Có tu sĩ vô cùng xui xẻo, vừa xuất hiện đã gặp phải mấy con cao cấp yêu thú, không cách nào chống cự liền táng thân trong miệng yêu thú. Đa số tình huống giống như Triệu Địa hiện tại, được truyền tống tới một góc vắng nào đó trong cốc.
Nhất định phải biết rõ vị trí của mình ở trong cốc trước, sau đó sẽ cân nhắc đi đến đâu tìm bảo. Triệu Địa nghĩ như vậy.
Những đệ tử Luyện Khí kỳ như Triệu Địa có được thời gian tìm bảo trong cốc là một tháng. Một tháng sau, kết giới trong cốc trở nên yếu nhất, ở địa phương có tên là Bình An cốc sẽ được các tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiếp ứng ngoài cốc đả thông một thông đạo một chiều tạm thời.
Thông đạo này cũng chỉ có thể xuất cốc, không thể vào cốc, cũng là phương pháp duy nhất cho bọn đệ tử như Triệu Địa rời khỏi Hàng Long cốc.
Nếu một tháng sau không thể chạy tới Bình An cốc kịp thời, theo thông đạo thoát ra ngoài, vậy sẽ bị khốn trong Hàng Long cốc. Mà mười năm sau, khi Hàng Long cốc mở ra lần nữa, đám tu sĩ đợt sau sẽ phát hiện ra, tu sĩ trong cốc mười năm trước đã biến mất không thể nào giải thích, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Triệu Địa uống vào một viên Ích Cốc hoàn, đây là tông môn phát cho, có thể không ăn không uống trong vòng một tháng. Chỉ có một tháng ngắn ngủi tìm bảo, nếu còn phải phí thời gian tìm thức ăn vậy sẽ vô cùng lãng phí.
Thật ra Ích Cốc hoàn này cũng không phải là đan dược trân quý gì, tin rằng không chỉ có Thái Hư môn, sáu phái còn lại cũng phát cho đệ tử loại đan dược này.
Triệu Địa phóng xuất hết thảy thần thức của mình ra ngoài cơ thể, cẩn thận thăm dò tình huống trong rừng, xác định xung quanh không có yêu thú, cũng không có những tu sĩ khác. Cánh rừng này um tùm rậm rạp, cũng không thích hợp sử dụng Phi Vũ pháp khí phi hành, cho nên hắn chọn một cây đại thụ có khá nhiều cành dùng cả tay lẫn chân bò lên.
Lúc tới ngọn cây, sau khi dùng thần thức xác định trên trời cũng không có yêu thú loại chim nào. Triệu Địa liền móc ra Phi Vũ pháp khí, bay lên cao khỏi ngọn cây chừng hai ba trượng, quan sát bốn phía xung quanh. Bầu trời là tầng mây xám xịt thật dày, mười mấy dặm dưới chân bị khu rừng rậm này bao trùm, ngoài xa có một ít ngọn núi, hồ nước.
- Đó là Tinh Ngọc phong!
Triệu Địa nhìn về phía Đông ngoài trăm dặm, nơi có một ngọn núi toát ra ánh sáng chói mắt. Toàn thân ngọn núi này do một loại tinh thạch bóng loáng tạo thành, khác với những ngọn núi còn lại, là một trong những mục tiêu để phán đoán phương hướng trong Hàng Long cốc.
Trên ngọn núi này có một loại nguyên liệu được đặt tên là Phát Tinh Thạch, ẩn trong lớp tinh thạch bề mặt của ngọn núi.
Phát Tinh Thạch, tên như ý nghĩa, bên trong tinh thạch có những đường nhỏ li ti như sợi tóc, những đường nhỏ li ti này là do linh lực tinh túy biến thành.
Thông thường mà nói, những đường này càng dày đặc, hình dáng càng rõ ràng, linh lực ẩn chứa trong tinh thạch lại càng tinh túy, càng nhiều, giá trị càng cao. Căn cứ vào những điểm này, các tu sĩ chia cấp bậc Phát Tinh Thạch làm hạ phẩm Phát Tinh Thạch cùng trung phẩm Phát Tinh Thạch.
Hạ phẩm Phát Tinh Thạch, những đường bên trong li ti đứt quãng, rối loạn vô cùng, không có tác dụng gì nhiều.
Trung phẩm Phát Tinh Thạch, những đường li ti bên trong dày đặc có quy tắc, theo hình xoắn ốc, có thể dùng để luyện chế cực phẩm pháp khí.
Cũng có một loại thượng phẩm Phát Tinh Thạch hiếm thấy, những đường li ti bên trong chẳng những nhỏ mịn, hơn. nữa đã biến thành màu đỏ, lại xưng Huyết Tinh Thạch, chính là tài liệu hiếm hoi trân quý để luyện chế pháp bảo.
Lần này trong các nhiệm vụ Hàng Long cốc có một nhiệm vụ là dùng thượng phẩm Phát Tinh Thạch đổi lấy Trúc Cơ đan.
Hơn nữa nơi đây chẳng qua thỉnh thoảng chỉ có một ít yêu thú cấp một trung cấp cùng hạ cấp ra vào, tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười. Hệ số nguy hiểm là cấp ba, thấp nhất trong Hàng Long cốc.
Nếu Tinh Ngọc phong cách hắn không xa, hơn nữa nguy hiểm cũng nhỏ hơn, cũng không có xung đột gì với kế hoạch mà hắn định ra ban đầu, vậy hắn quyết định đi tới ngọn núi này cầu may một chút, thử xem có thể tìm thấy Huyết Tinh Thạch hiếm có này không.
Triệu Địa cũng không dám nghênh ngang ngự khí bay về phía Tinh Ngọc phong như vậy.
Trong ngọc giản đã dặn đi dặn lại, không thể ngự khí phi hành trong cốc trong thời gian quá dài. Thứ nhất cả bầu trời Hàng Long cốc đều bị một loại cấm chế cực kỳ lợi hại che lấp, nếu bay quá cao, chạm phải loại cấm chế này, chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ. Đây là điều luật sắt máu mà vô số nhân mạng đã hy sinh để đổi lấy.
Thứ hai trong cốc có không ít yêu thú loại chim, nếu bị chúng nhắm trúng trên không, chắc chắn là dữ nhiều lành ít.
Thứ ba, trong cốc gặp phải những tu sĩ khác còn nguy hiểm hơn cả yêu thú. Nếu phi hành trên không trung, tầm mắt không bị ngăn cản, rất dễ dàng bị tu sĩ gần đó phát hiện, đi tới kết quả bị người truy tung đánh lén.
Triệu Địa lại trở về rừng rậm. Hắn mặc chiếc lân giáp lên người, thay đôi Bách Vũ ngoa vào. Về phần đấu bồng và mảnh lụa che mặt, đội lên sẽ ảnh hưởng tầm nhìn của mình. Hơn nữa trong cốc này nếu gặp mặt nhau chính là chém giết một mất một còn, cũng không cần che giấu mặt mũi làm gì, tự nhiên Triệu Địa sẽ không đội lên.
Kế tiếp, hai tay hắn chợt bấm một đạo pháp quyết kỳ quái, miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, sau đó cả người đều biến mất không thấy. Đây chính là pháp thuật phụ trợ cấp thấp Nặc Hình thuật mà người tu tiên thường dùng.
Nhưng lúc này Triệu Địa không chỉ biến mất ngay tại chỗ, ngay cả linh khí toát ra trên người cũng đã thu liễm sạch sẽ. Ngoại trừ đi vào trong phạm vi tại mắt của những tu sĩ khác, bằng không nếu chỉ dựa vào thần thức, quyết không thể nào phát hiện ra hành tung Triệu Địa.
Đây chính là Nặc Linh thuật mà Triệu Địa tốn không ít công phu mới học được. Sử dụng bí thuật này phải hao phí một ít linh lực, hơn nữa trong quá trình này không thể điều động quá nhiều linh lực trong cơ thể. Nếu không sẽ không có cách nào khống chế linh lực nội liễm, phá hỏng hiệu quả của Nặc Linh thuật.
Trong tay Triệu Địa nắm một khối trung phẩm Thủy Linh Thạch màu xanh da trời, vừa sử dụng Nặc Linh thuật vừa thỉnh thoảng hút lấy một ít linh lực từ trong linh thạch, bổ sung cho linh lực tiêu hao bởi vì thi pháp mà tạo thành. Trong Hàng Long cốc nguy cơ bốn phía này, lúc nào cũng giữ cho đầy đủ linh lực là hết sức cần thiết.
Ngoài ra Triệu Địa còn phóng xuất thần thức ra ngoài, bao trùm phạm vi xung quanh mình hơn trăm trượng. Có những thủ đoạn này, rốt cục hắn đã có thể to gan đi tới Tinh Ngọc phong.
Triệu Địa đi về phía trước chừng hơn hai mươi dặm, rốt cục cũng rời khỏi rừng rậm, tới bên cạnh một hồ nước yên tĩnh. Nếu như hắn không nhận sai, căn cứ trong ngọc giản ghi lại, cái hồ này gọi là Canh Tân hồ.
Trong hồ này có một loại yêu thú cấp một được đặt tên là Toàn Quy, yêu thú này có đầu chim thân rùa đuôi rắn, thường có màu đỏ sẫm, hết sức kỳ dị. Yêu thú Toàn Quy này chỉ biết vài loại pháp thuật phòng ngự cấp thấp như Kim Cương tráo, Thạch Phu thuật... cơ hồ không có gì uy hiếp đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp.
Nhưng Toàn Quy cũng có da thô thịt dầy, lực phòng ngự các loại pháp thuật rất tốt, thông thường đều nấp trong hồ không dám ra ngoài, cho nên cũng không phải dễ dàng lùng giết.
Triệu Địa cảm thấy có hứng thú với yêu thú Toàn Quy này, bởi vì có không ít điển tịch nhắc tới, mai của yêu thú loài rùa hết sức thích hợp để luyện chế phòng ngự pháp khí loại thuẫn. Không ít thượng phẩm cực phẩm phòng ngự pháp khí đều là dùng vỏ rùa cứng rắn luyện chế mà thành. Thậm chí còn có điển tịch nhắc tới, mai rùa cấp năm trở lên còn có thể luyện chế ra phòng ngự pháp bảo.
Triệu Địa vốn đang thiếu một món cực phẩm phòng ngự pháp khí, lúc đi tới gần hồ nước này, bước chân hắn chậm lại không ít.
Quả nhiên, từ xa Triệu Địa đã nhìn thấy ở một nơi bên cạnh bờ hồ cách hắn chừng vài dặm, có bảy tám con rùa quái dị lớn nhỏ không đồng nhất, có màu đỏ sẫm đang nhàn nhã phơi thân.
Địa hình dọc bờ hồ vô cùng trống trải, tầm nhìn rất thoáng. Cho dù Triệu Địa đồng thời sử dụng Nặc Linh thuật và Nặc Hình thuật, có lẽ chỉ cần tới cách Toàn Quy chừng hai ba trăm trượng cũng sẽ bị phát hiện.
Mà nếu để cho đám Toàn Quy này phát hiện, với tính vô cùng nhút nhát của chúng, nhất định sẽ quay đầu chạy xuống hồ. Mà sau khi Toàn Quy xuống hồ rồi, hành động của chúng trở nên vô cùng nhanh chóng, rất khó bắt.
Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Địa đã nghĩ ra được một chủ ý.
Hắn cố hết sức nhẹ nhàng, mượn một ít cỏ cao và cây cối thưa thớt, chậm rãi tới gần đám Toàn Quy này còn chừng ba bốn dặm. Sau đó hắn vỗ vào người mình một đạo phù lục Thổ Độn phù màu vàng. Hoàng quang chợt lóe, Triệu Địa lập tức ẩn xuống mặt đất không thấy bóng dáng.
Trong đạo phù lục này phong ấn pháp thuật Thổ Độn thuật, chính là một trong những pháp thuật Luyện Khí kỳ cao cấp. Nó có thể giúp người thi triển di chuyển dưới lòng đất một đoạn, cho đến khi nào linh lực phong ấn trong phù lục hao hết thì ngưng.
Lúc này Triệu Địa đang ở sâu dưới lòng đất chừng bốn năm trượng, toàn thân được một màn hào quang màu vàng bao phủ. Đất đá xung quanh gặp phải màn hào quang này sẽ tự động biến hóa thành vô hình, sau khi màn hào quang đi qua, rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng.
Vì vậy Triệu Địa trong màn hào quang màu vàng này có thể di chuyển như trên đất bằng, đang nhanh chóng tiến tới gần vị trí của đám Toàn Quy cạnh bờ hồ.
Một lát sau, thần thức Triệu Địa cảm ứng được hắn đã cách Toàn Quy rất gần, vì vậy màn hào quang bao bọc quanh mình bèn đổi lại xông thẳng lên trên mặt đất.
Mấy con Toàn Quy đang đùa giỡn bên hồ chợt thấy dưới mặt đất trước mặt thình lình có một bóng người bay ra, sau phút giây sửng sốt vội vàng bò về phía hồ.
Một đạo phù lục bay ra, giữa không trung hoàng quang chợt lóe, hóa thành một màn hào quang màu vàng sẫm có đường kính chừng hai ba trượng, bao phủ ba bốn con Toàn Quy có vóc dáng to lớn bên trong, ngăn không cho chúng trở về hồ.
Triệu Địa vừa ném ra đạo phù lục vừa rồi chính là Thổ Lao phù, giam vài con Toàn Quy có hình dáng to lớn bên trong. Những con Toàn Quy bị giam không ngừng tấn công màn hào quang, nhưng màn hào quang này gần như bất động. Toàn Quy cũng chỉ sở trường một vài loại phòng ngự pháp thuật, công kích cực kém. Cho dù cho đám Toàn Quy này thêm bảy tám canh giờ, chúng cũng không có cách nào phá được màn hào quang Thổ Lao phù này.
Triệu Địa móc ra pháp khí Ngọc Sơn ấn, chậm rãi rót linh lực trong cơ thể vào trong đó. Rất nhanh Ngọc Sơn ấn đã bành trướng thành to như màn hào quang Thổ Lao phù. Ngay sau đó Triệu Địa thôi không rót linh lực vào nữa, điều khiển Ngọc Sơn ấn bay tới trên đầu bọn Toàn Quy.
Dù sao cũng là yêu thú có linh lực, sau khi cảm thấy uy hiếp cực lớn trên đỉnh đầu, mấy con Toàn Quy phát ra những tiếng kêu lích tích, giông như khúc gỗ bị nứt, sau đó thụt đầu chim, tứ chi và đuôi rắn vào trong vỏ rùa.
Một tiếng ầm rất lớn vang lên, Ngọc Sơn ẩn nện mạnh lên thân thể đám Toàn Quy này. Chẳng những là màn hào quang Thổ Lao phù trong nháy mắt bị đập bể, ngay cả mặt đất cũng bị đập lún sâu xuống bốn năm thước. Nhưng khi Triệu Địa thu hồi Ngọc Sơn ẩn lại kinh ngạc phát hiện, thân thể đám Toàn Quy này vẫn còn hết sức hoàn chỉnh, thậm chí có một con lảo đảo lắc lư đứng lên muốn bò về trong hồ.
Két một tiếng vang lên, một đạo kim quang bay qua, con Toàn Quy đã có vẻ váng đầu hoa mắt này đã bị Triệu Địa phóng xuất Công Bố kiếm cắt cái đầu chim của nó. Tứ chi nó giãy dụa một trận, sau đó không còn thấy cựa quậy nữa.
Về phần những con Toàn Quy khác đã bị Ngọc Sơn ấn làm vỡ nát nội tạng, sớm đã chết kỹ.
Triệu Địa không chút khách sáo dùng Công Bố kiếm lóc lấy mai của mấy con Toàn Quy, Sau đó cho tất cả vào túi trữ vật.
Kế tiếp, hắn nhanh chóng chui vào một cánh rừng nhỏ bên hồ, tìm một bóng cây ẩn nấp vào đó, ôm một khối thượng phẩm linh thạch bắt đầu tĩnh tọa.
Ngọc Sơn ấn này hao tổn linh lực vẫn còn ra ngoài dự liệu của hắn. Chỉ xuất một đòn đã hao tổn gần nửa linh lực của hắn, không thể không dùng thượng phẩm linh thạch nhanh chóng bổ sung trở lại.
Có thượng phẩm linh thạch, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, linh lực của Triệu Địa đã hoàn toàn khôi phục.
Trong quá trình này, thần thức của hắn một mực nghiêm mật giám thị chung quanh, bảo đảm vừa có gió thổi cỏ động, hắn sẽ có phản ứng kịp thời ngay tức khắc.
Lại qua hai ba canh giờ, sắc trời bắt đầu chạng vạng tối, Triệu Địa đi tới dưới chân Tinh Ngọc phong.
Triệu Địa ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao gần ngàn trượng, sáng loáng trong suốt này, lại nhìn những hòn đá lớn có nhỏ có dưới chân mình, cũng trong suốt như ngọn núi, không thốt nên lời.
Nơi đây toàn là tinh thạch sáng loáng trong suốt, nếu muốn lựa ra Huyết Tinh Thạch từ trong đó, sử dụng thần thức quét qua là không có cách nào phán đoán chính xác rõ ràng. Chỉ có thể kiểm tra từng hòn đá một, rõ ràng đây chính là mò kim đáy biển.
Những tinh thạch này có trơn nhẵn như gương, căn bản không cách nào giẫm đạp, có góc cạnh bén nhọn, sắc bén như đao kiếm. Những thứ này làm cho quá trình tìm bảo trở nên khó khăn hơn không ít.
Khó trách nơi này hệ số nguy hiểm thấp nhất, nhưng trong những lần nhiệm vụ Hàng Long cốc trước, cũng có rất ít người hoàn thành được nhiệm vụ Huyết Tinh Thạch ở chỗ này.
Nhưng cũng may thời gian còn rất nhiều, Triệu Địa cũng không nóng lòng chạy tới những địa phương khác. Hắn quyết định lấy ra một món pháp khí kim mâu nhỏ dài, dùng làm gậy bắt đầu lục lọi trong đống loạn thạch.
Hắn không biết là lúc này, đang có hai ba tên tu sĩ khác cũng đang chạy tới Tinh Ngọc phong. Thậm chí một tên trong đó còn băng qua sáu bảy trăm dặm, ngang qua mấy địa phương tìm bảo rất tốt mà không vào, chăm chú nhằm Tinh Ngọc phong chạy tới.
Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, sau khi Triệu Địa cẩn thận suy nghĩ, hắn bèn quyết định bắt đầu tìm từ giữa ngọn núi.
Hắn cho rằng trải qua nhiều lần nhiệm vụ Hàng Long cốc, gần như lần nào cũng có người thi hành nhiệm vụ Huyết Tinh Thạch này, có nghĩa là phần lớn chân núi này đã bị đào xới tung lên.
Mà trên đỉnh núi e rằng cũng có tu sĩ từng dò xét từ trên xuống dưới qua một lượt. Như vậy so ra chỉ có phần giữa ngọn núi ít bị tìm kiếm, xác suất tìm được Huyết Tinh Thạch ở đó cũng sẽ cao hơn.
Hai ba canh giờ sau, một tên tu sĩ trung niên của Bách Linh môn thân mặc y phục hai màu xanh đỏ, tu vi dường như cũng là Luyện Khí kỳ tầng mười hai cũng tới ngọn núi này. Y cũng nhìn thấy Triệu Địa đang tìm tinh thạch trên sườn núi từ xa.
Hai người đều chú ý tới đối phương, từ xa nhìn nhau một cái, thậm chí Triệu Địa còn dán lên người mình một đạo phù lục phòng ngự.
Dù sao trung cấp phù lục như vậy hắn cũng có rất nhiều, dùng một đạo không hề hấn gì. Về phần vì vậy mà tiêu hao một chút linh lực, trong tay hắn nắm một khối trung phẩm linh thạch cũng thừa sức hồi phục.
Tu sĩ trung niên Bách Linh môn thấy Triệu Địa tỏ ra cẩn thận như vậy, cũng mất đi hứng thú nói chuyện với nhau. Y nhẹ nhàng vỗ vào túi linh thú bên hông một cái, từ trong túi bay ra hai con rắn nhỏ màu xanh lục, nhanh chóng chui vào trong đống loạn thạch. Chính y cũng móc ra một món pháp khí giống như gậy trúc màu xanh biếc, một người hai rắn bắt đầu tìm kiếm Huyết Tinh Thạch từ dưới chân núi, tốc độ tìm kiếm nhanh hơn Triệu Địa không ít.
Đại khái lại qua hơn một canh giờ, lại có một thiếu nữ Lãm Nguyệt tông tới chân ngọn núi này. Nàng dò xét hai người đang tìm bảo một chút, rốt cục chọn một góc vắng vẻ hơn, bắt đầu cẩn thận lục tìm trong đống loạn thạch.