Mặc dù Triệu Địa hết sức nghi ngờ, nhưng nghĩ thầm cũng sẽ không có nguy hiểm gì, nhiều lắm là đi lòng vòng một chút mà thôi, bèn bán tín bán nghi đi theo Lục sư huynh tới hơn nửa canh giờ.
Khi Triệu Địa phát giác cách vị trí phòng luyện khí càng ngày càng xa, hơn nữa nơi này càng ngày càng vắng vẻ, đang lúc muốn chất vấn đối phương, đối phương cũng đã mở miệng trước.
- Ôi, ta cũng không có cách nào khác...
Lục Văn cười khổ một tiếng, ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Ai bảo ta xui xẻo như vậy, liên tục hai lần ta đều thông qua Trúc Cơ tỷ thí, nhưng đã dùng hai viên Trúc Cơ đan mà vẫn không thể Trúc Cơ thành công. Không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tìm tới sư đệ!
Giọng điệu của y hết sức bình thản, nhưng nội dung lại làm cho Triệu Địa giật mình.
- Có ý gì, ngươi muốn nhắm vào ta ư, làm sao ngươi biết ta có Trúc Cơ đan? Phải biết rằng ta chỉ mới vừa trở về tông môn nửa ngày trước, vì sao ngươi có được tài bói toán tiên tri, chặn ta ở nửa đường như vậy?
Trong lúc nói chuyện, Triệu Địa dùng thần thức cẩn thận dò xét xung quanh, cũng không phát hiện tình huống khác thường nào. Nhưng hắn vẫn cố ý chậm rãi di chuyển, kéo dài khoảng cách với tu sĩ họ Lục kia.
- Chuyện này ngươi không cần hỏi, tự ta có biện pháp của ta.
Tu sĩ họ Lục nói:
- Triệu sư đệ, vốn ta còn muốn trò chuyện với ngươi thêm một lúc nữa rồi mới động thủ, bất quá ngươi quá thông minh, di chuyển không ngừng, e rằng sẽ rời khỏi phạm vi mà ta bố trí trận pháp.
Nói tới đây, y móc ra một miếng pháp bàn sáng chói kim quang, nhẹ nhàng điểm lên đó một cái.
Triêu Địa nghe vậy vội vàng nhảy vọt về phía sau, nhưng lại va mạnh vào một bức vách màu vàng. Hắn ngưng thần nhìn lại, không biết từ khi nào bốn phía thình lình xuất hiện một màn hào quang màu vàng rộng vài chục trượng, cao bốn năm trượng, vây hắn và tu sĩ họ Lục vào trong.
- Pháp trận!
Triệu Địa kinh hô thất thanh, có thể kích phát ra màn hào quang lớn như vậy, đương nhiên không phải là pháp thuật của tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể làm được. Kết hợp với pháp bàn trong tay Lục Văn, hắn lập tức nhớ tới một ít tin tức.
- Không sai!
Lục Văn lộ vẻ vô cùng đắc ý, giải thích:
- Đây chính là một bộ pháp trận mà ta vất vả lắm mới mượn được, gọi là Kim Đao Phục Hổ trận! Bố trí pháp trận này đã hao tổn của ta tới ba khối trung phẩm linh thạch thuộc tính Kim, vì Triệu sư đệ, ta đã bỏ vốn liếng không ít.
- Đối phó với một tu sĩ tầng mười hai như ta, sư huynh cần gì tốn công hao phí như vậy?
Triệu Địa mỉm cười.
Nếu là màn hào quang do pháp trận sinh ra, trước khi công phá pháp trận trước tuyệt đối không có cách nào ra ngoài. Hiểu biết của hắn về pháp trận rất ít, nhưng nếu trận pháp này cần phải dùng trung phẩm linh thạch mới có thể hoạt động, vậy uy lực sẽ không nhỏ chút nào. Triệu Địa đứng yên bất động, không hề hoảng hốt dán mấy đạo phù lục phòng ngự lên người mình.
- Hắc hắc! Người khác không biết thực lực Triệu sư đệ, nhưng ta biết rất rõ ràng. Ta đã chính mắt nhìn thấy ngươi sử dụng qua mấy món thượng phẩm pháp khí, hơn nữa chỉ sợ những pháp khí này đều là do sư đệ ngươi tự tay luyện chế ra.
Lục Văn cười quái dị một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Địa, không chớp một lần nào.
- Không sai, Lục sư huynh tuệ nhãn như đuốc! Ở đây ta cũng có một món pháp khí, là do ta tự tay luyện chế, xin Lục sư huynh thưởng thức một phen.
Triệu Địa vừa nói vừa chậm rãi móc ra một thanh tiểu kiếm màu bạc tầm thường, thình lình dốc hết linh lực toàn thân rót vào tiểu kiếm. Tiểu kiếm phát ra tiếng kiếm ngâm trong trẻo, mang theo một đạo ngân quang chạy thẳng tới tu sĩ họ Lục. Kiếm còn chưa tới, uy áp kinh người đã khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.
- Cực phẩm pháp khí!
Tu sĩ họ Lục hét lớn một tiếng, nhưng giọng điệu y lại không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngược lại hết sức bình tĩnh móc ra một tâm thuẫn toát ra hào quang đen như mực:
- Quả nhiên là Triệu sư đệ có cực phẩm pháp khí, chẳng trách nào có thể thu hoạch quay về giữa Hàng Long cốc cao thủ như mây.
Tiểu kiếm màu bạc toát ra ngân quang còn chưa va chạm với tấm thuẫn đen nhánh kia, đã bị màn hào quang màu đen của nó cản lại. Không ngờ rằng tâm thuẫn màu đen nhìn qua không có gì là nổi bật này lại hoàn toàn ngăn chặn được một đòn của cực phầm pháp khí tiểu kiếm màu bạc.
- Mặc thuẫn này cũng là cực phẩm pháp khí, thủ đoạn của Lục sư huynh giỏi thật.
Triệu Địa nhướng mày, chậm rãi nói:
- Lục sư huynh đã bố trí sẵn Kim Đao Phục Hổ trận ở nơi này, lại lấy ra cực phẩm phòng ngự pháp khí, đúng là có chuẩn bị mà đến. Chẳng qua là sư đệ ta quả thật không hiểu, chỉ trong nửa ngày, làm sao Lục sư huynh biết được, chẳng lẽ huynh đã biết trước là ta sẽ sống sót từ Hàng Long cốc trở về sao?
- Triệu sư đệ không cần hỏi nhiều, ta sẽ tuyệt không tiết lộ chút nào. Hiện tại sư đệ đã xuất thủ đoạn của mình, vậy sẽ đến lượt sư huynh ta, nhân tiện cũng cho đệ biết một chút uy lực của Kim Đao Phục Hổ trận. Người cho ta mượn pháp trận này đã có nói, pháp trận này thậm chí có thể giết chết cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ!
Tu sĩ họ Lục nói xong, hai tay bấm một đạo pháp quyết kỳ dị, đánh vào pháp bàn màu vàng.
Một màn kỳ dị xuất hiện...
Màn hào quang màu vàng cực lớn do trận pháp hình thành bắt đầu lay động, trên đó điểm điểm kim quang bắt đầu từ từ hội tụ, tạo thành từng quả cầu nhỏ chừng một tấc. Mà những quả cầu màu vàng này nháy mắt đã hóa thành những thanh đoản đao màu vàng dài hơn ba tấc, có chừng ba bốn mươi thanh đoản đao như vậy.
Từ dao động linh khí Triệu Địa có thể cảm ứng được, mỗi một thanh đoản đao màu vàng như vậy đều tương đương với uy lực của một pháp thuật Luyện Khí kỳ trung cấp: Kim Nhận thuật. Ba bốn mươi thanh kim đao này tương đương với ba bốn mươi Kim Nhận thuật, quả nhiên là uy lực hùng mạnh.
Dưới sự chỉ huy của pháp bàn màu vàng, ba bốn mươi thanh kim đao này từ bốn phương tám hướng không chút khách sáo vọt về phía Triệu Địa.
Nếu như trung phẩm Linh Cụ băng thuẫn của Triệu Địa vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, tự nhiên có thể chống đỡ được đợt công kích này, nhưng băng thuẫn của hắn đã bị hủy hoàn toàn trong Hàng Long cốc.
Trong tay hắn còn có mấy món phòng ngự pháp khí rất tốt, đáng tiếc toàn là thượng phẩm pháp khí, khó có thể ngăn cản nhiều kim đao công kích như vậy. Huống chi, linh lực của hắn đang không ngừng rót vào trong tiểu kiếm màu bạc, cũng không còn nhiều linh lực để thao túng thêm một vài món phòng ngự pháp khí nữa.
Triệu Địa đã sớm nghĩ tới chuyện này, từ đầu đã không có ý định phóng xuất ra những món pháp khí khác, mà là lấy ra một xấp phù lục màu đỏ thật dày.
Triệu Địa ném ra hết hơn ba mươi đạo Hỏa Xà phù. Những đạo phù lục màu đỏ này chợt lóe hồng quang, hóa thành từng con hỏa xà nghênh đón những thanh đoản đao màu vàng kia.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngừng, hồng quang giống như pháo hoa nổ tung sáng chói xung quanh Triệu Địa không ngừng.
Mỗi một hỏa xà sau khi va chạm cùng một thanh đoản đao, lập tức nổ tung sau đó hóa thành điểm điểm hồng quang biến mất.
Hỏa xà thuật cùng Kim Nhận thuật đều là pháp thuật Luyện Khí kỳ trung cấp, uy lực đại khái tương đương nhau, đồng quy ư tận cũng là rất bình thường.
Thỉnh thoảng có hai ba thanh đoản đao màu vàng lọt lưới xuyên qua đám hỏa xà ngăn chặn, bay về phía Triệu Địa. Nhưng cuối cùng bị bảy tám tầng vòng bảo vệ phòng ngự trên người Triệu Địa hóa giải tiêu tán trong vô hình.
Sau khi thấy Triệu Địa sử dụng thuần thục hơn ba mươi đạo Hỏa Xà phù, tu sĩ họ Lục cũng phải sững sờ, ngay sau đó cười lạnh một tiếng:
- Hừ! Triệu sư đệ có nhiều phù lục như vậy, quả thật đã ra ngoài dự liệu của sư huynh ta.