“Ừ, ngày quốc tế thiếu nhi.” Giang Dư Đoạt rất nhanh đã cười nói trở lại, “Vốn muốn tìm ngày lễ gì đó, từ Tết nguyên đán bắt đầu kéo lịch, phát hiện ngày quốc tế thiếu nhi cũng khá tốt.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu, cảm giác lần này Giang Dư Đoạt nhắc tới chuyện trước kia, có gì đó khác với trước đây, tuy rằng hắn vẫn không nhận ra khác ở đâu, nhưng trạng thái như vậy làm hắn ở cùng Giang Dư Đoạt dễ dàng hơn không ít, hắn vừa nhúng thịt vừa hỏi: “Vậy năm sinh của cậu, không phải cũng điền bừa đó chứ?”
“Không,” Giang Dư Đoạt cười cười, “Tôi chính là còn trẻ như thế.”
Trình Khác chép miệng không nói.
“Anh hôm nay ăn xong…” Giang Dư Đoạt nghĩ ngợi, “Là về khách sạn hay là về bên kia ở?”
“Hôm nay… có lẽ không kịp,” Trình Khác nói, “Tôi chiều nay còn phải ra cửa hàng quan sát công tác trang trí, trong khách sạn còn một đống đồ chưa dọn… Cậu biết tôi dọn dẹp…”
“Rất chậm,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Còn có thể để sót đồ, nói không chừng cùng một thứ còn làm sao cũng không nhét vào trong valy được.”
Trình Khác cười: “Không đến nỗi đó!”
Thời gian đặt khách sạn là một tháng, hiện giờ còn chưa đến, trước lúc Giang Dư Đoạt hỏi hắn, Trình Khác cũng không nghĩ đến chuyện có định chuyển về hay không, lúc nào thì chuyển về.
Hắn tuy hiện giờ đã bị Giang Dư Đoạt làm choáng váng đầu óc, nhưng nguyên nhân lúc đó hắn muốn đi, hắn vẫn nhớ rõ.
Hắn sợ vì sự xuất hiện của mình làm Giang Dư Đoạt xuất hiện dị thường, cho nên hy vọng có thể dùng cách rời đi làm cho Giang Dư Đoạt trở về bình thường, trở về tình trạng làm Trần Khánh mười năm cũng chưa từng hoài nghi tình trạng bên trong của y.
Nhưng theo thói quen đà điểu châu phi của hắn, vẫn còn vấn đề hoàn toàn chưa hiểu rõ.
Giang Dư Đoạt không phải vì sự xuất hiện của hắn mới bắt đầu kỳ lạ.
Tại sao trước đây y chưa từng nhắc sự tồn tại của “bọn họ” là bởi vì vấn đề tâm lý của mình?
Tại sao đột nhiên lại thừa nhận, còn đi gặp bác sĩ tâm lý?
Giang Dư Đoạt thật sự đã “khỏe” như y nói sao?
Những vấn đề này đều không có đáp án, hắn không phải là không muốn biết đến đáp án, hắn chỉ là… trầm mê bên trong bầu không khí ám muội trước mắt.
Dù cho chỉ là một bữa cơm, trước tiên ăn xong rồi hãy tính đi.
Có định chuyển về hay không, lúc nào chuyển về, hắn cũng không cho Giang Dư Đoạt một câu trả lời chính xác, mà tựa hồ Giang Dư Đoạt cũng không để ý, hoặc là nói, Giang Dư Đoạt đã quyết định thay hắn.
Hôm nay nếu không kịp chuyển về, vậy thì ngày mai, hoặc là ngày kia, nói chung chính là sẽ chuyển về.
Điều này làm Trình Khác không biết phải làm sao, hắn không muốn để Giang Dư Đoạt thất vọng, nhưng nếu như cái gì cũng không hiểu rõ… Một tháng này đã cứ buồn bực vô ích như thế.
“Rượu này không uống ngon như lần trước đúng không,” Giang Dư Đoạt rót rượu cho hắn, “Cái lần trước tôi uống hết rồi.”
“Tôi thấy đều được,” Trình Khác nói, “Hôm nào tôi cũng tự cất một bình, rượu vang mận rượu dâu tây gì đó.”
“Anh biết à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Xem hướng dẫn một lúc là được,” Trình Khác cầm điện thoại lên gõ, “Chắc là không có vấn đề gì, mua chút rượu, bỏ đồ vào trong, sau đó chờ uống được, gần như vậy đi.”
“Dâu tây đi,” Giang Dư Đoạt lập tức nói, “Tôi thấy ở siêu thị có bán dâu tây rồi, rượu dâu tây.”
Trình Khác liếc nhìn y: “Cậu vậy mà tin tôi có thể ủ ra được rượu?’
“Không tin,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi chỉ là… thích dâu tây thôi, anh nếu muốn làm, thì dùng dâu tây đi.”
“Được,” Trình Khác vốn chỉ nói tùy tiện vậy thôi, nhưng bộ dạng một mặt mong đợi của Giang Dư Đoạt, làm hắn quyết định biến một câu nói tùy tiện thành một chuyện nghiêm túc, “Ủ xong thì dán nhãn, rượu dâu tây hiệu Tam ca.”
“Lão tam là được rồi,” Giang Dư Đoạt vui vẻ nói, “Rượu dâu tây lão Tam.”
“Được.” Trình Khác gật đầu.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Giang Dư Đoạt giơ chén lên.
Trình Khác cũng cầm lấy chén, cụng vào chén y một cái, ngửa đầu nâng chén uống.
“Cái rượu dâu tây này,” Giang Dư Đoạt cầm lọ lên, vừa đổ rượu vừa nhỏ giọng nói: “Đến năm, sáu tháng là uống được nhỉ?”
Trình Khác trong nháy mắt phản ứng được, hiểu rõ ý Giang Dư Đoạt.
“Chắc khoảng vậy.” Hắn nói, xem ra rượu này đánh chết cũng phải ủ ra được, ủ không được cũng phải đi mua một bình.
Trình Khác bình thường lúc ăn lẩu uống rượu, đều uống hai ba chai vẫn không sao, mà mỗi lần cùng Giang Dư Đoạt uống rượu ăn lẩu, đều uống tới mức đầu óc quay quay.
Ngày hôm nay giữa trưa ăn lẩu cũng uống cạn gần hai bình rượu, cuối cùng còn một ít Giang Dư Đoạt còn định rót ra, hắn nhanh chóng ngăn lại: “Không thể uống nữa, chiều tôi còn phải giám sát công tác, ngộ nhỡ ngủ mất phải làm sao.”
“Vậy anh vẫn không được rồi,” Giang Dư Đoạt buông lọ xuống, “Tôi uống say còn có thể ra đường đánh nhau đây.”
“Phí lời, hai thứ này cùng là một chuyện à?” Trình Khác nói, “Tôi nếu uống quá nhiều cũng có thể đánh nhau giữa đường được, như Trần Khánh, tôi một tay cũng đánh được tám người.”
“Tôi còn đánh được mười Trần Khánh.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác dựa vào trên ghế, nở nụ cười nửa buổi: “Trần Khánh chắc đang hắt xì hơi liên tục.”
“Anh uống nhiều rồi thật sự sẽ đánh nhau à?” Giang Dư Đoạt lùa hết mì trong chén vào bụng, rồi cũng dựa vào ghế, xoa xoa bụng.
“Sẽ không,” Trình Khác cười nói, “Lần tôi gặp cậu, là lần đầu tiên tôi đánh nhau với người ta trên đường.”
“Tôi còn đang đợi Trần Khánh đến lấy mèo ra cho tôi,” Giang Dư Đoạt nghĩ lại liền nở nụ cười, “Nó vẫn cứ trốn ở trong kêu, kết quả anh tới liền đá lăn ra.”
“Tôi làm sao biết được, tôi cũng không nghe thấy nó kêu,” Trình Khác nói, “Cậu đúng là con mẹ nó dễ nổi nóng..”
“Vậy lúc anh ra tay cũng đâu có chần chừ gì đâu.” Giang Dư Đoạt vừa nói vừa chậm rãi dọn đồ trên bàn, “Tôi lúc đó còn nghĩ, người này thật sự như từng tập võ.”
“Lúc đó có chắc chắn đánh lại tôi không?” Trình Khác nói.
“Có.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác chép miệng.
“Tôi chắc chắn đánh thắng, cho dù là ai.” Giang Dư Đoạt bê nồi đi vào phòng bếp.
“Tự tin đâu ra thế.” Trình Khác cất cao giọng đuổi thêm một câu.
“Từ nhỏ,” Giang Dư Đoạt quay đầu lại, “Phải chắc chắn.”
Trình Khác không nói gì, nhìn theo y, đầu vẫn luôn choáng váng, lúc này nhìn Giang Dư Đoạt cũng vẫn đang lâng lâng, sau một lúc, hắn mới tự nhiên hỏi một câu: “Đánh không thắng sẽ chết à?”
“Không,” Giang Dư Đoạt cười, “Không đến mức đó.”
“À.” Trình Khác đáp một tiếng.
Giang Dư Đoạt quay người đi vào bếp.
Trình Khác vốn đang suy nghĩ này nọ, đầu choáng váng lại càng không muốn động não, nhưng hắn vẫn cảm giác được, Giang Dư Đoạt đã không chống cự nói chuyện trước kia, tựa như chỉ đang nói một chuyện bình thường.
Nhưng mới một tháng trước, chỉ vì một câu nhắc tới chó con, Giang Dư Đoạt cơ hồ trong nháy mắt đã phát điên.
Ánh mắt kia, Trình Khác nhỡ rõ rành rành, cả đời này có lẽ cũng chẳng quên được.
Lúc Giang Dư Đoạt từ trong bếp cầm cốc nước vừa uống vừa đi ra, hắn vẫn còn đang nhìn ngẩn người.
“Không làm thì thôi, tốt xấu gì cũng giúp dọn dẹp chút đi chứ thiếu gia.” Giang Dư Đoạt đặt cốc xuống.
“À,” Trình Khác đứng lên, phát hiện có lẽ là vừa ăn lẩu vừa uống rượu, hiện giờ khát khô cổ, vì thế cầm nửa cốc nước Giang Dư Đoạt chưa uống hết uống, sau đó bưng một chồng đĩa, đi theo Giang Dư Đoạt vào nhà bếp, “Hay là… tôi rửa đi.”
“Chỗ tôi không có máy rửa bát.” Giang Dư Đoạt nói.
“Thì rửa tay.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, sau một lát mới gật đầu, “Được, anh rửa đi.”
Trình Khác xắn tay áo, cầm bát bỏ hết vào bồn rửa chén, vặn vòi nước ra, đợi một lúc sau mới đưa tay ra thử nước ấm, lạnh đến mức hắn rùng mình: “Nước sao lâu vậy còn chưa nóng?”
“Đến sáng mai cũng không nóng được.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hả?” Trình Khác sửng sốt.
“Đây chỉ là cái vòi nước, anh sao lại cảm thấy nó chảy ra được nước nóng?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
Trình Khác nhìn chằm chằm vòi nước, có chút kinh ngạc: “Vậy cậu dùng nước lạnh rửa chén à?”
“Tránh ra,” Giang Dư Đoạt xách ấm nước từ trên bếp xuống, Trình Khác tránh ra phía sau, y đổ một nửa nước trong ấm vào trong bồn rửa chén, “Rửa đi, không đủ thì thêm, rửa xong thì dùng nước lạnh tráng.”
“À.” Trình Khác gật đầu, đổ nước rửa bát vào trong bồn.
Giang Dư Đoạt nhanh chóng nhướng đầu.
“Sao vậy!” Trình Khác nhanh chóng hỏi.
“Không sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Dùng đi, đổ hết chung vào.”
“Nhiều quá à?” Trình Khác lại hỏi.
“Tôi ở ngay cạnh anh!” Giang Dư Đoạt gào lên, “Không cần nói to thế?”
“Tôi nói to lắm à?” Trình Khác ngẩn người.
“Phải ghi lại cho anh mới được.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác cười, “Ai, chắc là uống có hơi chóng mặt… Vậy tôi lỡ đổ nhiều rồi phải làm sao?”
“Từ từ rửa,” Giang Dư Đoạt khoanh tay, “Dù gì cũng không phải tôi rửa.”
“Vậy cậu cũng đừng có động tĩnh gì,” Trình Khác nói, “Cậu vừa có động tĩnh gì tôi lại căng thẳng, sợ làm sai gì rồi.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác thử nước ấm một chút, cúi đầu bắt đầu rửa chén.
Bát đĩa sau khi ăn lẩu, hắn lần đầu tiên rửa, dầu muối cũng không dễ rửa ra, ngày thường đến cái bát ăn mì hắn cũng bỏ vào máy rửa bát, hiện giờ thật sự là trải nghiệm cuộc sống khổ cực.
“Tôi cảm thấy anh rất lạ.” Giang Dư Đoạt thấp giọng nói.
“Hả?” Trình Khác nhìn y.
“Tôi cảm thấy lúc anh biểu diễn, quay video, còn có lúc nói chuyện với người khác, đều rất thành thục.” Giang Dư Đoạt nói, “Sao mà lúc rửa bát, tôi nói một câu anh đã căng thẳng rồi.”
“Bởi vì tôi không biết làm, làm không tốt.” Trình Khác nói, “Cái gì tôi biết, như vẽ tranh cát, tôi đều có thể làm tốt, tâm lý cũng chắc chắn.”
“Vậy anh vẽ tranh cát cũng không phải vừa từ đầu đã tốt được như vậy chứ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Lúc mới bắt đầu cũng không để ai xem,” Trình Khác cười, “Tôi tự mình trốn trong phòng tập mấy năm.”
“A?” Giang Dư Đoạt rõ ràng có hơi giật mình.
“Tôi… thật ra rất nhiều chuyện đều không có tự tin, không xác định được sẽ làm tốt, tôi sẽ không để ai nhìn.” Trình Khác nói.
“A?” Giang Dư Đoạt vẫn sửng sốt, “Anh nhìn không giống như… người không tự tin.”
“Có thể để cậu nhìn ra sao,” Trình Khác nói, “Lại nói, cậu còn không phải toàn bảo tôi là đồ vô dụng đó thôi.”
“Tôi bảo anh vô dụng, cũng không phải thật sự thấy anh vô dụng mà,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cảm thấy anh rất trâu chó.”
Trình Khác nhìn y: “Tôi biết, có điều lúc ba tôi nói tôi vô dụng, ông thật sự cảm thấy tôi như vậy.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn cả buổi không nói gì.
Hắn cúi đầu tiếp tục chậm rãi rửa chén, thật ra ở trước mặt Giang Dư Đoạt cũng vẫn không sao, hắn không ngại bị Giang Dư Đoạt biết hắn đến cái rắm cũng đếch biết.
“Lúc nào anh dạy tôi vẽ tranh cát đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“… Cậu nói chắc chắn được không.” Trình Khác nói, “Trước không phải bảo tôi dạy cậu Taekwondo à.”
“Tôi còn nghĩ anh quên mất rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Chưa quên,” Trình Khác nói, “Tôi mới 28, không phải 82, chuyện đã đồng ý sẽ không quên.”
“Vậy tiện thể dạy tôi vẽ tranh cát, được không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Ừ.” Trình Khác đáp một tiếng, vốn là định gật đầu nhấn mạnh, thế nhưng hiện giờ đã choáng váng lắm rồi, chỉ sợ lúc gật đầu sẽ cứ thế ngâm đầu vào trong bồn rửa bát.
“Còn có rượu dâu tây,” Giang Dư Đoạt nói, “Nhớ hết không? Tôi cảm giác anh không đáng tin lắm, ngay cả chìa khóa cũng quên mang.”
“Chìa khoá với chuyện này là hai việc khác nhau.” Trình Khác nói.
Hắn đột nhiên hơi thất thần.
Trong không khí căng da bụng trùng da mắt, không gian nhà bếp lại chật hẹp, nước trong tay ấm áp, bên cạnh lại là Giang Dư Đoạt vốn hắn cho là sẽ không bao giờ gặp lại, hiện giờ lại đang dựa bên cạnh nhẹ giọng nói chuyện với hắn.
Dù cho trước đó có vài đề tài có chút nhạy cảm, cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Loại cảm giác thích thú chỉ mình hắn cảm giác được trước mắt, vừa ám muội vừa có tật giật mình lại có mấy phần hưởng thụ “không nghĩ nhiều như thế”.
Cái bát hắn cầm trong tay rơi vào bồn.
Giang Dư Đoạt thở dài, đứng bên cạnh hắn: “Để tôi rửa đi, tốc độ này của anh có mà rửa đến tối.”
“Không cần, tay cậu còn đang bị thương.” Trình Khác có hơi ngượng ngùng.
“Vết thương này không ảnh hưởng đến chuyện rửa bát,” Giang Dư Đoạt để tay vào trong bồn rửa, “Vết thương này với tôi cũng coi như là khỏi rồi.”
“Để tôi để tôi để tôi…” Trình Khác nhanh tay thò vào trong nước, định cầm một cái bát lên tiếp tục rửa.
Bát rồi đĩa rồi thìa rồi đũa, đủ thứ trong bồn rửa.
Hiện giờ hắn lại cố tình cầm phải tay Giang Dư Đoạt.
…Nếu đổi thành người khác, hắn nhất định sẽ cảm thấy đây là cố ý, nhìn tay người ta đi, đồ lưu manh không biết xấu hổ.
Thế nhưng rơi vào trên người mình, hắn lại cảm thấy oan tày trời.
Tuy rằng hắn rất muốn có lúc nào đó lơ đãng đụng vào, thế nhưng thật sự không nghĩ cầm lấy tay trong bồn rửa chén.
Mà khiến hắn bất ngờ là, hắn không thả tay ra.
Cứ như thế cầm lấy tay Giang Dư Đoạt.
Càng bất ngờ hơn là, Giang Dư Đoạt cũng không hề cử động, giống như bị điểm huyệt đứng một chỗ, một tay ngâm trong ngước, một tay đang chống lên trên mép bồn rửa bát.
Trình Khác cảm giác tinh thần ngay trong giây lát này phấn chấn lên, tay trơn trơn trong làn nước ấm áp.
Lúc hắn quay đầu lại, Giang Dư Đoạt cũng đang nhìn hắn, trên mặt không lộ vẻ mặt gì, ánh mắt có hơi phức tạp, hầu hết là mờ mịt.
Trình Khác cũng không phán đoán tỉ mỉ, tính cách buông bỏ đầu óc muốn làm gì thì làm ngay lúc men rượu ảnh hưởng, rốt cuộc có thể phát huy hoàn toàn.
Lúc mặt hắn hướng đến trước mặt Giang Dư Đoạt, có thể nhìn thấy con ngươi kinh ngạc của Giang Dư Đoạt cũng tụ lại về chính giữa. Cùng với hắn.
Hắn hôn lên môi Giang Dư Đoạt.
Sau đó có chút mất không chế, hắn một phát tóm được cổ áo Giang Dư Đoạt đang định lui về sau, kéo mạnh y về phía mình.
Phản ứng phòng ngự mạnh mẽ của Giang Dư Đoạt có lẽ bị dọa mất linh, chỉ là chống trên bồn rửa chén tiếp tục trốn về phía sau, trốn hai lần, sau lưng đã chạm vào giá treo.
Tay Trình Khác ôm lấy sau đầu y, mạnh mẽ hôn lên môi không dứt.
Đang lúc định tiếp tục có thêm động tác gì, dưới chân hắn đột nhiên trượt một cái, có lẽ là dẫm phải nước mang theo nước rửa bát văng ra từ bồn rửa.
Lúc hắn kéo Giang Dư Đoạt cùng nhau ngã xuống sàn, trong lòng cực kỳ ảo não.
Mẹ nó chứ đổ nhiều nước rửa bát như thế để làm gì.
Một cái ngã lộn nhào này rất mạnh, tuy là Trình Khác ngã lên trên người Giang Dư Đoạt, có Giang Dư Đoạt làm đệm lưng, nhưng hắn vì cố không để mặt mình đập lên mặt Giang Dư Đoạt, lại lấy tay chống mạnh xuống đất, một cái chống này làm tay phải một mình phải gánh đến toàn bộ sức lực khổng lồ theo quán tính.
Ngã một lúc sau, hắn đầu tiên cảm thấy tay tê rần, sau đó đau tới mức hắn cứ thế nằm úp sấp trên người Giang Dư Đoạt.
Tiếp theo gáy bị đập một cái, trong nháy mắt nước nóng chảy lên đầu hai người bọn họ, hắn mới phản ứng được đây là nước nóng chưa dùng hết trong bình.
Cái đ…!
May mà rửa bát chậm!
Nước cũng không phải nước sôi nữa!
Đệt đệt đệt!
Hỗn loạn giằng co thật ra cũng chỉ có mấy giây, nhưng lúc tất cả ngừng lại, Trình Khác cảm thấy đây là mấy giây dài thứ hai đời này.
Mấy giây dài nhất hiện giờ mới bắt đầu.
Sau khi hắn vì X trùng thượng não mà khơi ra hỗn loạn, bốn phía hoàn toàn yên lặng.
Hắn nằm nhoài trên người Giang Dư Đoạt, hơi rượu đã chạy trốn hết, sức lực lưu manh cũng đã lăn ra đất chết, hiện giờ hắn còn chả có sức đứng dậy, chỉ hy vọng Giang Dư Đoạt nhanh tay đánh cho hắn một chưởng ngất đi.
“Cổ tay anh gãy xương,” Giang Dư Đoạt trong trầm mặc không biết đã kéo dài bao lâu rốt cuộc mở miệng trước.
“Cái gì?” Trình Khác ngẩn người.
“Tôi nghe thấy,” Giang Dư Đoạt giật giật, bắt được cổ tay hắn, “Đừng lộn xộn, găy xương rồi.”
“AAAA.” Trình Khác sau một giây mới cảm thấy đau đớn xót xa, không nhịn được gào lên, “Tôi đệt!!! Đau quá____”
Giang Dư Đoạt không nói gì, cầm cổ tay hắn không thả ra, lại đẩy hắn một cái, đem hắn từ trên người mình xốc ra, sau đó ngồi dậy.
Trình Khác nằm trên đất, không mặt mũi nào đối mặt với Giang Dư Đoạt đang ở phía trên nhíu mày, hắn nhắm mắt lại: “ĐAU!!!”
“Dậy nào,” Giang Dư Đoạt nhẹ nhàng kéo hắn, “Kêu cái rắm, người cũng ba mươi tuổi rồi.”
Trình Khác thuận sức ngồi dậy, liền từ từ dựa vào bệ bếp đứng lên, sau đó nhìn tay của mình, có vẻ đã sưng lên.
Giang Dư Đoạt kéo hắn về phòng khách, đặt hắn ngồi lên ghế rồi đặt tay hắn lên bàn: “Đừng nhúc nhích.”
“Ừ.” Trình Khác nằm nhoài ra bàn, xấu hổ chết đi được.
Hắn nghe thấy Giang Dư Đoạt gọi điện thoại cho Trần Khánh, bảo Trần Khánh lái xe tới đưa hắn đi bệnh viện.
Hắn cũng không mong Trần Khánh đến đây, hắn gọi xe đi bệnh viện là được, hắn tự đi đến bệnh viện cũng được, hắn không đi bệnh viện cũng được, chỉ cần có thể biến mất trước mặt Giang Dư Đoạt nhanh một chút là được.
Nhưng hắn không mở miệng, hắn căn bản không còn mặt mũi nào mở miệng.
Mãi cho tới khi nghe thấy xe Trần Khánh dừng bên ngoài cửa sổ nhà Giang Dư Đoạt, hắn mới cắn răng ngẩng đầu lên: “Xin lỗi.”
Giang Dư Đoạt ngồi đối diện hắn đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe câu này của hắn liền ngẩng đầu lên nhìn: “Hả?’
“Chuyện vừa rồi,” Trình Khác cắn môi, “Tôi có lẽ là… uống chút rượu.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt nhíu mày, để điện thoại xuống, giơ tay sờ sờ miệng, “Tôi… không sao.”
Trình Khác không nói gì, nhìn y.
“Là…” Giang Dư Đoạt cũng nhìn hắn, “Tôi không giận.”
Trình Khác đột nhiên thả lỏng, nhưng câu trả lời này đúng là làm cho hắn có hơi bất ngờ.
“Cũng là lần thứ ba rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cảm thấy mẹ nó… cũng sắp quen rồi.”
Không đợi Trình Khác nói, y đã đứng dậy đi qua mở cửa cho Trần Khánh.
Trình Khác đang lúng túng và kinh ngạc vẫn để ý được, y không nhìn mắt mèo trước khi mở cửa.
“Sao thế?” Trần Khánh vừa vào cửa đã nhìn Giang Dư Đoạt một đầu ướt nước nói một câu, sau đó quay đầu nhìn thấy Trình Khác cũng một đầu nước, liền hô một tiếng: “Tao đệch? Trên tầng rò nước à?”
“Rò nước thành như thế này cũng mẹ nó sập sàn rồi.” Giang Dư Đoạt thở dài.
“Nổ ống nước?” Trần Khánh khiếp sợ tiếp tục suy đoán, “Tao đ…? Không phải là ống nước ngầm nổ chứ.”
“Tôi cầm ấm nước ngã lộn một cái,” Trình Khác tìm một cái lý do nghe hoàn toàn vớ vẩn, nhưng đối với Trần Khánh, lý do như này là đủ rồi.
“Anh…” Trần Khánh nhìn hắn chằm chằm, “Tôi phục anh! Nhanh lên! Cổ tay gãy rồi à! Đi thôi đi bệnh viện!”
“Là gãy xương.” Trình Khác đứng lên, nhìn Giang Dư Đoạt, phát hiện lúc Giang Dư Đoạt đưa áo khoác của hắn tới cũng cầm lấy áo khoác của chính mình.
“Tam ca, mày cũng đi à?” Trần Khánh hỏi.
“Tao ở ngoài chờ hai người.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hai người bọn mày trước tiên lau đầu đã đi.” Trần Khánh nói, “Cứ như thế đi ra ngoài đầu cũng đông luôn.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, quay người đi vào phòng tắm cầm hai cái khăn bông ra, một cái tiện tay để lên đầu mình, sau đó cầm một cái khác đến bên cạnh Trình Khác.
Trình Khác nhìn ra y đang định lau giúp mình, lúc đang định nói không cần, khăn mặt đã bị Trần Khánh giật một cái: “Tao giúp Tích gia lau, mày tự lau của mày đi.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, cúi đầu lau nước lên đầu mình.
“Ngồi xuống,” Trần Khánh chỉ vào ghế, “Nhanh lên, gẫy xương rồi đây.”
Trình Khác ngồi xuống.
Trần Khánh cầm khăn mặt lau điên cuồng trên đầu hắn: “Không phải tôi muốn nói, anh làm sao đánh nhau thì lợi hại như vậy, đất bằng cũng có thể quăng ngã người ta, lúc anh đánh nhau sao lại không ngã lộn nhào?”
“Lúc tôi đánh nhau không cầm ấm nước.” Trình Khác thở dài.
“À.” Trần Khánh đáp một tiếng.
Trình Khác nghe thấy tiếng cười của Giang Dư Đoạt, hắn liếc nhìn, nhìn rõ Giang Dư Đoạt quả thật là đang cười.