• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Hoán Sâm không chút khách khí trực tiếp bước vào phòng casting, khuôn mặt kia của anh chính là chứng minh thư tốt nhất, cả đường thuận lợi đi đến bên cạnh Chử Hoành, phó đạo diễn cũng thức thời nhường chỗ ngồi cho anh.
Chử Hoành quăng cho anh một cái liếc mắt, vẻ mặt cười như không cười trông thật thiếu đánh.
“Sốt ruột rồi?” Chử Hoành dùng khuỷu tay huých Tần Hoán Sâm, bị Tần Hoán Sâm cầm lấy kịch bản casting trên bàn chặn lại.
Bĩu môi thu cánh tay về, tật xấu này còn chưa sửa được, không dễ để người khác chạm vào. Trước giờ có thể chạm vào vị bạn tốt này của mình cũng chỉ có cha mẹ, à, đúng rồi, Chử Hoành đưa mắt nhìn Lý Hân Hân mang bộ ngực vĩ đại đang nhấp nhô kịch liệt đuổi theo Tần Hoán Sâm, còn phải kể thêm miếng cao dán chó từ nhỏ đã bám chặt A Sâm.
“Người yêu bé nhỏ của cậu mới vừa đi đó.” Vẻ mặt Chử Hoành nhìn Lý Hân Hân đầy mỉa mai không chút che dấu nào, những lời trêu chọc trong miệng lại là nói với Tần Hoán Sâm.
Trong đám người bọn họ cũng chỉ có tên ngu ngốc Diệp Nhị tham mê nữ sắc, ân cần hầu hạ Lý Hân Hân, hai người còn lại bao gồm anh cũng không yêu thích gì cô ta.
Trước đây mỗi lần ra ngoài chơi thì phía sau Tần Hoán Sâm luôn mang theo một cái đuôi nhỏ, đi theo thì thôi đi, lại còn yếu ớt thích lau nước mắt rồi mách với người lớn, lúc nào cũng liên lụy cả bọn bị phạt, quả thực rất phiền.
Lần này A Sâm vừa mới về nước liền dính vào, ỷ được bác gái yêu thương mà không biết mình có bao nhiêu phân lượng.
Lý Hân Hân cũng có vài phần sợ hãi Chử Hoành, thấy anh khiêu khích cũng không đáp lại, hít sâu một hơi đến gần A Sâm tìm một chỗ ngồi xuống. Cô ta biết Chử Hoành không thích mình, nhưng chỉ cần bây giờ cô ta diễn tốt vai hoàng hậu thì vị trí ảnh hậu của cô ta có thể giữ vững.
A Sâm mặt lạnh tâm nóng chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt sẽ không so đo với mình, thế nên cô ta mới dám đeo bám anh. Nhưng Chử Hoành thì không giống, người nọ là loại người nhìn bạn thấy khó chịu sẽ lập tức ra tay, không hề để ý những thứ tình nghĩa hậu quả gì gì đó.
“Đưa đây!” Tần Hoán Sâm vươn tay về phía Chử Hoành.
“Cái gì?” Chử Hoành cực kỳ bất mãn thái độ không thèm trả lời của anh.
“Ha ha.” Trên môi Tần Hoán Sâm xuất hiện một tia cười lạnh, tay phải nắm thành quyền vung vung trước mặt Chử Hoành, “Ra ngoài luyện tập một chút?”
“Đừng đừng.” Chử Hoành nhanh chóng xua tay: “Tôi đưa cho cậu là được chứ gì.”
Anh không đấu lại tên đai đen này, loại chuyện bạo lực kia vẫn là giao cho lão Tam thôi.
Từ trong túi lấy ra bản sao tư liệu hình ảnh, trực tiếp ném cho Tần Hoán Sâm. Biết gần đây anh rất hứng thú với tiểu minh tinh kia, thật không ngờ anh lại không thể ngồi yên còn cư nhiên chạy đến đây, chuyện này đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây.
“Tôi nói nè, cậu vui đùa một chút thì không sao, chỗ bác trai bác gái mà biết cậu để ý một tiểu minh tinh như vậy thì phiền lắm.” Nhìn Tần Hoán Sâm nhận lấy thẻ nhớ điện thoại di động, Chử Hoành nhịn không được nói.
“Không sao.” Tần Hoán Sâm cố nén rục rịch trong lòng, thu hồi di động, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“A Sâm!” Lý Hân Hân nhanh chóng gọi lại, đã nói theo giúp cô ta casting rồi tại sao lại bỏ đi như vậy chứ.
Tần Hoán Sâm tựa như không nghe thấy tiếp tục đi ra ngoài, nhìn kỹ thì bước chân còn nhanh hơn một chút. Mỗi ngày đều bị người khác đeo bám, anh cũng thấy rất phiền.
Vẫn là quay về xem tiểu minh tinh phát ngốc lại càng thú vị hơn, bây giờ Tần Hoán Sâm chỉ muốn tìm một chỗ không có người cẩn thận thưởng thức màn diễn của tiểu minh tinh ngốc nghếch kia.
“Đừng quên buổi họp mặt cuối tuần!” Chử Hoành ở phía sau la lớn. Thật không có biện pháp, nếu không nhắc nhở, anh tuyệt đối sẽ không nhớ rõ.
Bước chân Tần Hoán Sâm dừng lại một chút, tốc độ rời đi càng nhanh hơn.
Quả nhiên, Chử Hoành buồn cười lắc lắc đầu, chuyển mắt lên người Lý Hân Hân. Nếu đã vào tay anh, vậy phải vui vẻ chơi một chút.
Lý Hân Hân nhìn nụ cười ôn nhu trên khuôn mặt Chử Hoành, da gà trên người đồng loạt nổi lên.
Tô Vũ Thần một đường theo Hoa Văn vào nhà cơm Tây, tên này bình thường rất thích những nơi cao cấp thanh nhã, cũng may hôm nay tâm tình cậu rất tốt, không so đo với anh ta.
Tuy rằng hai tên đàn ông cùng ăn cơm Tây khiến người khác cảm thấy có chút kỳ quái, đặc biệt trong đó còn có một tên đàn ông mạnh mẽ lại thích vung lan hoa chỉ xoay xoay thắt lưng.
Tô Vũ Thần nhạy bén cảm giác được có người đang chụp hình cậu, theo bản năng cứng người bày ra dáng vẻ phòng bị, kiếp trước đã trải qua rất nhiều loại chuyện như vậy, giây tiếp theo sẽ có trứng thối và cà chua thối bay đến đầu cậu, thậm chí cậu có chút hối hận trước đó không kịp cởi áo T-shirt có chữ ký của nam thần ra cất giữ cẩn thận.
Hoa Văn đi theo sát Tô Vũ Thần phát hiện bộ dáng này của cậu, cho rằng bởi vì cậu đột nhiên nổi tiếng nên chưa quen bị người khác chụp lén, liền vỗ vỗ vai cậu, cười nói: “Ôi dào, chỉ là có người chụp ảnh, thả lỏng một chút, cũng không phải ăn cậu, làm gì mà căng thẳng vậy chứ?”
Tô Vũ Thần phục hồi, bên tai dường như nghe thấy âm thanh nói chuyện nho nhỏ gì mà ‘Thật manh thật manh, chẳng lẽ là công của tiểu Tô Tô sao’, đủ rồi, đây là cái thể loại gì vậy?
Theo bản năng quay đầu nhìn lại, hai nữ sinh ngồi ở bàn bên trái phía trước lập tức không nhịn được hét lên một tiếng: “A a a! Tiểu Tô Tô đang nhìn chúng ta kìa!”
Cảnh tượng này nhìn thật quen mắt, Tô Vũ Thần không hề khẩn trương, khóe miệng không nhịn được vui vẻ nhếch lên.
Đây không phải là tình cảnh vừa rồi giữa mình với nam thần sao? Rõ ràng là tình tiết trồng cây si! Bản thân cậu cũng có fan thật sự rồi.
Hai nữ sinh thấy Tô Vũ Thần cười cười với mình, âm thanh di động chụp ảnh liền kích động vang lên không ngừng.
Khi hậu tri hậu giác phát hiện toàn bộ người trong nhà hàng đều chuyển mắt nhìn, bọn họ mới cười cười xin lỗi xung quanh, thấy Tô Vũ Thần cũng không phản cảm, liền bước đến muốn được kí tên và chụp ảnh chung.
Hoa Văn nãy giờ vẫn luôn cười tủm tỉm ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi cũng không bước đến ngăn cản, bây giờ người thích Tô Vũ Thần còn rất ít, có điều anh ta tin rằng sau này sẽ có rất nhiều người biết đến và yêu thích Tô Vũ Thần.
Hắn còn nhớ rất rõ, tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tô Vũ Thần, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy lệ khí và sự phòng bị với người khác, đáy mắt cũng ẩn chứa bi thương sâu sắc, tựa như một con thú nhỏ cô độc.
Thế nhưng bây giờ cả người đã trở nên càng ngày càng trong sáng, anh thật lòng cảm thấy vui vẻ thay cậu.
Mắt thấy hai fan thỏa mãn rời khỏi, lúc này Hoa Văn mới dẫn Tô Vũ Thần tìm một vị trí ngồi xuống, “Được rồi được rồi, chỉ mới có hai fan đã khiến cậu vui vẻ như vậy, giá trị cũng quá thấp rồi đó.”
Tô Vũ Thần nghe thấy những lời này, khóe miệng không nhịn được nhếch lên cao hơn, lộ ra một nụ cười đầy sáng lạng, ánh dương lướt qua đuôi mắt của cậu, đẹp như một mỹ thiếu niên bước ra từ trong tranh.
“Anh không hiểu đâu.” Tô Vũ Thần trả lời.
Anh không hiểu một người bị người ta chán ghét mà vứt bỏ như tôi, đột nhiên được người khác yêu thích, cảm giác vui sướng tựa như toàn bộ thế giới bỗng chốc sáng rực lên.
“Bốp!” Một âm thanh giòn giã vang lên, con dao nhỏ Tô Tử Nghiên nắm chặt trong tay bị ném mạnh lên dĩa.
Cô ta thật sự không nhịn được, một đứa con hoang, bất quá cũng chỉ là một minh tinh hạng ba mà thôi, có gì phải đắc ý chứ? Cư nhiên có người thích anh ta, nhìn anh ta cười thật thiếu đánh!
Tuy rằng ba đã từng nói đừng để người khác biết Tô Vũ Thần và Tô gia có quan hệ, bất quá ở nhà vẫn là lời mẹ nói có hiệu lực hơn. Mẹ từ khi còn nhỏ đã nói mẹ của tên nghiệt chủng kia không biết xấu hổ dụ dỗ ba, thằng con hoang kia trời sinh đã đê tiện, mà mẹ mình là vì quá hiền lành mới đồng ý nuôi anh ta, cho nên là anh ta thiếu nợ họ! Cho dù bọn họ đối xử tệ hại thế nào, anh ta cũng không dám chống lại.
Vốn dĩ chuyện vị hôn phu của cô ta trộm đi tìm tiểu tam đã khiến trong lòng cô ta không thoải mái, tuy rằng người đàn ông này lập tức thức thời mời cô ta ăn cơm lại còn tặng dây chuyền kim cương nhận lỗi. Nhưng bây giờ lại chạm mặt đám fan muốn chụp ảnh chung với tên nghiệt chủng, vừa đúng lúc tâm tình cô ta rất xấu, đứa con hoang chết tiệt.
Tô Tử Nghiên đứng dậy giẫm lên đôi giày cao gót cộp cộp cộp bước tới trước bàn Tô Vũ Thần và Hoa Văn, Tôn Kỳ có chút mất kiên nhẫn theo sát phía sau, nếu không phải trong nhà lấy sinh hoạt phí ra uy hiếp, hắn mới lười đáp lại vị đại tiểu thư này.
Nghe thấy tiếng ồn bên tai càng ngày càng lớn, mùi nước hoa cũng càng gay mũi, Tô Vũ Thần ngẩng đầu, một mảng chói lóa, sau đó là một gương mặt trang điểm lòe lẹt xuất hiện.
Tô Vũ Thần nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Có việc gì?”
Cư nhiên ở đây gặp phải đứa em gái ‘tốt’ cùng cha khác mẹ kia, thật là ngán ngẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK