Thác nước đổ xuống ầm ầm, Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử đứng ở bên thác nước, hưởng thụ hơi mát mà nó mang đến.
An Nhiên đã được Vân Cô dẫn theo, Ngô Ưu hai người liền tranh thủ chạy đến nhìn xem thác nước Thập Lĩnh.
Tiếng nước quá lớn, Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử đều có chút không nghe rõ đối phương nói gì, Ngô Ưu lấy hai tay làm loa hô to tới bờ bên kia: "A!"
Đáng tiếc hiện tại giọng nói của Ngô Ưu cũng có vẻ hơi mờ mịt, Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu làm trò ngốc, mỉm cười nói: "Ngươi làm gì vậy? Cũng không sợ người ta chê cười."
Ngô Ưu cũng không để ý, nàng vui tươi hớn hở mà nói: "Ai dám cười, ta đây đánh hắn."
Nói xong, Ngô Ưu còn vờ ra vẻ hung ác.
Triệu Thanh Tử chọt chọt cái trán của Ngô Ưu: "Quỷ ấu trĩ, An Nhiên còn trưởng thành hơn cả người."
An Nhiên xác thật thành thục hơn tiểu hài tử cùng tuổi, ở trong ấn tượng của Ngô Ưu, năm tuổi hẳn là thời điểm trẻ con vô cùng hoạt bát, nhưng An Nhiên lại thực an tĩnh.
Nói đến cái này Ngô Ưu có chút sầu: "Tính cách An Nhiên là như vậy, có việc đều sẽ không nói cho chúng ta."
Triệu Thanh Tử trong lòng minh bạch: "Nàng cần thêm một khoảng thời gian, ta thấy nàng chơi với Thương Hạnh rất vui."
Ngô Ưu gật đầu đồng ý, Trương Văn Kỳ còn luôn nói Ngô Ưu là nha đầu điên, nhưng hiện giờ danh hiệu này cũng có thể truyền lại cho Thương Hạnh, phỏng chừng là vì phụ mẫu của nàng đều không quá đứng đắn.
Đã xem thác nước rồi, Ngô Ưu lại muốn đi dọc theo con sông ngắm nhìn phong cảnh, nàng nắm lấy tay Triệu Thanh Tử chậm rãi đi tới.
Truyện Mỹ Thực
Nước sông vô cùng thanh triệt, nhưng mà ở đây chảy quá xiết, Ngô Ưu dắt Triệu Thanh Tử cách xa bờ sông, sợ một khi không cẩn thận hai người liền rơi xuống đó.
Không biết vì sao Ngô Ưu lại nhớ tới lần Mạc Tử Ý rơi xuống nước: "Chúng ta cách xa bờ sông một chút, nhớ tới chuyện năm đó Tiểu Mạc rơi xuống nước, tim ta hiện giờ vẫn đập thật nhanh."
"Đó là Thập Thất phân phó người đẩy, nơi này hẳn là không có kẻ xấu."
Ngô Ưu rất thân với Mạc Tử Ý, nàng còn không quen gọi nàng ấy là tẩu tử, nhưng mỗi khi hai người gặp mặt, Ngô Ưu luôn sẽ gọi thế để trêu ghẹo Mạc Tử Ý.
Mạc Tử Ý hết cách với Ngô Ưu, chỉ đành thẹn thùng nói Ngô Ưu không cần chọc ghẹo nàng.
Tiếng của thác nước càng ngày càng xa, càng đi về trước thì càng thêm yên tĩnh.
Bọn họ lại tiến về phía trước một đoạn thật xa, dòng nước không hề chảy xiết nữa, nước ở đây thanh triệt, còn có thể thấy cá đang bơi lội trong sông.
Nơi này không hề nguy hiểm, Ngô Ưu hai người liền nhích lại gần bờ sông.
Gần bờ có rất nhiều tôm, Ngô Ưu duỗi tay muốn vớt nhưng lại không thể bắt được.
Đương nhiên Ngô Ưu chỉ muốn đùa giỡn một chút mà thôi, nàng cũng không có thật sự nghiêm túc, nếu như thật sự nghiêm túc thì kết quả sẽ không như thế.
Ngô Ưu duỗi người, lúc này đã gần đến hoàng hôn, nước sông cũng phản chiếu một tầng kim sắc, có loại cảm giác yên bình thật đặc biệt.
Ngô Ưu nhớ tới phụ thân ở kiếp trước, hắn rất thích câu cá, nhàn rỗi liền sẽ về quê, dọn một cái băng ghế nhỏ ngồi ở bên hồ, nhưng hắn không có mua đồ đi câu chuyên nghiệp mà chỉ dùng một cây trúc buộc dây, dùng nó như là cần cây.
Chỉ là công cụ đơn sơ nhưng cũng có điều thu hoạch, thế nhưng thứ hắn câu lên không phải cá mà là một con con cua nhỏ.
Bởi vì con cua kia thật sự quá nhỏ, Ngô Ưu liền thả nó lại.
Triệu Thanh Tử thấy Ngô Ưu đột nhiên bật cười, loại tình huống này cũng thường thấy, thông thường là Ngô Ưu nhớ tới một ít chuyện thú vị, vì thế Triệu Thanh Tử lập tức hỏi: "Ngươi lại nhớ đến mấy chuyện vui sao?"
Ngô Ưu nói: "Ta nghĩ tới phụ thân ở kiếp trước, nhớ tới chuyện hắn câu được con cua."
Triệu Thanh Tử cảm thấy tuổi thơ của Ngô Ưu tràn ngập lạc thú, hoàn toàn không giống thời thơ ấu âm u của mình, thế nhưng người được ánh mặt trời bao phủ hiện giờ đã thuộc về nàng.
Triệu Thanh Tử có chút hâm mộ: "Có thể nói cho ta nghe vài chuyện khác sao?"
Ngô Ưu nhận thấy được cảm xúc của Triệu Thanh Tử có chút không đúng, nàng kéo Triệu Thanh Tử ngồi ở bên bờ sông.
Nàng nhặt cục đá ném vào trong nước, cục đá rầm một tiếng chìm vào đáy nước, trên mặt nước tạo nên một vòng lại một vòng gợn sóng.
Ngô Ưu ôm lấy Triệu Thanh Tử, để nàng dựa vào vai mình, sau đó ôn nhu kể ra chuyện lúc nhỏ của mình.
Nàng nói từ tổ chim én ở trước cửa nhà, đến mấy đống cỏ khô ngoài đồng ruộng, lại đến vài chuyện khi còn đi học.
Ngô Ưu tinh tế nói cho Triệu Thanh Tử, Triệu Thanh Tử là một người rất biết lắng nghe, nàng an tĩnh mà nghe, không có cắt ngang lời Ngô Ưu.
Ngô Ưu nói: "Quê quán của ta là một sơn thôn nhỏ, sau khi gia gia và nãi nãi qua đời thì ta rất ít khi trở về, lại nói tiếp cũng là chút chuyện rất bình thường mà thôi."
Triệu Thanh Tử: "Ta cảm thấy rất thú vị."
Ngô Ưu nói: "Ngươi khổ sở sao?"
Triệu Thanh Tử lắc đầu phủ nhận: "Không phải, ta chỉ cảm thấy có một chút hâm mộ, nhưng thật ra không đến mức khổ sở."
Ngô Ưu vuốt ve mái tóc Triệu Thanh Tử: "Hâm mộ cái gì? Không phải hiện tại ngươi đã có ta rồi sao? Sau này ngươi cũng sẽ dễ dàng sống một cuộc đời bình thường như vậy, dần dần ngươi sẽ cảm thấy cũng chỉ có như thế mà thôi."
Nơi xa có mấy con cò trắng, Ngô Ưu nhìn thấy bọn chúng, không khỏi nói một câu: "Ngươi xem, mấy con cò kia thật là béo."
Cò trắng kêu vài tiếng về phía Ngô Ưu, phỏng chừng là đang bất mãn với lời Ngô Ưu nói.
Triệu Thanh Tử cũng nhìn về phía mấy con cò trắng kia, nhìn qua là có chút phì.
Triệu Thanh Tử bật cười thành tiếng: "Chẳng lẽ là ngươi muốn ăn chúng nó? Không thể ăn được đâu."
Ngô Ưu đương nhiên không nghĩ như vậy, nàng giải thích: "Ta đương nhiên không muốn ăn, ta chỉ cảm thấy chúng nó béo như vậy, cũng không biết có bay lên trời nổi không."
Ngô Ưu lại chỉ vào mấy con cò trắng ở nơi khác: "Ngươi xem, mấy con này gầy hơn nhiều."
Triệu Thanh Tử: "Được rồi, ngươi trước đừng nói người khác, trong khoảng thời gian này ngươi cũng béo lên không ít, ngươi còn có thể bay nổi sao?"
Triệu Thanh Tử vừa nói vậy Ngô Ưu liền dùng hai tay thử ướm vòng eo của mình, không biết có phải là do tâm lý hay không, nàng cảm thấy thật sự là béo lên không ít.
Ngô Ưu buồn rầu: "Hình như là béo lên không ít."
Triệu Thanh Tử vốn chỉ muốn trêu nàng, nhưng không ngờ Ngô Ưu lại nghiêm túc, nàng cảm thấy có chút buồn cười: "Nơi nào béo, ta chỉ chọc ngươi thôi."
Nhưng Ngô Ưu vẫn cảm thấy bản thân béo: "Nhưng mà ta cảm thấy mình béo, A Tử ngươi không cần an ủi ta, ta biết mình béo mà."
Ngô Ưu nhận định chính mình béo, nàng ở trong lòng âm thầm định ra kế hoạch giảm béo, trông thấy nàng như thế Triệu Thanh Tử không khỏi hối hận.
Triệu Thanh Tử nhấc đầu ra khỏi vai Ngô Ưu, những làn gió nhẹ gợi lên y phục nàng, dây cột tóc màu trắng theo gió tung bay, dây dưa với sợi tóc của Ngô Ưu.
Triệu Thanh Tử giơ tay kéo một sợi tóc ra sau vành tai, có chút bất đắc dĩ mà nói: "Ngươi thật sự không béo, hơn nữa béo một chút thì có sao."
Cò trắng bị Ngô Ưu mắng lại kêu lên vài tiếng, như là đang đồng ý với lời của Triệu Thanh Tử.
Lòng Ngô Ưu không vui, nàng nhặt cục đá ném tới mấy con cò béo kia, đương nhiên nàng cũng không có ném thật, chỉ là hù dọa chút mà thôi.
Ném đá xong, Ngô Ưu lại lớn tiếng kêu: "Ngươi nói xen vào làm gì!"
Không nghĩ tới Ngô Ưu sẽ giận dỗi với mấy con cò, Triệu Thanh Tử bật cười, nhưng lại cảm thấy Ngô Ưu giờ phút này thật sự nổi giận, vì thế nàng lại kìm nén.
Nhưng Triệu Thanh Tử không kìm được, thế cho nên bả vai nàng không ngừng run lên.
Ngô Ưu thấy nàng dùng sức nghẹn cười, lại sợ nàng nghẹn hỏng, vì thế Ngô Ưu từ bỏ giãy giụa, nàng nói với Triệu Thanh Tử: "Muốn cười liền cười đi, đừng có để cho mình nghẹn hỏng ròi."
Triệu Thanh Tử lúc này mới cất tiếng cười to, nàng cười quá vui sướng, cười đến mức khóe mắt đều dâng lên nước mắt.
Ngô Ưu biểu tình u oán, lại dùng tay áo lau nước mắt cho Triệu Thanh Tử, vừa lau vừa nói: "Ngươi không có bình tĩnh, tự kìm nén như lúc trước."
Triệu Thanh Tử nói: "Ở trước mặt ngươi, ta không cần vờ bình tĩnh hay kìm nén gì cả."
Lòng Ngô Ưu nổi lên ngọt ngào: "Ừm, như vậy là được, mặt trời đều sắp xuống núi, chúng ta nhanh chóng quay về khách điếm đi, chờ lát nữa cửa thành sẽ đóng mất."
Nói xong, Ngô Ưu liền đứng lên, lại phủi sạch bụi đất trên y phục.
Sau khi sửa sang xong, Ngô Ưu đưa tay hướng về Triệu Thanh Tử: "Tới!"
Triệu Thanh Tử đưa tay mình qua, Ngô Ưu kéo Triệu Thanh Tử đứng lên.
Ngô Ưu lại giúp Triệu Thanh Tử phủi sạch bụi trên người, sau đó nắm lấy tay Triệu Thanh Tử cùng nhau đi vào trong thành.
Kỳ thật, hôm nay hai người đều đi bộ, đi xem thác nước cũng đi bộ, hiện giờ trở về thành cũng như thế, chân của Triệu Thanh Tử sớm đã không thể chịu nổi.
Nhưng nàng vẫn quen cậy mạnh, cắn răng đi theo Ngô Ưu.
Nhưng Ngô Ưu nắm tay nàng cùng nhau đi, cảm giác nàng đi càng ngày càng chậm, Ngô Ưu xoay người trông thấy Triệu Thanh Tử đổ mồ hôi, sắc mặt có chút thống khổ.
Ngô Ưu tức thì dừng lại, nàng lo lắng hỏi: "Có phải bị đau ở đâu hay không? Nơi nào không thoải mái liền nói, không cần giấu ở trong lòng."
Triệu Thanh Tử thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa chân còn rất đau, hiện giờ chỉ có thể dựa vào người khác, Triệu Thanh Tử liền nói: "Ta mệt, đi không nổi."
Ngô Ưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng không nói hai lời liền ngồi xổm trước mặt Triệu Thanh Tử: "Đi lên, ta cõng ngươi."
Triệu Thanh Tử cẩn thận ghé vào lưng Ngô Ưu, Ngô Ưu phát lực lập tức cõng Triệu Thanh Tử lên.
Triệu Thanh Tử vòng hai tay ôm lấy cổ Ngô Ưu, ngửi hương thơm trên người Ngô Ưu, nghe tiếng đế giày Ngô Ưu cọ xát với mặt đất, giờ phút này tâm tình của nàng vô cùng bình tĩnh.
Khi xưa thẩm vấn Giang Hồng, nàng cũng từng nghĩ tới, nếu như được người này cõng thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Hiện giờ nàng đã biết, nàng không hề nghĩ được điều gì khác, chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng an yên.
Nội tâm Triệu Thanh Tử dâng lên một cỗ xúc động, nàng rất muốn gọi tên Ngô Ưu.
Vì thế nàng nhẹ nhàng mở miệng, như là đang làm nũng: "Ngô Ưu."
Ngô Ưu nghi hoặc: "Hả? Ta ở đây."
Triệu Thanh Tử: "A Ưu."
Ngô Ưu: "Ai! Ta đây ta đây!"
Triệu Thanh Tử: "Người yêu à."
Ngô Ưu ôn nhu đáp lại: "Phải, ngươi cũng là người yêu của ta."
Triệu Thanh Tử kêu tên nàng, lại cọ cọ cổ của nàng.
Ngô Ưu cảm giác được động tác nhỏ của người phía sau, nàng cảm thấy có chút ngứa: "Ha ha ha, thật là ngứa, A Tử đừng quậy."
Triệu Thanh Tử không hề cọ nữa, nàng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: "Ừm, chúng ta về nhà đi."
"Được! Chúng ta về nhà."
Tác giả có lời muốn nói:
Đến đây tác phẩm đã hoàn toàn kết thúc, cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đây.
Đây là lần đầu tiên tôi viết nhiều chữ như vậy, cảm giác cũng rất kinh ngạc.
Lúc trước, Ngô Ưu được định nghĩa là người bị lạc phương hướng, mà A Tử chính là ánh sáng của nàng, là phương hướng của nàng.
Đối với A Tử, nàng là người khát vọng ánh mặt trời ấm áp nhưng lại sợ bị ánh mặt trời làm bỏng rát đôi mắt.
Đối với nàng mà nói, Ngô Ưu chính là ánh mặt trời, cũng may ánh mặt trời này chỉ muốn mang đến hơi ấm cho nàng.
Nguyện áng văn này trở thành chút cảm động trong khoảng thời gian rảnh rỗi của mọi người ~
Editor có lời muốn nói:
Lúc ban đầu, mình đặt mục tiêu rằng sẽ edit hoàn trong vòng một tháng, nhưng mà tình hình sức khỏe không cho phép, thành ra đã kéo dài đến hôm nay.
Bộ truyện này khiến cho mình có rất nhiều kỉ niệm bất đắc dĩ, có những chương được edit trong khu cách ly, có những chương thì trong bệnh viện.
Để có thể đi đến hôm nay, cũng là một phần các bạn vẫn luôn ủng hộ và động viên mình, xin chân thành cảm ơn mọi người thật nhiều.
Mình còn nhiều thiếu sót, mong rằng mọi người có thể góp ý cho mình, giúp mình trau dồi và hoàn thiện nhiều hơn.
Và giống như lời tác giả Thủy Nguyệt Thanh Phong đã nói, mong rằng bộ truyện này sẽ mang đến nhiều "gia vị" cho cuộc sống của mọi người.
Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn các bạn.
11.08.2021 - 22.11.2021.
Danh Sách Chương: