Hiện giờ đang là giữa hè, trong Vĩnh Định hầu phủ có một hồ hoa sen, lúc này hoa sen đều đã nở rộ, ở phía xa cũng có thể thấy được một mảng hồng nhạt kiều nộn.
Đây vốn là cảnh đẹp, nhưng Ngô Ưu lại không thích.
Hồ hoa sen này vô cùng quen mắt, đây rõ ràng chính là hồ nước trong ác mộng Ngô Ưu nhìn thấy khi mới vừa xuyên qua, nghĩ đến nguyên tác, A Tử lúc này hẳn là đang ở gần đây.
Nhưng A Tử muốn tới nơi này, Ngô Ưu cũng không thể biểu lộ cảm xúc ở trong lòng ra ngoài.
"A Ưu, đóa hoa sen bên kia thật là đẹp."
Ngô Ưu nhìn theo ngón tay Triệu Thanh Tử, đóa hoa sen kia xác thật đẹp hơn những bông hoa khác một chút: "Thật sự rất đẹp, A Tử ngươi rất thích hoa sen sao?"
Triệu Thanh Tử gật đầu, nàng hiện giờ vẫn ngồi xe lăn, kỳ thật hiện tại nàng đã có thể chống nạng để đi lại, chỉ là ngay lúc này nàng cũng không muốn trở thành đề tài để bá tánh bàn tán, hiện giờ càng là điệu thấp để mà tránh đi rất nhiều nguy hiểm.
Triệu Thanh Tử nhìn đàn cá bơi lội tung tăng trong hồ nước, trên mặt nước tạo nên một vòng lại một vòng gợn sóng, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.
"Hoa sen này chính là do mẫu thân hạ lệnh trồng trọt, nàng thích nhất hoa sen, nhưng càng thích hạt sen cùng củ sen hơn cả."
Không nghĩ tới mẫu thân A Tử cũng thật háu ăn, Ngô Ưu lại dần khẩn trương, bởi vì A Tử nàng luôn có vẻ vô cùng hoài niệm cùng thương cảm chuyện có liên quan đến mẫu thân.
Quan sát thần sắc của Triệu Thanh Tử, chỉ thấy khóe miệng nàng cong lên, nhìn qua không giống như là thương tâm.
Ngô Ưu hồi lâu không nói gì, Triệu Thanh Tử có chút nghi hoặc, nàng quay đầu lại, thấy nàng ấy vẻ mặt lo lắng mà nhìn mình, lúc này mới hiểu ra Ngô Ưu đang bận tâm điều gì.
Triệu Thanh Tử cười một chút: "Không cần lo lắng, ta không sao, nhiều năm như vậy cũng nên buông xuống, huống hồ cuộc sống của ta hiện tại rất hạnh phúc, vấn đề của ca ca cũng đã được giải quyết, ta cũng không bước đi trên con đường giống với mẫu thân."
Triệu Thanh Tử mỉm cười hạnh phúc, Ngô Ưu muốn không tin cũng đều khó.
Nàng nhớ tới khi hai người mới vừa quen biết, nàng ấy nhắc tới mẫu thân liền sẽ khổ sở, không kiềm được thì sẽ yên lặng khóc nghẹn ngào.
Ngô Ưu chỉ thấy Triệu Thanh Tử khóc hai lần, một lần là vì nhớ tới mẫu thân, một lần khác là khi nàng ấy thẳng thắn tất cả ở mật thất, nếu tính cả trong giấc mơ lần đó thì chính là ba lần.
Nhưng Ngô Ưu tuyệt đối sẽ không để cảnh trong mơ đó xuất hiện.
Gió có chút lớn, những lọn tóc của Triệu Thanh Tử đều bị thổi loạn, Ngô Ưu lại một lần nữa giúp Triệu Thanh Tử vén tóc ra sau tai, nói: "A Tử thì khác, trưởng công chúa nếu biết cuộc sống hiện tại của các ngươi, hẳn là nàng cũng sẽ vô cùng vui vẻ."
Ngô Ưu chỉnh lại tóc cho Triệu Thanh Tử, tay rời khỏi gương mặt nàng.
"Ngày mốt chính là sinh nhật của ta, A Ưu ngươi cùng ta đi một chuyến đến Triều Quang tự đi."
"Đi đến dưới gốc cây đa kia phải không?"
"Ta muốn nói chuyện với mẫu thân, nói cho nàng biết ta hiện giờ sống rất tốt, hơn nữa ngươi cũng có thể đi cầu phúc cho Ngô bá phụ."
"Được, vậy đều nghe theo A Tử."
Sau khi cùng Triệu Thanh Tử ở bên nhau, quả thực Ngô Ưu không cần phải suy nghĩ cái gì cả, bởi lẽ Triệu Thanh Tử đều sẽ thay nàng suy nghĩ vẹn toàn, chu đáo.
Ngô Ưu thật sự lo lắng cho phụ thân còn ở biên cảnh, nàng gần đây luôn cảm thấy tâm thần không yên, ăn uống đều kém rất nhiều, nhưng Chu đại phu nói nàng chính là cơm ăn quá no, nghĩ đến quá nhiều.
Nhưng Ngô Ưu nhìn đáy mắt Chu đại phu thâm quầng thì cũng không thể nói thành lời, dáng vẻ người này tiều tụy thành như vậy mà còn không biết xấu hổ mắng nàng.
"Tam công chúa bọn họ biết ngày sinh nhật của ngươi, nhờ người mang theo lễ vật đến cho ta, để ta chuyển giao cho ngươi.
Đó là một cây trâm, trong thư Lý Oánh Oánh nàng còn nói, nàng lúc nào cũng thấy ngươi trang điểm mộc mạc, ta đã nhìn cây trâm kia, kỳ thật khá xinh đẹp, cũng đã đặt ở trong phòng của ngươi."
Triệu Thanh Tử có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Trương Bá Ngộ cùng nha đầu ngốc còn nhớ rõ những việc này, nàng cảm thấy hơi kì lạ.
Ngô Ưu thấy nàng kinh ngạc như vậy thì cười một chút, trong lòng cũng cảm khái, nhưng như vậy vẫn chưa phải là tất cả, Ngô Ưu lại nói tiếp: Phụ thân của ta và Trương dì cũng nhờ người mang tin về đây, chỉ là bọn họ hiện giờ bận rộn, sau khi trở về thì sẽ bù đắp lễ vật cho ngươi."
Triệu Thanh Tử có chút thụ sủng nhược kinh, bình thường nàng chỉ đón sinh nhật cùng với ca ca, không hề có thêm ai khác, sao có thể được như bây giờ.
Ngô Ưu thấy Triệu Thanh Tử lúng ta lúng túng liền cảm thấy vô cùng đau lòng, nàng ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt của Triệu Thanh Tử, nụ cười tươi đẹp hơn cả ánh mặt trời: "Ngươi đang suy nghĩ gì thế này, lễ vật này cũng không thể không nhận, phụ thân chính là đem ta bán cho ngươi."
Ngữ khí của Ngô Ưu có phần khoa trương, Triệu Thanh Tử biết Ngô Ưu cố ý làm nàng vui vẻ, nàng nhịn không được vươn ra ngón tay chọt lấy cái trán của nàng ấy.
Ngô Ưu thấy nàng đã bình tĩnh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại nghĩ tới Thái Tử cũng nhờ người tặng lễ vật lại đây, hắn trực tiếp đưa đến Vĩnh Định hầu phủ, Ngô Ưu vừa lúc đi ngang nên liền nhận lấy.
Rốt cuộc hắn chính là Thái Tử, Ngô Ưu cũng vô pháp cự tuyệt, chỉ là hiện tại nàng còn không có nói cho Triệu Thanh Tử nghe.
Trong lòng Ngô Ưu có chút bực bội, nàng không hề muốn dính dáng đến những người bị lợi ích làm mê muội tâm can, vì thế nàng càng không muốn A Tử bị cuốn vào những việc này.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, nàng vẫn nói ra: "Thái Tử cũng tặng lễ vật đến."
Vẻ mặt Triệu Thanh Tử thay đổi rồi lại khôi phục như bình thường, nàng không quá để tâm, nói: "Cứ để hắn tặng thật nhiều, không cần chúng ta ra tay, hoàng đế sẽ ra tay giáo huấn hắn.
Mà hiện tại là lúc hai nước giao chiến, thời điểm này vô cùng quan trọng, hoàng đế sẽ không động đến Ngô bá phụ, nhưng thu thập nghịch tử thì sẽ không cần suy xét nhiều như vậy."
Ngô Ưu nhìn dáng vẻ Triệu Thanh Tử vân đạm phong khinh, trong lòng liền trở nên yên ổn rất nhiều.
Nhắc đến hoàng đế, trước kia khi Giang Hồng ám sát, nàng còn đi cứu giá, hiện giờ người ám sát đang nằm ở Vĩnh Định hầu phủ, mà hoàng đế lại trở thành kẻ thù vô hình.
Ngô Ưu có chút cảm khái: "Cảnh còn người mất, nhắc mới nhớ Hoàng Thượng còn thiếu ta một lời hứa đây, hiện giờ e là đã lãng phí."
Lúc ấy hoàng đế đề nghị với Ngô Ưu, chỉ là đến bây giờ Ngô Ưu cũng không có nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, nàng cho rằng hoàng đế thật sự muốn cho nàng tuyển thê.
Vì thế Ngô Ưu lại cười, nói: "Lúc trước hoàng đế phải cho ta tuyển thê, ta hẳn là nên trực tiếp tuyển ngươi."
Triệu Thanh Tử hơi chột dạ, khi đó hoàng đế có ý tác hợp nàng và Ngô Ưu, chỉ là nàng khi đó tự ti, không dám vọng tưởng nhiều như vậy.
"Đúng vậy, sao lúc ấy ngươi không trực tiếp tuyển ta."
Ngô Ưu đột nhiên khẩn trương, nàng lúc ấy cho rằng A Tử muốn giết nàng, trong đầu đều luôn tìm cách để bảo mệnh, sao có thể trực tiếp mang đại vai ác về nhà.
Nhưng nàng lại không muốn lừa A Tử, lại cũng cảm thấy nói thẳng lý do thì có thể sẽ khiến nàng ấy bị tổn thương.
Triệu Thanh Tử vốn dĩ cũng chỉ muốn trêu chọc nàng, hiện giờ mục đích đã đạt được, đương nhiên sẽ không theo đuổi vấn đề này không bỏ, nàng bật cười một tiếng: "Không đùa ngươi nữa."
Ngô Ưu thở ra một hơi, đồng thời lại nhịn không được hỏi: "Ngươi không muốn biết sao?"
Triệu Thanh Tử quay đầu nhìn hoa sen, nhẹ giọng nói: "Nhân sinh trên đời hà tất phải quá rõ ràng, nếu như gặp chuyện đều phải suy đến tận cùng, cũng chỉ sẽ khiến cho chính mình thêm phiền não.
Chuyện của quá khứ thì không thể thay đổi được nữa, ta chỉ cần hiện tại, mà ngươi hiện tại ở bên cạnh ta, hơn nữa thực yêu ta, như vậy đã đủ rồi."
Triệu Thanh Tử lại nghiêng đầu nhìn Ngô Ưu, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều mang theo ý cười: "Nhưng mà hiện tại ta còn tham luyến một tương lai, ngươi cũng không thể gạt ta đâu, ngươi đã nói sẽ vẫn luôn ở bên ta."
Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu rọi lên mặt nước một tầng màu sắc ấm áp, gió nhẹ thổi qua, khiến cho từng mảng màu sắc nhiễu động rồi vỡ tan.
Thiếu nữ mỉm cười, che giấu đáy lòng bất an, giấc mơ Ngô Ưu chết trận vẫn mãi tra tấn nàng.
Nếu như chưa từng có được, nàng sẽ không sợ hãi như vậy, nhưng hiện tại nàng càng ngày càng nhận được nhiều, liền càng thêm sợ hãi sẽ mất đi, cuối cùng biến thành hai bàn tay trắng.
Ngô Ưu cảm thấy có chút không đúng, nàng lại ngồi xổm xuống, duỗi ra ngón tay út: "Vậy thì chúng ta ngoéo tay, nếu như ta đổi ý thì ta chính là tiểu cẩu."
Triệu Thanh Tử nhìn ngón tay của Ngô Ưu, chậm rãi duỗi ngón tay đáp lại nàng.
Ngô Ưu vui vẻ nói: "Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm cũng không thay đổi!"
Triệu Thanh Tử cảm thấy hơi thẹn thùng, nàng thu tay về, lại lặng lẽ nhìn xung quanh, phát hiện gần đây không có ai, nàng ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Sao ngươi lại ấu trĩ giống hệt tiểu hài tử thế này."
Nhìn Triệu Thanh Tử vô tình trở mặt, Ngô Ưu có chút ủy khuất: "Không phải ngươi rất thích sao?"
Triệu Thanh Tử sống chết cũng không thừa nhận: "Ai nói ta thích, ta chỉ là thấy ngươi vui vẻ nên mới không đành lòng cự tuyệt mà thôi."
Cứu mạng, lão bà đột nhiên ngạo kiều thì phải làm sao bây giờ? Trước hết vuốt lông rồi lại vỗ về thử xem.
Ngô Ưu đột ngột duỗi tay nắm lấy bàn tay Triệu Thanh Tử đang đặt ở trên đùi, vẻ mặt chân thành: "Là ta sai, trò trẻ con như vậy mà A Tử đều nguyện ý chơi cùng ta, A Tử ngươi đối với ta thật tốt."
Sự thật chứng minh, vuốt lông vỗ về thật sự hữu dụng, Triệu Thanh Tử đỏ mặt tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng cố tình lại không có tránh thoát khỏi tay Ngô Ưu.
Hai người cứ như vậy cười đùa, Vân Cô và Tĩnh Dung ở nơi xa nhìn, chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật là ấm áp.
Tại Mạc phủ ở Cẩm Châu, Mạc lão gia đang uống trà cùng một vị khách không mời mà đến, người này mặc một thân hắc y, bên hông mang theo bội kiếm, nghiễm nhiên đây chính là Trương Văn Lý.
Trương Văn Lý mỉm cười: "Gần đây Mạc lão gia có khỏe không?"
Sắc mặt Mạc lão gia không tốt lắm, tựa như chỉ chưa đem câu đi thong thả không tiễn viết ở trên mặt: "Vì sao Trương tướng quân không trở lại kinh thành? Ngươi hàng năm ở bên ngoài, cũng không tiếp thê tử và nữ nhi hồi phủ để lão hầu gia nhìn xem sao."
Trương Văn Lý biết Mạc lão gia cố ý nói như vậy, cười đáp: "Rồi sẽ có lúc trở về thôi, Mạc lão gia vậy mà lại hiểu rõ chuyện của ta như vậy, dường như ta chưa quan tâm nhiều về Mạc lão gia cho lắm."
Mạc lão gia biết lần này Trương Văn Lý tới cửa là vì chuyện gì, hắn không muốn lá mặt lá trái với kẻ điên này, hắn nói thẳng: "Ta biết ngươi muốn biết cái gì, ta cũng không có phản bội, phía trên vẫn ổn thỏa.
Trước đó vài ngày, Thập Thất đại nhân đã tới xem qua, ngươi có thể không tin ta, nhưng hẳn là ngươi sẽ tin tưởng nàng đi."
Thập Thất là ai? Trong lòng Trương Văn Lý có chút nghi vấn, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu tình, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm.
Thần sắc của hắn tuy thay đổi rất nhanh, nhưng vẫn bị Mạc lão gia phát hiện, Mạc lão gia trong lòng suy đoán, Trương Văn Lý và Thập Thất cũng không hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau.
Lòng Mạc lão gia vô cùng bi thống, ban đầu hắn vô cùng tín nhiệm Thập Thất, nhưng cuối cùng nàng thế nhưng giết chết Mạc Tử Nghĩa, bởi vì nhi tử của hắn đã biết được toàn bộ chân tướng về sơn phỉ Cẩm Châu.
Trương Văn Lý cẩn thận suy tư một lát, trong khoảng thời gian này người tới Cẩm Châu cũng chỉ có một mình Hồ Ngọc, chẳng lẽ người tên là Thập Thất này chính là Hồ Ngọc? Ánh mắt của Trương Văn Lý lóe lóe.
Nếu nàng thật sự đã tới điều tra, vậy thì ít ra còn có thể tin được.
Lại ở chỗ này cũng không thú vị, Trương Văn Lý một lần nữa mỉm cười, hướng Mạc lão gia chắp tay cáo từ.
Khi sắp sửa rời khỏi Mạc phủ, đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói của Mạc lão gia: "Trương tướng quân còn trẻ, đường đi về sau còn rất dài, sao không vì thê tử và nữ nhi suy xét một chút, cớ chi chấp nhất với thù hận trong quá khứ."
Trương Văn Lý dừng lại bước chân, hắn trả lời lại một cách mỉa mai: "Vậy khi Mạc lão gia bước lên con đường này, ngươi có từng nghĩ tới thê tử và nhi tử của mình hay không? Chúng ta đều là những người dơ bẩn, không tới lượt ngươi đến dạy dỗ ta."
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi, dường như thật sự phẫn nộ.
Mạc lão gia nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, than một tiếng: "Cũng phải.".
Danh Sách Chương: