• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu cười ai đó?” Phong Tân trút giận lên Tô Vũ Thần, nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu có xu hướng càng ngày càng to, mới ý thức lời nói của mình không thích hợp, liền xì một tiếng khinh miệt nói: “Không đúng, cậu cười cái gì?”
Hai câu này có chỗ nào khác nhau sao? Tô Vũ Thần sờ sờ cằm, cậu đến sớm hơn Phong Tân một chút, lúc này thợ trang điểm đã hài lòng dừng tay lại, lấy điện thoại di động ra vui vẻ chụp hình ‘tách tách’.
Hành động này Tô Vũ Thần đã quá quen rồi, cũng hoàn toàn không quan tâm tiếp tục nói chuyện với Phong Tân.
“Cười cậu đó, tôi thấy cậu nên soi gương trước đi rồi hẳn nói.” Tô Vũ Thần vừa nói vừa lấy ngón tay chỉ chỉ cái gương sáng loáng trước mặt.
Phong Tân quay đầu lại, nháy mắt một cái liền hét lên, che mặt chạy về phía nhà vệ sinh.
Người nào lớn lên càng đẹp thì lại càng để ý khuôn mặt của mình, dù là một chút khuyết điểm cũng không chịu được, đừng nói chi là Phong Tân trước nay vẫn luôn tự cao tự đại.
Người đại diễn vẫn luôn đi theo bên cạnh Phong Tân không nhịn được chán ghét trừng mắt liếc Tô Vũ Thầnmột cái, sau đó liền vội vàng đuổi theo, tiểu thiếu gia nhà hắn chịu kích thích bực này không biết lại làm ra chuyện gì đây.
Tô Vũ Thần vẻ mặt vô tội nhún vai, cậu chỉ có lòng tốt thôi mà.
Xoay người để Hoa Văn giúp cậu kéo trường bào phía sau lên, Tô Vũ Thần cất bước đi về phía trường quay. Hiếm khi có cơ hội học tập tốt như vậy, Tô Vũ Thần cũng không muốn bỏ qua.
Yên lặng tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh đạo diễn, đạo diễn đang nghiêm túc quay phim thấy cậu bước đến cũng không làm gì, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm màn hình trước mặt.
Lúc này đang quay phân cảnh Hiền Vương đấu trí với thái hậu, Hiền Vương bị thái hậu triệu vào cung chất vấn, mà hắn ta có thể bình an ra khỏi kinh thành để tụ họp với quân đội hay không cũng là do lần này.
Lời thoại phân đoạn này không nhiều lắm nên thoạt nhìn tưởng như rất đơn giản, nhưng cẩn thận suy ngẫm thì không phải như vậy.
Chính là vì ít lời thoại nên lại càng thử thách khả năng diễn xuất của diễn viên hơn, bầu không khí căng thẳng chỉ có thể biểu đạt thông qua từng hành động cử chỉ của diễn viên, yêu cầu biến hóa nét mặt và cử chỉ trong lúc đó lại càng cao, hơn nữa còn không được để người xem cảm thấy buồn chán vô vị.
Tuy rằng Tô Vũ Thần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ Trầm Trạch Lâm nói mỗi một lời thoại quay mỗi một thước phim, thậm chí ngay cả bộ phim này kiếp trước cậu cũng đã xem rồi, nhưng lúc đó hoàn toàn khác với cảm giác xem tận nơi, càng tiếp xúc gần gũi mới càng cảm nhận được mị lực của nam thần.
Từng cái giơ tay nhấc chân đều là diễn, dù cho cảnh vật xung quanh không hề tráng lệ như đoạn cuối phim, nhưng chỉ nhìn diễn viên cũng có thể khiến cho người ta chìm đắm vào.
“Cut!” Tiếng hét của đạo diễn khiến mọi người giật mình tỉnh lại, một luồng gió từ sau thổi tới, Tô Vũ Thần theo phản xạ có điều kiện khom lưng, kịch bản bị cuộn lại liền đập lên vai đạo diễn Vu.
Cho dù là ai đang nghiêm túc làm việc mà bị quấy rầy như vậy đều không vui, nhưng thấy người nọ là Phong Tân, cho nên đạo diễn Vưu mới hòa hoãn sắc mặt thấp giọng nói: “Có việc gì?”
“Chuyện này, chuyện này, thật ra tôi muốn hỏi xem lúc nào đến lượt tôi quay…” Phong Tân có chút lúng túng, vốn dĩ cậu ta muốn ném vào người Tô Vũ Thần, ai ngờ cậu lại nhạy bén như vậy.
Đạo diễn Vưu vừa liếc mắt nhìn cậu ta một cái liền biết tên nhóc này nói dối, lại thấy Tô Vũ Thần đang ngồi bên cạnh liền đoán được sơ sơ, “Đừng nóng vội, lát nữa sẽ đến lượt cậu. Không phải cậu vẫn luôn hâm mộ mấy cao thủ võ công cao cường bay qua bay lại trên màn hình sao? Hôm nay sẽ để cậu chơi một phen thỏa thích.”
“Thật không?” Bạn nhỏ Phong Tân ngây thơ cho rằng đạo diễn thật sự có lòng tốt, căn bản không chú ý tới ý xấu trong giọng nói ông ta.
Đạo diễn Vưu cười híp mắt gật gật đầu, mấy diễn viên vừa lúc chạy sang xem hiệu quả quay chụp cũng cười đầy hàm ý. Không ai lại thích mấy người mắc bệnh phản nghịch, đặc biệt là người này còn không được đắc tội, nhưng nhìn cậu ta mắc bẫy như vậy cũng thật thú vị.
Tô Vũ Thần nhìn thấy nhưng tất nhiên là không thèm nhắc nhở cậu ta, ở bên cạnh xem kịch vui là được rồi.
Nhưng đợi đến khi đạo diễn cũng bảo cậu lại mang dây cáp bảo hộ, Tô Vũ Thần cả người không ổn, chỉ cảm thấy ông trời đang trêu đùa cậu!
Liên quan gì đến cậu chứ? Cậu cũng không muốn cùng tên này làm trò vui cho người khác xem đâu.
Thế nhưng ở trường quay thì đạo diễn là lớn nhất, huống hồ trong kịch bản cũng thật sự có thêm một phân đoạn như vậy, Tô Vũ Thần đành phải chấp nhận số mệnh mang dây cáp bảo hộ vào.
Quay trên dây cáp luôn là chuyện mà nhóm diễn viên không thích nhất, bởi vì không chỉ nút treo trên người rất đau, mà vị trí của nó còn rất xấu hổ.
Phong Tân hưng phấn vừa để mặc công nhân viên giúp cậu ta buộc chặt vừa không quên uy hiếp Tô Vũ Thần: “Tôi sẽ bảo anh trai phong sát cậu!”
Tô Vũ Thần cũng không thèm để ý cậu ta, muốn phong thì phong đi, để xem họ Phong của mi có thật sự phong sát được ta không.
Sau khi buộc xong liền thử nghiệm một chút, thấy hai người đều không có chuyện gì, thư ký trường quay liền dập clapper board, Tô Vũ Thần giơ kiếm về phía trước vẻ mặt khí phách bay qua.
Cảm thấy cảm giác “bay” trên không trung không tốt đẹp như trong tưởng tượng, Phong Tân trong lúc nóng nảy liền hoảng hốt cản lại. Nào ngờ càng hoảng sợ thì lại càng dễ mắc lỗi hơn, thân thể vốn dĩ đang đứng thẳng lại bị cậu ta đảo người trong lúc bất chợt, ngay sau đó chính là phen ma âm xuyên tai.
Lúc này Tô Vũ Thần đã đến gần cậu ta, mắt thấy cậu ta vung loạn hai tay liền dứt khoát không chút khách khí một cước đạp vào người cậu ta, dùng kiếm đạo cụ vỗ lên cánh tay đang vung loạn đó, sau đó liền ôm cả người vào lồng ngực, ra hiệu nhân viên công tác ở bên cạnh kéo hai người xuống.
Lực kéo xuống đột ngột khiến thân thể Tô Vũ Thần tê rần, xong rồi, nhất định đã rách da.
Có điều dù hai người đang trong tình trạng khổ sở, nhưng cả đám hủ phía dưới lại nhìn đến nỗi mắt đầy tim hồng, không thèm để ý yêu cầu nghiêm ngặt của đạo diễn Vưu mà lấy điện thoại di động ra chụp hình, cảnh đẹp như vậy mà không chụp thì chính là tội lỗi lớn nhất.
Anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, ngạo kiều thụ biệt nữu công gì đó cũng thật đáng yêu mà.
Đặc biệt là khuôn mặt hai người đều đẹp như vậy, trường bào lộng lẫy như vậy, tạo dáng xoay tròn từ trên không xuống hoàn mĩ như vậy, hiệu ứng cánh hoa tung bay như vậy thì làm sao chịu nổi đây?
Hu hu hu ~
Một chị gái bên cạnh tốt bụng lấy ra một bao khăn giấy chia cho mọi người.
“Mau mau mau, mau chóng lau hết nước miếng của mấy người đi, con gái gì mà không biết chú ý hình tượng chút nào cả.”
Đạo diễn Vưu hô cut rồi che miệng nhìn, hiếm khi không lên tiếng ngăn cản, lúc này trong lòng ông ta đang suy nghĩ, ủa? Tấm ảnh kiệt tác vĩ đại nói về thù nước hận nhà của ông ta từ khi nào lại trở nên thuần khiết như vậy chứ?
Tô Vũ Thần ở bên kia lúc nãy chơi trò cool ngầu trên không trung, nhưng vừa mới chạm xuống đất thì hai chân liền nhũn ra, còn chưa kịp thả Phong Tân trong ngực xuống thì đã bị cậu ta đè lên.
Tô Vũ Thần cảm thấy có thể chân cậu bị chuột rút rồi, liền vươn tay định đẩy Phong Tân người ra, theo lý thuyết thì tên này không thể nào yên lặng như vậy chứ?
Thế nhưng cậu còn chưa kịp ra tay thì tên kia đã bị một người đàn ông tây trang giày da ôm vào lòng, ngay sau đó Tô Vũ Thần cũng bị ôm lên.
Mùi hương quen thuộc khiến cậu vô thức vươn tay ra ôm cổ người kia, vừa ngẩng đầu lên liền trưng ra khuôn mặt đầy ý cười.
“Sao lại tới đây?”
Tần Hoán Sâm nhìn người yêu mặc quần áo cổ trang trong ngực, lúc này trong đôi mắt xinh đẹp kia đều là bóng dáng anh, nỗi bực tức khi nhìn thấy cậu và người khác ôm nhau lúc nãy cũng vơi đi không ít.
“Tối qua em nói nhớ anh.” Tần Hoán Sâm cố sức hạ thấp giọng, khiến những người xung quanh không thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Tô Vũ Thần bĩu môi, xí, đại muộn tao, anh cho rằng anh nói như vậy thì em không biết anh tới đây là vì nhớ em sao? Nghĩ nhu vậy, nụ cười trên khóe môi cậu càng ngày càng rộng hơn.
Ngay lúc bầu không khí đang vui vẻ thì một giọng nói sát phong cảnh từ bên cạnh truyền đến.
“Anh! Em muốn cậu ấy!” Phong Tân chỉ vào Tô Vũ Thần vẻ mặt nhất quyết.
Vẻ mặt gió xuân dịu dàng của Tần Hoán Sâm lập tức biến thành gió lạnh thấu xương.
Tô Vũ Thần đúng lúc giải thích: “Cậu ta nói muốn phong sát em.”
Gió lạnh thấu xương biến thành gió lạnh ngày thu.
“Không phải!” Phong Tân nhanh chóng lắc đầu với anh trai cậu ta, “Ý em là muốn quy tắc ngầm cậu ấy!”
Gió lạnh ngày thu thoáng chốc biến thành bão tuyết mùa đông, những người trong phạm vi mười mét đều không khỏi run lên.
“Phong Hải!” Tần Hoán Sâm chuyển mắt về phía Phong Hải đang ôm Phong Tân trong lòng, âm trầm nở nụ cười, “Phong gia của cậu muốn tuyên chiến với tôi sao?”
Phong Hải thuần thục lấy ra một cây kẹo que nhét vào miệng đứa em trai suốt ngày không ngừng gây chuyện của mình, sau đó liền nhét người vào trong ngực không cho câu ta phá hoại thế giới.
“Hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi, tất cả đều là hiểu lầm, trở về nhà tôi sẽ cẩn thận dạy dỗ nó.”
Tần Hoán Sâm lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần không hiểu tại sao lại nhìn ra ý tứ muốn được khen ngợi từ vẻ mặt vạn năm không đổi của anh, liền thuần thục trưng ra dáng vẻ sùng bái, cười cực kỳ si mê bật ngón cái với Tần Hoán Sâm, nhỏ giọng nói một câu: “Thật đẹp trai!”
Nhân vật chính trong mấy bộ tổng tài văn lúc này chắc là bày ra vẻ mặt như vậy không sai đâu, là một diễn viên chuyên nghiệp thì phải có tố chất chuyên nghiệp mới được.
Khụ, Tần Hoán Sâm không nhịn được ho khan một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nhưng khóe miệng hơi cong lên cũng đã để lộ tâm trạng vui vẻ của anh rồi.
Đám người chung quanh lập tức được giải phóng khỏi tình cảnh ác liệt, ánh mặt trời thật là đáng yêu mà.
Ai ôi, chơi trò ân ái gì đó quả thật đã chơi đến một tầm cao mới rồi, chói mù đôi mắt chó hợp kim của chúng tôi!
“Thật ra anh không phải có ý đó.” Tần Hoán Sâm ra sức ngăn cản khóe miệng đang không ngừng cong lên, nghiêm túc giải thích.
“Ừm ừm.” Tô Vũ Thần gật đầu, “Em hiểu mà.”
Em hiểu, không phải anh xem nhiều tổng tài văn quá mà nghiện cảm giác khốc suất cuồng bá duệ sao? Em hiểu anh, em thỏa mãn ý nguyện của anh.
Ánh mắt Tần Hoán Sâm nhìn Tô Vũ Thần càng thêm dịu dàng, bảo bối quả nhiên là tốt nhất.
“Cái này, chân em bị chuột rút rồi.”Tuy rằng không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ không biết đã chạy tới nơi nào của Boss đại nhân nhà mình, nhưng chân của cậu còn khó chịu hơn, chỗ bị rách da cũng nóng rát rất đau, cần phải nhanh chóng xử lý mới được.
“Ở đâu ở đâu?” Hình tượng đại Boss vạn năm không đổi của Tần Hoán Sâm lập tức tan vỡ, vươn tay thăm dò sờ loạn trên người Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần đỏ bừng mặt, sao cậu lại quên tên này thích nhất là làm mấy chuyện gì đó ở nơi đông người chứ?
Vừa lúc cái cà vạt anh đang thắt kế bên tay cậu, Tô Vũ Thần liền ra sức kéo một cái, “Về nhà làm tiếp.”
Tần Hoán Sâm sững sốt một lát, sau đó mới lộ ra vẻ mặt đột nhiên tỉnh ngộ, liền giao hết mấy chuyện còn lại cho Hoa Văn và nhóm vệ sĩ xử lý, vội vã mang người về khách sạn Tô Vũ Thần đang ở.
Mấy người còn lại quay sang nhìn nhau, có chút kỳ lạ Tần tổng cao lãnh sao lại lộ ra vẻ mặt háo sắc như vậy chứ?
Chỉ có cả đám hủ trao cho nhau những nụ cười không có ý tốt, kéo cà vạt bảo về nhà gì gì đó, đừng ám chỉ rõ ràng như vậy có được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK