Mục lục
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 864: Đàm phán
Tư Mã Ngọc Như hít sâu một hơi, một số lời mà em trai nói rất đúng, cô ta phải nhanh chóng kéo Lục Vinh Hàn đi đăng ký kết hôn mới được, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận sử dụng tài sản của ông ấy.
“Hoa Hiền Phương, chúng ta nên nói chuyện tử tế với nhau một lát.”
“Cô muốn nói chuyện gì?” Hoa Hiền Phương nhướng mày hỏi.
“Tôi biết cô và bà cụ gây khó dễ từ trong, không cho tôi và Vinh Hàn kết hôn. Nếu cô không quấy rối nữa, để tôi và Vinh Hàn đăng ký kết hôn. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, mỗi người đều không liên quan tới nhau.” Tư Mã Ngọc Như nói.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm trà, cô biết, lúc trước lúc Lục Vinh Hàn rời đi, bà cụ đã nói ra một điều kiện.
Nếu ông ấy còn muốn làm người nhà họ Lục, thì không thể kết hôn với Tư Mã Ngọc Như. Nếu không sẽ trục xuất khỏi nhà họ Lục, đoạn tuyệt quan hệ, từ nay về sau, ông ấy không thể bước vào cửa nhà họ Lục một bước.
Tư Mã Ngọc Như có thể làm vợ Lục Vinh Hàn, nhưng tuyệt đối không thể làm con dâu của nhà họ Lục.
“Cô Tư Mã à, cô quá coi trọng tôi rồi. Chuyện của trưởng bối các người, tôi không can thiệp được.”
“Cô là bà chủ của nhà họ Lục, chuyện trong gia tộc không phải do cô quản lý sao?” Tư Mã Ngọc Như tức giận liếc cô một cái.
“Bố là người quản lý cũ, tay của tôi không dài như vậy, có thể vươn tới chỗ ông ấy. Tôi cũng không có quyền lợi quyết định chuyện của ông ấy. Cô và bố ở bên cạnh nhau lâu như vậy, hẳn là hiểu rất rõ tính tình của ông ấy, chỉ cần ông ấy làm ra quyết định, tám con ngựa đều không kéo lại được. Nếu không lúc trước ông ấy cũng sẽ không dứt khoát kiên quyết rời khỏi nhà họ Lục, dẫn cô đi.” Hoa Hiền Phương không chút hoang mang nói.
Cô đã phát hiện, thực ra Lục Vinh Hàn là một người khăng khăng cho rằng mình đúng. Ông ấy chỉ tin tưởng vào phán quyết của mình, không chịu tiếp nhận khuyên bảo của người khác, cho dù mắc sai lầm, cũng sẽ cắm đầu ngã vào, không tới tường Nam không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
May mà Lục Kiến Nghi không di truyền điểm này, nếu không thì không có cách nào sống hòa hợp.
Nghĩ tới Lục Kiến Nghi thực sự di truyền tất cả ưu điểm, chắt lấy những tinh hoa, hoàn mỹ!
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Đừng cho rằng tôi không biết quỷ kế của bà cụ, bà ta uy hiếp Vinh Hàn, nếu kết hôn với tôi thì đuổi anh ấy ra khỏi nhà họ Lục. Trái tim của bà ta quá độc ác, cho dù rời khỏi nhà họ Lục, bà ta cũng không cho Vinh Hàn cưới tôi. Nếu tôi đoán không lầm, trong chuyện này cũng có công lao của cô.”
Hoa Hiền Phương không nói gì, cô thực sự là nằm yên cũng trúng đạn, chuyện gì cũng có thể kéo được tới người cô.
“Cô tin cũng được, không tin cũng được, chuyện giữa các người tôi chưa từng tham dự vào. Bố đã không phải là người quản lý nhà họ Lục, cô và ông ấy có quan hệ gì không ảnh hưởng tới tôi.”
“Không ảnh hưởng tới cô, nhưng sẽ ảnh hưởng tới Y Hạo Phong, cô và mẹ chồng một lòng, chắc chắn sẽ giúp bà ta cùng đối phó tôi.” Tư Mã Ngọc Như nói.
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Bố và mẹ đã không còn quan hệ gì, tôi cũng không hi vọng bọn họ làm lành với nhau. Mẹ nên gả cho người đàn ông chân chính yêu bà ấy. Còn như cô và bố, muốn kết hôn hay không là chuyện của hai người, nếu cô muốn chính thức về mặt pháp luật, thì cô nên đi tìm bố mà không phải tôi.”
“Các người muốn đuổi anh ấy ra khỏi nhà họ Lục, sao anh ấy có thể kết hôn với tôi?” Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển nói.
“Ông ấy có thể lựa chọn rời khỏi nhà họ Lục, dù sao ở trong lòng ông ấy chúng tôi đều không quan trọng.”
Hoa Hiền Phương nói với vẻ châm chọc.
Cô rất đồng tình với Lục Kiến Nghi, ở sâu trong lòng, anh ấy vô cùng để ý Lục Vinh Hàn, muốn đạt được sự quan tâm của ông ấy, coi trọng của ông ấy. Vì thế anh chấp nhận sự tồn tại của Tư Mã Ngọc Như, nguyện ý chung sống hòa thuận với cô ta.
Nhưng Lục Vinh Hàn lại khiến anh thất vọng một lần nữa, lúc còn nhỏ ông ấy từ bỏ anh một lần, bây giờ lại từ bỏ một lần nữa.
Tư Mã Ngọc Như bưng ly cà phê lên uống một ngụm, giảm bớt tức giận: “Anh ấy là người quản lý nhà họ Lục tiền nhiệm, dựa vào cái gì phải rời khỏi nhà họ Lục?”
Hoa Hiền Phương giang tay: “Đây không chỉ là ý của bà nội, cũng là ý của người nhà họ Lục. Tôi cũng không thể thay đổi được. Nhưng mà nếu ông ấy vì cô mà từ bỏ người nhà, lại từ bỏ một dòng họ có quan hệ gì?”
Bắp thịt trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rúm lại, cô ta không hi vọng Lục Vinh Hàn rời khỏi nhà họ Lục. Nhưng mà dựa theo quan hệ hiện giờ của bọn họ mà nói, lấy được chứng nhận kết hôn sẽ càng thêm đảm bảo đối với cô ta.
“Người giúp việc trong nhà Vinh Hàn, chỉ sợ đều thành người của cô rồi đúng không?”
Hoa Hiền Phương nhìn chằm chằm cô ta nói: “Tôi lại nói với cô một lần cuối cùng, tôi không có thời gian đi quản chuyện của cô, cũng hi vọng cô đừng tới trêu chọc tôi. Con người tôi sẽ không chủ động trêu chọc người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết, người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng, nếu như muốn giở trò sau lưng tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội.”
“Rất tốt, hi vọng cô nhớ kỹ lời mình nói hôm nay.” Sau khi Tư Mã Ngọc Như nói xong lập tức tức giận rời đi.
Cô ta vừa mới đi tới cửa, Cố Nhược Đồng đã đi tới.
“Ngại quá, trên đường kẹt xe, em tới muộn, có phải chị đợi lâu rồi không?”
“Không sao.” Hoa Hiền Phương mỉm cười.
Cố Nhược Đồng ngồi xuống, uống một ngụm hồng trà: “Hai ngày nay thời tiết nóng thật, em vốn định đi bộ đường dài vào chủ nhật, không nghĩ tới nắng gắt như thế, vẫn nên hoạt động trong nhà thì hơn.”
Hoa Hiền Phương cười: “Cô đi bộ đường dài một mình, hay là đi cùng Như Thông.”
Đôi mắt đen tuyền của Cố Nhược Đồng hơi ủ rũ.
Cô ấy muốn hẹn Tần Như Thông đi cùng, nhưng mà anh ta nói mình rất bận, không có thời gian.
“Hình như gần đây công việc của anh Tần rất bận.”
Hoa Hiền Phương vừa nghe là biết, cô ấy không thành công.
“Xem ra tôi phải cho cô mượn Kiến Quân nhà chúng tôi, ngày kia có một buổi nhạc kịch không tệ, tôi sẽ bảo Kiến Quân hẹn Như Thông, hai người cùng dẫn thằng bé đi xem.”
“Được… Được ạ.” Cố Nhược Đồng cười ngượng ngùng, cảm thấy người trước mắt là thượng đế phái tới trợ giúp cô ta.
“Anh Tần và anh trai anh ấy có bộ dạng giống nhau như đúc, nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt. Một người thì hoạt bát, một người thì hướng nội, một người thích mạo hiểm khắp thế giới, một người thì chỉ muốn an tĩnh làm người đàn ông đẹp trai.”
Hoa Hiền Phương cười trêu chọc: “Loại người giống như anh Nhân Thiên, chỉ có chị Dĩ Nhiên mới khống chế được, những người khác đều không làm được.”
Cố Nhược Đồng cũng nở nụ cười: “Nói cũng đúng.”
Cô ấy mở to mắt, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, chỉ vào vòng cổ kim cương trên cổ nói: “Đây là màu chủ đạo mùa hè của Love of Four Seasons mà em vừa mua được. Em nghe nói chỉ có trang sức chính là do chị tự mình thiết kế, những cái khác là do nhà thiết kế dưới tay chị thiết kế.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Đoàn đội thiết kế của chúng tôi, mỗi người đều do tôi tự mình tuyển vào, đều vô cùng ưu tú, rất có ý sáng tạo.”
“Bây giờ chị chỉ bồi dưỡng người mới, không tự mình làm nhiều nữa. Mỗi một trang sức chính do chị làm ra, mọi người đều tranh tới mức rách đầu, cũng phải cướp tới tay.” Cố Nhược Đồng cười nói.
“Muốn cho người mới cơ hội mà thôi.” Hoa Hiền Phương cười nói.
Sở dĩ có thể ở trong rất nhiều xí nghiệp châu báu có nhãn hiệu lâu năm, giành được một chén canh, đánh ra một vùng trời, chính là dựa vào ý sáng tạo để chiến thắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK