Mục lục
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 679: Đàn ông không thể với tới cậu rồi..

Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, nói: “Tiểu Mai, cậu đừng xem nhẹ bản thân, hiện giờ cậu mở nhà hàng, trở thành bà chủ rồi, cũng tính là giới giàu có, một nửa đàn ông ở Giang Thành này đều không thể với tới cậu rồi.”
Thực ra, Tiểu Mai cũng cảm thấy điều kiện của bản thân không tồi, cô ấy muốn kết hôn với người đẹp trai giàu có như Tần Như Thông.
“Tôi cần phải đi cầu ông tơ bà nguyệt, để giúp tôi tìm được một người đàn ông ưu tú như đàn anh Thời.”
Hoa Hiền Phương có thể nhìn ra, Tiểu Mai là đang ám chỉ Tần Như Thông. Chỉ là bề ngoài Thời Như Thông lại vô cảm, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời cô ấy nói.
“Món tôm kho này thật là ngon, cùng Long Minh có hương vị giống nhau.” Cô nhân cơ hội liền chuyển chủ đề nói chuyện, che giấu đi sự ngượng ngùng.
“Tôm kho ở Long Minh quá nổi tiếng rồi, bố tôi đặc biệt đến Long Minh học và làm ra nó.” Tiểu Mai nói.
Lục Kiến Nghi không ăn tôm càng, anh có thói quen sạch sẽ, nhưng phàm là đồ ăn phải dùng đến tay, anh đều không đụng, kể cả có đeo bao tay thì anh cũng sẽ chê bẩn.
Cô bóc một cái, bỏ vào bát của anh: “Anh yêu, nếm thử một chút, thực sự rất ngon.”
Lục Kiến Nghi gắp một con tôm lên, cắn một cái, gật gật đầu: “Tạm được.”
Cô cười tinh quái: “Kỳ thực, muốn ăn tôm càng, trước tiên phải ngậm canh trên vỏ, sau đó mới bóc thịt, anh có muốn thử không?”
“Không cần.” Lục Kiến Nghi từ chối không do dự, nam thần vốn quen sống cuộc sống được hầu hạ lên chín tầng mây, sẽ không xuống trần gian làm chuyện động trời.
Tần Như Thông thì lại không giống vậy, ngậm mút vỏ tôm, sau đó bóc thịt, rồi ăn một cách thích thú.
Ngày trước sau khi tan học, anh ta thường dẫn Hoa Hiền Phương đến nhà hàng gần nhà ăn tôm càng.
Sau khi ăn uống no nê, Hoa Hiền Phương vuốt bụng hài lòng: “Tiểu Mai, đồ ăn bố cậu làm thật sự rất ngon, chuẩn chính gốc, sau này chỉ cần trở về Giang Thành, tôi nhất định sẽ tới đây ăn.”
“Được chứ, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu.” Tiểu Mai cười khúc khích, chớp chớp đôi mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, trầm giọng hỏi: “Chị họ Hoa Mộng Lan dạo gần đây ra sao rồi, tôi vốn dĩ nghĩ chị ta sẽ gả cho nhà giàu có, không ngờ rằng…” Cô ấy dừng lại, lời đằng sau không cần nói ra, mọi người đều hiểu.
Hoa Hiền Phương nhún nhún vai: “Chấp niệm của chị ấy quá sâu, đã định trước không có cuộc sống tốt lành.”
“Chuyện của chị ấy đều đã lên báo rồi, rất nhiều người đang bình luận riêng về điều đó.” Tiểu Mai cong cong môi.
Hoa Hiểu Phương xua tay: “Tin tức đều là thêm mắm thêm muối, không thể tin hoàn toàn.”
Tiểu Mai chớp chớp mắt, trầm mặc nói: “Chị ấy đi vay tiền của chị họ tôi, nói là phẫu thuật thẩm mỹ, chị họ tôi vốn dĩ không muốn cho vay, nhưng nhìn thấy chị ấy đáng thương, vì vậy đã cho vay sáu mươi triệu.”
Kỳ thực người vay tiền là cô ấy, không phải là chị họ cô ấy, nhưng cô ấy và Hoa Mộng Lan có chút chuyện với nhau, cô ấy không muốn để cho Hoa Hiền Phương biết được.
Hoa Hiền Phương sửng sốt: “Chị ấy đến mượn tiền chị họ cậu? Là khi nào?”
“Chính là vào thứ năm.” Tiểu Mai nói.
Một tia sáng lạnh sắc bén lóe lên từ đáy mắt của Hoa Hiền Phương.
Xem ra Hoa Mộng Lan vẫn còn đang ở Giang Thành, chưa hề rời đi.
Cô ta nhất định là đang sợ bị cảnh sát bắt lại, nên mới lẩn trốn.
“Chị ấy bỏ nhà ra đi rồi, bác gái vẫn đang đi tìm chị ấy khắp nơi, lần tới mọi người mà có gặp lại chị ấy thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Ồ, được.” Tiểu Mai gật đầu.
Từ phòng vip đi ra, Hoa Hiền Phương gặp được Tiểu Huệ, nhân viên thu ngân của nhà hàng trước, từ sau khi Tiểu Mai kiểm soát nhà hàng này, cô ấy không hề rời đi, vẫn đang ở quầy thu ngân.
“Hiền Phương, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy Tiểu Huệ, lâu rồi không gặp.” Hoa Hiền Phương vui vẻ chào hỏi.
Tần Như Thông nở nụ cười: “Hiền Phương, xem ra em ở nhà hàng này cũng có khá nhiều người quen nhỉ.”
“Ngày trước Hiền Phương từng ở đây giao đồ ăn, quan hệ với mọi người rất tốt.” Tiểu Huệ cười nói.
Lục Kiến Nghi khẽ lay động: “Em từng ở đây giao đồ ăn sao?”
Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Công việc này là do Tiểu Mai giới thiệu cho em đó.”
“Hiền Phương ngày trước làm mấy công việc liền, thật sự rất vất vả, những việc mà đàn ông làm, cô ấy cũng lao vào làm.” Tiểu Huệ xúc động nói.
“Cô ấy bây giờ gả cho gia đình giàu có trở thành mợ chủ, cũng xem là sự cố gắng của cô ấy.” Tiểu Mai tiếp lời, trong lòng mười phần ngưỡng mộ Hoa Hiền Phương.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi dần dần trở lên thâm trầm, khi ra khỏi nhà hàng, bọn họ liền tách khỏi Tần Như Thông.
Vào trong xe, anh lấy điện thoại rồi kiểm tra bản đồ một chút.
Nhà hàng này cách khách sạn Hilton không xa, khách sạn nằm trong phạm vi giao đồ ăn của nhà hàng.
“Ở gần đây có một khách sạn Hilton, ngày trước em chắc thường xuyên đi giao thức ăn đến đó đúng không?” Anh thản nhiên nói, như thể chỉ hỏi một cách tình cờ.
Hoa Hiền Phương kịch liệt run rẩy: “Anh làm sao biết được khách sạn Hilton ở gần đây?”
“Khi anh đến Giang Thành có ở đó một lần.” Mắt Lục Kiến Nghi không ngừng nhìn cô, như thể anh muốn thu vào mắt tất cả những thay đổi tinh tế trong biểu hiện của cô.
Hoa Hiền Phương nuốt một ngụm nước bọt: “Anh và Hoa Mộng Lan chính là vào lúc đó…”
“Người phụ nữ đó không phải Hoa Mộng Lan.” Lục Kiến Nghi sửa lại có phần trịnh trọng.
Cô xoa xoa tay: “Em cảm thấy Hoa Mộng Lan chắc chắn biết chân tướng, em tìm qua chị ấy, chị ấy không định nói sự thật, lừa dối em nói rằng là bạn học chị ấy Giang Hà, nhưng Giang Phân từ trước tới nay chưa từng đi giao đồ ăn.”
“Đi giao thức ăn từ trước đến nay đa số đều là đàn ông, phụ nữ rất ít, ngoài kiểu người cần tiền gấp như em ra, phần lớn phụ nữ sẽ không làm việc đó.” Lục Kiến Nghi trầm giọng nói.
Hoa Hiền Phương cụp mắt xuống, hàng mi dài dày đặc phủ bóng lên mi mắt trắng nõn.
“Khách ở khách sạn Hilton về cơ bản sẽ không gọi đồ ăn ở nhà hàng nhỏ, em chỉ giao đến đó có một lần.”
Lục Kiến Nghị nhàn nhạt nhìn cô: “Người phụ nữ ngốc, em nói cho anh biết, em có phải đi giao đồ ăn ở khách sạn Hilton bị người ta bắt nạt rồi không?’
Toàn thân Hoa Hiền Phương trải qua co giật kịch liệt, để cho toàn thân hơi hơi chấn động.
Cô muốn biết chuyện gì xảy ra với anh ở khách sạn Hilton, nhưng lại sợ anh biết được chuyện của mình với Hứa Nhã Thanh.
Thật mâu thuẫn, thật rối ren.
“Không phải, em mới đến đó có một lần, sao có thể bị bắt nạt?” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, như cố ý tránh ánh mắt thiêu đốt của anh.
Lục Kiến Nghi không bỏ qua bất kì phản ứng tinh tế nào của cô: “Người phụ nữ ngốc nghếch, bất kể là em xảy ra chuyện gì trong quá khứ, anh đều không để ý, em không cần phải giấu anh.”
Cô hít một hơi thật sâu: “Em không muốn nghĩ về điều đó nữa, anh đừng hỏi nữa, được không?”
Lục Kiến Nghi nuốt lời vào, trong lòng không khỏi nghĩ về đêm đó.
Người phụ nữ đó liên tục khóc, tất cả điều này đối với cô ấy có lẽ thật sự đau khổ.
Nếu đổi thành một người phụ nữ ngốc, nhất định không nguyện ý nhớ lại điều đó.
“Quên đi, đừng nghĩ lung tung” Anh choàng tay qua vai cô, dừng mọi suy nghĩ lại.
Trái tim của Hoa Hiền Phương vẫn đang ngổn ngang kinh sợ.
Lục Kiến Ngôn ở khách sạn Hilton bắt nạt một người phụ nữ giao đồ ăn, còn cô khi giao đồ ăn đến khách sạn Hilton, bị một người đàn ông bắt nạt.
Điều này phải nói rằng, đó là một sự trùng hợp kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK