“Đi thôi.” Trình Khác nói.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, vòng qua đầu xe, rồi nhảy lên xe.
Trình Khác liếc mắt nhìn ba người còn đang quay lưng về phía xe đứng nghiêm túc hút thuốc: “Không cần ba tên này nữa?”
“Kéo về bỏ lồng heo thôi.” Giang Dư Đoạt nhíu mày ấn còi.
Mấy tên nọ lúc này mới quay đầu sang, Trần Khánh còn nói một câu gì đó, qua khẩu hình có vẻ là “Nhanh thế nhỉ.”
Khóe mất Trình Khác liếc một vòng qua Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt không biết là vì lúng túng hay gì, ngồi cực kỳ đoan chính, mắt nhìn thẳng phía trước.
Sau khi bọn Trần Khánh lên xe, Giang Dư Đoạt cũng chưa chờ bọn họ ngồi cho vững đã lái xe đi.
“Sao thế?” Trần Khánh hơi sửng sốt, “Định đuổi theo à?”
“Đuổi ai?” Giang Dư Đoạt cũng ngẩn người theo.
“Trình Dịch,” Trần Khánh nói, “Định đuổi theo à! Tao đệch, đuổi đi! Đánh nốt cái chân kia của nó…”
“…Đuổi theo hắn ta làm gì?” Giang Dư Đoạt có hơi bất lực.
“Không đuổi à? Đệch, không đuổi mày lái mạnh như thế làm gì.” Trần Khánh nói.
“Ngồi yên của mày đi.” Giang Dư Đoạt cắn răng.
Phía sau nhất thời không còn tiếng gì nữa.
Trình Khác nhịn cười, hắng giọng một cái, tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tâm trạng không nói rõ được là tốt hay xấu, chỉ là hơi buồn cười, chẳng còn suy nghĩ gì khác.
Giang Dư Đoạt lái xe về nhà y, sau khi họ xuống xe, Trần Khánh đưa bọn Đại Bân về.
Trước khi lên xe, Trần Khánh gọi Giang Dư Đoạt lại: “Tam ca.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“Cái kia…” Trần Khánh cau mày, cực kỳ khó khăn mà nói, “Lúc nào rảnh rỗi, hai ta ăn bữa cơm đi, hai đứa mình thôi.”
“Mai đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được.” Trần Khánh gật đầu, lại liếc nhìn Trình Khác, nhỏ giọng, “Chỉ hai đứa mình thôi đấy.”
“Biết rồi!” Giang Dư Đoạt gào lên.
Trần Khánh phi thân vào buồng lái, lái xe đi.
“Muốn tìm cậu tâm sự?” Trình Khác cười.
“Chắc là muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Dù sao trước đây tôi cũng chưa từng quen ai.”
“Ừ.” Trình Khác theo sau y đi vào phòng.
Đèn vẫn đang treo trong sân sau, lúc Trình Khác đi tới, Miu cũng theo lại, hai ba lần thuận theo dây phơi quần áo bò lên, nhảy lên trên đèn, lắc qua lắc lại.
“Aiii!” Trình Khác chỉ vào Miu, “Mày đừng có làm dây đèn đứt đấy.”
“Nó nặng có bao nhiêu.” Giang Dư Đoạt đi qua xách Miu đi, “Hỏng thì làm tiếp cái nữa, tôi hiện giờ có kinh nghiệm rồi, làm tiếp cái nữa chắc chắn được hơn cái này.”
“Sinh nhật tôi năm sau làm tiếp một cái đi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Sao thế?” Trình Khác chậc một tiếng, “Năm sau không định làm sinh nhật cho tôi à?”
“Không phải,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi…không nghĩ tới chuyện năm sau.”
Trình Khác thở dài khe khẽ, đi tới trước mặt y, đưa tay trái xoa lên mặt y: “Lúc rảnh có thể nghĩ xem, năm sau tôi vẫn còn ở đây.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Năm sau.
Đối với Giang Dư Đoạt mà nói, là rất xa, hoặc là nói, từ một số góc độ, năm sau không tồn tại.
Y nghĩ tới nhiều nhất là “ngày”, một ngày hai ngày, ngày mai ngày kia, đang trước mắt, y có thể nắm lấy, khoảng cách cũng đủ gần.
Năm sau, sau này, tương lai, những thứ này xuất hiện trong đầu y cực kỳ ít, kể cả lúc xuất hiện cũng chẳng có ý nghĩ gì, chỉ là từ ngữ chỉ thời gian đơn giản.
Nhưng hiện giờ, đột nhiên lại không cảm thấy như vậy nữa.
Năm sau, năm sau không còn là một từ trống rỗng nữa.
Năm sau có sinh nhật Trình Khác.
Đột nhiên có mong chờ.
Giang Dư Đoạt có hơi mừng rỡ, nhưng rất nhanh lại lo lắng.
Một năm, dài đằng đẵng, một khi thời gian không dùng ngày giờ làm đơn vị nữa, liệu sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra.
Bệnh tâm thần.
Bên tai Giang Dư Đoạt vang lên giọng Trình Dịch.
“Tôi bị bệnh tâm thần.”
Lúc y nói câu này với Trình Dịch, tay cũng run lên, câu nói này xa lạ đến mức làm y phải sợ sệt, không cần nói ra với người khác, ngay cả lúc chỉ có mình mình, từ trước tới nay y cũng không cho phép từ này dừng lại trong đầu mình.
Trình Dịch làm sao biết được, y không quan tâm, Trình Khác biết được, mới làm cho tinh thần y hoảng loạn.
Tuy rằng y đã nói với Trình Khác mình khỏi rồi, Trình Khác cũng không hỏi lại y bất kỳ vấn đề gì liên quan nữa, y cố gắng quên đi những người căn bản không thể quên nổi kia, nhưng lúc nói với Trình Dịch trước mặt tất cả mọi người ba chữ “bệnh tâm thần”, y vẫn cảm thấy cả người đều mờ mịt.
Y có thể “khỏi” bao lâu, Trình Khác có thể tin tưởng y bao lâu, có thể giữ im lặng bao lâu?
Có thể đến… năm sau sao?
Giang Dư Đoạt đã ngồi trên ghế sofa ngẩn người đến nửa tiếng, Trình Khác ngồi bên cạnh y, cảm giác cũng sắp sờ Miu đến trụi lông.
Điện thoại di động vang lên một tiếng, Trình Khác mở ra, là tin nhắn của Hứa Dinh.
– Giải quyết xong rồi?
– Giải quyết xong rồi.
– Vậy được, tháng sau quán chúng ta khai trương, tôi tạo một lịch trình đơn giản, gửi cho anh xem?
– Được.
Hứa Đinh rất nhanh đã gửi lịch trình tới, nhìn chung là những chuẩn bị cần thiết trước lúc khai trương, lịch trình hoạt động và ngày khai trường, rồi thì hoạt động tuyên truyền sau khi khai trương.
Trình Khác nhìn một lần, bổ sung mấy điều, rồi gửi lại cho Hứa Đinh.
Hứa Đinh liền gửi lại.
– Mai anh rảnh rỗi không, tiện thì qua ăn bữa cơm.
– Buổi chiều tôi qua đi.
Trần Khánh muốn tìm Giang Dư Đoạt hỏi thăm, Hứa Đinh có lẽ tìm hắn cũng sẽ có nghi vấn không khác lắm.
Nhưng vấn đề chính chắc chắn không giống nhau, Trần Khánh đại khái sẽ là “Tao đệch, Tam ca thế mà quen đàn ông” rồi thì “Tao đệch, Tam ca hôn môi Tích gia”, mà Hứa Đinh… Trình Dịch cũng đã để tất cả những người quen hắn biết được Giang Dư Đoạt là người bệnh tâm thần, bạn trai Trình Khác là kẻ điên.
Nói không chừng Trình Khác cũng điên rồi, còn cùng bạn trai điên cùng nhau đại náo công ty Trình Dịch, còn đánh cho Trình Dịch đến mức gãy xương hở.
Trình Khác nghiêng đầu đi, Giang Dư Đoạt còn đang sững sờ, nhìn như đang suy nghĩ chuyện gì.
Hắn đưa tay gảy nhẹ lên tai Giang Dư Đoạt một cái.
Tay còn chưa rời đi, Giang Dư Đoạt đã một phát tóm được cánh tay hắn, ngón tay cái đè lên mu bàn tay, vặn tay hắn lại đè lên chỗ dựa lưng ghế sofa.
Không đau, mà tê dại cực kỳ.
Nhưng trước khi Trình Khác phán đoán xem đây là phản xạ có điều kiện hay là phản ứng gì đó có liên quan đến “bọn họ”, Giang Dư Đoạt đã thả tay ra.
“Anh…” Y cầm tay Trình Khác đến xoa xoa, “Làm tôi giật cả mình.”
“Không đau.” Trình Khác nhìn y.
Nhưng Giang Dư Đoạt cũng chưa nhìn thẳng vào hắn, chỉ là nhìn tay hắn. “Tôi xuất thần.”
“Nghĩ gì thế?” Trình Khác rút tay lại, xoa lên đầu y mấy lần.
Giang Dư Đoạt trầm mặc một lát: “Chuyện của anh với Trình Dịch, giờ coi như là xong à? Anh ta sau này còn có thể tìm anh nữa không?”
“Hẳn là không,” Trình Khác cười, tâm trạng lại trùng xuống, “Nó cũng nói rồi, không hy vọng nhất là có người anh này.”
Trình Dịch nói như vậy, hắn cũng không khó chịu gì nhiều, giữa hai anh em bọn họ, có lẽ ngoài mấy năm đầu không nhớ được gì, cơ hồ chưa từng có huynh đệ tình thâm gì gì đó.
Chỉ là, đây là lần đầu hắn nghe được có người nói, không hy vọng hắn sinh ra, không hy vọng hắn tồn tại, cứ coi như hắn qua lại trong đời, cũng không cảm thấy có ai sẽ chờ mong hắn, nhưng nghe thấy như vậy, dù gì cũng có hơi phiền muộn, nhiều hay ít.
“Ra ngoài một chuyến đi,” Trình Khác nói, “Đi kiểm tra xem.”
“Lại kiểm tra?” Giang Dư Đoạt sửng sốt.
“Tiền trong cái thẻ kia.” Trình Khác nói, “Kiểm tra xem có bao nhiêu.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, đứng lên cầm lấy áo khoác, “Anh ta hẳn là sẽ không bỏ thiếu chứ, vấn đề này liên quan đến mặt mũi.”
“Chỉ là muốn xem một chút.” Trình Khác cười.
“Đồng hồ đeo tay mười mấy vạn còn vứt lung tung, còn chỉ vì một triệu mà ra ngoài một chuyến?” Giang Dư Đoạt nói.
“Chỉ cái đầu nhà cậu.” Trình Khác nói.
“Tôi chưa từng thấy đến một triệu.” Giang Dư Đoạt nói, “Chốc nữa cho tôi đếm từng hàng trăm nghìn vạn đi.”
“Chuyển cho cậu là được.” Trình Khác nói.
“Hả?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Cậu không phải chưa từng thấy à,” Trình Khác nói, “Chuyển qua cho cậu nhìn.”
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác đã đoán được y sẽ gật đầu, phản ứng của Giang Dư Đoạt chính là thần kỳ như vậy, hắn nở nụ cười: “Vậy cậu cầm thẻ đi, giờ đi ngân hàng chuyển.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, chỉ nhìn hắn.
“Sao thế?” Trình Khác đi được hai bước lại lùi về trước mặt y.
“Anh là không để ý chút tiền này,” Giang Dư Đoạt nói, “Hay là…”
“Tôi biết tiền này có cho cậu, cậu cũng sẽ không tiêu lung tung.” Trình Khác vỗ nhẹ mặt y.
Giang Dư Đoạt ôm lấy hắn, dùng sức chôn mặt vào bả vai hắn.
“…Cảm động quá à?” Trình Khác xoa xoa lưng y.
“Cảm động cái rắm.” Giọng Giang Dư Đoạt buồn bực nói.
“Vậy là làm sao?” Trình Khác muốn nhìn vẻ mặt Giang Dư Đoạt, mà Giang Dư Đoạt ôm rất chặt, Trình Khác lại xoa lưng y, “Cậu đừng có khóc, còn đang phải ra ngoài đấy.”
“Anh mới cả ngày khóc.” Giang Dư Đoạt nói.
“Thế à,” Trình Khác cười, tiện tay xoa lên mông y, “Đi thôi.”
“Đừng sờ loạn, tôi nhắc anh đó.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu không phải bảo thích tôi sờ cậu à.” Trình Khác nở nụ cười.
“Không phải sờ như thế,” Giang Dư Đoạt thả hắn ra, “Anh sờ cứ như đang giở trò lưu manh.”
“Vốn là giở trò lưu manh,” Trình Khác lại vỗ một cái lên mông y, “Hay là cậu làm mẫu cho tôi một tư thế vỗ mông không lưu manh đi.”
“Trình Khác!” Giang Dư Đoạt xoay người chỉ vào hắn, “Anh bị bệnh trâu bò đấy à?”
“Cầm tinh trâu bò.” Trình Khác cười đi ra cửa.
Tấm thẻ đã ngả màu năm tháng, vẫn là thẻ từ, nhưng có lẽ giữ cũng cẩn thận, lúc nhét vào ATM vẫn dùng được.
“Anh còn nhớ mật khẩu à?” Giang Dư Đoạt dựa vào bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Nhớ,” Trình Khác nói, “Là sinh nhật mẹ tôi.”
“À.” Giang Dư Đoạt nhìn theo tay hắn.
Trình Khác vừa gõ mật khẩu vừa nói: “Tam ca, cậu biết là lúc người khác đang gõ mật khẩu mà cậu cứ nhìn chằm chằm như thế, còn ngứa đòn hơn lúc cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại người khác không?”
“Vậy anh đừng có ấn.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác cười, ấn xong mật khẩu: “Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác kiểm tra số dư tài khoản.
“Chục, trăm, nghìn, vạn, mười vạn…” Giang Dư Đoạt cùng hắn nhìn màn hình, sau đó hơi sửng sốt: “Sao còn có số lẻ?”
Só lẻ là hơn năm ngàn.
Đúng năm ngàn, là tiền lúc trước Trình Khác bỏ vào, tiền hắn kiếm lời lúc biểu diễn tranh cát.
Tâm tình Trình Khác đột nhiên có hơi trống rỗng.
Trình Dịch dùng tấm thẻ này đưa tiền cho hắn, có lẽ là muốn hiệu quả này đi.
Để cho phần tâm ý này ngủ say rất nhiều năm, cuối cùng dùng phương thức như thể không ai nhận, trả về tay hắn.
“Cậu mang thẻ không?” Trình Khác hỏi, “Chúng ta đi chuyển khoản.”
“Tôi không cần,” Giang Dư Đoạt nhanh chóng nói, “Tôi không cần thật, lúc nãy tôi nói thế thôi.”
Trình Khác nhìn y.
“Thật!” Giang Dư Đoạt có hơi cuống lên, “Tôi muốn nhiều tiền của anh như thế làm gì, tôi cũng không phải không có tiền.”
Trình Khác nở nụ cười: “Ngu ngốc.”
“Anh thông minh nhất, thông minh nhất.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cút,” Trình Khác ấn lên màn hình mấy lần, rút ra năm ngàn, “Đây, cho cậu.”
“Tiền thuê nhà à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không phải,” Trình Khác cẩn thận thu thẻ về, đem tiền bỏ vào tay Giang Dư Đoạt, “Số tiền này…”
“Là khoản tiền đầu tiên anh vẽ tranh cát kiếm được, phải không?” Giang Dư Đoạt kịp phản ứng.
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Không phải tặng mẹ anh à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Mẹ tôi không dùng, thẻ vẫn luôn để ở đó,” Trình Khác cười, “Năm ngàn này đối với tôi…vẫn rất có ý nghĩa, tặng cho cậu.”
“Được.” Giang Dư Đoạt nhận lấy tiền, “Là quà à?”
“Là quà”, Trình Khác nói, “Còn có nhiều ý nghĩa khác.”
“Ý nghĩa gì?” Giang Dư Đoạt đem tiền bỏ vào trong túi bên trong áo khoác, rồi vỗ vỗ.
“Tôi có lẽ là từ ngày đó, chính thức trở thành đồ bỏ đi.” Trình Khác cười.
“Anh không phải đồ bỏ đi,” Giang Dư Đoạt cau mày, rất nghiêm túc mà nói, “Anh là… Anh là…”
Trình Khác nhìn y.
“Anh là…” Giang Dư Đoạt đập tay một cái, “Bạn trai tôi.”
E rằng đây là đáp án Giang Dư Đoạt nghĩ nửa buổi mới nghĩ ra được, cho nên có hơi cao hứng, không khống chế được âm lượng, một câu nói ra, mấy người bên cạnh đều nhìn lại.
Giang Dư Đoạt sau khi phát hiện ánh mắt xung quanh, sắc mặt cũng thay đổi, ném bạn trai đi, quay người như thần công lẻn ra ngoài.
Lúc Trình Khác cười đi ra, y một mặt lúng túng đứng bên ngoài: “Bọn họ nghe thấy rồi đúng không?”
“Đúng!” Trình Khác hô một tiếng, “Đều nghe thấy được tôi là bạn tr…”
Giang Dư Đoạt ôm lấy đầu hắn lôi về phía trước: “Im.”
Trình Khác cũng cảm thấy bản thân có lúc cực kỳ ấu trĩ, cũng bởi vì câu nói này của Giang Dư Đoạt, cho tới đêm khuya lúc đi ngủ, tâm trạng của hắn vẫn rất tốt.
Giang Dư Đoạt vừa nằm xuống, hắn lập tức trở mình, đưa tay thạch cao đặt lên bụng y: “Này, tôi hỏi cậu.”
“Không được.” Giang Dư Đoạt nâng thạch cao ngồi dậy.
“Cái gì không được?” Trình Khác hỏi.
“Anh định nói gì?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Cậu nói cái gì không được?” Trình Khác cũng nhìn y.
“Anh hỏi trước!” Giang Dư Đoạt cao giọng, “Hỏi nhanh!”
“…Tôi muốn hỏi cậu, hôm qua cột tay tôi vào đầu giường là sợ tôi xoay loạn à?” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt ngẩn người: “Không phải, thạch cao của anh đập lên mặt tôi.”
“À.” Trình Khác không cười nổi, “Xin lỗi.”
Giang Dư Đoạt nằm xuống lần nữa, để tay thạch cao của hắn lên bụng mình.
“Đến lượt cậu,” Trình Khác nói, “Cậu bảo cái gì không được?”
“Không”, Giang Dư Đoạt nhắm mắt lại, “Tắt đèn ngủ đi, tôi buồn ngủ.”
Trình Khác không nhúc nhích, nhìn y.
Giang Dư Đoạt ưỡn người lên một cái, mở mắt ra: “Mẹ nó, nhìn gì mà nhìn!”
Khóe miệng Trình Khác không kiềm chế được mà giương lên.
Giang Dư Đoạt nhìn chằm chằm hắn.
“Cậu có phải là,” Trình Khác vừa mở miệng liền không nhịn cười nổi nữa, “Cậu có phải định nói không được lên giường đúng không?”
Giang Dư Đoạt không nói gì, trừng hắn mấy giây sau thì rướn người, đập một cái lên tường đầu giường, tắt đèn đi.
Trình Khác một người nằm trong bóng tối cười đến một phút, cảm giác cơ mặt cũng cười đến mỏi.
“Trình Khác,” Giang Dư Đoạt mở miệng, “Tôi trước đây không phát hiện ra anh đúng là trứng ngốc, anh cười cái gì!”
Trình Khác thở ra một hơi thật dài, không cười nữa, rồi xoa mặt mình: “Aiii…”
Giang Dư Đoạt chậc một tiếng.
Trình Khác đẩy cánh tay lên, cúi đầu nhìn y một lúc, sau đó rất chậm rãi đi xuống, dựa theo ánh sáng xuyên qua cửa sổ cũng có thể nhìn thấy đôi mắt Giang Dư Đoạt nhìn theo hắn, rồi chậm rãi nhắm lại.
Nụ hôn này so với cái hôn hôm qua, trầm ổn mà rõ ràng hơn nhiều lắm.
Có lẽ vì bốn phía quá yên tĩnh, không uống rượu, tâm trạng cũng ổn định, từ răng môi đến đầu lưỡi, mỗi một bước đều như quét lên đầu dây thần kinh nhạy cảm.
Lúc rời khỏi môi Giang Dư Đoạt nằm trở lại trên gối mình, Trình Khác nghe thấy Giang Dư Đoạt nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Hít thở không được rồi.” Trình Khác nói.
“Vẫn luôn không dám thở dốc.” Giang Dư Đoạt nói.
“…Làm sao?” Trình Khác vươn mình để cánh tay lên bụng y.
“Tôi sợ tôi thở gấp ra tiếng.” Giang Dư Đoạt xoa mũi, “Hôm qua anh cũng ra tiếng.”
“Lỗ mũi của tôi ra tiếng? Nói chuyện?” Trình Khác ngẩn người.
“Não của anh bị Trần Khánh ăn hết rồi à!” Giang Dư Đoạt thở dài, “Anh thở gấp phù phù!”
“…À” Trình Khác nở nụ cười, “Đương nhiên, lúc đấy mà tôi còn không thở gấp phù phù thì chính là để cơn hưng phấn quá độ bị mất.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Thở gấp phù phù là bình thường.” Trình Khác suy nghĩ một lúc liền nói thêm.
“Tôi biết!” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cũng không phải ba tuổi rưỡi.”
“Vậy sao cậu lại không dám thở.” Trình Khác nói.
“Ngại.” Giang Dư Đoạt nói, không chờ hắn trả lời liền lập tức bồi thêm một câu, “Dám cười tôi tôi liền vứt anh ra ngủ sofa.”
“Ngủ ngon.” Trình Khác nói.
“Ngủ ngon.” Giang Dư Đoạt vỗ lên tay thạch cao, rồi mò tới vỗ lên tay hắn.
Có lẽ vì hai ngày nay nhiều chuyện, Trình Khác ngủ không say lắm, buổi đêm Giang Dư Đoạt từ trên giường nhẹ nhàng dậy, hắn cảm nhận được.
Hắn không nhúc nhích, đôi mắt mơ mơ màng màng hé mở, nhìn thấy Giang Dư Đoạt đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ lại.
Đêm đó Trình Khác tỉnh dậy bốn năm lần, giường bên người vẫn luôn là khoảng không.
Giang Dư Đoạt không quay lại phòng ngủ.
Sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Trình Khác ngồi trên giường ngẩn người, xuống giường đi tới cạnh cửa, từ trong khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Giang Dư Đoạt đứng ở phía trước cửa sổ phòng khách, đang nhìn ra bên ngoài.
Trình Khác trở lại giường, ngồi xuống, cầm lấy điện thoại.
Chọn tên Hứa Đinh, hắn do dự rất lâu mới gửi một tin nhắn đi.
– Giúp tôi điều tra lịch sử cuộc gọi của số này đi.