“Mấy tên yêu quái kia nói chuyện mọi người có thể hiểu à?” Tô Vũ Thần hất hất cằm ý chí mấy tên vừa nhìn đã biết không phải là người tốt kia.
“Bọn họ đang hỏi anh là ai.” Một em gái đáng yêu vẻ mặt đầy khinh bỉ trả lời, “Sau đó hình như là bảo tại sao chúng ta không qua đó quỳ xuống.”
Tô Vũ Thần không nhịn được khẽ cười một cái, cô bé này nói chuyện thật hài hước, “Em tên gì? Anh follow em nha.”
“Em em em tên là Tống Diệu.” Vẻ xem thường trên mặt cô nàng nhanh chóng biến thành vui mừng, cô nàng chính là fan CP trung thành đó, tất nhiên hai chữ in hoa phía sau vẫn không nên cho tiểu Tô Tô biết thì tốt hơn.
Tô Vũ Thần lập tức lấy điện thoại ra đăng nhập Uwewe, tìm được Tống Diệu liền nhấn nút follow, thuận tiện forward bài post mới nhất của cô nàng, kèm theo dòng — Em gái xinh đẹp hát hay này chính là fan của tôi đó, mọi người chiếu cố nhiều hơn nha 【 thỏ con 】
Cô nàng mừng đến mức không thể khép miệng được, còn mấy người khác đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô. Tuy rằng ước ao nhưng cũng có chút hối hận, nếu sớm biết Tô Vũ Thần dễ nói chuyện như vậy đã thu hút sự chú ý của cậu trước rồi, nói không chừng còn có cơ hội follow lẫn nhau nữa đó, đây chính là cơ hội còn tốt hơn so với liều mạng quay quảng cáo nữa.
Cô nàng Tống Diệu này cũng follow không ít nha, Tô Vũ Thần tùy tiện lướt trang cá nhân của cô nàng một chút, không lâu sau vẻ mặt có chút cứng đờ.
Trời ạ, cô này chính xác trăm phần trăm là fan không sai, có vài bài forward đều liên quan tới cậu. Nhưng mà, vì cái lông gì mà lần nào cũng nhắc đến Tần Hoán Sâm chứ!
Trong lòng Tô Vũ Thần đang gào thét, fan Tô gia không hiểu sao cậu lại thân thiết mới một nữ minh tinh như vậy cũng bắt đầu hiếu kỳ, không lâu sau liền biết cô ca sĩ Tống Diệu này chính là fan trung thành của CP Tần Tô, trong mấy phút ngắn ngủi lượng người follow đã lên đến mười vạn.
Trong đó bao gồm cả một vị Boss thích giả vờ lạnh lùng đang trên xe đi đến nơi nào đó, khóe miệng căng cứng không nhịn được hơi nhếch lên, ngón tay nhấn chọn cái Uwewe mình thích nhất — Trên đầu Tô Vũ Thần mọc ra hai cái tai nho nhỏ, dáng vẻ từ ngơ ngác chuyển thành ngạc nhiên rồi vui mừng đâm đầu vào lòng ngực Tần Hoán Sâm, nhanh chóng share về trang của mình, một hành động tùy ý này lại khiến cho Tống Diệu có thêm không ít fan.
Đúng lúc này, thiên hậu Eve đi vào dưới sự vây quanh của mười mấy người, đang tháo kính râm xuống, nhóm nhạc thần tượng kia mới vài phút trước còn vểnh mũi lên trời lập tức bày ra dáng vẻ tôn trọng, rất lễ phép đi tới trước mặt cô cùng nhau khom người chào hỏi.
Eve vẻ mặt mất tự nhiên gật đầu, mấy người kia còn không hề biết được mà cứ huyên thuyên mãi, phiên dịch bên cạnh vội vàng giúp họ phiên dịch thành tiếng Trung.
Eve ừm ừ cho có lệ, ánh mắt bắt đầu liếc nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy Tô Vũ Thần rõ ràng ánh mắt sáng lên, miệng hơi cười bước tới.
“Tiểu Thần Thần cũng tới nữa à.”
Người xưa có không đánh người đang cười, mặc dù Tô Vũ Thần có chút không rành về showbic, nhưng vẫn là tiếp nhận sự nhiệt tình thân, người ta có nghệ danh phong cách Tây ngay cả cử chỉ cũng Tây luôn.
“Chị Eve còn đẹp hơn trong ảnh nữa.” Tô Vũ Thần mang nụ cười hoàn mỹ trên mặt dịu dàng nói.
“Tôi và Tịch Bích là chị em.” Eve cười híp mắt bổ sung một câu, quả nhiên thấy nụ cười trên mặt Tô Vũ Thần chân thật hơn không ít.
“Cô ấy không phải đã hỏi cậu có thời gian quay một cái MV hay sao? Cái MV đó nằm trong album mới của tôi.”
“Ồ!” Tô Vũ Thần đột nhiên hiểu ra, Tịch Bích nói bạn tốt của cô ấy cần một diễn viên quay MV, có điều khi đó cậu phải quay <Thiên cơ phiến>, đành phải từ chối.
Bên này bọn họ nói chuyện đến vui vẻ, bên kia mấy người trong nhóm nhạc thần tượng đã đen mặt, tuy rằng cách biệt ngôn ngữ, nhưng vẻ mặt và ánh mắt kia vừa liếc mắt đã thấy rõ sự chênh lệch.
Ỷ vào bọn họ không hiểu ngôn ngữ, mấy người kia liền bắt đầu trút hết bất mãn trong lòng.
Nữ phiên dịch nghe đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mấy người này cứ tưởng rằng người Trung Quốc ngờ ngệch, cho rằng tùy tiện đến đây một chút thì được bợ đỡ lại còn có cơ hồi ôm được một đống tiền, căn bản không xem người trong giới showbic Trung Quốc ra gì cả.
Tống Diệu tức giận đến đỏ mặt, ken két nghiến răng.
“Sao vậy?” Lần đầu tiên gặp một minh tinh lại là fan của mình, Tô Vũ Thần không khỏi dịu dàng hỏi.
“Bọn họ đang mắng chúng ta và các fan bên người.” Tống Diệu tức đến nỗi không chịu được, đã sớm nghe danh người Hàn Quốc kiêu ngạo không biết xấu hổ, hôm nay cũng xem như đã được thấy tận mặt.
“Cái nước ‘cây gậy’ này lúc nào cũng như vậy.” Eve đáp lại một câu, “Ai bảo minh tinh Trung Quốc chúng ta không thích tranh giành chứ.”
“Đừng tức giận, đợi lát nữa anh sẽ dạy dỗ bọn họ một chút.” Tô Vũ Thần ánh mắt đầy vẻ vui đùa nhìn mấy tên đang vểnh mũi lên trời kia, phất tay gọi vệ sĩ tới, nhẹ giọng rỉ tai vài câu.
“Cậu muốn làm gì?” Eve vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Tô Vũ Thần.
“Phật viết: Không thể nói… không thể nói.” Tô Vũ Thần khoát tay áo một cái, bọn họ chờ lát nữa xem kịch vui là được.
“Anh Thần, tiết mục kế tiếp đến lượt anh, mời anh theo em qua sân khấu bên cạnh.” Một nhân viên công tác vội vã đi tới, Tô Vũ Thần đáp một tiếng sau đó liền đi theo.
Cho đến khi hai MC lùi ra phía sau, Tô Vũ Thần liền thong thả ung dung đi tới.
Aaaaaaaaaa!!! Phía dưới sân khấu vang lên hàng loạt tiếng quỷ rống sói tru, “Tô Vũ Thần! Tô Vũ Thần!”
Tô Vũ Thần cười híp mắt vẫy tay với mọi người, lập tức kéo theo hàng loạt tiếng la hét đinh tay nhức óc.
Giờ khắc này Tô Vũ Thần cảm thấy quả thật giống như một giấc mộng, tốt đẹp đến mức không chân thật.
Vì vậy vẻ mặt cậu không khỏi trở nên mênh mang, rõ ràng điểm tập trung ngay trong tầm mắt, rõ ràng đang ở trên sân khấu tầm thường, nhưng cậu lại mang đến cho người ta cảm giác phiên nhiên thoát tục.
Trên màn hình cố ý quay cận cảnh gương mặt cậu, mọi người một khắc trước còn huyên náo bỗng nhiên bị vẻ thản nhiên tự tại vây lấy, không khỏi yên tĩnh lại.
Lúc này nhạc dạo vang lên, Tô Vũ Thần nhắm mắt lại, tiếng hát trong sáng nhẹ nhàng vang lên, trong nháy mắt đã quanh quẩn bên tai mỗi người.
Rất nhiều người cũng vô thức nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận cái hay của bài hát.
Giọng hát của Tô Vũ Thần không ngừng cao lên theo cao độ của bài hát, khiến cho tình cảm của bài hát cứ tràn ra theo từng lời ca, tùy người cảm nhận non sông trong ca khúc xuất hiện một tướng sĩ ra sức gào thét phấn đấu.
Cho dù thành trì sụp đổ nước nhà mất đi nhưng chỉ cần có tín ngưỡng, hi vọng vẫn sẽ tồn tại.
Không bỏ cuộc không buông tha! Cắn chặt răng! Hi vọng luôn ở phía trước!
Sau sục sôi là yên tĩnh, Tô Vũ Thần chậm rãi hát một câu cuối cùng, nốt cuối tròn trĩnh vang vọng trong lòng tất cả mọi người.
Mở mắt, khom người, xuống sân khấu, một bài hát kết thúc.
Mãi đến khi Tô Vũ Thần sắp đi về phía cánh gà, tiếng vỗ tay như sấm mới ầm ầm vang lên.
“Aaa! Thêm một bài nữa! Thêm một bài nữa!!”
Khán giả đang gào thét như phát điên, trời ạ, đây không phải là truyền hình trực tiếp xuân vãn, đây rã ràng là truyền hình trực tiếp một buổi biểu diễn mà!
Một số người thoải mái lau đi giọt nước nơi khóe mắt, cũng không phải đau lòng mà là kích động phấn khởi, đúng vậy, có gì đáng sợ chứ, chỉ cần cắn răng kiên trì, hi vọng luôn ở phía trước!
Tô Vũ Thần xuống sân khấu mới nhận lấy khăn tay vệ sĩ đưa tới, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lần này cậu hát đến hết sức, mỗi một nốt nhạc đều dùng tấm lòng mà hát, âm cao cũng hát rất thoải mái. Để phù hợp với bầu không khí mừng năm mới, cậu còn cố ý biến giai điệu nặng nề thành sục sôi hùng dũng, cả bài hát đều tản ra năng lượng mạnh mẽ hướng về phía trước.
“Hu hu hu, tiểu Tô Tô cậu thật là xấu mà.” Eve đi tới, vừa cẩn thận lau khóe mắt vừa nói, “Cũng may là tôi dùng chì kẻ mắt không thấm nước, nếu không ngày hôm nay phải tốn công trang điểm lại rồi.”
“Nam thần anh quả nhiên rất giởi! Trái tim của em bây giờ còn đang đập bùm bùm bùm đây.” Cô nàng Tống Diệu này ngược lại vẫn chưa lau nước mắt, chính là khắp người đều viết đầy hai chữ kích động.
Tô Vũ Thần khoát tay áo một cái, vừa định nói gì đó, ánh mắt liền dừng tại một hướng, trợn trừng mắt.
Một người đàn ông thân hình cao lớn vẻ ngoài đẹp trai đang mỉm cười đi tới, đến trước mặt cậu liền đút cho cậu uống một chút nước mật ong để thấm giọng.
Tô Vũ Thần đang khô miệng, không chút khách khí uống hơn nửa ly.
Người đàn ông dùng ngón tay lau đi nước mật ong còn sót lại bên môi Tô Vũ Thần, ánh mắt sâu thẳm, hiển nhiên anh càng muốn dùng đầu lưỡi hoặc là môi để giải quyết vấn đề này hơn.
Tô Vũ Thần uống nước xong liền bình thường trở lại, vẻ vui mừng nhàn nhạt trong ánh mắt biến thành hơi tức giận, “Không phải bảo anh ở nhà chờ à, sao lại theo tới đây? Bên ngoài còn có tuyết rơi nữa.”
“Anh tới đón em về nhà.” Tần Hoán Sâm nhận lấy áo khoát của vệ sĩ đưa tới, cẩn thận phủ lên cho bảo bối nhà mình, sau đó dính chặt bên cạnh cậu, dùng cái áo khoát to che lấy bàn tay hai người đang nắm thật chặt.
Trời mới biết anh ngồi bên dưới sân khấu mờ mờ nhìn bảo bối sặc sỡ chói mắt ở phía trên liền rung động cỡ nào, người khác thưởng thức bài hát, anh thì cả đôi mắt đều dán dính vào người bảo bối.
Bảo bối vừa chói mặt lại quyến rũ như vậy, lại chính là bảo bối của anh, ngẫm lại liền cảm thấy tự hào không sao tả được. Càng nói lại càng muốn kéo bảo bối lên giường làm chuyện gì đó mà.
Tô Vũ Thần xoay người tạm biệt những người xung quanh, ngại khí thế của Tần Hoán Sâm quá mạnh, lúc này chỉ còn lại Eve và Tống Diệu ở bên cạnh cậu.
Sau khi gật đầu tạm biệt liền nhanh chóng kề vai bước ra ngoài cùng Tần Hoán Sâm, lúc này Tống Diệu đang ôm ngực vẻ mặt kích động ngoáy đầu lại nhìn bóng lưng đầy bong bóng màu hồng của hai người.
Eve tốt bụng đỡ lấy thân thể cô nàng sắp khụy xuống, bất đắc dĩ hỏi: “Cô làm sao vậy?”
“Em em em, em kích động.” Cô nàng này bình thường hát đến nữa bài còn có thể hold lại nhưng bây giờ đang cà lăm không ngừng, đều là do quá kích động mà.
“Còn muốn để tôi dìu bao lâu nữa?”
“Cái gì?” Tống Diệu ngẩng đầu lên nhìn Eve, lúc này liền nhanh chóng đứng thẳng lên, “Xin lỗi, em…”
“Không sao đâu.” Eve khoát tay áo một cái, bầu không khí của hai người kia, thật khiến người khác ao ước mà.
Danh Sách Chương: