Giang Dư Đoạt nhìn qua cũng coi như là bình tĩnh, hiện giờ đã quá giờ làm việc bình thường của bệnh viện, người cũng không nhiều như vậy, y sắp đi xuyên qua đám người, không đợi Trình Khác nói cho y biết khám cấp cứu ở đâu, phải đến đâu đăng ký, cứ thế đến quầy hỏi.
Sau đó thò đầu vào hỏi: “Khám cấp cứu ở đâu?”
Người ở quầy hỏi đáp nhìn cánh tay Trình Khác đang đứng phía sau, chỉ đường cho y: “Ở ngay bên kia, đi lấy số khám cấp cứu đã đi.”
Giang Dư Đoạt gật đầu: “Lấy số ở đâu?”
“…Ở ngay bên cạnh đó,” Người hướng dẫn chỉ cửa sổ đăng ký khám, “Đang ít người, đến nhanh đi.”
Giang Dư Đoạt quay người đi sang bên kia, Trình Khác gật đầu với bác sĩ chỉ dẫn: “Cảm ơn.”
“Cái tay này của anh đến chỗ khám cấp cứu đã, đừng đi cùng theo!” Bác sĩ hướng dẫn chỉ tay hắn.
“À, cảm ơn.” Trình Khác cúi đầu liếc nhìn cánh tay mình, ánh mắt chiếu tới thảm trạng làm cơn đau đớn vốn vì để ý Giang Dư Đoạt mà đã bị quên đi, lại tìm được cơ hội để bạo phát.
Hắn nhíu mày hít một hơi, nhanh chóng rời mắt đi, rơi vào trên người Giang Dư Đoạt đang xếp hàng trước cửa sổ lấy số.
Giang Dư Đoạt quay đầu lại, hắn đi nhanh qua.
“Anh đi sang chỗ khám cấp cứu đi đã,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh cứ đứng đây tôi sợ có người đụng phải anh.”
“Không sao,” Trình Khác cười, “Tôi ở cùng cậu.”
“…Đau không?” Giang Dư Đoạt nhìn tay hắn.
Trình Khác không nhìn lên cái tay sưng như quả bóng của mình: “Không đau.”
“Anh…” Giang Dư Đoạt đưa tay nâng lấy tay hắn, “Ra tay cũng quá độc ác rồi, không biết tay mình đang bị thương à?”
“Đang nóng giận, làm gì nghĩ được nhiều như thế.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không nói nữa, quay đầu nhìn người đang lấy số trước mặt.
Trình Khác cảm thấy y đang căng thẳng, nói mấy câu này có lẽ cũng chỉ muốn phân tán tâm tình căng thẳng của mình, nhưng tình cảnh hiện giờ như vậy, có lẽ nói chuyện cũng phí sức.
Lúc Trình Khác đang có hơi lo lắng, Trần Khánh thở hổn hển từ phía sau chạy tới: “Tao tới rồi, tao tới rồi Tam ca tao tới…”
“Xếp hàng đi.” Giang Dư Đoạt nói đơn giản một câu, nhường lại vị trí.
“Hai người sang ngồi bên khám cấp cứu đi,” Trần Khánh nói, “Chỗ này người đến người đi lại đụng vào tiếp.”
Người khám cấp cứu cũng rất đông, Trình Khác cùng Giang Dư Đoạt đứng cạnh tường hành lang bên ngoài phòng cấp cứu.
Giang Dư Đoạt một tay đỡ cánh tay hắn, hai mắt liên tục nhìn chằm chằm vào bác sĩ và y tá đang bận rộn bên trong phòng cấp cứu, mấy phút trước vừa có một người trên đùi bê bết máu bị đẩy vào.
“Giang Dư Đoạt.” Trình Khác gọi y.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt quay đầu lại, “Làm sao? Anh sợ máu à?”
“…Không sợ.” Trình Khác nhìn y, “Cậu…không sao chứ?”
“Không sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi chỉ là không thích kiểu…hoàn cảnh…ở bệnh viện.”
“Tôi cũng không thích… đều là bệnh tật, bị thương.” Trình Khác cười, “Rất nhanh là xong rồi, hay là cậu vào xe chờ đi?”
“Không.” Giang Dư Đoạt lắc đầu, “Tôi ở đây.”
Trình Khác không khuyên bảo nữa, thái độ Giang Dư Đoạt rất kiên quyết, có lẽ vì quan tâm đến vết thương của hắn, có lẽ vì câu bệnh tâm thần kia của Trình Dịch.
Nghĩ đến đây, Trình Khác lập tức cảm thấy trong lòng vẫn còn một cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt.
Ánh mắt khiếp sợ mà lại mờ mịt, luống cuống lúc đó của Giang Dư Đoạt, vẫn lắc qua lại trong đầu hắn, giờ nhớ lại cứ như thể có một dây xích đung đưa trong đầu.
Có điều cho tới bây giờ, Trình Khác mới chú ý đến câu nói kia của Trình Dịch.
Giang Dư Đoạt là từ bệnh viện tâm thần trốn ra sao?
Bệnh viện tâm thần?
Hắn chẳng có cách nào phán đoán được thật giả.
Cho tới bây giờ, thật giả cũng không phải là cái gì đó rõ ràng.
Giang Dư Đoạt có vấn đề về tinh thần, chuyện này có thể chắc chắn, Trình Dịch kể cả muốn kích thích hắn, cũng sẽ không tự nhiên nghĩ ra lý do như thế, hẳn là điều tra được gì đó.
Trình Khác nghĩ tới “La tỷ” Giang Dư Đoạt từng nói, trước đây hắn cũng không nghĩ đến việc lập tức tìm đến vị bác sĩ tâm lý này, hiện giờ Giang Dư Đoạt bị Trình Dịch tàn nhẫn vạch trần, trước mặt tất cả những người y muốn che dấu.
Trước mặt Trình Khác, trước mặt Trần Khánh, trước mặt anh em của y…
Hắn hiện giờ cần biết, đối mặt với thay đổi như vậy, Giang Dư Đoạt sẽ như thế nào, liền nên làm gì.
“Tam ca,” Trần Khánh cầm số đi tới, “Tao vừa hỏi rồi, bác sĩ xử lý xong người kia là đến Tích gia.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
Trần Khánh nhìn y chằm chằm một lúc, có lẽ là để xác định xem Tam ca bình thường tránh bệnh viện không kịp, hiện giờ tâm trạng có bình thường hay không.
Cảm thấy Giang Dư Đoạt không làm sao, Trần Khánh liền quay đầu nhìn Trình Khác: “Tôi phát hiện anh giấu cũng kỹ đó.”
“Cái gì?” Trình Khác ngẩn người.
“Thằng em anh còn nhượng cho anh một cái cửa hàng à?” Trần Khánh hỏi, “Trước giờ không thấy anh nhắc tới, tôi bảo làm sao anh một chút cũng không để ý chuyện tiền bạc… Anh đã thành thế này, chúng tôi còn có thể tính kế với anh à? Có một cái cửa hàng cũng không nói! Tam ca! Mày nói có đúng không!”
Giang Dư Đoạt không nói gì, ánh mắt có hơi vô định.
Trước mặt Trần Khánh, Trình Khác khó làm ra hành động gì quá thân mật, tỷ như ôm Giang Dư Đoạt một cái, xoa đầu một cái, làm cho Giang Dư Đoạt hắn biết rõ ràng đang hơi sốt sắng có thể thả lỏng một chút.
Hiện giờ hắn chỉ có thể cắn răng nhịn đau, lấy ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lên trên tay Giang Dư Đoạt đang đỡ cánh tay hắn.
Giang Dư Đoạt sau mấy giây mới quay đầu liếc nhìn hắn, khóe miệng kéo ra một nụ cười.
Trần Khánh vẫn đang há miệng chờ hắn trả lời, Trình Khác chỉ cười nói: “Cái cửa hàng kia… thật ra cũng không phải của tôi.”
“Hả?” Trần Khánh nhìn hắn.
Giang Dư Đoạt cũng nghiêng đầu: “Vậy là của ai?”
“Quỷ tha ma bắt biết được là của ai.” Trình Khác nhíu mày, “Mấy người bạn trước kia của tôi đều biết nó nhượng cái cửa hàng kia cho tôi, chỉ có tôi là không biết.”
“Tôi đệch? Làm ăn kiểu đếch gì thế?” Trần Khánh ngẩn người, đến nửa buổi mới thốt được một câu.
“Có điều nếu ai cũng biết cửa hàng kia là của tôi,” Trình Khác nói, “Vậy thì là của tôi.”
Trần Khánh sửng sốt một lúc: “Tôi con mẹ nó coi thường anh rồi Tích gia.”
“Nếu anh ta không cho anh bán thì sao.” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Sẽ không,” Trình Khác nói, “Nó cùng lắm là không mua, cũng không để mấy người bạn kia tiếp nhận.”
“Không bán cũng được, “ Trần Khánh nói, “Nếu như vậy, thì tự mình làm.”
Trình Khác nhìn Trần Khánh một cái, không nói gì.
Lúc hắn nói ra muốn bán cửa hàng, cũng không ngẫm nghĩ gì, chỉ muốn trút giận, nếu như cái cửa hàng kia không đáng kể, đối với Trình Dịch mà nói, là không lấy ra được, vậy khẳng định là một cửa hàng không nhỏ, cho dù cưỡng ép bán cho Trình Dịch hay bán cho người khác, cũng có thể làm Trình Dịch khó chịu một phen.
Hiện giờ Trần Khánh nói như thế, hắn nhìn Giang Dư Đoạt một lúc, đột nhiên cảm thấy cũng không phải là không thể.
Bệnh nhân khám cấp cứu trước đó đã được xử lý xong, y tá liền gọi Trình Khác vào.
Vết thương này làm bác sĩ nhíu mày: “Nhìn anh nhã nhặn như vậy, sao lại làm ra thế này, cái cổ tay này của anh vừa mới cố định được mấy ngày? Mà còn làm thành như thế! Không muốn khỏi à!”
Trình Khác có hơi ngượng ngùng, cười không ra tiếng.
“Chuyện đột ngột, là lưu manh ra tay trước!” Trần Khánh ở bên cạnh nói.
Bác sĩ nhìn gã không nói gì.
“Mày đi ra ngoài chờ.” Giang Dư Đoạt nói.
Trần Khánh chậc một tiếng, quay người ra hành lang.
Vết thương lần trước xử lý thế nào, bị thương thành ra sao, Trình Khác đều rõ ràng, lần này hắn không quá chú ý, từ lúc chụp phim kiểm tra rồi đến lúc cố định, bác sĩ nói gì hắn cũng không chú ý nghe, lực chú ý đều đặt trên người Giang Dư Đoạt.
Lúc bắt đầu Giang Dư Đoạt vẫn còn cùng bên cạnh, sau đó liền ngồi trên ghế ngoài hành lang, cùi chỏ chống lên đầu gối, hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, mãi cho tới lúc vết thương của hắn xử lý xong, tư thế vẫn chưa từng thay đổi.
“Đừng để cái tay này lại bị thương nữa, nếu lại để gãy xương hở nữa là phải phẫu thuật,” Bác sĩ nhắc lại, “Về nghỉ ngơi chăm sóc tử tế.”
“Cảm ơn.” Trình Khác gật đầu, “Tôi sẽ để ý.”
Từ phòng đi ra, hắn bước nhanh tới trước mặt Giang Dư Đoạt đang còn mờ mịt, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên đầu y hai lần: “Tam ca.”
“Ừm!” Giang Dư Đoạt bỗng nhiên ngẩng đầu, như thể vừa tỉnh ngủ, sửng sốt một giây liền nhảy từ ghế lên, nói to một tiếng, “Làm xong chưa!”
“Xong rồi,” Trình Khác bị y làm sợ hết hồn, người xung quanh đều nhìn lại, hắn nói nhỏ, “Chúng ta đi được rồi.”
Đi ra cửa bệnh viện, đi vào bãi đậu xe, Giang Dư Đoạt liền hỏi một câu: “Sao lần này lại băng hết cả bàn tay rồi? Lần trước không phải chỉ cố định đến ngón tay cái thôi à?”
“Không biết, có lẽ là bị thương nặng hơn lần trước.” Trình Khác nhìn thạch cao trên tay, cảm giác đồ sộ hơn lần trước không ít.
“Ăn gì đó đã hay là về luôn?” Trần Khánh mở cửa xe.
“Về luôn đi,” Giang Dư Đoạt nói, suy nghĩ một lúc liền nói thêm, “Về chỗ tao.”
“Được.” Trần Khánh lên xe,
Trình Khác nhỏ giọng hỏi: “Tôi ở chỗ cậu à?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Tôi hôm nay có việc phải làm ở nhà, anh ở nhà một mình ngay cả quần áo cũng không cởi được, nên ở chỗ tôi đi.”
“À.” Trình Khác đáp một tiếng.
Trần Khánh lái xe trở về, một đường đều không nói câu nào, có lẽ là cả một ngày dằn vặt, cho dù nói linh tinh gì giờ cũng thấy mệt.
Thế nhưng cách nhà Giang Dư Đoạt còn có một cái giao lộ, lúc dừng xe đợi đèn đỏ, Trần Khánh đột nhiên đập lấy vô lăng quát một tiếng: “Tao đệt!”
“Làm sao?” Giang Dư Đoạt lập tức hỏi,
“Tao đột nhiên mới nhớ ra một chuyện, tao đệt nó chứ! Tao giờ mới hiểu ra!” Trần Khánh chậm rãi quay đầu lại, một mặt khó tin cùng khiếp sợ.
Trình Khác vừa nhìn gã đã hiểu, sau cái câu “bạn trai” kia của Trình Dịch, Trần Khánh muộn mấy tiếng mới hiểu ra được.
“Hôm nay, thằng em anh bảo Tam ca là bạn trai anh đúng không?” Trần Khánh quả nhiên hỏi câu này.
Giang Dư Đoạt vốn đã ngồi thẳng lại, vừa nghe thấy câu này của gã, lập tức dựa lại vào ghế, mặt lạnh lùng không hề đáp lại gì.
Trình Khác cũng không nói gì, hắn không biết thái độ của Trần Khánh đối với chuyện này, không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi đệt!” Trần Khánh lại lặp lại lần nữa, “Tôi…”
“Nhìn đèn đi.” Giang Dư Đoạt ngắt lời gã.
Trần Khánh quay đầu lại nhìn, đèn chuyển xanh, gã tiếp tục lái xe, sau mấy giây lại quát: “Tao đệt!”
Giang Dư Đoạt từ ghế ngồi nhảy lên đập một cái lên gáy gã: “Nín, muốn đệt ai thì đệt đi, mẹ nó, còn ngồi đây nói nhăng nói cuội không để bố mày yên.”
Trần Khánh ngậm miệng, xe dừng trước cửa nhà Giang Dư Đoạt, gã như thể tỉnh ngủ, kinh sợ lấy điện thoại ra: “Mẹ nó, tao phải gọi cho hai đứa Đại Bân! Ai mẹ nó dám ra bên ngoài phun lông chim gì, tao cho một trận!”
“Hai đứa nó sẽ không nói.” Giang Dư Đoạt mở cửa xe đi xuống, kéo Trình Khác đi.
“Vậy cũng phải cảnh cáo một chút, ngộ nhỡ thì sao,” Trần Khánh nói, “Chuyện như thế mà truyền đi, nhiều nhất là hai ngày sẽ có phiền phức tới cửa.”
“Phiền phức gì?” Trình Khác hỏi.
“Biến thái chứ còn gì!” Trần Khánh nhìn hắn, “Chuyện như vậy đặt trong mắt mấy đứa ngu ngốc là mẹ nó… Trình Khác, anh nói, chuyện này có phải do anh dẫn không?”
“Tôi dẫn cái gì?” Trình Khác sửng sốt.
“Dẫn Tam ca chơi cái thứ thời thượng này,” Trần Khánh nhíu mày, “Chỉ có mấy đại thiếu gia nhà có tiền như anh…”
“Mày có về đi không? Đứng gác ở đây à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Có thời gian tao tìm mày nói rõ ràng,” Trần Khánh trước khi lái xe đi còn nhìn Trình Khác, “Con mẹ nó, anh đúng… trâu chó.”
Vào nhà nghe thấy tiếng Trần Khánh lái xe đi, Trình Khác ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhìn Giang Dư Đoạt đang trầm mặc bận rộn.
Dọn dẹp đồ đạc bị Miu làm loạn cho ngăn nắp lại, sau đó cho Miu ăn, thay cát mèo, cuối cùng rót một cốc nước nóng, để trước mắt hắn, cuối cùng mới ngồi xuống.
“Trần Khánh có phải là giận rồi?” Trình Khác hỏi, hắn cảm thấy Trần Khánh hẳn là giận, có điều giận dữ này của Trần Khánh cũng không rõ ràng lắm.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt châm điếu thuốc, “Anh nhìn ra rồi?”
“Cũng gần như,” Trình Khác thở dài, “Giận đến mức gọi đúng tên tôi rồi.”
Giang Dư Đoạt cười cười.
“Cậu có để ý không?” Trình Khác hỏi, “Nếu như để ý, chuyện này tôi có thể tìm lý do gì đó nói dối…”
“…Nói dối cái gì, không cần.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nhìn y, mà Giang Dư Đoạt vẫn luôn không nhìn lại hắn, đợi một lúc Trình Khác mới duỗi tay: “Cho tôi điếu thuốc.”
Giang Dư Đoạt đem điếu thuốc mình đang ngậm bỏ vào tay hắn.
“Trước mặt mấy người bạn tôi thì không sao,” Trình Khác rít một hơi, “Ở trước mặt bọn Trần Khánh… đều là anh em cậu, chuyện này nếu như…”
“Thật ra lúc… em trai anh.. nói câu kia,” Giang Dư Đoạt nghiêng đầu, nhìn hắn, “Tôi đột nhiên cảm thấy… rất tốt.”
“Hả.” Trình Khác cũng nhìn y.
“Rất đặc biệt,” Giang Dư Đoạt nghĩ nghĩ, “Có rất nhiều người, có người nhà, có bạn bè, có bạn học, có đồng nghiệp, có khách hàng, người thuê… rất nhiều, mỗi một loại xưng hô, đều là rất nhiều người.”
Trình Khác không nói gì.
“Bạn trai chỉ có một thôi, đúng không?” Giang Dư Đoạt nói, “Ít nhất ở một giai đoạn nào đó, Giang Dư Đoạt là bạn trai Trình Khác, chính là chỉ mình Giang Dư Đoạt, chỉ có một người, phải không?”
“Đúng.” Trình Khác nói.
“Rất tốt.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác im lặng rất lâu, hút xong một điếu thuốc, hắn dí đầu thuốc xuống gạt tàn, “Giang Dư Đoạt.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp lời.
“Cậu nếu muốn một thân phận chỉ có một mình cậu, “ Trình Khác nói, “Cậu vĩnh viễn là bạn tốt nhất của tôi, chỉ có một người là cậu, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, không nhất định phải là bạn trai.”
“Có ý gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Danh xưng bạn trai này, không phải cứ tùy tiện chụp lên đầu như vậy,” Trình Khác nói, “Tôi thích cậu, cậu cũng phải thích tôi, mới có thể là bạn trai.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Tôi rất thích cậu, nhưng tôi cũng không muốn một người bạn trai chỉ tồn tại trên xưng hô, cũng không công bằng với cậu,” Trình Khác nói, “Hiểu ý tôi không?”
“Anh thích tôi không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Thích.” Trình Khác nói.
“Tôi… nếu như tôi… bọn họ đều nói tôi…” Giang Dư Đoạt cắn môi một cái, do dự hồi lâu, rồi chỉ vào đầu mình, giọng rất nhẹ, còn hơi run rẩy, “Anh vẫn thích tôi chứ?”