Xung quanh không có một tiếng động nào, trái tim Vân Cô đập thình thịch, ngay khi bà nghĩ mình đã bị phát hiện, một giọng nói khác từ phía Mạc lão gia truyền tới.
"Bị phát hiện rồi, thật đáng tiếc."
Đây là giọng của nam nhân.
Vân Cô lặng lẽ nhìn về phía trước, bà có chút kinh ngạc, bởi vì người này bà nhận thức.
Mạc lão gia nhìn nam tử từ sau thân cây đi ra, sắc mặt vẫn chưa biến đổi: "Vì sao ngươi theo dõi ta? Ta đã đem nữ nhi tới kinh thành làm con tin, các ngươi còn có gì không yên tâm?"
Nam tử một thân hắc y, dựa nghiêng vào thân cây, trên mặt mỉm cười rạng rỡ, nhưng nụ cười đó thấy thế nào cũng đều mang theo trào phúng, hắn chỉ vào mộ của Mạc Tử Nghĩa: "Ngay cả nhi tử mà Mạc lão gia nói bỏ liền có thể bỏ, dùng thân tình khống chế ngươi có lẽ thật sự quá nhỏ."
Mạc lão gia nghe xong lời này, cảm xúc hắn trở nên kích động, hắn trừng mắt nhìn nam tử mặc hắc y: "Ta không từ bỏ hắn, hắn là bị các ngươi giết chết!"
Có lẽ là cảm thấy lời này hơi buồn cười, nam tử nói: "Lời này Mạc lão gia ngươi tin sao? Ngươi thật sự cảm thấy mình không thẹn với lương tâm?"
Vân Cô nhìn một màn này, trong lòng có chút kích động, đây chính là tình báo khó mà có được.
Không ngờ Thường An Hầu phủ cũng có người liên quan đến sơn phỉ.
Mạc lão gia nghiến răng nghiến lợi, lời này hắn vô pháp phản bác, chỉ có thể phẫn hận nguyền rủa: "Trương Văn Lý! Ngươi sẽ gặp báo ứng!"
Dường như cảm thấy hơi ngạc nhiên, Trương Văn Lý mở to hai mắt: "Oa, ngài còn tin nhân quả tuần hoàn sao, vậy thì Mạc lão gia ngài hẳn là nên cùng ta đi xuống địa ngục mới đúng, ha ha ha!"
Mạc lão gia siết chặt nắm tay, ngực kịch liệt phập phồng, mặt cũng tức giận đến đỏ bừng.
Trương Văn Lý nhìn dáng vẻ hắn như vậy thì trong lòng rất thoải mái, hắn thu hồi ý cười trên mặt, uy hiếp: "Ta lần này chỉ thuận tiện đi ngang qua, nhắc nhở ngươi đừng có mà bày ra chủ ý xấu, chớ có cho rằng ngươi có thể rũ bỏ sạch sẽ.
Nếu như chuyện này bại lộ, bị trảm hết cả một nhà sẽ chính là ngươi."
Sau đó Trương Văn Lý vòng qua Mạc lão gia, đi vào trong thành.
Vân Cô nhanh chóng giấu kín thân mình, đợi khi Trương Văn Lý đi xa, bà mới nhìn Mạc lão gia đứng ở phía trước.
Chỉ thấy Mạc lão gia đột nhiên quỳ xuống phần mộ của Mạc Tử Nghĩa, hắn quỳ thật lâu, không có nói bất luận lời gì, chỉ cứ quỳ như vậy.
Cuối cùng, Mạc lão gia nhẹ giọng nói câu thực xin lỗi, liền đứng dậy đi vào trong thành.
Vân Cô cảm thấy hôm nay thu hoạch hẳn là dừng ở đây, bà tính toán đợi Mạc lão gia rời khỏi thì lặng lẽ trở về thành.
Nhưng khi Mạc lão gia đi ngang qua thân cây mà Vân Cô đang ẩn thân, hắn đột nhiên ngừng lại nhìn thoáng qua, ngay khi Vân Cô cho rằng bà bị phát hiện, Mạc lão gia lại thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục đi.
Chờ đến khi thân ảnh Mạc lão gia khuất bóng, Vân Cô mới đi ra khỏi thân cây.
Không biết có phải bà bị ảo giác hay không, bà luôn cảm thấy Mạc lão gia hẳn là đã phát hiện ra bà.
"Xem ra về sau còn phải cẩn thận hơn mới được", Vân Cô nhỏ giọng nói.
Chạy về Mạc phủ liền phải nấu cơm, bọn hạ nhân ở phòng bếp đều nói hôm nay tâm tình Mạc lão gia không tốt, phải cẩn thận làm việc, tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm.
Vân Cô cũng không quan tâm, rốt cuộc bà không phải thật sự là hạ nhân, mà là một sát thủ.
Sau khi chuẩn bị xong đồ ăn, Vân Cô thấy mọi người đều đang ăn cơm, không ai chú ý tới bà, bà liền nhân cơ hội này truyền lời cho tiểu thư, làm nàng để mắt đến Trương Văn Lý.
Nhưng không ngờ bà còn chưa đi ra khỏi phòng thì đã bị người bắt được, tiểu nha hoàn truyền lời nói là thức ăn hôm nay không thể ăn, lão gia tức giận, muốn trừng phạt người nấu cơm.
Trong lòng Vân Cô cả kinh, có chút hoài nghi có phải thân phận của bà đã bị phát hiện hay không, nhưng chưa đến thời điểm cuối cùng Vân Cô sẽ không từ bỏ, vì thế bà thành thành thật thật đi theo tiểu nha hoàn tới trước mặt Mạc lão gia.
Vân Cô vờ ra vẻ nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống, lặng lẽ nhìn thần sắc Mạc lão gia, chỉ thấy vẻ mặt hắn thật sự phẫn nộ, dường như vô cùng tức giận.
Xem ra không phải là phát hiện bà, mà là sáng nay chịu kích thích quá lớn, hiện giờ muốn giận cá chém thớt.
Mạc lão gia nhìn thoáng qua những món ăn chay trên bàn, hắn vung tay lên, đem chiếc đũa ném tới trước mặt Vân Cô: "Đây là đồ ăn ngươi làm sao? Chẳng lẽ trong phủ không có tiền? Một chút thức ăn mặn đều không có."
Bình thường Triệu Thanh Tử thích ăn thức ăn chay, không đụng tới thức ăn mặn.
Khi nấu ăn, trong đầu Vân Cô đều nghĩ cách nên làm thế nào để truyền tin cho tiểu thư, nghĩ nghĩ liền làm đồ ăn toàn là món chay.
Vân Cô ở trong lòng thầm trách mình sơ suất, lại cảm thấy bà ngày thường đều không nấu cơm, hiện giờ phải nấu cơm cho Mạc lão gia mà hắn còn dám kén cá chọn canh, thật là quá phiền phức!
Vì duy trì hình tượng, Vân Cô áp xuống xúc động trong lòng, thân thể run run, giọng nói hoảng loạn: "Là lão nô sai rồi, thỉnh lão gia trách phạt."
Mạc lão gia tức không nói nên lời, hắn cầm lấy bát cơm trước mặt ném vào Vân Cô, cũng may hắn ném không chính xác, không có trúng vào người.
Bang một tiếng, cái chén vỡ nát trước đầu gối Vân Cô, nơi này còn đựng đầy cơm.
Trong lòng Vân Cô hiện lên sát ý, nhưng bị bà áp chế xuống, bà giả vờ càng thêm sợ hãi, bắt đầu nói lắp: "Lão, lão gia, ta..."
Còn chưa nói xong đã bị Mạc lão gia cắt ngang, hắn lớn tiếng gầm lên: "Thu dọn nơi này sạch sẽ, sau đó đóng gói hành lý rồi cút khỏi nơi này của ta! Tất cả các ngươi đều không được giúp đỡ!"
Không ngờ chỉ làm một bữa cơm không ngon liền diễn biến thành như vậy.
Vân Cô vẫn chưa làm xong nhiệm vụ tiểu thư giao cho, bà đã thử giữ lại, nhưng Mạc lão gia không cho nàng bất kỳ cơ hội nào, hắn xoay người nổi giận đùng đùng mà vào phòng.
Bọn nha hoàn trong phòng cũng vội vàng đuổi theo Mạc lão gia, chỉ chốc lát sau cũng chỉ còn lại một mình Vân Cô.
Việc đã đến nước này, Vân Cô cũng không còn cách nào khác.
Bà bắt đầu dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên mặt đất, đang muốn nhặt cơm trên mặt đất, bà đột nhiên phát hiện dường như trong cơm có tờ giấy.
Nhìn thấy xung quanh không có ai, Vân Cô cẩn thận giấu mảnh giấy vào trong tay áo.
Sau khi thu thập xong thức ăn, Vân Cô bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Mọi người đều tỏ vẻ đồng cảm đối với những gì Vân Cô tao ngộ, rất nhiều người đều tới cáo biệt với Vân Cô.
Vân Cô đáp lại từng người một, chờ đến khi mọi người đi rồi, bà liền cõng lên tay nải rời khỏi Mạc phủ.
Vân Cô tìm một khách điếm ở Cẩm Châu thành, sau khi xác nhận không có ai theo dõi, bà đóng cửa sổ lại, thắp sáng ngọn nến rồi lấy ra tờ giấy hôm nay đặt lên bàn.
Trong lòng bà thở dài một hơi, cảm khái Mạc lão gia này cũng thật biết đóng kịch.
Xem ra buổi sáng hôm nay, bà đã thật sự bị hắn phát hiện, cũng không biết hắn muốn nói cái gì đây.
Sau khi mở tờ giấy xem xét nội dung trên đó, ánh mắt Vân Cô càng ngày càng sáng, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng khó có thể ức chế được, bà nói: "Thật sự quá tốt rồi."
Bây giờ bà không cần ở Cẩm Châu thành nữa, nhưng nếu Mạc lão gia cố ý giả vờ thì phải làm sao đây? Vân Cô quyết định trước tiên đem mấy tin tức này báo cho tiểu thư, lúc sau lại quyết định bước tiếp theo.
Mấy ngày sau, trong Vĩnh Định hầu phủ ở kinh thành, Triệu Thanh Tử đang ngồi ở phía trước cửa sổ ngắm phong cảnh.
Tuy nói sân này đủ lớn, nhưng nhìn cảnh này mười mấy năm cũng sẽ chán.
Ngô Ưu nhìn vai ác đại lão ở lì trong nhà mà thở dài, nghĩ tới Triệu Thanh Tử gần đây đã dần bớt buồn ngủ, trong lòng nàng lại có chút cao hứng.
"Dường như Lệ nương sắp không chịu nổi nữa, A Ưu thấy thế nào?"
Tin này thật sự quá đột ngột, mấy ngày trước đây còn ở bên nhau vừa nói vừa cười, bỗng nhiên người này lại sắp rời đi.
Ngô Ưu có chút khó chịu, nhưng nàng chưa có tiếp xúc nhiều với Lệ nương, người lúc này khổ sở nhất hẳn là Giang Hồng, nghĩ đến việc A Tử cũng suýt chút nữa trở thành như vậy, trong lòng Ngô Ưu lập tức tràn đầy hận thù.
Ngô Ưu không thể kìm chế, nàng đánh mạnh lên bàn, trong giọng nói cất giấu lửa giận.
"Ta nhất định sẽ bắt được người đứng sau chuyện này!"
Triệu Thanh Tử nhìn nàng, sau đó lại xoay đầu nhìn ra cửa sổ, một điểm nhỏ ở phương xa dần dần triển lộ, cuối cùng dừng ở phía trước cửa sổ.
Đây là bồ câu đưa tin của Vân Cô, ánh mắt Triệu Thanh Tử sáng rực lên.
Nàng lấy tình báo ra khỏi đùi bồ câu, sau khi đọc xong liền nở nụ cười: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ sớm bắt được bọn họ thôi."
Trong Đằng Vân khách điếm, Lệ nương vẫn không tỉnh, bởi vì ngủ say nên chỉ có thể uống thức ăn lỏng, hiện giờ Lệ nương nhìn gầy đi không ít.
Mà Giang Hồng vẫn ngồi ở mép giường Lệ nương, nắm lấy tay nàng.
Mạc Tử Ý cảm thấy rất hụt hẫng, nàng đã hỏi qua Chu đại phu, cũng nghe rằng e là Lệ nương sẽ sống không lâu, bởi vì hung thủ đem nàng làm người trung gian, cho nên lượng nàng hít phải nhiều hơn Triệu Thanh Tử, mà thời gian trúng độc cũng đã lâu.
Mạc Tử Ý không dám quấy rầy hai người, nàng nhẹ nhàng đặt đồ ăn ở trên bàn, sau đó rời khỏi phòng.
Mạc Tử Ý đi rồi, Giang Hồng liếc mắt nhìn thoáng qua, rốt cuộc nhịn không được mà nhẹ giọng khóc lên: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Ngọc Nhi thực xin lỗi."
Đồng thời trong lòng nàng lại tràn ngập hận ý, nàng đã nhiều ngày chưa ngủ, vì thế giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Ta nhất định phải giết ngươi!"
Bưng thức ăn trên bàn, có cháo cũng có đồ ăn, Giang Hồng nhìn hướng Mạc Tử Ý rời đi lại có chút áy náy, rốt cuộc thân phận của nàng và Lệ nương đều là nha hoàn mà thôi.
Nhưng mấy ngày nay đều là Mạc Tử Ý chiếu cố hai người các nàng.
Nghĩ tới chuyện Mạc Tử Ý bị người hãm hại suýt chút nữa thì chết chìm, hung thủ việc này hẳn cũng chính là người đầu độc, Giang Hồng nghĩ tới đó liền nhịn không được mà nắm chặt mâm đồ ăn.
Nàng nỗ lực bình ổn lửa giận trong lòng mình, sau khi bình tĩnh lại nàng mới đi tới chỗ Lệ nương.
Ngay khi nàng định đút cháo cho Lệ nương, đột nhiên phát hiện đôi mắt nàng ấy mở, còn đang cười với nàng.
Nước mắt tràn mi mà ra, lần này là hỉ cực mà khóc, Giang Hồng đặt cháo xuống, ôm chặt Lệ nương: "Thật tốt quá, Ngọc Nhi, ngươi rốt cuộc đã tỉnh, ta còn tưởng rằng ta sẽ không còn được gặp lại ngươi."
Lệ nương mới vừa tỉnh, đầu còn hơi choáng váng, nàng cảm giác được thân thể Giang Hồng hơi run rẩy, nàng liền dùng tay vuốt lưng cho Giang Hồng, nhẹ giọng an ủi: "Hồng tỷ, ta ở."
Kích động trong chốc lát, Giang Hồng cảm thấy có chút mất mặt, lại nghĩ Lệ nương lúc này nhất định là rất đói bụng, nàng một lần nữa bưng cháo đút cho nàng ấy.
Ăn xong cháo, Lệ nương vẫn không có sức lực gì, nàng nhìn Giang Hồng, dường như có chút không nỡ.
"Hồng tỷ, ta thật sự muốn luôn ở bên cạnh ngươi."
Cảm giác lời này có chút không thích hợp, Giang Hồng lập tức khủng hoảng, nàng phi một tiếng: "Ngươi có thể! Ngươi nhất định có thể!"
Lệ nương nhìn dáng vẻ nàng như vậy thì không đành lòng, nhưng cũng không muốn lừa gạt nàng: "Hồng tỷ, ta phải đi."
Giang Hồng đột nhiên rất sợ hãi, nàng cảm giác Lệ nương không nói giỡn, nàng kinh hoảng nói: "Không được đi! Ta đã mang ngươi rời khỏi thanh lâu, ngươi không thể bỏ xuống ta như vậy."
Nghe vậy, Lệ nương ôn nhu mỉm cười: "Ta không đi, ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, Hồng tỷ, để ta nghỉ ngơi trong chốc lát được không? Ta muốn ăn đường hồ lô, ngươi có thể đi mua cho ta sao?"
"Được được được, ta đi ngay, ngươi không thể ngủ, phải chờ ta trở về."
Lệ nương cười, gật đầu đáp ứng.
Nhưng lần này Lệ nương không thể thực hiện được lời hứa của mình, chờ đến khi Giang Hồng trở lại khách điếm, nàng đã không còn thở nữa.
Mạc Tử Ý vì nàng cử hành lễ tang, việc này tức khắc truyền đến toàn thành, ai ai cũng đều nói, thì ra đầu bảng của Túy Hồng Lâu đã đi rồi.
Giang Hồng liều mạng muốn kéo Ngọc Nhi ra khỏi vũng bùn thanh lâu, lại không nghĩ rằng sau khi Ngọc Nhi chết đi, nàng ấy vẫn không có nhảy ra khỏi nơi ô trọc kia.
Địa điểm an táng là một nơi rất tốt, nghe Mạc Tử Ý nói phong thuỷ không tồi, kiếp sau nhất định có thể đầu thai vào một nhà tốt.
Sau khi Lệ nương được chôn cất, Giang Hồng lập tức cáo biệt với Mạc Tử Ý, Triệu Thanh Tử cũng không định tiếp tục khống chế nàng.
Ngô Ưu nhìn thân ảnh Giang Hồng dần dần đi xa, trong lòng mạc danh có chút khổ sở: "Nếu như Lệ nương không mất thì thật tốt."
Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu, ý vị thâm trường mà nói: "Sẽ gặp mặt."
Cảm giác lời này có ẩn ý, Ngô Ưu có chút không thể hiểu được, nàng thở dài một hơi, tiếp tục nhìn về hướng Giang Hồng rời đi.
.
Danh Sách Chương: