Mục lục
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 511: Lòng tốt bị cho là lòng lang dạ thú.

“Cô ấy không tranh giành, không cướp giật cũng không đấu đá mà lại có thể giữ chặt người đàn ông kia ở trong lòng bàn tay.” Finn nói ra từng câu chữ một cách rõ ràng và mạnh mẽ.
Gương mặt của Kiều An nhăn nhó thành một vẻ mặt xấu xí, điều mà cô ta cảm thấy căm hận và ghen tị về Hoa Hiền Phương nhất chính là điều này. Cô tỏ vẻ không hề quan tâm thế nhưng Lục Kiến Nghi vẫn luôn một lòng một dạ với cô còn cưng chiều cô đến tận trời.
Còn cô ta lại yêu Lục Kiến Nghi bằng cách có thể bỏ ra tất cả mọi thứ vì anh ngay cả tính mạng của chính mình, thế nhưng anh lại không hề quan tâm một chút nào.
Cô ta không cam lòng, dù cho cô ta có chết đi cũng cảm thấy không cam lòng.
Cô ta phải liều mạng một phen và lấy cả tính mạng của chính mình và hai đứa con để liều.
Lục Kiến Nghi sẽ không bỏ rơi cô ta mà không quan tâm được đâu, anh vẫn cần đến cô ta.
Bây giờ anh chỉ đang tức giận mà thôi, lại cộng thêm việc gây xích mích với Hoa Hiền Phương nên anh mới trở nên lạnh nhạt với cô ta.
Đợi qua một khoảng thời gian để anh hết giận thì ổn rồi.
“Tâm trạng của tôi hơi suy sụp nhưng mà tôi đã bình tĩnh trở lại rồi, anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ làm theo cuộc thỏa thuận. Anh đã cướp lấy một đứa con của tôi rồi thì không thể lấy mất một đứa còn lại nữa, nếu không thì tôi sẽ cắt cổ tay tự tử đấy. Tôi tin rằng chắc chắn Lục Kiến Nghi sẽ không muốn nhìn thấy tôi chết đi đâu, tôi sẽ mãi mãi là một sự tồn tại đáng giá đối với anh ấy.”
Finn nở ra một nụ cười âm u và lạnh lẽo mà nói: “Điều đó thì đúng với ông chủ nhưng không đúng đối với tôi, nếu như cô khiến cho tôi phải khó xử ở trước mặt boss thì tôi sẽ khiến cho cô trả một cái giá rất đắt đấy.”
Kiều An rùng mình một cái.
Cô ta sợ Finn bởi vì cô vẫn còn một đứa con trai đang làm con tin ở trong tay anh ta.
Cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thách thức giới hạn của anh ta.
“Vậy thì chúng ta hãy tự mình im lặng và trở nên yên ổn đi.”
Cô ta phải cố hết sức mà làm cho Finn cảm thấy yên lòng và khiến cho anh ta rời khỏi thành phố Long Minh nhanh một chút.
“Tốt nhất là như vậy, cô đừng nên thách thức sự nhẫn nại của tôi nữa đấy.” Finn hầm hừ nói một câu và rời đi.
Ở đầu bên kia của thành phố Long Minh, Hoa Hiền Phương đang ngồi ở trên sân thượng và uống cà phê một cách nhàn nhã.
Cô cũng biết được ít nhiều về vụ việc của bữa tiệc.
Finn không phải là một người liều lĩnh, nếu không thì anh ta cũng sẽ không xếp thứ sáu ở trong đội quân tinh nhuệ và ở bên cạnh Lục Kiến Nghi nhiều năm như vậy.
Chắc chắn anh ta làm như vậy là có nguyên nhân nào đó.
Thế nhưng cô đã không còn giống như lúc trước mà vội vàng đi tìm hiểu về bí mật của Lục Kiến Nghi và Kiều An nữa.
Lục Kiến Nghi đã từng cho cô xem một bản thỏa thuận giữ bí mật của anh và Kiều An, tuy rằng ở trên bản thỏa thuận ấy không hề viết rõ muốn Kiều An phải làm những gì nhưng mà cô biết rằng chắc chắn Lục Kiến Nghi có lý do của riêng mình, hơn nữa ở trên bản thỏa thuận cũng đã viết rằng hai bên đều bắt buộc phải giữ kín bí mật kia.
Cô không mong rằng Lục Kiến Nghi là một người hay nuốt lời, điều này sẽ làm giảm bớt danh tiếng cậu chủ số một của anh ở thành phố Long Minh.
Cuộc sống hiện tại của cô rất nhàn hạ và rất yên bình, cô không muốn có thêm sóng to gió lớn phá hoại sự êm dịu này nữa.
Hai ngày nay, Lục Kiến Nghi hơi kỳ lạ và cảm thấy vô cùng có hứng thú đối với hình xăm dán của cô, anh còn tự tay dán một hình xăm vào bả vai trái của cô.
Điều đáng sợ nhất chính là anh luôn nhìn chằm chằm vào lưng của cô đến nửa đêm cũng không hề ngủ.
Giống như có thứ gì đó rất kỳ lạ mọc ở trên lưng cô cần phải nghiên cứu một cách kỹ càng và tỉ mỉ vậy.
Thật sự không biết tên này đang nghĩ đến điều gì.
Lúc này Lục Kiến Nghi đi vào và ngồi ở bên cạnh cô, sau đó anh tiện tay cầm lấy ly của cô mà uống một ngụm cà phê.
Vốn dĩ tên này là người mắc phải bệnh sạch sẽ vô cùng nặng và thậm chí còn không cho người khác chạm vào ly của mình đấy.
Bây giờ cô không biết cô đã hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho anh rồi hay là hệ thống miễn dịch của anh đã lọc bỏ cô rồi, anh không chỉ uống cà phê mà cô đã uống qua mà còn ăn bánh mì cô đã cắn qua.
“Ma Vương Tu La này, em đã uống qua cà phê này đấy, ở trong ly có nước bọt của em đấy.” Cô nói với giọng điệu trêu chọc.
“Mọi thứ của em từ sợi tóc đến ngón chân đều là của anh, ngay cả nước bọt cũng là của anh.” Anh nói một cách ngang ngược rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô và trắng trợn mà hít vào một hơi.
Cô tỏ vẻ hờn dỗi mà vỗ vai anh một cái: “Tốt nhất là vẫn nên giữ một khoảng cách thích hợp giữa hai người, khoảng cách sinh ra nét đẹp đấy.”
Đôi mày rậm của anh khẽ nhướng lên: “Dù nhìn gần hay nhìn xa thì anh cũng rất đẹp, em sẽ không nhìn đến chán đâu.”
Cô liền cảm thấy choáng váng.
Tuy rằng câu này là một lời nói thật lòng nhưng mà anh không thể khiêm tốn hơn một chút sao?
“Em đang lo rằng anh sẽ nhìn em đến chán đấy.”
“Nhìn em càng gần thì anh càng yêu thích.” Đôi môi mỏng quyến rũ của anh nở ra một nụ cười mờ ám.
“Không đứng đắn.” Cô nhẹ nhàng nhéo lấy sống mũi thẳng tắp của anh.
“Người đàn ông quá đứng đắn thì không còn thú vị nữa rồi.”
Ngay vào lúc nút áo sơ mi của cô được mở ra thì lại có tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài.
“Chết tiệt.” Anh khẽ chửi rủa một tiếng ở trong cổ họng và bực bội đi mở cửa.
Người đứng ở ngoài của là Túi Sữa Nhỏ: “Mẹ ơi, bố Ma Vương ơi, SOS, chú Ngọc Thanh đang cầu cứu ạ.”
Hoa Hiền Phương vội vàng gài nút áo lại và bước tới: “Cục cưng, sao vậy?”
“Chú Ngọc Thanh ở trong phòng bếp muốn học nấu ăn với đầu bếp thì bị bà nội mắng rồi ạ.” Hứa Kiến Quân nói với giọng điệu non nớt.
Hoa Hiền Phương đi xuống lầu cùng với cậu bé, Tư Mã Ngọc Thanh đang ngồi ở trên ghế sô pha và không ngừng lau nước mắt, cậu ấy trông có vẻ vô cùng tủi thân.
Tư Mã Ngọc Như đang ngồi ở phía đối diện với vẻ mặt xám xịt và trông vô cùng u ám.
Khi nhìn Hoa Hiền Phương, Tư Mã Ngọc Thanh liền “Oa” một tiếng mà khóc lên.
“Chị xinh đẹp ơi, cô không cho em vào nhà bếp nấu ăn.” Vốn dĩ cậu ấy muốn thể hiện một chút để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy một mặt lợi hại của cậu ấy, thế nhưng không ngờ rằng cô không chỉ không khen ngợi cậu ấy mà ngược lại còn trách móc cậu ấy.
Hoa Hiền Phương cầm lấy khăn giấy và giúp cậu ấy lau đi nước mắt ở trên mặt: “Mẹ nhỏ à, Ngọc Thanh rất có tài năng về việc nấu ăn, hơn nữa khứu giác và vị giác của thằng bé đặc biệt nhạy bén, nếu như được dạy dỗ tốt thì chắc chắn có thể trở thành một nhà ẩm thực và đầu bếp lớn xuất sắc đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Ngọc Thanh nướng thịt ngoài giòn trong mềm ăn rất ngon đấy.” Lục Sênh Hạ ở một bên cũng gật mạnh đầu và nói.
Vẻ mặt của Tư Mã Ngọc Như không những không dịu lại mà ngược lại càng trở nên u ám hơn: “Rõ ràng là một cậu chủ nhỏ thì làm sao có thể vào nhà bếp làm đầu bếp được chứ? Điều này thật là một sự sỉ nhục.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi và nói: “Mẹ đang có thành kiến đấy, dân lấy cái ăn làm đầu, đầu bếp cũng là một nghề nghiệp rất cao cấp, những ông trùm trong ngành ẩm thực đều là những người xuất thân từ đầu bếp cả đấy. Vì sao Ngọc Thanh không thể phát huy sở trường của mình và làm những chuyện bản thân thằng bé muốn làm mà cứ phải học những thứ Olympic kia chứ?”
“Con không thích học toán cũng không thích học Olympic, con chỉ thích học nấu ăn thôi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói một cách bướng bỉnh.
Hoa Hiền Phương bước tới và choàng tay qua vai của cậu ấy: “Mẹ nhỏ à, mẹ đã nghiêm trọng hóa mọi chuyện rồi, Ngọc Thanh chỉ là xem việc này như một sở thích và hứng thú mà thôi, thằng bé vẫn sẽ học tập chăm chỉ mà, thằng bé cũng đã hứa với tôi rằng chắc chắn sẽ thi được vào top năm ở trong lớp vào học kỳ sau.”
Tư Mã Ngọc Như giận dữ mà trừng mắt nhìn cô một cái: “Tôi thấy Ngọc Thanh khá dính lấy cô đấy, vốn dĩ tôi còn nghĩ rằng thằng bé ở chung với cô sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn nhưng mà ai ngờ rằng cô lại dẫn thằng bé đi vào con đường lệch lạc, khiến cho thằng bé cứ muốn làm những chuyện không có triển vọng gì cả.”
Hoa Hiền Phương không hề nghĩ rằng cô ta sẽ nói ra những lời như vậy, cô hoàn toàn đối xử với Ngọc Thanh như người em ruột của mình, cô muốn khiến cho cậu ấy cảm thấy tự tin hơn và trở nên xuất sắc hơn, cô không ngờ rằng mình lại vô cớ bị trách móc như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK