Trương Bá Ngộ kéo Lý Oánh Oánh bỏ chạy, mười hai người này cộng với Trương Văn Lý thật sự vượt quá khả năng đối phó của hắn, trong lòng hắn cũng vì thế mà không khỏi cảm thấy bi thương.
Còn chưa chạy bao xa đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng truy binh kêu lên thảm thiết, Trương Bá Ngộ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trong số những tên truy binh đã bị Trương Văn Lý chém một kiếm vào cổ.
Một kiếm này của Trương Văn Lý khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ, nhưng hắn tựa như không cảm thấy gì mà chỉ cười cười, còn cọ thân kiếm ở trên cây lau đi vết máu trên kiếm.
Truy binh khác thấy thế nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, phân ra sáu người đối phó Trương Văn Lý, năm người khác ý đồ vòng qua Trương Văn Lý đuổi theo Trương Bá Ngộ.
Trương Văn Lý vẫn không để cho bọn họ thực hiện được, chỉ là trên người hắn còn có thương tích chưa khỏi, đối đầu với hơn mười người thì cũng đã dùng hết sức.
Thấy Trương Bá Ngộ vẫn ở phía sau nhìn, hắn mở miệng nói: "Đại cháu trai, lại không hỗ trợ tam thúc của ngươi thì chúng ta liền chết ở chỗ này!"
Trương Bá Ngộ do dự trong chốc lát, sau khi cân nhắc lợi hại, hắn giấu Lý Oánh Oánh ở nơi kín đáo, sau đó cầm quạt gia nhập chiến trường.
Có thêm Trương Bá Ngộ, Trương Văn Lý thoáng chốc giảm bớt đi áp lực, tình thế tùy theo biến đổi, Trương Bá Ngộ hai người chiếm thượng phong.
Sau một phen giao chiến, hai người thành công giải quyết sạch truy binh, Trương Bá Ngộ thu lại lực tay chỉ đánh ngất người mà thôi, nhưng Trương Văn Lý không giống như vậy, cuối cùng mười hai truy binh nhưng người sống sót cũng chỉ có ba.
Trương Bá Ngộ nhìn thấy thi thể đầy đất, lá cây không ngừng nhỏ xuống những vệt máu, trong lòng hắn thập phần phức tạp, quay đầu nhìn về phía trưởng bối vừa quen thuộc lại xa lạ bên cạnh, nói: "Tam thúc sao biết ta ở đây?"
Trương Văn Lý thu kiếm vào vỏ, trên tay hắn dính đầy máu, hắn xoa xoa trên cỏ, có lệ mà trả lời câu hỏi của Trương Bá Ngộ: "Vừa lúc đi ngang qua."
Sau đó hắn nhìn về phía Lý Oánh Oánh, nàng đang tránh ở một thân cây rất xa, bàn tay hắn liền chỉ tới: "Đó là tiểu tức phụ của ngươi sao? Trông thật là xinh đẹp."
Khoảng cách quá xa, Lý Oánh Oánh không thể nghe Trương Văn Lý nói cái gì, chỉ là thấy hắn chỉ vào mình, nàng không khỏi núp vào trong thêm một chút, chỉ lộ ra một đôi mắt cảnh giác mà nhìn chằm chằm Trương Văn Lý.
Trương Bá Ngộ không có trả lời, hắn chỉ nhìn Trương Văn Lý, trong lòng còn có chút cảnh giác.
Tuy quan hệ giữa hai người là thúc cháu, nhưng mà cũng không thường xuyên gặp nhau.
Trong ấn tượng của Trương Bá Ngộ, người tam thúc này lúc nào cũng nở nụ cười, rất ít khi tức giận, nhưng Trương Bá Ngộ luôn cảm thấy nụ cười của hắn giả dối, cho người ta cảm giác không thoải mái.
Trương Văn Lý đã nhận ra Trương Bá Ngộ cảnh giác, hắn cười lên tiếng: "Ngươi sợ cái gì, nếu như ta thật sự muốn bắt ngươi trở về lĩnh thưởng, liên hợp với đám truy binh này không phải dễ dàng hơn nhiều sao.
Huống hồ ta hiện tại đang bị thương, vừa mới kịch liệt vận động, e rằng đánh không lại ngươi."
Trương Văn Lý vén lên ống tay áo của mình, lộ ra miệng vết thương do Giang Hồng chém tới: "Đại phu đều dặn dò ta phải nghỉ ngơi tốt, cái này nhưng lại nghiêm trọng rất nhiều, chất nhi ngươi xem đi, tam thúc ta đối với ngươi không tồi đúng chứ!"
Miệng vết thương có chút dữ tợn, xung quanh còn có những mạch máu còn phiếm màu tím nhạt, Trương Bá Ngộ cảm thấy những lời này hắn nói đều là sự thật.
Mặc kệ như thế nào, người này dù sao cũng đã giúp Trương Bá Ngộ cùng Oánh Oánh, hắn ôm quyền khom lưng: "Tạ tam thúc hôm nay giúp đỡ, ngày sau nếu như có thể ra tay hỗ trợ, chất nhi nhất định sẽ hết mình."
Trương Văn Lý nhìn tiểu tử ngốc vô dụng này, cũng không đem lời hắn nói để ở trong lòng, hắn cứu hai người chỉ là vì hứng khởi, cao hứng mà thôi.
Trương Văn Lý tùy ý phất tay: "Các ngươi đi nhanh đi, truy binh Hoàng Thượng phái ra không chỉ có như vậy, các ngươi lại không đi thì liền không thể đi rồi."
Trương Bá Ngộ gật đầu, xoay người chạy đến chỗ Lý Oánh Oánh, Trương Văn Lý gọi lại hắn, cầm lấy một phần bản đồ ném qua.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Trương Bá Ngộ, trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười: "Cái này có thể giúp các ngươi né khỏi sự điều tra của quan phủ, mặt trên có rất nhiều đường nhỏ mà quan phủ cũng không biết, các ngươi có thể chọn trốn ở những nơi đó."
Trương Bá Ngộ cất kĩ bản đồ vào trong lòng ngực, lại trịnh trọng cúi đầu trước Trương Văn Lý, sau đó hắn lôi kéo Lý Oánh Oánh biến mất ở sâu trong rừng.
Hai người đi rồi, Trương Văn Lý nhìn hướng bọn họ rời đi, lẩm bẩm như tự nói: "Lẫn nhau tín nhiệm sao, thật là tốt."
Trên mặt đất đột nhiên truyền đến thanh âm, Trương Văn Lý cúi đầu, thấy ba người còn sống sót sắp tỉnh lại, hắn rút ra thanh kiếm trong tay, không chút do dự xử lý sạch sẽ.
Ba ngày sau, hội luận võ được cử hành đúng như đã định.
Nhị hoàng tử ngồi ở trên lầu nhưng không có quá nhiều hứng thú, Tam công chúa đã bỏ chạy nhiều ngày như vậy, thế nhưng một chút tin tức cũng không có.
Nhị hoàng tử bắt đầu hoài nghi, có lẽ Đại Hân hoàng đế chính là không muốn đem nữ nhi gả cho hắn, cho nên hoàng đế đang diễn kịch lừa gạt hắn.
Bởi vì hắn nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng càng bùng cháy mãnh liệt.
Chỉ là nơi này cũng không phải là Dục Triều, dù cho hắn có khó chịu thế nào đi chăng nữa thì cũng phải kiềm chế một ít, hắn giơ lên chén rượu uống sạch một hơi.
Người luận võ ở phía dưới đều là nam tử, Nhị hoàng tử không hề có chút hứng thú nào, chỉ có thể láo liên đôi mắt ở khắp nơi.
Đại Hân hoàng đế vì thể hiện sự coi trọng, còn cố ý triệu một số quan văn và quan võ đến, quan võ đương nhiên có Trương Văn Kỳ và Ngô Chiêm, hai người ngồi nghiêm chỉnh, thập phần nghiêm túc.
Ngô Ưu hôm nay cũng tới tham gia, nhưng mà nàng tránh ở phía sau Ngô Chiêm.
Kỳ thật nàng vốn không muốn tới, nhưng mà nàng lại cảm thấy vô cùng hứng thú với phần thưởng của đại hội luận võ.
Có lẽ là bởi vì ký ức của nguyên chủ ảnh hưởng đến nàng, nàng cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với vũ khí.
Phần thưởng của đại hội luận võ lần này là một cây cung, là cây cung mà Đại Hân hoàng đế khai quốc dùng để chiếm lấy thiên hạ.
Ngô Ưu không muốn thắng rồi mang về, nàng cảm thấy đứng ở xa xem cũng đã tốt rồi.
Hôm nay nàng cố ý không trang điểm, còn cố ý ngụy trang dung mạo thoạt nhìn thô ráp rất nhiều, không có cảm giác minh diễm động lòng người.
Nhìn người ở trên đài "kịch liệt" tỷ thí, Ngô Ưu không khỏi ngáp ngắn ngáp dài.
Ở trong mắt Ngô Ưu, mấy người ở trên đài được gọi là dũng sĩ đều có chút khoa chân múa tay, nàng nhịn không được bắt đầu hoài nghi, luận võ này chỉ dùng để giải trí mà thôi.
Ngô Ưu đoán đúng rồi, luận võ này được tổ chức gấp gáp như thế, chính là dùng để giải trí.
Mấy ngày nay, hoàng đế bị chuyện công chúa trốn đi làm cho sứt đầu mẻ trán, hội luận võ cũng là lâm thời nảy lòng tham dùng để trấn an Dục Triều Nhị hoàng tử.
Sứ thần Dục Triều đã đến Đại Hân được một khoảng thời gian, nhưng mà hai triều cái gì cũng đều chưa có thương lượng, Đại Hân hoàng đế tất nhiên vô cùng gấp gáp, tỏ vẻ có nơi tranh luận để có thể lại trao đổi.
Nhưng Dục Triều bên này dường như không có hứng thú mà luôn hòa hoãn, có đôi khi Đại Hân hoàng đế còn cảm thấy đoàn sứ thần tới đây tựa như muốn du ngoạn.
Hoàng đế cũng không chú ý đến hội luận võ, hắn trong lòng còn đang suy nghĩ Trương Văn Kỳ ngày đó tiến cung thỉnh tội.
Tuy nói là thỉnh tội, nhưng hoàng đế cũng không dám động nàng, dù cho có tức giận thế nào thì cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Hiện giờ Trương Văn Kỳ là trụ cột trong quân, nàng cùng Ngô Chiêm ở trong quân đều có danh vọng vô cùng cao đối với bá tánh, ở trong lòng bá tánh biên cảnh, phân lượng của bọn họ còn lớn hơn cả hoàng đế rất nhiều.
Hoàng đế nhìn Trương Văn Kỳ, chỉ cảm thấy nàng càng ngày càng giống Thường An Hầu năm đó, thậm chí còn hơn thế nữa.
Đây là chuyện mà Hoàng Thượng không thể cho phép, nhưng sự thật chính là như vậy, nếu hoàng đế là hôn quân, hắn có thể không chút do dự mà tìm lý do xử lý hai người.
Chính là Hoàng Thượng biết, giờ phút này chiến trận với Dục Triều còn chưa chân chính bình ổn.
Trương Văn Kỳ cùng Ngô Chiêm vẫn không thể động được, phải chờ tới khi hai nước thật sự hòa bình, hắn mới có thể ra tay.
Dưới đài truyền đến tiếng reo hò, hoàng đế thoát khỏi dòng suy nghĩ, hắn nhìn về phía đài luận võ, chỉ thấy người lúc này lên đài là một nữ hài, nữ hài thoạt nhìn mới có mười sáu mà thôi.
Mà đối diện nữ hài là một nam tử đang ôm lấy chân, lăn lộn trên mặt đất.
Nữ hài quẹt mũi, từ trên cao nhìn xuống nam tử đang lăn qua lộn lại, sau đó nói với trọng tài: "Ta thắng."
Chuyện này không có trong kịch bản của hoàng đế, hắn vừa định để cung nhân dẫn nữ hài đi, nhưng thoáng nhìn thấy Nhị hoàng tử vốn đang ngủ gà ngủ gật nay đột nhiên hứng thú bừng bừng.
Trong mắt hoàng đế hiện lên suy tư, cuối cùng hắn quyết định không hề quản.
Ngô Ưu cũng bị tình huống đột nhiên xuất hiện như thế gợi lên hứng thú, nàng nhìn ra được nữ hài tử thật sự biết võ công, rốt cuộc thì hội luận võ cũng đã có chút thú vị.
Người khoa chân múa tay đương nhiên không thể so với người biết võ, nữ hài này một đường quyết chiến, cuối cùng giành được phần thưởng.
Ngô Ưu nhìn thoáng qua phần thưởng trong tay nữ hài, cảm thấy có chút không đúng, tuy rằng cây cung rất đẹp, nhưng lại không có bao nhiêu lực sát thương.
Xem ra hội luận võ từ đầu tới cuối đều là biểu diễn, Ngô Ưu nghĩ cũng thấy phải, Đại Hân trọng văn khinh võ nhiều năm như vậy, thời gian chuẩn bị lại gấp gáp, chỉ là làm ra vẻ cho người khác xem thôi.
Trong lòng Ngô Ưu hơi thất vọng, thời gian vẫn còn sớm, hẳn là còn phải ngồi thêm một khoảng thời gian nữa.
Nàng nhịn không được mà bắt đầu hối hận, nếu biết sẽ là cái dạng này, đánh chết Ngô Ưu cũng đều sẽ không ra.
Ở Vĩnh Định hầu phủ cùng A Tử không tốt hơn sao?
Hoàng Thượng tự mình đưa phần thưởng đến tay nữ hài, lại thấy đứa nhỏ này lạ mặt, cười hỏi: "Ngươi là khuê nữ nhà ai, thế nhưng có một thân công phu thật là tốt."
Nữ hài mặt mày thanh tú, cười rộ lên thì hai bên gương mặt sẽ xuất hiện má lúm đồng tiền nhợt nhạt, nàng nhìn người quyền thế nhất Đại Hân này mà không hề rụt rè tí nào: "Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ là nữ nhi của nhà giàu nhất Cẩm Châu."
Ngô Ưu vốn mệt rã rời, nghe nàng nói như vậy liền quên mất mệt nhọc.
Ngô Ưu mở to hai mắt nhìn nữ hài trong sân, lại xoa xoa đôi mắt, nàng chắc chắn rằng nữ hài kia không phải là Mạc Tử Ý, chẳng lẽ Mạc lão gia còn có tư sinh tử ở bên ngoài?
Hoàng Thượng không có ấn tượng gì với phú thương Cẩm Châu, nếu là phú thương ở kinh thành hắn có thể sẽ biết, hơn nữa luận võ cũng không được công khai.
Hoàng đế nhớ rất rõ ràng, trong danh sách người được mời cũng không có người nào là nhà giàu số một Cẩm Châu, hơn nữa nàng còn tự xưng là nô tỳ.
"Ta nhớ rõ ta vẫn chưa mời phú thương giàu nhất Cẩm Châu."
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ hiện tại là nha hoàn của thái tử điện hạ."
Hoàng Thượng đều biết rõ nha hoàn thường đi theo bên cạnh Thái Tử, đứa nhỏ này lạ mặt, cũng không có mặc phục sức nha hoàn trong phủ Thái Tử.
Hoàng đế nhìn về hướng Thái Tử ngồi, Thái Tử hiểu ý, đứng dậy trả lời: "Phụ hoàng, lời nàng nói là thật."
Hoàng đế lại khen vài câu, cũng không tiếp tục để ý, xoay người quay về chỗ ngồi ở phía trên cao của mình.
Hội luận võ xem như chính thức hạ màn, Ngô Ưu nhìn nữ hài trên đài, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn, nàng định đợi để hỏi nữ hài một chút xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Nữ hài từng bước một từ trên đài đi xuống, sau đó đi tới chỗ của Thái Tử.
Khi lên lầu, nàng đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn về phía Ngô Ưu rồi mỉm cười.
Nữ hài cười quá ngọt, Ngô Ưu cũng cười đáp lại.
Thái Tử nhìn nữ hài tử dần dần đi tới, hỏi: "Như thế nào? Chơi vui sao?"
"Nhờ cát ngôn của điện hạ, thực vui vẻ."
Thái Tử nghe vậy liền nói: "Vui là được."
Sau đó, Thái Tử không hề để ý tới nàng, dời ánh mắt sang nơi khác.
Nữ hài đi đến phía sau Thái Tử, nàng nhìn Ngô Ưu ngồi ở dưới đài, trong mắt lóe lên vẻ nóng lòng muốn thử..
Danh Sách Chương: