ trán cho Quý rồi so sánh với thân nhiệt của mình, lúc đầu cô thấy cơ thể cậu ở mức bình thường, chẳng nóng cũng chẳng lạnh cho nên mới thu tay về, bất ngờ thay khi cô vừa với chỉ hạ tay xuống, khuôn mặt của Quý đã đỏ bừng lên như bị sốt 500 độ.
"Tao... tao không sao. Chỉ là còn muốn lười, chưa muốn học thôi. Ha ha ha ha!"
Quý gượng gạo gãi gãi đầu rồi xấu hổ quay mặt sang bên khác, bất ngờ đụng phải ánh mắt phán xét của thằng Thanh. Chưa đến một nốt nhạc, khuôn mặt của cậu bỗng xụ xuống, lạnh như băng hàn.
"Nhìn cái mọe gì? Học bài đi."
Thằng Thanh: "..." Chậc!
Cậu ta đã bị phân biệt đối xử quen rồi nên thôi không so đo với Quý nữa. Nhưng càng về sau, Thanh càng lúc càng cảm thấy Quý thật cmn không biết nên nói gì hơn nữa.
Cậu lơ đãng hẳn trong tiết học, suốt ngày phải gọi đến ba, bốn lần mới lớ ngớ ngẩng đầu lên. Đi một mình thì không sao nhưng cứ có Nam xuất hiện ở gần đấy là y như rằng hóa thành chú bé đần.
Không biết có phải chỉ có mỗi mình thằng Thanh thấy thế này không mà hình như trên đầu Quý có gắn thêm một chiếc ra-đa thì phải. Nhiều lúc khi đứng nói chuyện với bọn bạn, cậu đang cười ngả ngớn rất bình thường thì bất chợt cứng đơ cả người, hai bên má bỗng đỏ gay lên như ốp hai miếng cà chua lên mặt, cơ miệng cũng lắp ba lắp bắp mất kiểm soát.
"Bỗng, bỗng nhiên tao thấy tim tao đập nhanh quá, mày, mày nhìn xem có phải Nam đang đứng quanh đây không?"
Thanh và mấy đứa đứng xung quanh há muốn soái cả quai hàm, quả thật, chẳng bao lâu sau họ nhìn thấy Nam từ tòa nhà hiệu bộ đi tới khu dạy học, lướt ngang qua chỗ đứng của bọn họ.
Khi ấy, trong đầu họ chỉ có đúng một câu chửi: Đù!
Còn nhiều cái là họ chưa nói đâu đấy nhé. Quý có thể nổi giận vô cớ với những ai có tiếp xúc gần với Nam, có thể ngồi cười ngờ nghệch như một thằng dở hoặc ngẩn ngơ ngồi nhìn Nam từ xa. Thời gian mà cậu dành ra để nói chuyện với Nam tăng lên đáng kể, cứ mỗi khi Nam được phân công làm gì là Quý đều sẽ xung phong làm cùng với cô.
Cũng có những lúc:
Giây trước Quý còn đang tranh nhau với Thanh để bảo vệ cái bánh mì của mình, nhưng chỉ cần Nam liếc mắt nhìn sang một cái là cả bánh cả người đều ngã lăn xuống dưới đất.
Thằng Quý thực sự hết thuốc chữa rồi!
Tiết thể dục ngoài sân trường. Sau khi cho học sinh tập thể dục và khởi động tay chân, thầy giáo liền cho bọn họ giải lao rồi đi đâu mất, giao lại cho lớp trưởng việc quản lý sổ đầu bài.
Cả lớp 12A1 đều phiêu tán đi hết. Có những tốp nữ ngồi quây lại với nhau ở dưới những gốc cây để tán chuyện, hoặc là chơi bóng chuyền với nhau. Nhánh các học sinh nam cũng như vậy, một thì chia đội, rủ thêm cả lớp khác để đá bóng, còn một phần ít hơn thì cầm sách cầm vở để ôn bài.
Mọi thứ sẽ chẳng có gì đáng chú ý nếu như Quý lại gia nhập với hội các bạn học sinh ngồi nghỉ ở dưới tán cây thay vì chơi đá bóng như mọi khi, có rủ rê thế nào cũng bị cậu từ chối cho nên đám bạn cũng thôi rồi tự chơi với nhau.
Không khí giờ thể dục nhanh chóng hòa tan dưới ánh nắng nhạt của mùa đông. Trên sân có thể có vô số các nhóm học sinh khác nhau nhưng chẳng có ai là cố ý định chen ngang vào không gian riêng tư của từng tốp. Mọi người như ngầm đưa ra giao kèo với nhau, tự chia nhau không gian sân thể dục để hoạt động.
Quay trở lại với Quý, chàng thanh niên đang ngồi ngây ngốc ở bên dưới một gốc cây bằng lăng. Xung quanh cậu có vài người bạn khác cũng ôm sách vở ra để học, tiếng rì rầm nói chuyện xen lẫn với tiếng la hét ở góc sân nhưng Quý chẳng có tí gì là phản ứng lại với chúng hết. Cậu chỉ bình thản ngồi ở đây, cầm bút vẽ nghệch ngoạc ở trên trang giấy, đôi mắt ngây ngẩn và chăm chú ngắm nhìn Nam đang được Khuê và Vi dạy chơi bóng chuyền.
Có lẽ vì nóng nên Nam cột tóc lên thành một nhúm nhỏ ở sau gáy, để lộ ra vùng gáy cổ trắng nõn và sạch sẽ. Áo thể dục mà cô đang mặc là chiếc áo còn sót lại duy nhất trong kho bởi vì Nam chuyển đến muộn quá, vì thế nên nó có vẻ lệch size so với cơ thể cô, ôm sát lấy người Nam, để lộ ra đôi bờ vai thon gầy, vòm lưng cong và bờ eo mảnh mai nhỏ nhắn. Quý có cảm tưởng rằng chỉ cần dùng một tay cậu cũng có thể ôm trọn cô vào lòng.
Chết thật, lại nghĩ bậy nghĩ bạ mất rồi...
"Ái chà, vẽ đẹp đấy nhỉ?"
Giữa lúc Quý đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ miên man của mình, với không một dấu hiệu, không một tiếng động, không một lời báo trước, bỗng dưng, một tiếng nói của con gái phát lên ngay bên tai Quý khiến cho cậu phải giật đùng đùng lên vì cả kinh.
"Má!"
Quý khiếp hồn, hớt hải lùi nhanh sang một bên. Nhưng khi nhìn thấy quyển vở mà mình đang cầm đã nhảy sang tay của cô bạn kia từ lúc nào, Quý hóa ngố cả người, vội vã vùng lên để giật lại nhưng đã muộn quá rồi.
"Trời ơi, mày vẽ cô gái đó hả? Còn có cả mấy tấm khác nữa. Đẹp ghê đó!"
Cô bạn nữ ở lớp khác chẳng biết từ đâu chui ra, đã cướp lấy vở của cậu rồi thì thôi đi, thế mà còn có thể khanh khách cười vào mặt cậu nữa.
"Trước nay chưa từng có ai tưởng tượng được cảnh chàng nam sinh đã từng khiến cho biết bao trái tim thiếu nữ phải gục ngã cũng có ngày đi tương tư người khác đâu, ha ha ha ha!"
Quý vội vã bịp miệng cô ta lại trước khi người này hét lên thêm một lần nữa, đôi mắt cậu lo lắng liếc nhìn sang Nam, thấy cô không để ý đến tiếng động phát ra từ bên này nên mới có thể tạm thời yên tâm quay sang thẩm vấn cô gái mới từ dưới đất chui lên nọ.
"Mày là ai mà tự dưng nhảy xổ vào chỗ tao ngồi thế hả? Quen nhau à?"
"Ơ kìa? Mày làm tao đau lòng đó! Quên mặt nhau rồi hả? Tao là Yên nè, chúng ta từng hẹn hò với nhau năm lớp tám đó."
Quý lại một lần nữa bị cô gái này làm cho thất kinh. Thấy Quý đã dịch người cách xa mình cả nửa mét, Yên liền vội vã kéo cậu lại gần mình.
"Nào, sao thấy mặt tao mà như kiểu thấy tà thế? Tao có bồ mới rồi nên mày không cần phải lo đâu, lại đây ngồi với tao, tâm sự với nhau như hai người bằng hữu cũng được!"
Vất vả lắm Yên mới giữ Quý ngồi yên được. Thấy cậu bạn đã từng khiến cho mình phải điêu đứng mất một thời gian dài vì lụy giờ đây lại đang phải chật vật không biết phải xoay xở thế nào với tình yêu của mình, Yên không nén nổi có một chút khó hiểu và bất mãn ở trong lòng.
"Mày thích cô bạn kia có phải không?" Yên chỉ vào Nam.
Quý có vẻ bất ngờ: "Sao mày biết?"
"Cả cái trường này đều biết rồi ông nội ạ. Không hiểu vì sao mày đã nín im thin thít mà vẫn bị thế giới phát hiện ra á? Đáp án là ở đôi mắt của mày đấy."
Quý ngẩn người: "Rõ đến vậy sao?"
Yên: "Đúng đấy. Ánh mắt của mày đặt lên người Nam giống như một vết son môi khóa chặt lên cổ nó, không thể che đậy được. Nó giống như một kiểu đánh dấu chủ quyền, lại như một lời thách thức khiến cho những thằng khác vừa ngại vừa thẹn vì không làm cách nào để có thể xóa mờ đi được vết hôn ấy."
Cậu thực sự đã bị những lời nói của Yên làm cho ngượng đến tái mặt. Nếu như tất cả mọi người đều đã biết Quý thích Nam nhiều như vậy, thế thì có lẽ nào... cô cũng đã biết nhưng giả ngơ với cậu không?
Như thể đọc được những suy nghĩ ấy trong đầu Quý, Yên liền nhoẻn miệng cười rồi lắc đầu ngao ngán thay cho cậu.
"Rất tiếc cho bạn, bạn yêu cô ấy, 99.99% cả cái trường biết nhưng cô ấy lại thuộc về nhóm 0.001% còn lại. Há há há há há!" Như kiểu bạn cố để làm hài lòng cô ấy, nhưng cô ấy chỉ thấy hài thôi chứ không thấy lòng bạn đâu vậy:)))))))
Quý đang hồi hộp ngay lập tức xụ hẳn xuống, trong đầu vừa cảm thấy may mắn vì Nam chưa biết, vừa cảm thấy thất vọng vì Nam chưa biết.
Yên thấy cậu đang nghi ngờ nhân sinh liền vỗ bồm bộp lên vai Quý, cố gắng để tém tém lại cái miệng cười của mình rồi chân thành cổ vũ bạn.
"Thôi đừng buồn. Mà kể ra cũng lạ thật đấy, tao thấy bọn nó nói trước đây mày suốt ngày thả thính Nam dễ như bỡn ấy, mà sao bỗng dưng dạo gần đây lại e thẹn như gái nhà quê mới lên thế này?"
Quý vuốt mặt: "Tại vì khi ấy tao mới chỉ có cảm giác thôi, giờ đã xác định tình cảm rồi thì làm gì cũng ngại lắm. Chỉ cần Nam nhìn tao một cái là tao một lời cũng nói ra không nổi."
Cậu cũng chẳng khác người ta là bao, cũng khó hiểu, chẳng biết từ lúc nào mình lại ngại ngùng khi gần Nam như thế. Với cả cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đi kể mấy cái này cho Yên nữa, rõ ràng cậu nên né nó ra mà... Chẳng hiểu nổi nữa.
Yên cuối cùng cũng bắt mạch được cảm xúc của Quý rồi. Cô nàng khoác lên vai Quý, thẳng thắn ra lời khuyên.
"Tỏ tình đi chế."
"ƯTF?!"
Quý phản ứng lại ngay. Nhưng trước khi cậu kịp nói thêm điều gì nữa, Yên đã ghì đầu cậu xuống rồi khuyên răn như mẹ dạy con.
"Mày còn định chờ đến khi nào nữa? Định đợi đến khi nó đi yêu thằng khác luôn hả? Bản thân tao thấy hình như Nam cũng đang để ý đến mày đó, tín hiệu từ vũ trụ đấy ông nội, tỏ tình ngay và luôn đi. Đến cả yêu cũng không dám nói thì mày còn có thể làm được gì khác nữa?"
Quý mấp máy môi, tuy đã hiểu, nhưng cậu vẫn có một chút chần chừ.
Thật tâm cậu vẫn chưa dám chắc chắn rằng mình yêu Nam.
Chính vào cái khoảnh khắc mà Quý đang cảm thấy rối bời ấy, một quả bóng chuyền từ xa bỗng bay đến rồi rơi xuống ở ngay bên chân cậu. Trong khi Quý còn đang nhướng mày, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Nam đã chạy tới trước mặt cậu. Gò má cô bị phủ một lớp mồ hôi mỏng, do hoạt động nhiều ở dưới nắng nên có vẻ hơi đỏ lên.
"Làm gì mà nhìn người ta đắm đuối thế?"
Nam búng tay ở giữa trán Quý, cong môi cười, khom lưng nhặt quả bóng rồi chạy đi chơi tiếp.
Yên ồ lên vì cái visual này không thể chê vào đâu được, nhưng khi quay sang nhìn Quý, Yên thích thú phát hiện ra cậu đã ngồi đơ ra ngây ngốc, hai mắt mở lớn với lớp da mặt từ màu trắng đổi sang đỏ nhạt, đỏ tươi, đỏ thắm, đỏ hồng, đo gay, đỏ son, đỏ rực rỡ, đỏ gay cấn, đỏ loảng xoảng.
Cậu... phải đi tỏ tình thật thôi.