Triệu Địa giết chết tên tu sĩ Ma môn này cũng không mất quá nhiều thời gian, trước sau cũng chỉ mất khoảng thời gian tàn nửa nén nhang, hắn cho rằng tiếp viện của đối phương cũng không thể nào chạy tới nhanh như vậy được.
Hắn quan sát phương hướng một chút, sau đó nhanh chóng bay về phía đảo số Năm. Còn chuyện có nên trở lại xem thử tình cảnh Tập Phong thế nào, Triệu Địa chỉ suy nghĩ một chút đã từ bỏ.
Nếu Tập Phong đã không đối phó được địch nhân, hắn có trở lại cũng vô ích. Huống chi làm như vậy sẽ rất là mạo hiểm, dễ dàng để lộ bí mật về tài sản phong phú của mình, hắn cũng không muốn vì vậy mà lâm vào vòng nguy hiểm.
Huống chi đã qua một thời gian, e rằng quyết đấu giữa hai người đã phân ra thắng bại, mình có chạy tới hay không cũng không có ý nghĩa gì nhiều.
Đổi lại là Địch Nhị, Tuần Tam hoặc Hồng Trần tiên tử, dưới tình hình như thế có thể trở lại chỗ cũ hay không, Triệu Địa cũng không dám nói. Dù sao trong ba năm qua chung sống với nhau, hắn cũng cảm thấy tình cảm giữa những người này đúng là có mấy phần tình huynh đệ.
Khoan nói trong quá trình săn giết yêu thú, nhiều lần nguy nan xuất thủ cứu giúp lẫn nhau, chỉ riêng hành động mọi người để dành yêu đan cấp năm lại cho Tập Phong, cũng có thể thấy được những người này cũng không phải là hạng hư tình giả ý.
Hơn nữa mấy người này đối xử với Triệu Địa cũng rất là tốt. Mặc dù Triệu Địa thật sự đã giúp bọn họ không ít, nhưng bọn họ cũng không vì tu vi của Triệu Địa thấp mà chia phần ít cho hắn, ngược lại cố ý để cho hắn chọn lựa nhiều tài liệu yêu thú một chút.
Những chuyện này làm cho Triệu Địa hết sức có hảo cảm với những người này, nếu không phải gặp đối thủ vượt quá khả năng của hắn như vậy, có lẽ hắn cũng sẽ không bỏ mặc mà không để ý tới Tập Phong và những người khác. Nghĩ tới đây, Triệu Địa thở dài trong lòng, ở địa phương chỉ coi trọng thực lực như Tu Tiên Giới này, đối với loại người tu vi còn thấp, có thể tự vệ được đã là may mắn rồi, hai chữ tình nghĩa quả thật xa xỉ vô cùng.
Triệu Địa dốc hết toàn lực điều khiển pháp khí Đạp Phong Giao, phi hành với tốc độ cực nhanh, hơn nửa tháng sau đã tới đảo số Năm.
Dọc trên đường đi, hắn cũng gặp phải hai đội ngũ tu sĩ Trúc Cơ kỳ có ba, bốn người, dù có tu sĩ Trúc Cơ trung, hậu kỳ làm chủ, nhưng bọn họ thấy tốc độ Triệu Địa cực nhanh, lại chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, cho nên cũng không xuất thủ cướp giết hắn.
Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ có thể có được bao nhiêu bảo bối trong túi, huống chi tốc độ của đối phương nhanh như vậy, rất khó lòng đuổi giết. Thay vì đuổi giết hắn không bằng tìm một con yêu thú cấp bốn, giá trị còn hơn cả tài sản của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Sau khi tới đảo số Năm, Triệu Địa yên tâm hơn nhiều. Trật tự an ninh trên đảo này do Ngoại Hải Thương Minh phụ trách, hàng năm có hai tên cao nhân Kết Đan kỳ ở đây trấn giữ, đương nhiên sẽ không để cho những tu sĩ Ma môn Trúc Cơ kỳ kia gây loạn.
Mặc dù đảo số Năm này có diện tích rất lớn, nhưng chỉ có phạm vi nằm trong trận pháp bao phủ là có bóng dáng của tu sĩ. Ngoại trừ phường thị này ra cũng chỉ có một ít phủ đệ do Ngoại Hải Thương Minh xây dựng, cung cấp cho tu sĩ thuê sử dụng. Hắn đi một vòng bên trong phường thị, không thấy bóng dáng bọn Tập Phong đâu, cũng không thấy những tu sĩ Ma môn kia.
Hắn ở lại trên đảo số Năm hai tháng, ngoại trừ thỉnh thoảng bỏ ra một ít linh thạch mua hai ba viên yêu đan cấp ba cùng một ít tài liệu yêu thú rẻ, vẫn không thấy tin tức của bọn Tập Phong đâu. Ngay cả mấy tên tu sĩ Ma môn kia cũng không xuất hiện trên đảo số Năm. Vì vậy hắn bèn thông qua truyền tống trận, trở lại Bồng Lai tiên đảo.
Tu sĩ cai quản truyền tống trận vẫn là hai vị cao nhân Kết Đan kỳ kia, sau khi một lão nhân trong đó thấy Triệu Địa, miệng chợt lẩm bẩm:
- Trúc Cơ hậu kỳ không trở lại, nhưng Trúc Cơ sơ kỳ trở lại, thật là ly kỳ!
Trí nhớ lào nhân này hết sức kinh người, cho dù tháng nào cũng có không ít tu sĩ sử dụng truyền tống trận này, nhưng lão nhân vừa liếc qua đã nhận ra Triệu Địa, nhớ rằng hắn đã từng cùng mấy tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ đi tới đảo này.
Triệu Địa ra khỏi đại điện số Năm trên đỉnh Vân Đài sơn, ngự pháp khí Đạp Phong Giao đứng trên đỉnh Vân Đài sơn nhìn về phía Bồng Lai tiên đảo xa xa. Hắn vẫn bị khí thế nguy nga tráng lệ của nó hấp dẫn, lồng ngực chợt sục sôi ý chí hào hùng.
Trong khoảnh khắc này, chợt hắn muốn rằng có một ngày nào đó mình sẽ trở thành chủ nhân Bồng Lai tiên đảo, đứng trên đỉnh Bồng Lai phong nhìn khắp chúng sinh. Đương nhiên, ý nghĩ không thiết thực này cũng giống như kỳ vọng có một ngày trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ, rất nhanh đã bị hắn gạt sang bên.
***
Hà lào đầu là một tu sĩ Luyện Khí kỳ hết sức bình thường trên một đảo nhỏ ở gần Bồng Lai tiên đảo, bởi vì tư chất Linh Căn cũng chỉ tầm thường, cho nên khổ cực tu luyện hơn nửa đời người bất quá cũng chỉ đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ tầng bốn.
Hiện tại lão đã hơn bảy mươi tuổi, râu đã bạc trắng, tóc cũng đã rụng gần hết, nhưng nhờ là người tu tiên, cho nên thân thể vẫn còn cường tráng khỏe mạnh. Tình huống như lão nếu muốn Trúc Cơ là không thể nào, đa số tu sĩ rơi vào tình cảnh như lão thường sẽ chọn một nơi yên tĩnh sống nốt chuỗi ngày tàn.
Nhưng Hà lào đầu có một đứa cháu gái mà lão hết sức thương yêu, thân cũng có Linh Căn. Vì muốn thu thập một ít tài liệu như đan dược cho nàng tu luyện, lão đầu cũng bất đắc dĩ phải tới Bồng Lai phường thị tiếp tục bôn ba, nhờ vào công việc hướng đạo cho những tu sĩ mới tới phường thị để kiếm một số linh thạch ít ỏi.
Tu sĩ làm hướng đạo không ít, không phải tháng nào lão cũng được nhận việc hướng đạo cho người. Vì vậy thỉnh thoảng lão còn nhận một ít việc khác, như làm tạp vụ cho các của hàng tiểu điếm, cũng có thể kiếm thêm được vài khối linh thạch.
Hôm ấy lão không có việc gì làm, bèn dẫn đứa cháu gái bảo bối chừng bảy tám tuổi của mình đi quanh phường thị một vòng, để xem có tu sĩ nào cần hướng đạo hay không.
Mỗi khi có một tu sĩ từ trên trời giáng xuống tới phường thị này, lão lập tức tiếp cận hỏi thăm đối phương có cần hướng đạo hay không. Đại đa số tình huống bị đối phương từ chối với vẻ mặt lạnh lùng như băng giá, thỉnh thoảng cũng có người khách sáo từ chối. Nhưng cũng có tu sĩ không đợi lão tới gần đã khẽ phất tay áo, xuất ra một cổ uy áp khiến cho lão dội ngược trở lại vài bước, lão cũng chỉ có thể thức thời tránh xa.
Lúc này có một tu sĩ đầu đội nón rộng vành màu đen, không thấy rõ mặt mũi tới phường thị. Hà lão đầu thấy trên thân thể người nọ toát ra dao động linh lực sâu không lường được, nhất định là tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên không thể nghi ngờ, vì vậy bèn tiến lên phía trước vài bước khom người hỏi:
- Phải chăng tiền bối vừa mới tới Bồng Lai phường thị, có cần vần bối ra sức hay không?
Tu Tiên Giới luôn luôn lấy tu vi luận bối phận, mặc dù lào đã có một đống tuổi trên đầu, nhưng đối phương cao hơn mình một cảnh giới, tự nhiên lão phải xưng mình là vãn bối.
- Lão là hướng đạo ư?
Một thanh âm khàn khàn từ trong nón rộng vành vang lên, hỏi ngược lại.
- Vãn bối Hà Đại, chính là một tên hướng đạo ở chỗ này, vần bối vô cùng quen thuộc phường thị trên Bồng Lai tiên đảo này, nhất định sẽ giúp tiền bối tiết kiệm được không ít thời gian.
Hà lào đầu thấy đối phương không từ chối thẳng, nhất thời vui mừng nói.