Hắn có thể cả ngày ngồi một mình trong phòng, đọc sách, nghe nhạc, chơi cát, nằm ở góc nhỏ bí mật nhất trong vườn nhà nhìn lên bầu trời.
Kể cả khi ra ngoài cùng bạn bè, bên trong không khí náo nhiệt của quán bar và KTV, hắn vẫn có thể tự do tách mình ra bên ngoài âm thanh và cảnh vật.
Hắn cũng sẽ thích một ai đó, cảm thấy hứng thú với người nào đó, cũng sẽ ám muội thăm dò, mà một khi không gian riêng tư bị xâm chiếm, hắn sẽ bắt đầu lảng tránh.
Trình Khác chưa hề nghĩ tới, có một ngày, bản thân sẽ phải đối mặt với cô đơn sắc bén đến không thể nào quên nổi, lại càng không thể nào chịu nổi.
Ngay bây giờ.
Trước mặt.
Một mình hắn ngồi trong căn phòng của Giang Dư Đoạt đã không còn Giang Dư Đoạt.
Ngồi trên sàn nhà vẫn thường bị Giang Dư Đoạt ngồi trên giường gạt tàn thuốc xuống.
Trong phòng không có âm thanh, đêm xuống, bên ngoài sẽ tình cờ vang đến đủ loại tiếng động, khiến cho xung quanh tựa hồ càng yên tĩnh hơn.
Cảm giác cô độc tột cùng làm hắn nghẹt thở, lúc Miu nhẹ nhàng đi qua bên chân hắn nằm xuống, hắn gần như đã không thở nổi.
Bởi vì có tiếng động mà càng thêm yên tĩnh.
Bởi vì có Miu làm bạn mà càng thêm cô độc.
Hết thảy những thứ này, đều vì Giang Dư Đoạt đã biến mất.
Hắn vẫn luôn rõ ràng cảm giác của bản thân đối với Giang Dư Đoạt, từ “có ý nghĩ” lúc bắt đầu, rồi đến có chút hứng thú, rồi thích, lại đến bây giờ.
Từng bước bước tới, đều bắt nguồn từ nội tâm chân thực.
Hắn không biết nỗi sợ hãi mất đi, sợ hãi người trong lòng sẽ biến mất của Giang Dư Đoạt là cảm xúc gì, hắn chỉ biết thứ bản thân hiện giờ phải đối mặt, chính là mất đi, chính là biến mất.
Không dễ chịu.
Thời gian phảng phất như ngừng lại.
Trong đầu hắn không ngừng tự hỏi, từ tấm giấy thuốc lá trở về từng chút một, từng giây từng phút, như thể một bộ phim trong phút chốc sẽ kết thúc, cho nên sẽ sợ để sót bất kỳ một giây một khắc nào.
Điện thoại di động hắn vẫn luôn nắm trong tay, điện thoại di động Giang Dư Đoạt vẫn chưa từng mở máy.
Mà điện thoại di động của hắn cũng vậy, không hề vang lên nữa.
La tỷ, Trần Khánh, như thể theo chân Giang Dư Đoạt cùng nhau biến mất, không có tin tức gì.
Trình Khác thừa nhận, trong lòng mình giờ cực kỳ phức tạp.
Một giây trước là mãnh liệt nhớ tới, lo lắng về Giang Dư Đoạt, một giây sau lại là phẫn nộ, một giây trước còn hiểu được Giang Dư Đoạt là bệnh nhân, sẽ có nhiều ý nghĩ và hành vi không thể nào khống chế được, một giây sau lại muốn ném điện thoại di động.
Thế là ném đi.
Điện thoại di động bị hắn ném xuống đất, bắn đến bên tường.
Miu sợ bỏ chạy lên giường.
Điện thoại di động bị đập vang lên.
Nhìn màn hình điện thoại sáng đến gần mười giây, Trình Khác mới nhận ra là có điện thoại gọi tới.
Lúc hắn lao tới cầm điện thoại, vai đụng phải tường, nhưng chẳng cảm thấy gì.
Trên điện thoại di động hiển thị là Hứa Đinh gọi.
Vai hắn bắt đầu đau.
“Alo.” Hắn nghe điện thoại.
“Mai anh có tới nhà hàng không?” Hứa Đinh hỏi.
Đã khai trương rồi, cả ngày hôm nay, hắn không chỉ không tới nhà hàng, thậm chí còn không gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Đinh.
“Tôi đi,” Trình Khác hắng giọng, “Hôm nay có chuyện làm chậm trễ, thật xin lỗi.”
“Tiểu Khác,” Hứa Đinh hơi do dự, “Anh xảy ra chuyện gì à? Có cần giúp một tay không?”
“Tôi…không có chuyện gì.” Trình Khác nói.
“Ngày mai bên nhà hàng có mấy cuộc phỏng vấn, tháng này Mễ Lạp Nhi sẽ tới giúp, cô ấy biết thời gian cụ thể,” Hứa Đinh nói, “Nếu như anh…thì để tôi đi cũng được.”
“Không,” Trình Khác nhanh chóng nói, “Tôi đi.”
Từ đầu đã nói, nhà hàng sẽ do hắn phụ trách chủ yếu quản lý, Hứa Đinh còn có công ty phải quản lý.
“Vậy được,” Hứa Đinh nói, dừng một lúc liền thêm một câu, “Tiểu Khác, tôi không muốn hỏi việc tư của anh, thế nhưng nếu có phiền phức gì cần tôi giúp, anh phải nói, dù sao hai ta cũng là bạn.”
“Tôi biết,” Trình Khác cười, “Cảm ơn.”
Cúp điện thoại xong, hắn lại sững sờ hồi lâu, lúc đứng dậy, cảm thấy từ thắt lưng trở xuống như thể không thuộc về mình nữa, đầu tiên là không cảm giác được tồn tại, sau đó là ngứa ngáy, thêm một lúc lại bắt đầu tê mỏi.
Hắn dựa vào tường đứng gần năm phút mới chậm rãi đi ra phòng ngủ, rồi chậm rãi đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm vẫn như trước, khăn mặt và bàn chải của Giang Dư Đoạt vẫn để chỗ cũ, sữa tắm, dầu gội đầu vẫn để nguyên, còn nhìn thấy cái áo phông Giang Dư Đoạt ném qua một bên chưa giặt.
Lúc nhìn thấy những thứ này, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc trong phòng tắm ngày hôm đó.
Trình Khác vặn vòi nước ra, vùi mặt vào tay trái, để nước lạnh xối lên mặt.
Lúc ngẩng đầu lên hắn cảm giác bản thân đã tỉnh táo lên nhiều, đến lúc tự nhìn vào gương, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra mặt mũi vẫn mang theo uể oải.
Hắn mở cửa tủ dưới bồn rửa tay, cầm khăn mặt và bàn chải đánh răng mới ra.
Mấy thứ này đều mua hai bộ, Giang Dư Đoạt cầm đi một bộ.
Lúc dùng khăn lau mặt, hắn có hơi bực bội, Giang Dư Đoạt muốn dùng đồ giống hắn, thế là mua giống nhau, lúc đi lại mang đi.
Hắn không muốn phối hợp.
Lửa giận lúc ẩn lúc hiện không biết đến bao giờ mới dập được.
Nhưng hắn vẫn dùng rồi.
Trước khi ra khỏi nhà tắm, hắn đặt bàn chải đánh răng mới của mình lên trên bàn chải đánh răng cũ của Giang Dư Đoạt.
Ngẫm nghĩ lại liền cọ cọ đầu bàn chải của Giang Dư Đoạt.
“Đầu tiên dùng tư thế này,” hắn nói, “Chờ khóc đi, ngu ngốc!”
Trình Khác đi ra ngoài, giờ này ăn tối cũng muộn rồi, nhưng hắn vẫn muốn ăn gì đó.
Chậm rãi đi lòng vòng trên phố quán bar một lúc, ghé vào cửa hàng mua một cốc oden ăn, cảm giác thư thái hơn không ít.
Mới vừa ra khỏi cửa hàng, đã nghe thấy tiếng người gọi.
“Anh Khác?” Trình Khác quay đầu lại, nhìn thấy Đại Bân dẫn theo mấy anh em.
“Anh Khác ăn gì à?” Đại Bân đi tới, mấy anh em dừng lại cách đó vào bước.
“Ừ, ăn linh tinh thôi,” Trình Khác liếc nhìn bọn họ, “Các cậu…”
“Quán bar Trương Đại Tề,” Đại Bân nói, “Anh Khánh chờ ở bên kia.”
“Sao thế? Không phải đã giải quyết rồi à?” Trình Khác hỏi.
“Vâng,” Đại Bân gật đàu, “Hôm nay là Trương Đại Tề hẹn qua, nói rõ sau này không ai đụng ai nữa.”
“Vậy…liệu có vấn đề gì không?” Trình Khác có hơi không yên tâm.
“Sẽ không có vấn đề gì,” Đại Bân nói, “Hẹn… Tam ca, Tam ca không phải ra ngoài rồi sao, chỉ bọn em qua thôi.”
“Tôi đi.” Trình Khác nói.
“Anh Khánh bảo không cần,” Đại Bân nói, “Chỉ nói chuyện một lúc thôi, bọn em còn dẫn theo người mà, nếu có đánh nhau thật, thì bọn em cũng có người.”
“Chuyện này tôi bỏ vốn.” Trình Khác nói.
“Bỏ…” Đại Bân ngẩn người, sau đó thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho Tràn Khánh.
Trình Khác không có ý định tiếp nhận đại nghiệp của Tam ca, cũng không có ý định tiếp xúc quá gần với đám đàn em của y, nhưng hắn biết những người này, đối với Giang Dư Đoạt, đều là một phần cảm giác an toàn, là chứng minh cho sự tồn tại, là một góc trong cuộc sống bao năm như vậy của y.
Nếu như Giang Dư Đoạt trở về, Trình Khác hy vọng, nơi này vẫn giữ nguyên dáng dấp lúc trước.
Trần Khánh, Đại Bân, đám đàn em, đám thùng rác Giang Dư Đoạt từng đếm.
Mà cách giải quyết này cũng là do mình đề xuất, nếu đã có hiệu quả, vậy cũng nên thu kết cục cho đàng hoàng
…
Thật ra có lẽ cũng chỉ vì muốn làm gì đó để phân tán lực chú ý, khôi phục cảm xúc quá mức của mình, mà những người này, cũng có thể làm hắn cảm giác được sự tồn tại của Giang Dư Đoạt.
Giờ này, quán rượu người cũng đã đông, vậy mà bên trong quán bar của Trương Đại Tề khách lại rất ít, một nửa bàn trong sảnh đều là bàn trống, xem ra, bao cả quán vẫn có ảnh hưởng đến quán bar được, ai lại muốn đến quán bar còn phải lo lắng phẩp phỏm, chuyện làm ăn ở đây ít nhất cũng phải mấy tháng nữa mới khôi phục được.
Trần Khánh ngồi bên trong góc một cái ghế dài, vắt chân.
Lúc nhìn thấy Trình Khác đi tới, gã lập tức đứng lên: “Anh Khác.”
Trình Khác thật sự bội phục gã có thể chuyển cách xưng hô với mình như thần, đã vậy còn vĩnh viễn không có một xưng hô cố định.
“Thật ra anh không cần đến,” Trần Khánh nói, “Trương Đại Tề lần này chỉ là muốn chắc chắn sau này hai bên sẽ không gây phiền phức cho nhau.”
“Dù sao tôi cũng rảnh.” Trình Khác ngồi xuống.
“Bây giờ việc kinh doanh của lão cũng chán lắm,” Trần Khánh nói, “Có lẽ cũng không muốn cố sống cố chết với chúng ta nữa.”
Trình Khác chưa từng thấy Trương Đại Tề, có điều lúc người đi tới, hắn liếc mắt một cái đã chắc chắn người này chính là Trương Đại Tề.
Đồng thời cũng nghĩ ra, chính là người của lão, ngay lúc Giang Dư Đoạt bất lực nhất, hoảng loạn nhất, đã chặn Giang Dư Đoạt lại phía sau cái quán bar này…
“Lão Tam đâu,” Trương Đại Tề dẫn theo hai người, đi tới liền cau mày, cũng không ngồi xuống, giọng điệu không kiêng nể gì, “Tao hẹn lão Tam, không phải bọn mày.”
“Đây là Anh Khác của bọn tôi,” Trần Khánh nói, “Nói với anh ấy cũng giống nhau.”
“Lão Tam không đến thì không bàn nữa.” Trương Đại Tề mặt lạnh quay người định đi.
“Tôi không đến, lão Tam nói với ông cũng chỉ là đánh rắm.” Trình Khác dựa vào ghế sofa nói một câu.
Trương Đại Tề quay mặt lại cười lạnh một tiếng: “Tao biết mày à, mày cùng lão Tam lăn lộn một trận, sao rồi, đoạt được quyền? Trâu bò đấy, có điều dù đoạt quyền rồi cũng phải được tao biết, tao chỉ biết Lão Tam.”
“Tôi họ Trình,” Trình Khác nhìn lão, “Trình Khác.”
Trương Đại Tề làm ra vẻ mặt “Mẹ nó, bố mày quan tâm mày là thằng nào.”
“Chỗ này của ông chắc là thuê đúng không,” Trình Khác cầm cốc qua nhấp một ngụm nước chanh, “Ông về hỏi thử xem, con đường này họ gì.”
Trương Đại Tề quay người sang, tuy vẫn một mặt khó chịu, nhưng cười lạnh trên mặt đã thu lại: “Có ý gì?”
“Ông muốn mở quán rượu, không ai quản,” Trình Khác nói, “Cũng không ai thu phí bảo hộ của ông, ông không gây sự, cũng sẽ chẳng ai ăn no rửng mỡ đi gây sự với ông cả.”
Tên đứng sau Trương Đại Tề đã gọi điện thoại xong, lại gần ghé vào tai lão nhỏ giọng nói gì đó, Trương Đại Tề híp mắt lại, nhìn Trình Khác.
“Chuyện này coi như xong ở đây đi, yên tĩnh, mọi người cũng dễ nói chuyện,” Trình Khác đứng lên, “Quán bar này không muốn làm nữa, cũng chỉ là chuyện một câu nói thôi, ông chủ Trương muốn thử cũng được.”
Nói xong, hắn ném cốc trong tay xuống đất: “Đi.”
“Đi!”
Trần Khánh vung tay lên.
Trình Khác đi tới phía trước hai bước, cùng Trương Đại Tề mặt đối mặt, trầm mặc vài giây sau, Trương Đại Tề nhường đường sang bên cạnh.
Trình Khác đá văng cái cốc lăn đến bên chân, bước qua người lão ra băng ghế dài.
Đi ra khỏi cửa quán bar, mấy người đều im lặng, đi theo sau Trình Khác, cũng không có ý định giải tán.
Trình Khác đang định nói, thì nghe thấy tiếng Đại Bân mang theo giọng cười: “Đù.”
Tiếp theo đó là giọng một đứa đàn em khác: “Đuma, đã quá.”
“Ăn nói văn minh chút đi,” Trình Khác cười, móc từ đâu đó ra một điếu thuốc.
“Anh Khác,” Trần Khánh lấy bật lửa ra giúp hắn châm thuốc, “Anh được đấy! Làm màu mà còn thật hơn cả Tam ca!”
“Không cùng một phong cách.” Đại Bân đứng bên cạnh nói.
“Hôm nay nếu là Tam ca….” Trần Khánh nói đến một nửa, ánh mắt đột nhiên tối sầm, không nói tiếp nữa, chỉ hạ giọng đổi đề tài, “Nhưng mà, sẽ có tác dụng à? Con đường này đúng là của ba anh thật, nhưng người ta đi hỏi một cái là biết con mẹ luôn anh bị đá ra khỏi cửa…”
“Hai chuyện khác nhau,” Trình Khác nói, “Kể cả tôi bị đuổi lên mặt trăng, thật sự cúi đầu gọi cho ba tôi một cuộc điện thoại, chuyện này cũng làm được.”
Trần Khánh nở nụ cười: “Đã quá!”
“Đã quá!” Mấy người cùng hô một tiếng.
“Tôi phải về, mai còn bận cả ngày.” Trình Khác nói.
“Được,” Trần Khánh gật đầu, “Tôi với bọn nó đi ăn.”
Lúc Trình Khác quay người định đi, Trần Khánh liền bước hai bước tới: “Tích gia.”
“Hả?” Trình Khác nhìn gã.
“Có…tin tức gì không?” Trần Khánh hỏi.
“Vẫn chưa có.” Trình Khác nói.
Trần Khánh không nói gì, thất vọng viết đầy trên mặt, nhìn có vẻ buồn bực.
“Có tin gì tôi đảm bảo báo cho cậu đầu tiên.” Trình Khác nói, ngẫm lại liền nói thêm một câu, “Nếu cậu có tin gì cũng phải nói cho tôi biết.”
“Ừ.” Trần Khánh gật đầu.
Trình Khác vỗ vai gã, quay người đi.
Ngày đầu tiên Giang Dư Đoạt bỏ trốn, muốn làm cậu ta.
Trình Khác ngồi phía sau quầy bar, nghe Mễ Lạp Nhi kể tình hình mấy người hôm nay đến phỏng vấn.
“Đàn dương cầm, cả hai đều là học sinh, em cũng không biết nghe lắm, cái này để anh nghe rồi đánh giá đi,” Mễ Lạp Nhi nói, “Đều hẹn mười giờ.”
“Ừ,” Trình Khác gật đầu, “Tôi cũng giả vờ nghe được.”
Hắn và Mễ Lạp Nhi cũng không tính là quen nhau thân, nhưng Mễ Lạp Nhi cho là quen, nói rất nhiều, không cần hắn hao tâm tổn sức nói.
“Nhân viên phục vụ các thứ thì anh không cần để ý, để em chọn là được, em có kinh nghiệm nhiều năm hành nghề nhân viên phục vụ,” Mễ Lạp Nhi nói, “Nhân viên có thâm niên trong việc phục vụ nhà hàng theo chủ đề.”
Trình Khác gật đầu: “Được.”
“Biểu diễn vẽ tranh cát là ba người,” Mễ Lạp Nhi nói, “Hẹn buổi chiều, chuyện này nhất định phải để anh.”
“Ừ,” Trình Khác nhìn, “Sắp xếp kín nhỉ?”
“Nhanh chóng chuẩn bị xong còn có thể xem tình hình làm việc, nếu không ổn còn có thể thay người kịp thời,” Mễ Lạp Nhi nói.
“Cảm ơn nhiều,” Trình Khác nói, “Nếu không có em, anh cũng thật sự không biết bắt đầu từ đâu.”
“Không sao, em vừa mới nghỉ việc, muốn nghỉ ngơi một lúc, ngày nào cũng chẳng có việc gì làm,” Mễ Lạp Nhi nói, “Có điều nếu là cửa hàng khác, em cũng chẳng làm không công đâu.”
Trình Khác ngước nhìn cô: “Làm không công?”
“Ừ, anh Hứa hỏi em có muốn đến làm không, em bảo hiện giờ không muốn đi làm, kia mà có thể hỗ trợ miễn phí,” Mễ Lạp Nhi cười nói, “Em chính là fan số một của anh mà.”
Trình Khác kéo khóe miệng cười, không nói gì.
“Em còn đang nghĩ là lão Tam sẽ đến cùng anh chứ.” Mễ Lạp Nhi nhìn ra ngoài cửa, “Cậu ấy không đến giúp à? Hôm khai trương em còn nhìn thấy cậu ấy mà?”
Trong lòng Trình Khác lại nhói đau: “Đi du lịch.”
“Oa, ngưỡng mộ thật.” Mễ Lạp Nhi nói.
Cửa bị gõ vang.
Giang Dư Đoạt ngồi bên cửa sổ trầm giọng hỏi: “Ai.”
“Nhóc, tôi mang cơm tối cho cậu đây,” giọng bà chủ vang lên bên ngoài: “Vẫn đặt trên bàn nhỉ?”
Giang Dư Đoạt không nói gì, đứng dậy đi tới cạnh cửa, hé cửa ra một khe, dùng chân chống nhìn ra bên ngoài.
Chỉ có một mình bà chủ đứng bên ngoài.
Nhìn thấy y mở cửa, bà chủ cười: “Mau ăn đi, chốc nữa lại nguội.”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt mở cửa, nhận lấy khay bà chủ đưa tới, phía trên có hai đĩa rau xào, một bát canh nhỏ, ngoài bàn nhỏ cạnh cửa còn một bát tô cơm.
“Tôi lấy vào cho cậu.” Bà chủ cầm lấy bát cơm kia.
Giang Dư Đoạt do dự vài giây, cầm khay quay người đi tới cạnh bàn trong phòng.
Không sao, không sao cả, đã qua ba ngày, không có gì nguy hiểm.
Không có nguy hiểm.
“Cậu cũng không ra khỏi cửa,” bà chủ thở dài, đi theo để cơm lên bàn, “Không biết cậu đụng phải chuyện gì, người trẻ tuổi, vẫn cứ lên tinh thần thôi, không có gì là không qua được.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Sáng mai tôi vẫn tám giờ đưa cơm đồ ăn sáng lên cho cậu chứ.” Bà chủ nói.
Giang Dư Đoạt gật đầu.
Nhìn bà chủ ra ngoài đóng cửa lại, y mới ngồi xuống bên bàn.
Bà chủ hẳn là người tốt, Giang Dư Đoạt ở cái quán trọ nhỏ tồi tàn này được ba ngày, giao tiền ăn cho bà, bà mỗi ngày đúng giờ mang ba bữa cơm tới tận cửa.
Mỗi ngày sẽ nói vài câu với y.
Giang Dư Đoạt cũng không muốn nói chuyện với bà chủ, nhưng y cũng sẽ không ngăn bà chủ nói.
Y biết, âm thanh của bà chủ, là tiếng động chân thực duy nhất trong cuộc sống của y.
Ngoài ra, âm thanh y nghe thấy cuối cùng, là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Trình Khác.
Chân thực, ôn nhu, tiếng thở làm y cảm thấy ấm áp.
Y kéo sát áo khoác của Trình Khác trên người.
Có hơi nóng, nơi này vẫn cứ mưa suốt, mà nhiệt độ vẫn hơi cao so với cái áo khoác này, có điều y vẫn luôn mặc, lúc ngủ cũng không cởi ra.
Trước khi ăn cơm, y đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ cần mưa không ngớt, bọn họ sẽ vẫn luôn ở đó…
Cậu có thể cho bọn họ thời hạn một tuần, tự nói với bản thân, bọn họ sẽ rời đi vào một lúc nào đó, mấy giờ mấy phút, lúc hừng đông, lúc tối trời, đều có thể.
Giang Dư Đoạt nhìn chằm chằm bóng người dưới tàng cây.
Ngày mưa kết thúc, bọn họ sẽ rời đi.
Giang Dư Đoạt chưa từng thử phương pháp này, y biết, bản thân cự tuyệt các loại thử nghiệm.
Đây là lần đầu tiên, trong thời gian dài như vậy y vẫn chưa thoát khỏi bọn họ, cũng là lần đầu tiên, y vội vàng muốn thoát khỏi bọn họ đến vậy.