Mục lục
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 67: Tên xấu xí này giống ông đây sao?.

Lục Kiến Nghi có thể nhìn ra, Lục Kiều Sam là đang e rằng thiên hạ không loạn, lòng đố kỵ lớn đến nỗi không thể cứu chữa.
Anh ra hiệu cho quản gia, quản gia đưa bác gái và Hoa Mộng Lan rời đi.
Lục Kiều Sam đặc biệt chạy ra ngoài tiễn bọn họ, trao đổi phương thức liên hệ với Hoa Mộng Lan. Hai người gặp nhau quá muộn rồi.
Trong lòng Hoa Hiền Phương âm thầm hít một hơi, cô có thể nhìn ra, Lục Kiều Sam là cố ý, không làm trời đất đảo lộn, cô ta sẽ không thôi.
“Lên tầng.” Lục Kiến Nghi hạ lệnh, cô ngoan ngoãn đi theo sau.
Lục Kiều Sam ở phía sau gọi anh lại: “Lục Kiến Nghi, em còn chưa ly hôn với cô ta sao? Cô ta là người khắc chồng đấy. Em muốn bị cô ta hại chết sao?”
“Một lời nói sáo rỗng mà chị cũng tin, cũng là đồ óc lợn.” Lục Kiến Nghi hừ thấp một tiếng, cảm thấy cô ta nên đến bệnh viện tâm thần điều trị.
“Kể từ khi cô ta vào nhà chúng ta thì cô ta đã gây lên bao nhiêu rắc rối, khiến chúng ta đến bây giờ cũng khôn được yên. Cô ta là một người khắc chồng bại gia điển hình, nếu như em không ly hôn với cô ta, thì sẽ bị cô ta khắc chết đấy.” Lục Kiều Sam cố ý dọa anh.
Anh nhếch môi cười lạnh: “Tốt hơn chị là được.”
Nói xong, bàn tay to lớn tà mị vuốt ve khuôn mặt Hoa Hiền Phương, giống như đang thị uy với Lục Kiều Sam vậy.
Lục Kiều Sam tức sùi bọt mép, vô cùng xấu hổ: “Một con quê mùa, còn không xứng lau giày cho chị.”
“Đừng có tự thôi miên chính mình, chị cũng chỉ là một mặt to son trát phấn mà thôi.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói, mỗi một từ đều đánh vào huyệt chết của Lục Kiều Sam.
Cô ta không lo lắng Lục Kiến Nghi nhìn thế nào, nhưng sợ Tần Nhân Thiên cũng nghĩ như vậy.
Thứ cô ta tự hào nhất chính là vẻ ngoài hoàn hảo của mình, có thể thu hút anh ta cũng là nhờ vào vẻ ngoài này, tuyệt đối không thể bị so sánh với người khác được.
“Lục Kiến Nghi, mắt EM có vấn đề.” Cô ta giậm chân tức giận đi đến.
Hoa Hiền Phương thở dài, chỉ cảm thấy núi mưa ập tới, gió cuốn khắp nhà.
Đi vào trong phòng, cô trải chăn đệm của mình ra.
Lục Kiến Nghi lạnh lùng quét qua cô: “Chuyện bắt buộc của cô đâu?”
Cô ôn thuận đi đến, giống như một con mèo hoang thu lại móng vuốt, quỳ xuống ôm lấy chân anh, hát chinh phục.
“Người phụ nữ ngu xuẩn, bây giờ tôi giữ cô lại, không có nghĩa là sẽ luôn giữ cô lại, ngày nào đó tôi không vui, thì cô cút đi cho tôi.”
“Biết rồi.” Cô nghe lời gật đầu.
Đợi Phi tỉnh lại, cho dù anh không đuổi, cô cũng sẽ chủ động rời đi.
Đợi cô hát xong, năm ngón tay anh nắm lấy gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hoa Hiền Phương, vừa rồi cô nói dối rất giỏi.”
“Tôi không nói dối, mỗi câu tôi nói đều là sự thật.” Vẻ mặt của cô bình tĩnh như không, cô nói dối cũng chỉ vì bảo vệ chính mình.
“Cô một thân trong trắng gả qua đây sao?” Ánh mắt của anh như dao kiếm sắc bén xẹt qua gương mặt cô, tràn đầy chán ghét, như thể cô là một thứ rác rưởi bẩn thỉu, bị người ta nhặt lên ném cho anh vậy.
Trong lòng cô lộp bộp, biết anh vô cùng để ý đến chuyện này, anh có thói quen thích sạch sẽ, ghét nhất những thứ bẩn thỉu đã bị người khác động vào.
“Tôi không còn trong trắng.”
Cô móc tờ năm trăm hôm qua ra, đặt vào trong túi anh: “Trả tiền lại cho anh.”
“Chê ít?” Trong mắt anh lóe lên tia lạnh lùng.
Cô mím môi, nói rõ ràng từng từ từng chữ một: “Tôi không phải là bán.”
Lục Kiến Nghi cười chế nhạo: “Cô ngủ với tên xấu xí kia, là cam tâm tình nguyện, đúng không?”
Cô đứng dậy, trên mặt có ý tức giận.
Cô không muốn bất kỳ ai sỉ nhục Thời Thạch, sỉ nhục người cô yêu nhất.
“Xin anh đừng có dùng từ này để hình dung Thời Thạch, anh ấy rất đẹp trai, rất dễ nhìn, là hot boy của trường chúng tôi.”
Lục Kiến Nghi hừ một tiếng: “Hot boy, cô bị mù à?”
Anh bước từng bước đến trước bàn, cầm lấy quyển sổ bên trên, bức ảnh bên trong rơi ra.
Anh đá đến cạnh cô: “Cái loại xấu xí này, cũng xứng với danh hotboy sao?”
Hoa Hiền Phương sững sờ, ngẩn ra nhìn bức ảnh, sau đó nhìn anh: “Anh cho rằng người phía trên là Thời Thạch sao?”
“Cả ngày cắm cúi trong sổ, không phải là anh ta, thì là ai chứ?”
Anh ngồi trên sô pha, giễu cợt nhìn.
Cô ôm trán, trong đầu đang rối tung lên, càng ngày càng mơ hồ.
Chuyện gì vậy, còn có người đến cả chính mình cũng không nhận ra sao?
Không phải là lúc phẫu thuật thẩm mỹ, đầu óc cũng tiện thể được chỉnh luôn, xóa đi những ký ức không tốt đẹp trong quá khứ?
Cô nhặt bức ảnh lên: “Lục Kiến Nghi, anh nhìn cho kỹ, đây là anh, bức ảnh khi trước của anh?”
Đây là trước khi đến thành phố Long Minh, bác gái đưa cho cô bức ảnh này, để cô đỡ nhận nhầm người.
Lý do cô vẫn còn giữ nó là vì muốn trút giận.
Mỗi lần sau khi bị anh dày vò, cô liền cầm ảnh ra nhìn, âm thầm “hỏi thăm” anh một trận.
Lục Kiến Nghi vô cùng chấn động, cảm thấy mình vừa nghe được một chuyện buồn cười nhất trên thế giới này.
“Hoa Hiền Phương, cô bị điên à? Tên xấu xí này có một phần tỷ nào giống như ông đây không?”
“Không phải anh giảm béo với phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Cô cong môi.
Lục Kiến Nghi đang bay loạn trong gió, trước mặt dường như có hàng nghìn con ngựa đang phi qua.
“Mắt nào của cô thấy tôi phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Không phải chứ, anh không phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Hoa Hiền Phương ngạc nhiên, dáng vẻ không thể tin nổi, giơ hai móng vuốt nhỏ ra sờ loạn mặt anh, muốn xem có phải là mặt giả không.
“Còn sỡ nữa sẽ chặt tay.” Anh thấp giọng mắng, dọa cô nhanh chóng thu tay lại.
“Đây là chuyện gì vậy chứ, vậy người trong bức ảnh không phải là anh sao?” Cô đỡ trán, mắng nhầm người rồi, oan uổng người tốt rồi, mặc người người ta xấu, nhưng chưa chắc đã không phải là người có tâm địa lương thiện.
Lục Kiến Nghi búng xuống trán cô: “Có phải não cô bị nước vào không?”
Hoa Hiền Phương thật sự cảm thấy như gặp phải một con Ô Long lớn trên trời vậy.
Cô đã nói mà, làm gì có bác sĩ phẫu thuật lợi hại như vậy chứ, có thể biến một người xấu xí trở thành một nam thần tuyệt thế thế này, trừ khi là ông trời.
“Anh biết không? Không phải Hoa Mộng Lan gặp chuyện ngoài ý muốn ở nước ngoài, cô ta là đào hôn, không muốn gả cho anh. Không biết cô ta tìm tư liệu của anh ở đâu, bên trong có mấy bức ảnh như này, dọa cô ta ngốc luôn, ngày ngày khóc. Nên sau đó mới lập kế hoạch đào hôn với bác gái tôi, để tôi gả qua đây. Bây giờ phát hiện ra sự thật, chắc trong bụng đều hối hận đến xanh luôn rồi?”
“Nói như vậy, tên xấu xí này là trợ thủ của cô sao?” Khóe miệng Lục Kiến Nghi nhếch lên, cười như không cười.
“Coi như là vậy đi.” Cô cười rất tươi, nhưng trong lòng cô không cho là như vậy, cô không tiến vào thiên đường, mà tiến vào địa ngục.
Lục Kiến Nghi giống như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt lại âm trầm xuống: “Cô quả nhiên là vì tiền mà có thể làm mọi thứ, chỉ cần đưa tiền, người đàn ông xấu như vậy mà cô cũng dám gả.”
Cô thở dài, nếu như một người nhìn một người không thuận mắt, thì cô làm cái gì cũng là sai.
“Nhà họ Hoa chỉ có hai đứa con gái, cô ta chạy rồi, tôi không gả thì ai gả chứ?”
“Đừng có nghĩ tẩy trắng, nếu như bây giờ có người cho cô ba trăm tỷ, cô cũng sẽ không hề do dự mà ôm lấy đúng không?” Giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng, tràn đầy sự khinh thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK