- Khuông sư huynh đúng là không phải tu sĩ Trúc Cơ bình thường, nhưng tiểu đệ cũng không phải là hạng người kém cỏi.
Nói đến câu sau cùng, trong mắt Triệu Địa lộ ra sát ý vô cùng bén nhọn. Sắc mặt tu sĩ họ Khuông thoáng sa sầm, trầm giọng nói:
- Chỉ mong Triệu Sư đệ không phải là đang khoác lác tự thổi phồng mình. Bằng không, e rằng trận chiến này sẽ phân thắng bại rất nhanh.
Dứt lời, tu sĩ họ Khuông lập tức vỗ vào người mình một đạo phù lục bằng da thú màu vàng sẫm, kích phát một màn hào quang bảo vệ màu vàng sẫm bao phủ lấy thân mình, sau đó nói với vẻ luyến tiếc:
- Đây là Hoàng Thiên Hậu Thổ phù, một trong những đạo phòng ngự phù lục có năng lực mạnh nhất trong số phù lục Trúc Cơ kỳ. Giá của nó không rẻ chút nào, nể mặt thượng phẩm linh thạch của sư đệ, ta mới sử dụng tới nó.
- Ủa, khối thượng phẩm linh thạch này hấp dẫn sư huynh tới vậy sao?
Triệu Địa cũng vỗ lên người mười mấy đạo phòng ngự phù lục, bất quá chỉ là phù lục Luyện Khí kỳ. Đồng thời hắn còn móc ra một khối thượng phẩm Thủy Linh Thạch màu lam nửa trong suốt, đùa nghịch trong lòng bàn tay.
Hắn lấy thượng phẩm linh thạch ra là có ý đồ thu hút sự chú ý của đối phương. Quả nhiên sau khi đối phương thấy thượng phầm linh thạch, cũng không còn giữ được vẽ bình tĩnh như trước, lộ ra thần sắc hết sức tham lam.
Chợt nghe vù một tiếng, Triệu Địa vung tay lên, một thanh tiểu kiếm màu trắng bạc xé không bay ra, đâm về phía đối phương. Mà tu sĩ họ Khuông phản ứng cũng không chậm, hai tay áo đồng thời run lên, sáu món pháp khí màu đỏ dài chừng một tấc, có hình dáng giống như phi châm bay ra, đánh về phía tiểu kiếm.
- Phi châm pháp khí!
Lúc Triệu Địa thấy đối phương tế xuất pháp khí, trong lòng thất kinh, đồng thời điều khiển tiểu kiếm màu trắng bạc, nhỏ giọng khẽ kêu:
- Phân!
Lúc tiểu kiếm sắp sửa va chạm cùng phi châm, thình lình hóa thành hai thanh tiểu kiếm một dài một ngắn, vòng tránh phi châm, từ hai bên đâm về phía tu sĩ họ Khuông.
- Thư hùng song kiếm!
Tu sĩ họ Khuông hơi giật mình kêu lên, mà phản ứng của y cũng không chậm, phái ra mỗi bên hai phi châm giáp công một thanh tiểu kiếm, đồng thời còn có hai cây phi châm đâm về phía Triệu Địa.
Triệu Địa vô cùng kiêng kỵ loại phi châm pháp khí có tốc độ cực nhanh, khó lòng phòng bị này, lại lấy Băng Hỏa thuẫn ra trước người phòng thủ.
Lúc này song kiếm Can Tương, Mạc Tà đã va chạm cùng mấy cây phi châm, phát ra những tiếng leng keng trong trẻo. Những cây phi châm nhìn qua hết sức nhẹ nhàng này, không ngờ lại đánh bay hai thanh tiểu kiếm ra xa hơn một trượng.
Triệu Địa âm thầm kinh hãi, phi châm này chẳng những tốc độ cực nhanh, uy lực cũng không thể khinh thường. Nếu đánh trúng vào thân thể hắn, chỉ dựa vào thượng phẩm pháp khí bình thường cùng màn hào quang Luyện Khí kỳ phòng ngự là không thể nào ngăn cản được.
Lúc này trong lòng tu sĩ họ Khuông kia cũng không bình tĩnh, mấy cây phi châm này là bảo vật mà y yêu quý nhất, cũng là tác phẩm đắc ý nhất trong vô số tác phẩm do y luyện chế. Bộ phi châm này vốn tổng cộng có mười ba cây, gọi là Hồng Vân Thập Tam Châm, lúc phối hợp sử dụng có thể bày ra một ít trận pháp, phát huy ra một ít uy năng pháp trận, diệu dụng vô cùng.
Chỉ tiếc thần thức của y có hạn, tối đa chỉ có thể thao túng sáu cây, nhiều quá ngược lại sẽ luống cuống tay chân, khó có thể thao túng như ý muốn. Dù là như vậy, uy lực của sáu cây phi châm màu đỏ này cũng hết sức hùng mạnh, là bảo vật hiếm thấy trong hàng cực phẩm pháp khí.
Những cực phẩm pháp khí có chất liệu hơi kém một chút sẽ dễ dàng bị phi châm đâm thủng, nặng thì bị đánh xuyên thành một cái lỗ thủng to, nhẹ thì lưu lại một ít vết cạn. Nhưng trên đôi thư hùng song kiếm dường như lấy Huyết Ti Ngân làm tài liệu chủ yếu luyện chế, không biết còn pha thêm loại tài liệu quý giá nào, lại không hề sợ hãi phi châm của y công kích.
Mà sau khi Triệu Địa lấy Băng Hỏa thuẫn ra, tu sĩ họ Khuông càng kinh hãi hơn, sắc mặt đại biến, không khỏi lên tiếng hô:
- Trung phẩm Linh Cụ! Còn là trung phẩm Linh Cụ cấp hai!
Sở dĩ gọi là trung phẩm Linh Cụ cấp hai, chính là có thể khảm lên đó hai khối trung phẩm linh thạch Linh Cụ, hao phí linh thạch nhiều hơn, uy lực cũng mạnh hơn gấp mấy lần trung phẩm Linh Cụ thông thường.
Mặc dù Triệu Địa biến hóa Can Tương Mạc Tà bay múa khó lường, lúc thì hợp nhất, lúc thì phân ra công kích, nhưng thủy chung vẫn không thoát được phi châm tốc độ cùng linh hoạt mạnh hơn một bậc. Hơn nữa chất liệu của phi châm này thật sự là vô cùng chắc chắn, cho dù tiểu kiếm dốc hết toàn lực chém vào phi châm nhưng không thể chém vỡ nó.
Mà Băng Hỏa thuẫn của hắn cũng không được linh hoạt lắm, chỉ có thể kích phát ra hai màn hào quang hình tròn bảo vệ một đỏ một trắng hai tầng trong ngoài, có đường kính chừng một trượng bảo vệ toàn thân mình, phi châm pháp khí trong lúc nhất thời cũng không thể nào công phá.
Như vậy sau hiệp giao thủ thứ nhất, tạo thành cục diện giằng co giữa hai bên, không ai làm gì được ai trong khoảng thời gian ngắn.
Tiếp tục phát triển như vậy chính là so đấu linh lực. Dựa theo lẽ thường, tu vi tu sĩ họ Khuông cao hơn Triệu Địa một ít, linh lực đầy đủ hơn. Nhưng y phải thao túng sáu đạo phi châm pháp khí, tiêu hao linh lực vô cùng lớn. Mà Triệu Địa chi hao phí linh lực trên thư hùng song kiếm. Băng Hỏa thuẫn tiêu hao linh lực của linh thạch.
Vì vậy Triệu Địa tiêu hao linh lực ít hơn đối phương một chút, hơn nữa hắn còn có thượng phẩm linh thạch nơi tay, cho nên bất kể thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, đối với tu sĩ họ Khuông là cực kỳ bất lợi.
Tu sĩ họ Khuông hiển nhiên cũng nhìn thấy điểm này, hạ quyết tâm không để ý tới thư hùng song kiếm công kích, thao túng sáu cây phi châm đồng loạt đâm về phía màn hào quang phòng ngự Băng Hỏa thuẫn của Triệu Địa. Y muốn mượn Hoàng Thiên Hậu Thổ phù bảo vệ, lấy công thay thủ, tranh tiên đột phá phòng ngự của đối phương, đánh chết đối phương.
Quả nhiên dưới công kích toàn lực của sáu phi châm pháp khí, màn hào quang phòng ngự màu trắng bên ngoài không chịu được run lên kịch liệt, có vẻ như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Mà linh lực của trung phẩm Băng Linh Thạch khảm trên Băng Hỏa thuẫn đang tiêu hao với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Triệu Địa cũng không nóng nảy, mà là dùng thư hùng song kiếm công kích màn hào quang màu vàng sẫm của Hoàng Thiên Hậu Thổ phù. Dưới công kích không ngừng của song kiếm, linh quang của màn hào quang này cũng đang chậm rãi mờ đi.
Cả hai bên đều dốc hết toàn lực công kích, nhưng hiển nhiên uy lực của sáu cây phi châm cao hơn một bậc, xét về tốc độ đột phá màn hào quang phòng ngự dường như nhanh hơn đối phương.
Tu sĩ họ Khuông thấy vậy mừng rỡ trong lòng, nhưng vào lúc này, Triệu Địa chợt ngưng thư hùng song kiếm công kích, liên tục móc ra hai bảo vật.
Một món là một chiếc kính bạc to chừng mấy tấc toát ra điểm điểm bích quang, món còn lại là một chiếc cung xương nửa trong suốt toát ra hàn quang mờ mờ, trên cung được khảm một khối trung phẩm Băng Linh Thạch.
Không ngờ rằng đối phương có nhiều trung phẩm linh thạch thuộc tính Băng như vậy, tu sĩ họ Khuông tức tối gần hộc máu. Phải biết rằng giá trị của trung phẩm Băng Linh Thạch tương đương với hai ba mươi khối trung phẩm linh thạch thuộc tính Ngũ Hành bình thường. Giá trị của hai khối trung phẩm Băng Linh Thạch tương đương với tất cả tài sản của tu sĩ Trúc Cơ kỳ khổ tu nhiều năm.
Càng làm cho y nản chí hơn nữa chính là, kính màu bạc trong tay Triệu Địa cũng là một món cực phẩm phụ trợ pháp khí vô cùng hiếm thấy. Triệu Địa điều khiển kính phun ra một cột sáng màu xanh biếc to bằng miệng chén. Cột sáng này vừa quét qua ba cây phi châm, lập tức khiến cho ba phi châm nhất thời mất đi khống chế, dừng trên không trung không nhúc nhích.
Mà vào lúc này, Triệu Địa đã kéo dây cung của chiếc cung xương trong suốt trên tay, nhất thời một cỗ khí Băng Hàn ngưng tụ trên dây cung, tạo thành bảy tám mũi băng trùy dài hơn thước.