Hắn lặng lẽ không tiếng động tiềm hành được vài dặm, mới phát hiện ra hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ mặc trường bào màu đen đang không ngừng công kích Thiên Phúc Lưỡng Cực trận của hắn. Hai người này đều là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, sử dụng pháp khí loại trượng gỗ có hắc khí vây quanh, trên đầu khảm ba bốn đầu lâu màu đỏ máu, to chừng cánh tay.
Màn hào quang hai màu xanh đỏ do Thiên Phúc Lưỡng Cực trận tản mát ra đã có dấu hiệu yếu đi, hiển nhiên hai người này đã công kích trong thời gian không ngắn, khiến cho uy năng của trận pháp này yếu đi không ít.
- Lại là tu sĩ Ma môn, theo như trang phục giống hệt như bọn người mình từng gặp ở Ngoại Tinh Thần, chẳng lẽ bọn chúng tìm tới cửa báo thù...
Triệu Địa cảm thấy tim mình như chìm xuống, bất quá hắn cũng cảm thấy khả năng này rất nhỏ. Hắn là một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ vô danh tiểu tốt, đâu đáng để tu sĩ Ma môn hành động như vậy. Dù sao tốc độ của đối phương cũng không thể nào nhanh tới mức này, có thể tra được lai lịch của hắn, còn tranh trước chạy tới nơi này.
Hắn chưa từng để bại lộ thân phận và bí mật của mình ở Ngoại Tinh Thần, tu sĩ Ma môn không thể nào vì hắn mà tới. Chỉ có một khả năng, nhất định có liên quan tới tên tu sĩ thứ ba cùng xông vào trong trận.
Tuy rằng mục tiêu của đối thủ không phải là mình, nhưng người ta đã đánh tới trước động phủ mình, xem ra không có cách nào tránh được. Hoặc là dứt khoát bỏ qua động phủ rời đi, hoặc là lập tức xuất thủ tiêu diệt hai người này, chỉ có hai con đường như vậy.
Động phủ thì không sao, cùng lắm thì tìm một chỗ khác tu luyện, nhưng hắn không nỡ bỏ mấy quả trứng giao long trong động.
Triệu Địa biết được từ trong điển tịch, trong tất cả các loài yêu thú, tiềm lực tiến hóa của giao long là lớn nhất, trứng giao long trân quý tới mức nào cũng có thể tưởng tượng được.
Triệu Địa suy nghĩ một lúc, quyết định giết người diệt khẩu.
Dưới sự yểm hộ của vô số thủ đoạn ẩn mình, Triệu Địa lặng lẽ không tiếng động nhích tới gần hai tên tu sĩ Ma môn mà không hề bị phát giác. Tới khi còn cách chúng chừng hai mươi trượng, hắn nắm mấy mũi phi châm trong tay, sau đó lại tiếp tục nhích tới gần một chút.
Một tên tu sĩ trong đó dường như cảm thấy một chút khác thường, quay đầu lại nhìn sau lưng một cái, phát hiện một tên tu sĩ thanh niên tướng mạo thanh tú chỉ còn cách mình chừng mười mấy trượng nhất thời hoảng sợ biến sắc lớn tiếng hô:
- Ngươi muốn làm gì?
Y còn chưa dứt lời, tám điểm sáng màu đỏ đã chia ra cấp tốc đánh tới hai người, trong đó có sáu điểm bắn về phía tên tu sĩ đã xoay người lại, còn hai mũi công kích tên còn lại.
Phi châm pháp khí từ trước đến giờ được xưng tốc độ cực nhanh. Triệu Địa lại tập kích bất thình lình như vậy, chỉ trong nháy mắt đã tới trước hai người.
Tên tu sĩ đã phát giác Triệu Địa chỉ kịp xuất ra một màn hào quang phòng ngự, sau đó chuyển khô lâu trượng phủ đầy hắc khí xung quanh ra trước người, hy vọng có thể ngăn được phi châm tập kích. Thế nhưng y chỉ ngăn lại được hai mũi phi châm, còn lại bốn mũi trước sau xuyên phá màn hào quang phòng ngự, đâm thủng thân thể tên này bốn lỗ máu to bằng nắm tay, mất mạng tại chỗ.
Tên còn lại sau khi đang nghe đồng bạn kêu lên, chưa kịp xoay người điều động pháp khí đã bị phi châm đâm xuyên thủng ngực bụng, máu tươi chảy ròng ròng, tắt hơi chết ngay tại chỗ. Từ lúc Triệu Địa bị phát hiện, đến khi hắn xuất thủ diệt sát hai người này, bất quá chỉ trong thời gian một lần hô hấp. Sau khi cả quá trình kết thúc từ trong Thiên Phúc Lưỡng Cực trận chợt có tiếng người kêu lên thảng thốt kinh ngạc:
- Ủa...
Giọng nói này khiến cho Triệu Địa cảm thấy hơi quen, rất nhanh hắn đã nhớ ra một người.
- Đạo hữu hà cớ xâm nhập vào động phủ tại hạ lại còn lén lén lút lút như vậy?
Triệu Địa thành thạo thu hồi hai túi trừ vật cùng các loại pháp khí trên hai thi thể, sau khi bắn ra hai hỏa cầu thiêu cháy, bèn quay đầu lại nói với tên tu sĩ trong Thiên Phúc Lưỡng Cực trận. Đồng thời hắn cũng thông qua pháp bàn đóng cửa đại trận lại.
Sau khi màn hào quang hai màu xanh đỏ biến mất, ở trước mặt Triệu Địa cách chừng trăm trượng xuất hiện một thiếu nữ sắc nước hương trời. Thiếu nữ này chỉ vừa mười sáu, mười bảy tuổi, răng như ngọc vụn, mày liễu khẽ cong, trên gương mặt trắng như mỡ đông nổi lên hai áng mây hồng, giống như ráng trời chiều soi trên tuyết trắng.
Nhất là đôi mắt trong veo như nước hồ thu, dường như có bản năng nhiếp hồn đoạt phách, khiến cho Triệu Địa vừa nhìn thấy lập tức bị dung mạo tuyệt trần của nàng thu hút, ngơ ngác sừng sờ một lúc lâu.
Từ khi Triệu Địa tiến vào Tu Tiên Giới đến nay, đã gặp không biết bao nhiêu nữ tu sĩ xinh đẹp. Nhưng hiển nhiên nói về khí chất, không ai có thể sánh bằng thiếu nữ trước mặt hắn hiện tại.
Thậm chí ngay cả sát ý bừng bừng của hắn cũng bị nét đẹp của thiếu nữ này làm cho tan biến hết bảy tám phần.
Triệu Địa âm thầm tự giễu, mình thấy cô nương xinh đẹp lại không thể nhúc nhích, nếu sau này còn như vậy làm sao có thể thành tựu Đại Đạo tu tiên?
Nhớ tới Đại Đạo tu tiên, dường như Triệu Địa vừa bị ai nện cho một gậy vào đầu, thần sắc nháy mắt biến hóa, cất giọng lạnh lùng nói:
- Đạo hữu không mời mà tới tự tiện xông vào phạm vi động phủ của tại hạ như vậy, e rằng không thỏa đáng chút nào. Cho dù là hiện tại tại hạ hạ sát thủ với đạo hữu, cũng không hề trái với quy định của Tây Tinh đảo...
Thiếu nữ kia thấy thanh niên trước mắt mình với khí thế lôi đình trong nháy mắt giết chết hai tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, đã chấn động trong lòng, tỏ ra vô cùng căng thẳng. Lúc nhìn thấy ánh mắt thất hồn lạc phách của đối phương nhìn mình, nàng cảm thấy hơi nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng cảm thấy hơi tức giận vì hành động vô lễ của Triệu Địa.
Nhưng tới khi nàng thấy thần sắc đối phương trở nên lạnh lùng như băng giá, cất giọng cũng lạnh như băng uy hiếp, lập tức trong lòng lại căng thẳng như trước.
Nàng khẽ nhún mình thi lễ với Triệu Địa, cất giọng dịu dàng nói:
- Thì ra nơi đây là động phủ của Triệu đạo hữu, tiểu nữ cũng vì bị hai tên ác nhân Ma môn kia đuổi giết, trong lúc bất đắc dĩ mới mượn tạm trận pháp của đạo hữu để lánh nạn. Tiểu nữ là Vân Mộng Ly, đa tạ ơn cứu mạng của Triệu đạo hữu, xin đạo hữu lượng giải một phen. Tiểu nữ bằng lòng bồi thường cho đạo hữu để tỏ vẻ cảm tạ cùng áy náy!
Nghe tiếng thiếu nữ thỏ thẻ như giọng oanh vàng, mấy phần sát ý còn sót lại trong lòng Triệu Địa tiêu tan không ít. Hắn thấy đối phương nhận ra mình, vì vậy càng thêm xác nhận thân phận thiếu nữ, trong lòng hòa hoãn không ít, nhưng vẻ mặt vẫn còn hơi tức giận lạnh lùng.
- Thì ra là Vân tiên tử của Huyền Dịch các, chẳng trách nào có thể xem thường hai trận pháp này, tiến vào phạm vi động phủ của tại hạ. Tại hạ cùng với tiên tử đúng là có duyên gặp mặt một lần, khó được tiên tử còn nhớ tại hạ. Nhưng tại hạ cảm thấy mình cùng tiên tử không có giao tình gì, nếu tiên tử không thể cho tại hạ một cái giá hợp lý, chỉ sợ tại hạ dưới cơn nóng giận, cũng sẽ làm ra loại chuyện dập liễu vùi hoa.
- Chuyện này...
Thiếu nữ nghe vậy rất là khẩn trương, mặc dù tên tu sĩ trước mắt này cũng giống như mình, cũng là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng hắn chiếm hết ưu thế địa lợi cùng trận pháp. Hơn nữa vừa rồi hắn xuất thủ giết chết hai tên tu sĩ Ma môn Trúc Cơ trung kỳ lộ ra vẻ sâu không lường được, tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thông thường còn kém xa hắn.
Cho nên nàng đã hoàn toàn từ bộ ý nghĩ đánh một trận trong lòng, chỉ thầm tính toán xem mình có bảo bối gì có thể khiến cho đối phương hài lòng, không nổi sát ý lên với mình nữa.