Trình Khác dựa lên tường, Giang Dư Đoạt dựa vào người hắn, trán gác lên tường.
Hai người họ đã dừng động tác lại, mà thở dốc ghé bên tai vẫn hỗn loạn như cũ, nước lạnh phun ra từ vòi hoa sen cũng không thể ngay lập tức làm nguội tất cả.
Nước bắt đầu ấm dần lên, Trình Khác đưa tay vỗ lên vòi hoa sen một cái, vòi phun xoay sang một bên, tiếp tục xối nước lên bồn cầu.
Tiếng thở dốc của Giang Dư Đoạt trầm thấp xuống, nói một câu: “Tôi giúp anh…”
“Cái…” Trình Khác hiện giờ cực kỳ mẫn cảm với những lời này, cho dù bọn họ vừa mới xong việc, phản ứng của hắn vẫn đáng xấu hổ như trước, may mà lúc Giang Dư Đoạt nói câu này, tay duỗi về phía vòi phun, hắn đuổi theo tóm lấy tay Giang Dư Đoạt, “Không cần, tôi xối qua người thôi, một tay là được rồi, cậu…giúp tôi cởi ống tay áo bên này đi.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, giúp hắn kéo ống tay áo len xuống, sau đó hôn lên khóe mắt hắn, quay người, cả người ướt đẫm ra khỏi phòng tắm.
Trình Khác quay vòi phun trở lại, xối lên người mình, gác tay thạch cao lên tường, cúi đầu nhắm hai mắt lại.
Lúc từ phòng tắm đi ra, Giang Dư Đoạt đã cởi chỉ còn một cái quần lót ngồi trên ghế, nhìn thấy hắn đi ra, nhảy lên từ trên ghế, có hơi xấu hổ lấy tay che che lại.
Mới gặp được mấy lần đã dám để trần cả người ra mở cửa, giờ tuốt cũng tuốt rồi, mặc quần lót còn phải che…Không biết xấu hổ chắc là sắp xếp dựa theo tuổi tác.
Trình Khác dời mặt sang chỗ khác, đi rót cho mình cốc nước, nghe thấy Giang Dư Đoạt vào phòng tắm rồi mới xoay người lại, ngồi xuống ghế sofa.
Giang Dư Đoạt đã bật TV, trên TV đang chiếu phim hoạt hình, Miu ngồi trên bàn uống nước xem rất tập trung, Trình Khác cũng không đổi kênh, ngồi xem cùng nó.
Dù sao thì giờ có xem gì cũng như nhau, trong đầu không loạn, chỉ là trống rỗng.
Giang Dư Đoạt tắm còn lâu hơn bình thường, Trình Khác có hơi không yên tâm, giữa chừng có gọi y một lần, y đáp lại, rồi qua mười phút mới mang một đầu nhỏ nước tong tong đi ra.
“Cậu ngủ trong đấy à?” Trình Khác hỏi.
“Không,” Giang Dư Đoạt cầm khăn mặt lau lung tung trên tóc, “Tôi là…ngượng ngùng.”
“…À,” Trình Khác ngẩn người, “Không sao, cứ coi như chưa có chuyện gì là được.”
“Sao thế được,” Giang Dư Đoạt nói, “Kể cả có quên mất, thì cũng xảy ra rồi.”
Trình Khác không nói gì, hắn cảm giác Giang Dư Đoạt muốn nói cũng không phải là chuyện này.
“Không có chuyện gì không để lại dấu vết,” Giang Dư Đoạt ngồi vào cạnh hắn, cúi đầu lau tóc, “Kể cả giả vờ không thấy, dấu vết cũng sẽ để lại ở những nơi anh không thấy.”
Trình Khác đưa tay ra sau gáy Giang Dư Đoạt định xoa bóp, mà ngón tay vừa đụng vào da y, Giang Dư Đoạt đã bất thình lình trở tay tóm lấy tay hắn.
“Tôi!” Trình Khác phản ứng rất nhanh mà hô một tiếng.
Tay Giang Dư Đoạt dừng một chút, buông lỏng ra, cúi đầu tiếp tục lau tóc.
Trình Khác hơi do dự, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhéo nhéo gáy y.
Sau khi xảy ra chuyện trong video, dù đã trải qua thân mật chưa từng có giữa hai người họ, căng thẳng bị Giang Dư Đoạt đè nén vẫn không hề biến mất.
Có vài thứ, cố giải tỏa cũng không được.
Lại như Giang Dư Đoạt nói, có vài chuyện một khi đã xảy ra, sẽ mãi mãi ở đó, từng vết tích lưu lại, dù không nhìn thấy được, cũng sẽ không thay đổi.
“Đi siêu thị không?” Giang Dư Đoạt nói, “Mua ít thức ăn.”
“Hết rồi à?” Trình Khác hỏi.
“Còn, nhưng cũng không còn bao nhiêu, tôi muốn…ra ngoài một lúc,” Giang Dư Đoạt khịt mũi, “Tiện thể ăn gì đó luôn.”
“Được.” Trình Khác gật đầu.
Đang định đứng lên, Giang Dư Đoạt liền xoay người ôm lấy hắn, mặt chôn vào hõm vai hắn, dùng sức dụi dụi.
“Làm nũng đấy à?” Trình Khác hỏi.
“Không,” Giọng Giang Dư Đoạt buồn bực, “Ngại ngùng.”
Trình Khác nở nụ cười, xoa xoa lưng y: “Ngại ngùng của cậu đến bao giờ mới hết được đây?”
“Không biết,” Giang Dư Đoạt dựa vào người hắn, dùng sức mà dụi, cuối cùng đè ngã hắn lên ghế sofa, nằm sấp trên người hắn, “Anh cũng không…ngại ngùng tí nào à?”
“Không có,” Trình Khác nói, “Tôi cảm thấy kĩ thuật tay trái cũng không tệ lắm, trước đây còn không chú ý đến.”
“Im đi.” Giang Dư Đoạt ủn hắn một cái.
“Nếu cậu nói cậu không thấy thoải mái, tôi sẽ thấy ngượng,” Trình Khác vỗ nhẹ lưng y, “Dù sao tôi…tuổi đời cũng dài hơn không ít.”
“Trình Khác!” Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên trừng hắn, “Con mẹ nó, anh có thể đừng nói chuyện như lão lưu manh được không.”
“Nói năng cẩn thận,” Trình Khác nói, “Lưu manh thì được, lão lưu manh không được.”
“Đệch,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, hơi thở cọ vào cổ hắn ấm áp, dừng một lúc liền hắng giọng, “Vậy anh…”
“Sướng,” Trình Khác nói, “Chỉ là lúc đầu tôi cũng hơi lo, không biết cậu làm chuyện này có mạnh như lúc cậu chà lưng cho người khác không.”
“…Tôi phát hiện, cứ nói đến đề tài này là anh phản ứng nhanh thật,” Giang Dư Đoạt nói.
“Đương nhiên, vừa làm xong.” Trình Khác nói.
“Im nào,” Giang Dư Đoạt từ trên người hắn nhảy xuống ghế sofa, “Dậy, thay quần áo đi siêu thị.”
Trình Khác không hiểu tại sao Giang Dư Đoạt lại đột nhiên muốn đi siêu thị. Bình thường chưa đến mức bánh mì cũng không còn, y sẽ không ra ngoài mua đồ.
Trước lúc ra ngoài, Trình Khác nhìn thử, đồ ăn còn rất nhiều, nhét đến nửa tủ lạnh.
Có điều hắn cũng không hỏi nhiều, nếu như hai bọn họ cứ tiếp tục ngồi trong phòng như vậy, có lẽ qua cả đêm, ngượng ngùng của Giang Dư Đoạt cũng không bay đi được, đi dạo siêu thị một lúc, có thể dời lực chú ý của y khỏi hoạt động đáng xấu hổ đầu tiên trong đời.
“Anh từng nói loại bánh quy này ăn ngon đúng không?” Giang Dư Đoạt đẩy xe, cầm một hộp bánh quy lên hỏi.
“Ừ,” Trình Khác gật đầu, “Lấy hai hộp đi, lúc nào chưa tới giờ cơm đã đói thì ăn.”
Giang Dư Đoạt bỏ luôn bốn hộp vào xe, bước hai bước lại dừng: “Cái bánh kem nhỏ này thì sao?”
“Chưa ăn bao giờ,” Trình Khác nhìn thử, “Cái bánh cuộn kia tôi từng ăn rồi, cũng không tệ lắm.”
Giang Dư Đoạt thả bánh kem xuống, cầm lấy mấy hộp bánh cuộn.
“Lấy nhiều thế làm gì?” Trình Khác không nhịn được hỏi.
“Để anh ăn chứ làm gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Chốc nữa lấy thêm ít mì ăn liền, với cơm tiện lợi gì đó, anh trước đây không phải mua cả thùng à? Lúc không muốn ăn đồ ăn ngoài, lười ra ngoài có thể ăn.”
“Lúc không muốn ăn đồ ăn ngoài, lười ra ngoài thì cậu có thể làm mà.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn: “Nếu tôi không muốn làm thì sao, tay tôi còn bị thương này.”
“À,” Trình Khác cười, “Vậy được, bỏ thêm đi, nếu không thì lấy thêm ít xúc xích, thịt nguội thịt hộp gì đó, có thể bỏ vào nấu cùng.”
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Ngày hôm nay, tâm trạng Giang Dư Đoạt có hơi khác thường, mua đồ cũng khác bình thường, lấy gì cũng lấy cả đống.
Lúc Trình Khác muốn mua khăn mặt còn hơi do dự, nhìn một lúc lâu cũng không dám đưa tay ra lấy, chỉ sợ vừa đưa tay ra, Giang Dư Đoạt lại bảo hắn lấy hai mươi cái.
“Khăn mặt mà cũng khó chọn thế à?” Giang Dư Đoạt không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng, tay đặt lên eo hắn, cằm gác lên vai hắn.
Trình Khác có hơi giật mình nghiêng đầu, lại cúi đầu nhìn tay Giang Dư Đoạt đang đặt trên eo, đặt rất vững vàng, nhìn không hề giống như có người tới thì sẽ rút đi.
“Sao thế?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Đột nhiên hào phóng thế? Không phải bảo không làm trước mặt nhiều người à?” Trình Khác nhẹ giọng hỏi, đưa tay sờ thử khăn, muốn chọn một cái vừa dày vừa mềm.
“Tôi chỉ muốn thử xem,” Giang Dư Đoạt cười, “Như vậy là cảm giác thế nào.”
“Cảm giác thế nào?” Trình Khác hỏi.
“Thích lắm.” Giang Dư Đoạt nói, “Chào mọi người đây là bạn trai tôi.”
Trình Khác nở nụ cười, xoay tay lại gảy lên mũi y một cái.
“Mua loại này đi,” Giang Dư Đoạt chỉ khăn mặt trên giá, “Tôi cũng đổi sang loại này, hai chúng ta dùng giống nhau.”
“Được.” Trình Khác cầm khăn mặt bỏ vào xe.
“Bàn chải đánh răng gì đó cũng mua giống nhau đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Có điều tôi không dùng quen loại chạy bằng điện, anh cùng tôi dùng loại bằng tay đi.”
“Được.” Trình Khác nói.
Ngày hôm nay Giang Dư Đoạt mua sắm nhiệt tình hơn bình thường nhiều lắm, đi tới đi lui trong siêu thị, mua đến mức chất đầy cả xe.
“Chắc là đủ rồi đó,” Trình Khác nhìn qua hai bên, cảm giác đã là lần thứ ba đi qua khu đồ lót, “Cả một đống thế này, tôi cảm giác ăn chưa hết đã quá hạn sử dụng.”
“Ăn không hết thì vứt,” Giang Dư Đoạt cũng nhìn hai bên, “Này, Trình Khác.”
“Sao?” Trình Khác đáp lời.
“Anh còn nhớ lần anh tình cờ gặp tôi trong siêu thị không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Nhớ chứ,” Trình Khác nói, “Cậu đụng phải tôi, còn rõ là hung hăng.”
“Anh ngay cả câu “không sao” cũng không thèm nói,” Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, “Ai hung hăng kia?”
“Tôi nhìn thấy là cậu, là người khác tôi sẽ nói,” Trình Khác nở nụ cười.
“Anh lúc đó ghét tôi như vậy cơ à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Cũng không phải,” Trình Khác nghĩ, “Tôi lúc đó gặp ai cũng thấy phiền.”
“Anh viết cho tôi…anh còn nhớ không?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Cái gì?” Trình Khác ngẩn người, đột nhiên nhớ tới lúc đó hình như đã viết lên vỏ thuốc lá của Giang Dư Đoạt chữ Risperdal*, “Tôi lúc đó chỉ viết bừa thế thôi, tôi chỉ biết mỗi cái thuốc kia.. Giang Dư Đoạt cậu…”
*Risperdal: là một loại thuốc dùng điều trị rối loạn lưỡng cực, tâm thần phân liệt,…
“Anh nói xem, có phải là trùng hợp không…” Giang Dư Đoạt cười, mí mắt sụp xuống, “Kết quả tôi thật sự là…”
“Giang Dư Đoạt.” Trình Khác ngắt lời y.
“Anh có hối hận không?” Giang Dư Đoạt ngước mắt nhìn hắn.
“Hối hận gì?” Trình Khác hỏi, “Hối hận đã thích cậu à? Chuyện này không nằm trong khống chế của tôi, kể cả tôi hối hận rồi, cho tôi làm lại lần nữa, nếu thích rồi sẽ lại thích.”
Trình Khác không biết, chỉ tuốt một lần thôi, hậu quả lại lớn như vậy.
Giang Dư Đoạt từ lúc tuốt xong vẫn cứ như miếng cao dán dính chặt hắn, dính từ siêu thị đến khi ăn cơm rồi tới lúc về nhà xem TV, cuối cùng lúc lên giường ngủ vẫn dính sát lên lưng hắn.
Mà chuyện này cũng không có vấn đề gì, làm Trình Khác có hơi không yên tâm, là lời Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt mở ra cánh cửa dẫn đến chân trời mới, tâm trạng hẳn là phải hưng phấn, thế nhưng, tâm trạng y đi chệch.
“Trình Khác,” Giang Dư Đoạt ôm chặt hắn, kề sát sau tai hắn nhỏ giọng hỏi, “Nếu không quen biết tôi, anh giờ đã về nhà rồi đúng không?”
“Sẽ không,” Trình Khác nói, “Có Trình Dịch ở đó, nó sẽ không cho tôi về, có lẽ là…vẫn luôn để nó dằn vặt, dù sao cũng không có một Tam ca để tôi chơi cứng.”
Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Dù gì anh ta cũng không phải em trai tôi.”
“Ừ, nếu không quen biết cậu, tôi có lẽ sẽ bị nó làm tức chết thêm một năm hai năm mới không chịu nổi.” Trình Khác nói.
“Cho nên, dù có thể chịu được bao lâu,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu như luôn có chuyện không hay xảy ra, sớm muộn gì cũng sẽ không chịu đựng nổi mà bùng nổ, phải không?”
Trình Khác không nói gì, trở người quay mặt về phía y: “Giang Dư Đoạt, hôm nay cậu làm sao vậy?”
“Không làm sao.” Giang Dư Đoạt nói.
“Nếu cậu cảm thấy khác chỗ nào thì nói với tôi,” Trình Khác nói, “Tôi nói rồi, hai ta cùng…”
“Anh có thể chịu được bao lâu?” Giang Dư Đoạt nhỏ giọng hỏi.
“Tôi không biết, tôi còn chưa nghĩ tới vấn đề này,” Trình Khác nhíu mày, “Tôi làm việc chỉ nhìn một hướng, chỉ nhìn xem có tiến triển gì không, không quan tâm cái khác.”
“Tôi sợ.” Giang Dư Đoạt vẫn nói rất nhỏ.
“Trước đây lúc cậu sợ chỉ có một mình, bây giờ lúc sợ còn có tôi mà.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không nói gì, ngồi dậy, nhìn hắn: “Nếu như hôm nay tôi đâm anh một dao, anh còn có thể nói như thế sao?”
“Nhưng cậu có đâm đâu.” Trình Khác nói.
“Ngộ nhỡ…” Giang Dư Đoạt nhíu mày.
“Không có ngộ nhỡ gì cả, chỉ có sự thật.” Trình Khác nói.
“Tôi cũng không phải chưa từng làm anh bị thương.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Tôi có thể làm anh bị thương một lần, thì sẽ làm anh bị thương lần thứ hai, lần thứ ba, lần này tôi khống chế được, vậy lần sau thì sao? Một lần, hai lần, ba lần, anh có thể chịu được bao nhiêu lần?”
“Cậu đã muốn cố gắng mà,” Trình Khác cũng ngồi dậy, “Nếu như cậu điều…”
“Nếu điều trị không có tác dụng thì sao!” Giang Dư Đoạt đột nhiên nói to, “Trước khi chữa khỏi thì sao! Trước khi chữa khỏi tôi đã giết anh rồi thì sao!”
Trình Khác bị y nói đến sững sờ, sau một lát mới phục hồi tinh thần, cũng cao giọng hướng về Giang Dư Đoạt: “Vậy cậu giết thử xem nào! Cậu bảo tôi cứu cậu! Giúp cậu! Nhưng cậu phải để tôi giúp cậu chứ!”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.
Trình Khác đổ người về trên gối.
Video hôm nay, Trình Khác đã gửi đến điện thoại mình, xóa bỏ cái trong điện thoại Giang Dư Đoạt, hắn biết chuyện này là đả kích đối với Giang Dư Đoạt.
Lúc muốn cố gắng thay đổi, lại phát hiện bản thân vẫn là quả bom hẹn giờ.
Tự mình hại mình không phải sợ hãi của Giang Dư Đoạt, suýt nữa đâm Trình Khác mới là thứ y sợ.
Trình Khác không biết phải làm thế nào với lo sợ của Giang Dư Đoạt, hôm nay hắn không có cơ hội liên hệ với La tỷ, ngày mai lúc qua cửa hàng, hắn định sẽ hỏi La tỷ thử xem.
Hiện giờ, hắn nhìn Giang Dư Đoạt vẫn đang ngồi yên bên người, chỉ muốn ôm lấy y.
“Giang Dư Đoạt,” hắn gọi một tiếng, đưa tay ra, “Lại đây.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt nằm xuống, kề sát mặt vào lòng bàn tay hắn.
Hắn sờ sờ mặt Giang Dư Đoạt, đang định ôm, Giang Dư Đoạt nắm lấy tay hắn, lại hôn một cái lên lòng bàn tay hắn: “Trình Khác.”
“Sao?” Trình Khác nhẹ giọng đáp.
“Anh giận à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không.” Trình Khác nói.
“Vậy, giờ anh có mệt không?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Vẫn được,” Trình Khác nói, “Sao thế?”
Giang Dư Đoạt kéo tay hắn, nhét vào trong chăn.
“Tôi đ…” Trình Khác sửng sốt, “Cậu…”
Giang Dư Đoạt lại gần, hôn hắn một cái: “Anh nếu không được thì…giúp tôi…”
“Con mẹ nó, cậu mới không được.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt cười.
Nụ cười này đặc biệt sạch sẽ, không có lo lắng, không có sợ hãi, không có phấp phỏm, chỉ là đơn giản mà cười, khiến người ta động lòng.
Nửa tháng này, giấc ngủ của Trình Khác vẫn luôn có quy luật, nhưng hôm qua cả tâm lý lẫn sinh lý đều bị tiêu hao, trong nháy mắt ngủ đi, hắn đã biết ngày hôm sau có lẽ mình có thể ngủ thẳng tới trưa.
Cho nên lúc mở mắt mò điện thoại đã thấy gần ba giờ chiều, hắn cũng không giật mình lắm.
“Giang Dư Đoạt.” Hắn sờ bên cạnh, là khoảng không.
Giang Dư Đoạt không giống hắn, cho dù tình hình thế nào, y hầu như đều dậy cùng một lúc, có lúc còn căn bản không ngủ.
“Cậu lại ăn cơm trưa một mình đấy à, còn ăn sáng nữa…” Trình Khác ngáp dài xuống giường, xỏ dép lê đi ra phòng khách, “Tôi hiện giờ phải ăn sáng…”
Trong phòng khách không có ai, Trình Khác tiến vào nhà bếp nhìn, lại liếc phòng tắm, Miu đi qua bên chân hắn, hắn khom lưng sờ sờ Miu: “Tam ca của mày đâu?’
Miu kêu một tiếng rồi bỏ đi.
“Giang Dư Đoạt!” Trình Khác đi ra sân sau.
Sân sau cũng không có ai, máu chảy ra lúc Giang Dư Đoạt bị thương vẫn còn đọng trên đất, đã biến thành màu đen.
Trình Khác đứng một lúc, đi tới cạnh tường, nhìn kỹ một chút, tìm thấy một mảng đỏ nhàn nhạt trong video hôm qua.
Khác với vết máu trên đất, chỗ máu này đã nhạt đi nhiều, lẫn vào tường loang lổ, gần như đã không nhận ra được.
Ngày hôm nay ánh nắng trong sân cũng không tệ, thế nhưng Trình Khác đột nhiên cảm thấy ánh sáng bốn phía trong chốc lát trở nên ảm đạm, cả người như thể bị băng tuyết chậm rãi bao phủ, người dần dần lạnh toát.
“Giang Dư Đoạt!” Hắn gọi một tiếng, chạy vào nhà, lao vào phòng ngủ cầm lấy điện thoại, lúc ấn số, tay run đến mức ấn hai lần vẫn không ấn đúng vào số điện thoại của Giang Dư Đoạt, hắn còn mắng một tiếng: “Đệch.”
Cuối cùng cũng ấn được.
Mà điện thoại còn chưa đặt lên tai, hắn đã nghe thấy âm thành từ trong ống nghe truyền ra.
Số máy ngài gọi đã tắt máy.
“Tôi đệch cả nhà cậu!” Trình Khác đập mạnh điện thoại lên giường.
Mấy giây đồng hồ sau, hắn vẫn chưa bỏ cuộc, lại vồ đến cầm điện thoại gọi một lần nữa.
Vẫn nghe thấy nội dung cũ.
“Mẹ nó!” Trình Khác cắn răng, liền gọi cho Trần Khánh.
Lần này nghe được âm thanh bình thường, tiếng Trần Khánh vang lên từ bên kia: “Tích gia?”
“Giang Dư Đoạt đâu?” Trình Khác ra khỏi phòng ngủ, đi loanh quanh trong phòng khách, rồi kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Cái gì?” Trần Khánh sửng sốt.
“Tam ca! Cậu ấy có liên lạc với cậu không!” Trình Khác cao giọng.
“Không có,” Trần Khánh cũng hơi lên giọng, “Nó làm sao?”
“Tôi không biết,” Trình Khác đi đi lại lại trong phòng khách, “Không thấy cậu ấy, di động thì tắt máy.”
Trên bàn để vài tấm vỏ thuốc lá.
Trình Khác đột nhiên cảm thấy bản thân không thở nổi nữa, Trần Khánh vẫn đang nói gì đó, mà hắn đã không nghe rõ, từ từ đi tới bên bàn, nhìn lên vỏ gói thuốc lá, rồi ngồi xuống ghế.
Sững sờ một lúc lâu, hắn bất thình lình đá một cước vào bàn, gào đến mức cổ họng như rách ra: “Đệt! Tôi đệt cả nhà cậu Giang Dư Đoạt”