Sứ thần Dục Triều vẫn đang trên đường về nước, bởi vì Nhị hoàng tử không thể chịu nổi xóc nảy, cho nên tốc độ của đoàn xe cũng đã chậm lại rất nhiều.
Lúc này đã là mùa hè, ánh nắng chói chang, khiến cho Nhị hoàng tử quen sống trong nhung lụa ăn biết bao nhiêu gian khổ.
Sau rất nhiều vất vả, đoàn xe của sứ thần rốt cuộc cũng tới Cẩm Châu, quan viên địa phương cũng đã vì bọn họ chuẩn bị tốt chỗ dừng chân.
Nhị hoàng tử nghỉ ngơi một lát liền không chịu ngồi yên, lập tức hỏi thăm thanh lâu lớn nhất ở Cẩm Châu thành, sau đó đi thẳng đến nơi cần đến.
La Vấn tất nhiên không yên tâm để hắn đi ra ngoài một mình, bởi vậy hắn liền đi theo phía sau Nhị hoàng tử.
Cẩm Châu khác với kinh thành, nơi này tương đối gần biên cảnh Đại Hân, dân phong anh dũng hơn kinh thành một chút.
Tuy hai nước vẫn chưa thông thương, vì thế cách thức sẽ có nhiều khó khăn, nhưng có vài thương nhân Đại Hân cũng sẽ nghĩ cách vận chuyển hàng hóa từ Dục Triều để buôn bán.
Cách buôn bán này cũng rất phổ biến ở Cẩm Châu, quan phủ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, rốt cuộc bọn họ cũng có thể từ trong đó vớt được một chút béo bở.
Đáng tiếc, Nhị hoàng tử hôm nay ra ngoài hẳn là đã không xem hoàng lịch, dường như thanh lâu trong thành đã xảy ra vấn đề gì đó nên đã bị niêm phong, nơi này là địa bàn của Đại Hân, Nhị hoàng tử chỉ có thể nghẹn một bụng khí trở về.
Đang đi ở trên đường, đột nhiên bả vai của Nhị hoàng tử bị người đụng phải, hắn vừa định phát hỏa, đột nhiên nghe được giọng nói nhu hòa của nữ tử mang theo áy náy: "Thực xin lỗi, công tử có bị làm sao không?"
Nhị hoàng tử ngẩng đầu, vừa vặn thấy được một mỹ nhân mặc hắc y, như vậy hắn làm sao có thể tức giận được nữa, chỉ cảm thấy vận khí hôm nay thật là không tồi, hắn cũng học hành lễ như những tài tử văn nhân của Đại Hân, thoạt nhìn phi thường buồn cười: "Tiểu nương...!A không, cô nương chớ có hoảng loạn, tại hạ cũng không có gì đáng ngại."
Hắc y nữ tử tựa như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng vỗ vỗ ngực của mình, cười nói: "Ta lúc nãy đi quá gấp, công tử không có việc gì là được, không ngờ công tử lại là người ôn nhu như thế."
Trực giác của La Vấn cảm thấy không đúng, thấy Nhị hoàng tử còn muốn tiếp tục bắt chuyện với nữ tử không rõ này, hắn lên tiếng xen vào: " Hoàng tử, thời gian không còn sớm, cần phải trở về rồi."
Nhưng Nhị hoàng tử đang cao hứng, làm sao có thể nghe lọt lời của La Vấn, hắn khăng khăng muốn thỉnh nữ tử này hồi phủ ngồi, nữ tử thoạt nhìn có chút do dự, cuối cùng nàng lui một bước thỉnh Nhị hoàng tử đến nhà nàng làm khách.
Chuyện này càng ngày càng không thích hợp, La Vấn muốn cho Nhị hoàng tử hồi phủ, nhưng Nhị hoàng tử đã bị nữ tử mê hoặc, làm sao có thể nghe.
La Vấn không có biện pháp, hôm nay ra ngoài quá gấp, bọn thị vệ đang giúp đỡ sửa sang lại hành lý ở trong phủ nên không có đi theo, hắn chỉ có thể vừa nhờ người báo tin cho thị vệ vừa bảo hộ Nhị hoàng tử.
Hai người đi theo nữ tử, gia cảnh của nữ tử này thoạt nhìn cũng không tốt, bọn họ rời khỏi nơi đông người, cuối cùng xuyên qua một cái ngõ nhỏ hẹp, đi tới trước một ngôi miếu đổ nát.
Nữ tử dừng lại, xoay người nhìn Nhị hoàng tử, mỉm cười: "Tới nơi rồi."
Nơi đây hoang vắng, thích hợp giết người phóng hỏa, La Vấn tiến lên một bước che ở trước người Nhị hoàng tử, quát lớn: "Ngươi đến tột cùng là người phương nào?"
Nhị hoàng tử vẫn chưa nhận ra điều gì, hắn chỉ cảm thấy La Vấn thật là không hiểu phong tình, hắn một tay đẩy La Vấn ra, quay đầu lại cười với hắc y nữ tử: "Hạ nhân không hiểu chuyện, làm tiểu thư bị sợ hãi."
Không ngờ người này có thể ngu như vậy, giết hắn thật sự là không cần tốn một chút sức lực nào, hắc y nữ tử vẫn cười, nàng cũng không đáp lại lời của Nhị hoàng tử.
Ngay sau đó nàng đột nhiên bạo khởi, từ trong tay áo lấy ra dao găm nhắm ngay cổ Nhị hoàng tử, nhưng Nhị hoàng tử ngu chứ La Vấn không ngu, hắn đã sớm cảm thấy nữ tử này không thích hợp.
La Vấn đẩy Nhị hoàng tử ở trước mặt hắn ra, sau đó xoay người tránh thế công của nữ tử.
Mục tiêu của nữ tử cũng không phải là La Vấn, nàng không ngừng thay đổi phương hướng, đuổi giết Nhị hoàng tử đã ngã trên mặt đất.
Sao La Vấn có thể để nàng thực hiện được, hắn giữ chặt bả vai của hắc y nữ tử, sau đó dùng khuỷu tay kẹp lấy cổ nàng, lôi kéo nàng đi.
Nữ tử bị kẹp ngay cổ họng, nàng chỉ có thể dùng khuỷu tay đánh vào bụng La Vấn, muốn khiến cho hắn buông tay, nhưng La Vấn vẫn sống chết không bỏ.
Lúc này Nhị hoàng tử dù có ngu cũng hiểu được, hắn sợ tới mức tay có chút run, thế nhưng trong lúc nhất thời đứng dậy không nổi, chỉ có thể dữ tợn mà gào thét: "La Vấn! Bóp chết tiện nhân này cho ta!"
Nữ tử dần dần không thể hít thở được, khuỷu tay cũng càng ngày càng vô lực, cuối cùng nữ tử chỉ có thể buông xuống dao găm, đôi tay lôi kéo cánh tay La Vấn.
Ngay khi nàng cho rằng bản thân sắp chết, đột nhiên La Vấn nới lỏng tay ra.
Hơn nữa, chất lỏng ấm áp chạm đến cần cổ nàng, chóp mũi quanh quẩn nhàn nhạt mùi tanh.
"Thật là chật vật, sao lại tự biến mình thành như vậy."
Giọng nói vang lên ở phía sau, thân thể La Vấn ngã xuống trên mặt đất, nữ tử cũng chống đỡ không được, nàng quỳ trên mặt đất hồng hộc hít thở không khí.
Hết thảy biến hóa xảy ra quá nhanh, biểu tình dữ tợn của Nhị hoàng tử còn không có kịp chuyển sang sợ hãi thì đã bị người nhất kiếm phong hầu.
Sau khi liên tục giết chết hai người, Trương Văn Lý lau sạch sẽ máu trên thân kiếm, sau đó hắn đi đến trước mặt hắc y nữ tử, một tay kéo nàng đứng lên.
Nữ tử còn chưa hòa hoãn, Trương Văn Lý nghiêm túc phủi sạch tro bụi trên người nàng, giọng nói hiếm thấy phẫn nộ: "Ta không phải nói ta tới xử lý sao? Một chút công phu mèo ba chân của ngươi mà cũng dám tới ám sát."
Nữ tử còn chưa kịp trả lời thì đã bị người dùng khăn tay che miệng, Trương Văn Lý thấy trên mặt và cổ nàng đều dính vết máu, không thể không lau cho nàng.
Lòng nữ tử có chút áy náy: "Phu quân, ta chỉ là muốn giúp ngươi."
Thấy dáng vẻ nàng ủy khuất như vậy, Trương Văn Lý cũng không tức giận được: "Đi thôi, mục đích đã đạt được, chúng ta trước về nhà, may mà đoàn sứ thần này đi chậm nên ta mới có thể đuổi theo, chậm một chút nữa hắn liền quay về Dục Triều."
Hai người đi rồi, thị vệ của Nhị hoàng tử tìm theo dấu vết La Vấn để lại, cuối cùng cũng đi tới trước ngôi miếu đổ nát, đáng tiếc chờ đợi bọn họ chính là hai cổ thi thể.
Chuyện Dục Triều Nhị hoàng tử bị giết chấn kinh toàn bộ Đại Hân, Đại Hân hoàng đế hai mắt tối sầm suýt chút nữa thì té xỉu, hắn biết nỗ lực trong suốt hai tháng nay đều thành công cốc, chiến tranh là không thể tránh khỏi.
Việc này nháo lớn như vậy, Ngô Ưu các nàng đương nhiên cũng biết.
Khi Triệu Thanh Tử biết chuyện, nàng còn có chút đáng tiếc, nếu như có thể, nàng rất muốn tự mình ám sát Nhị hoàng tử.
Ngô Ưu không ngờ Nhị hoàng tử cũng không thoát được số phận phải chết, nhưng nàng cũng cảm thấy có chút hả giận, rốt cuộc nàng từng bị tên Nhị hoàng tử đùa giỡn, cảm giác như là trên người dính dầu mỡ, quá ghê tởm.
Nghĩ nghĩ, nàng lại không khỏi cảm thấy buồn nôn, Ngô Ưu vội vàng uống một ngụm nước trà, uống xong lại nói: "Không biết là ai làm."
"Trương Văn Lý."
Nghe Triệu Thanh Tử chắc chắn như vậy, kia hẳn là Trương Văn Lý không sai.
Ngô Ưu càng ngày càng không hiểu hành động của người này, hắn cùng Dục Triều cấu kết lại liên tiếp làm những việc khiến Dục Triều khó chịu.
Ngô Ưu bĩu môi: "Người này quá kỳ quái, thật sự không thể hiểu được, A Tử có biết vì sao hắn làm như vậy không?"
Triệu Thanh Tử cười, lắc đầu: "Ta đương nhiên không biết, có lẽ hắn hận đất nước này, cho nên hắn muốn phá hư hòa bình giữa hai nước, khơi mào chiến tranh."
Ngô Ưu cũng không quá rối rắm với vấn đề này, nàng lo lắng tới những việc khác: "Cẩm Châu bên kia như thế nào?"
Triệu Thanh Tử thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nàng tùy ý nói: "Lệ nương đã tới phủ Mạc lão gia, hiện tại Mạc lão gia đang kéo dài thời gian, sự tình thoạt nhìn rất thuận lợi."
Lệ nương? Ngô Ưu trong lòng cả kinh: "Không phải Lệ nương đã chết sao? Như thế nào lại đến Cẩm Châu."
Ngô Ưu vẫn luôn không biết chuyện này, chợt nghe được thì vô cùng khiếp sợ.
"Ta quên nói với ngươi, người lúc trước hạ độc ta chính là Lệ nương, có lẽ nàng cũng là người lên kế hoạch một loạt những chuyện mà ngươi nói."
Tin tức tới quá đột nhiên, Ngô Ưu thậm chí phản ứng không kịp, người vốn tưởng rằng đã chết thì lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa người này vẫn là boss ở phía sau màn.
Nhớ tới Giang Hồng vẫn còn ở Vĩnh Định hầu phủ, Ngô Ưu lại không khỏi lo lắng: "Vậy Giang Hồng làm sao bây giờ? Nàng ấy hiện tại còn muốn báo thù?"
Triệu Thanh Tử không lo lắng như Ngô Ưu, nàng quay đầu nhìn hai quyển sách được đặt riêng biệt trên kệ sách, ngữ khí nhàn nhạt: "Đó là chuyện giữa hai người các nàng, các nàng sẽ tự mình giải quyết, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
Triệu Thanh Tử quay đầu nhìn Ngô Ưu: "Hơn nữa, có lẽ giữa các nàng thật sự có thù oán."
Ngô Ưu nghe không hiểu, nàng thở dài một hơi: "A Tử, lời ngươi nói ta thật sự càng ngày càng nghe không hiểu."
Nhìn Ngô Ưu có chút mất mát, Triệu Thanh Tử vẫn quyết định nói ra suy đoán của mình, rốt cuộc đây cũng không phải là chuyện cần thiết giấu giếm: "Ngươi còn nhớ rõ quyển sách Thập Thất Kỷ sao?"
Triệu Thanh Tử đặt ngón tay trên kệ sách, nơi đó bày biện đúng hai quyển Thập Thất Kỷ.
Ngô Ưu đương nhiên nhớ rõ, rốt cuộc Triệu Thanh Tử thường xuyên đọc hai quyển sách kia, sách đều phải bị nàng ấy lật rách.
Đột nhiên nàng lại nhớ đến, nguyên mẫu trong sách chính là Lệ nương và Giang Hồng, hay là còn có hàm nghĩa gì khác chăng? Tuy Ngô Ưu cũng đã xem xong nhưng nàng vẫn chưa nhìn kỹ, có vài nội dung đã sớm quên mất.
Nàng thử thăm dò, trả lời: "Là từ trong quyển sách này phát hiện cái gì sao?"
Ánh mắt Triệu Thanh Tử tán thưởng nhìn Ngô Ưu, nàng tiếp theo mở miệng: "Quyển sách này là bản phường, là bá tánh tự mình in ấn, ta đã tìm được cửa hàng in ấn đó, nhưng lão bản nói sách này là bản nháp, là ngày hôm sau đột nhiên xuất hiện ở cửa, trên bản thảo cũng không có đề tên người viết, lão bản nhìn cảm thấy thú vị nên mới in ra."
Đột nhiên xuất hiện, này đã xem như có chút ý tứ.
Ngô Ưu vẫn chưa nói, Triệu Thanh Tử tiếp tục giải thích: "Ta đã nhìn hết nội dung trong sách, tâm lý và hành động của hoa khôi được miêu tả phi thường chân thật, mà về nhân vật chính khác thì lại miêu tả rất ít."
"Cho nên ngươi hoài nghi sách này chính là do Lệ nương viết?"
Ngô Ưu nói trước, Triệu Thanh Tử gật gật đầu.
Ngô Ưu cảm thấy việc này không thích hợp, nếu như bị người phát hiện thì không phải rất dễ dàng bị bại lộ sao? Tựa như hiện tại, gốc gác của Lệ nương e là đều đã bị A Tử nhìn thấu.
"Mà trong quyển sách này có miêu tả, nàng thay thế thân phận người đạo tặc yêu, cũng viết về những lần đạo tặc không bao giờ gọi tên của nàng."
Này hoàn toàn trùng khớp, Ngô Ưu nhớ lại khi mọi người ở bên nhau, Giang Hồng vẫn luôn gọi Lệ nương là Ngọc nhi, vậy căn cứ theo những gì quyển sách này viết, Lệ nương mà các nàng quen biết cũng không phải là Hồ Ngọc sao?
Triệu Thanh Tử đẩy xe lăn đi đến bên cạnh giá sách, nàng lấy quyển sách kia xuống rồi lại quay về bên cạnh Ngô Ưu, nàng quơ quơ quyển sách trên tay, cười nói: "Khác với sự thật ngoài đời chính là nàng không viết về thân phân gián điệp địch quốc của nàng, chỉ đơn giản viết rằng nàng thay thế được vị trí của người khác, sau đó còn miêu tả nội tâm nàng rối rắm."
Ngô Ưu thầm nói: "Nếu như nàng viết hết tất cả thì thật là ngốc, vậy thì hiện tại Hồ Ngọc thật sự đang ở đâu?"
Triệu Thanh Tử cười một tiếng: "Ngươi còn cảm thấy người khác ngốc sao, đến nỗi Hồ Ngọc thật sự, ta đã điều tra qua, năm đó phụ thân Hồ Ngọc tham ô ngân lượng cứu tế dẫn tới Hồ gia bị trảm toàn nhà, ngay lúc đó Hồ Ngọc bảy tuổi, bị bán vào thanh lâu làm tiểu nha hoàn, một tháng sau nàng sinh bệnh nặng, vốn tưởng rằng không thể sống nhưng đột nhiên lại khỏe lên."
Nói tới đây Ngô Ưu đã đoán được, Lệ nương nhân cơ hội thay thế vị trí Hồ Ngọc, mà thanh lâu có rất nhiều quan viên lui tới, tiện thu thập tình báo và kết giao quyền quý nhất.
Lại nói tiếp, Hồ Ngọc này hẳn là có quan hệ thân thích với nguyên chủ, nhưng nàng lại không có tốt mệnh như nguyên chủ, nhưng hiện tại nguyên chủ đều đã bị nàng thay thế, cũng không thể nói là tốt mệnh.
Ngô Ưu lắc đầu, gạt hết tạp niệm qua một bên, trước mắt không phải là lúc để nghĩ những chuyện này, nàng nhìn Triệu Thanh Tử, khóe miệng tràn ra một nụ cười nhạt.
Hiện giờ quan trọng nhất chính là phải cùng A Tử sống sót..
Danh Sách Chương: