***
Lúc ghi hình cho show tạp kĩ, tôi từng kể rằng hồi còn nhỏ, mình đã rất ghen tị khi tình cờ trông thấy một đứa trẻ đang ăn bánh ú trên đường (mặc dù hôm đó chưa đến Tết Đoan Ngọ). Khi nói ra điều này, ý tôi không phải bảo mình đang ghen tị với cậu bạn kia vì được ăn bánh, mà tôi chỉ ao ước cái cảm giác nhàn nhã, ung dung, được gia đình cưng chiều như vậy.
Nhưng mà, có vẻ như Dung Thân đã hoàn toàn hiểu nhầm rồi thì phải.
Khi gửi xe đồ ăn đến trường quay cho Triệu Tình Nhã, ông ta còn gửi thêm một xe bánh ú tới cho tôi, chiếc xe này đậu bên cạnh xe đồ ngọt của Triệu Tình Nhã. Bánh ú ăn khá ngon nhưng gói hơi to quá, mà gạo nếp vốn là loại thực phẩm khó tiêu, tôi còn đang kiểm soát khẩu phần ăn của mình nữa nên cảm thấy khó nuốt.
Không lâu sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại đến từ ông ta. Tôi không nghe hai cuộc gọi đầu vì thấy là số lạ gọi tới, sang tận lần thứ ba mới nhấc máy.
Ông ta không trách tôi mà chỉ hỏi rằng tôi đã ăn bánh ú chưa, có thấy ngon không. Tôi cứng họng, đáp “ừm” liên tục, chỉ mong ông ta cúp máy nhanh nhanh.
Ông ta im lặng suốt một lúc, có lẽ vì nhận ra rằng tôi chỉ trả lời lấy lệ, sau đó mới cất giọng hỏi bao giờ tôi về thành phố S và ngỏ ý muốn gặp.
Dạo trước, căn bản là bởi không hiểu rõ lý do tại sao mà ông ta muốn tìm mình nên tôi tìm cớ mãi mà vẫn không từ chối nổi, nhưng coi như giờ đã hiểu tường tận thì lại càng khó từ chối hơn.
“Chiều ngày kia nhé, lúc ấy cháu rảnh.”
Thế mới bảo con người là loài động vật sống rất thực tế, thấy mình được thiên vị nên bắt đầu ỷ thế, không biết sợ là gì. Thậm chí, bây giờ tôi còn chẳng cần dùng kính ngữ khi nói chuyện với Dung Thân nữa. Ngay cả việc hẹn đi ăn cũng phải phụ thuộc vào lịch trình của tôi, coi bộ khá có phong thái của một vị lãnh đạo chuyên quyền “ông tự điều chỉnh đi, thích gặp hay không”.
Bây giờ Dung Thân đang mang tâm lý của một ông bố khờ khạo, phỏng chừng ông ta vẫn sẽ rất sẵn lòng kể cả khi tôi có bảo ông hãy đợi mình thông báo lại sau đi chăng nữa.
Khi trở về đến thành phố S, tôi và ông ta hẹn nhau ăn trưa tại một nhà hàng Michelin xa hoa. Không gian trong nhà hàng vừa riêng tư lại yên tĩnh, rất thích hợp để trò chuyện.
Tôi đã cầu nguyện xuyên suốt bữa ăn, rằng mong sao ông ta đừng đề cập với mình về chuyện của Cố Nguyên Lễ, cũng đừng ném kết quả xét nghiệm quan hệ cha con ra một cách đột ngột để tôi gọi ông ta là bố.
May mắn thay, có vẻ như ông ta vẫn đang thăm dò hoặc do dự nên chưa nói toạc ra một cách tùy tiện. Cả buổi, ông ta chỉ hỏi tôi về mỗi chuyện quay phim, vờ vĩnh ra vẻ như thể bản thân đang ngấm ngầm quan tâm đến Triệu Tình Nhã thông qua lời kể của tôi, nhưng ông ta đâu biết rằng Triệu Tình Nhã đã hoàn thành phân cảnh cuối cùng của mình trong tuần này.
Tôi không bóc mẽ Dung Thân mà chỉ làm thỏa mãn mọi sự hiếu kỳ của ông ta, tôi để mặc cho ông ta ban phát tình phụ tử không có chỗ thể hiện.
Chúng tôi ăn chậm, nói cũng chậm, ngâm nghê chừng hai tiếng đồng hồ mới đứng dậy rời đi.
“Tiểu Đường, chú có thể…….” Dung Thân đứng đối diện với tôi, ánh đèn xung quanh ảm đạm, không có người thứ ba: “Chú có thể ôm con không?”
Trong nháy mắt ấy, tôi bỗng chốc rùng mình, tâm trí tôi lãng đi bởi một vài kí ức chẳng mấy tốt đẹp.
Chân tay tôi bứt rứt khi nhớ tới chuyện ông ta từng muốn bao nuôi mình.
Cánh tay đang giơ lên của ông ta bỗng cứng đờ lại, vẻ lạc lõng cũng lồ lộ qua nét mặt, có lẽ vì thấy tôi trưng ra cái thái độ quàu quạu xấu xí.
Tôi rất khó xử, dù sao ông ta cũng là cha ruột tôi, đứng dưới góc nhìn của ông thì những điều này là yêu cầu hợp lý.
Tôi hắng giọng: “Chuyện này, tổng giám đốc Dung, cảm ơn chú vì hôm nay đã mời cháu đi ăn, có dịp…… nếu có dịp thì lần sau chúng ta lại hẹn nhau tiếp nhé.” Nói xong, tôi rướn người tới – bằng một động tác rất đỗi tự nhiên, tôi ôm, rồi vỗ lưng ông với thái độ giả lả như thể đang tạm biệt người bạn thân của mình.
Tôi toan lui về nhưng lại bị Dung Thân xúc động ôm chặt lấy, ông ta lẩm bẩm không ngừng: “Tiểu Đường, chú là, chú là……. của con.”
Ông cố mãi nhưng vẫn chẳng thể thốt lên tiếng “bố”.
Phải chăng đây chính là tấm rào chắn gai góc mà chúng tôi khó lòng vượt qua được. Tôi trở tay không kịp, và có lẽ, chính Dung Thân cũng chưa chuẩn bị sẵn sằng tinh thần để đối mặt với việc đột ngột có thêm một người con trai.
Tôi tránh ra, giữ cánh tay ông và lùi về sau một bước. Lần này, Dung Thân không chuồi tới nữa, ông để mặc cho tôi kéo dài khoảng cách giữa cả hai.
“Tổng giám đốc Dung, dạo này cháu bận lắm, có chuyện gì thì để lần sau hẵng bàn tiếp nhé ạ.” Tốt nhất là đợi đến khi Tịch Tông Hạc khôi phục được trí nhớ, Cố Nghê về nước, đứa trẻ ra đời, để mọi thứ ổn thỏa đâu ra đấy rồi hẵng nói cho tôi nghe về câu chuyện hoang đường này.
Dung Thân hiểu rõ rằng bản thân đã hành xử một cách thất thố, ông hít một hơi thật sâu, chấp chới hàng mi để giấu đi những ngấn nước gieo dưới đáy mắt mình, sau cùng là rời khỏi nhà hàng cùng với tôi.
Đột nhiên, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng màn trập của máy ảnh. Tôi cảnh giác ngoái lại, lia mắt dò xét xung quanh nhưng không phát hiện được gì. Nhà hàng vẫn chìm trong bầu không khí u tối và lặng ngắt, như thể khoảnh khắc ban nãy chỉ là một ảo tưởng của tôi.
“Sao thế con?” Dung Thân thấy tôi dừng bước nên quay sang hỏi.
“Chắc là cháu nhầm thôi ạ.” Tôi lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, một tháng sau,《Trang trại ngôi sao》kết thúc mùa ghi hình đầu tiên, và tôi cũng đã hoàn thành phần diễn cuối cùng của mình trong《Trăm năm nhà họ Thiện》.
Sau khi kết hôn, chẳng mấy mà Thiện Ngọc Thư và Phương Ngọc đã có con với nhau. Phương Ngọc luôn nghi ngờ về việc chồng mình và Hoàng Khiết Khiết sẽ nối lại mối tình cũ, cô ta cũng kiêng dè chuyện con riêng của chồng nên đi đâu cũng gây xích mích với Hoàng Khiết Khiết, thậm chí còn đặt điều cho cô là người cướp chồng mình.
Vì không tin tưởng nhau nên ngày nào Thiện Ngọc Thư và cô ta cũng xảy ra cãi vã, tình cảm giữa cả hai dần phai nhạt. Tình trạng này cứ tiếp tục diễn tiến trong suốt mấy năm sau đó, một hôm, hai người cãi nhau một trận to, Phương Ngọc ức chế, đưa con gái tới tìm Hoàng Khiết Khiết để gây chuyện, hai người phụ nữ khắc khẩu, bắt đầu xô đẩy lẫn nhau rồi cùng bất cẩn ngã lăn từ trên cầu thang xuống. Phương Ngọc không may bị ngã đập đầu, chết tại chỗ. Con gái của Phương Ngọc chứng kiến toàn bộ sự việc, kể từ đó, nó coi Hoàng Khiết Khiết là kẻ thù đã giết chết mẹ mình, chôn chặt mầm mống tăm tối này trong tim.
Lớn lên, em gái của Thiện Ngọc Thư trở thành thanh niên trí thức, từ đó mỗi người một nơi.
Bà cả nhà họ Thiện tạ từ nhân thế, anh chị cùng cha khác mẹ của Thiện Ngọc Thư hỏi anh ta có muốn cùng hồi hương tảo mộ không nhưng anh ta chỉ thẳng thừng từ chối.
Sau chuyện của Phương Ngọc, Hoàng Khiết Khiết đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Thiện Ngọc Thư, cô đưa con gái rời khỏi Thượng Hải rồi kết hôn với một doanh nhân Hoa kiều.
Khi gặp lại nhau, cả hai đã ở cái độ thất thập cổ lai hy, mạch chuyện chính chuyển sang những mối ân oán của đời sau, hai nhân vật Thiện Ngọc Thư và Hoàng Khiết Khiết sẽ do các diễn viên trung niên thủ vai.
Xét cho cùng, với bộ phim được đầu tư với kinh phí thấp thế này, để kể rõ câu chuyện, thay vì tốn thì giờ và công sức vào việc trang điểm cho già đi thì thà rằng đổi hẳn sang những diễn viên trạc tuổi nhân vật sẽ giúp tiết kiệm thời gian và sức lực hơn nhiều.
Vương Sâm là một đạo diễn giỏi, tôi tin rằng anh ta có thể co dãn phần nội dung còn lại một cách hợp lý để kết thúc câu chuyện này.
Trong phân cảnh cuối cùng này của tôi, con gái tôi (do một diễn viên nhí thủ vai) chạy bổ nhào vào lòng tôi, con bé đấm đá loạn xạ, khóc lóc mắng nhiếc tôi với tội danh cấu kết với người ngoài để giết hại mẹ nó. Tôi cần thể hiện được trạng thái cảm xúc vừa bất đắc dĩ, vừa đau khổ lại vừa căm phẫn, thành thực mà nói thì đây không phải là một thử thách khó nhằn, tôi chỉ cần coi cô bé thành Tịch Tông Hạc là xong ngay ấy mà.
“Cut!” Đạo diễn vừa dứt lệnh, tiếng vỗ tay trong trường quay đã vang lên rần rần, một vài nhân viên vui mừng bước lên tặng họa cho tôi thay cho lời tạm biệt, và không phải chỉ có mỗi một bó.
Tôi liếc qua, thấy có hoa của Triệu Tình Nhã, Tịch Tông Hạc, thậm chí còn có cả hoa của Dung Thân gửi đến.
Vừa quay xong《Trăm năm nhà họ Thiện》một cái là là tôi liền bắt tay ngay vào việc chuẩn bị cho bộ phim mới của Tịch Tông Hạc — 《Sư tử》.
Sau hơn một tháng tập thể hình, cơ bắp trên người tôi đã phát triển đáng kể, ít nhất thì khi cởi trần, người ta sẽ không đánh giá tôi là một tên hom hem, gầy yếu. Đã đảm nhận nhân vật nào thì phải làm cho ra dáng của nhân vật đó, ai đời một gã còi nhom, không cơ bắp lại là cao thủ trong lĩnh vực đánh đấm bao giờ, bản thân tôi còn không tin thì làm sao khán giả tin cho nổi.
Trên đường trở về thành phố S, tôi hỏi Tang Thanh xem kịch bản của 《Sư tử》đã được gửi đến chưa, cậu ấy đáp chưa, sau đó còn nhìn tôi bằng ánh mắt khá kỳ cục, nói: “Đã không gửi kịch bản thì chớ, họ lại còn bảo tôi đi tìm cậu Tịch mới chết chứ, sao tôi dám đến gặp cậu ấy hả.”
Này là muốn tôi chủ động đến gặp anh nhỉ.
“Tôi hiểu rồi.” Tôi thở dài, cầm điện thoại bấm số của Tịch Tông Hạc: “Cậu đưa tôi lên núi Hành Nhạc nhé.”
Tịch Tông Hạc không nghe máy, người nhận cuộc gọi là Đường Lệ.
“Tiểu Hạc đang chụp ảnh, em có chuyện gì gấp à, chị bảo họ dừng nhé.”
“Không cần đâu ạ.” Tôi ngăn cô ấy lại, “Chị nhắn với Tiểu Hạc là em đến gặp anh ấy để lấy kịch bản nhé, chị cứ dặn anh rằng tối nay về sớm chút là được ạ.”
Đường Lệ sửng sốt: “Ô, ừ, lát chị bảo thằng bé cho.”
Ổ khóa điện tử trong biệt thự vẫn lưu dấu vân tay của tôi, Tang Thanh vừa lái xe đi khỏi, tôi cũng vào nhà một mình luôn. Căn nhà không thay đổi gì nhiều, đồ đạc vẫn giữ nguyên vị trí cũ, chỉ có trên tường là treo thêm vài tấm ảnh siêu âm theo từng thời kỳ của thai nhi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh, khẽ tậc lưỡi một tiếng, cứ có cảm giác rằng sau này Tịch Tông Hạc sẽ trở thành một ông bố cuồng con gái.
Cũng như dạo ấy, anh vẫn âm thầm, tự mình sắm sửa rồi chuẩn bị đồ cho con, một đống thứ giải la liệt dưới sàn rồi cả trên sô pha.
Tôi đoán sau khi mình rời đi, thi thoảng Phương Hiểu Mẫn hoặc Đường Lệ sẽ đến để lau dọn nhà cửa giúp anh, không thì cái ổ này bừa bộn, lôi thôi phải biết.
Tôi ngồi dưới thảm, lần lượt xem kĩ từng món đồ anh mua, tôi mần mê suốt một hồi lâu, mãi đến lúc tiếng khóa điện tử ở cửa vang lên rồi mà vẫn chưa xem xong.
Tịch Tông Hạc bước vào nhà, anh bình tĩnh đứng thay giày ở ngưỡng cửa, chẳng mảy may bất ngờ khi trông thấy tôi.
“Sao lại mua cả Lego thế này?” Tôi nhấc cái hộp to đùng lên, quơ quơ về phía anh: “Trên hộp in rõ là phù hợp cho người trên 12 tuổi…….”
Tịch Tông Hạc bước đến bên tôi, anh cởi áo khoác ra rồi ném xuống sô pha.
“Thế tôi không giống người trên mười hai tuổi à?”
Tôi nghẹn họng, hóa ra là anh ấy mua cho mình, đúng là buồn cười thật.
“Em không biết anh có sở thích này.” Tôi đặt hộp Lego xuống, chìa tay về phía anh: “Kịch bản của em đâu?”
Anh đứng yên, nhìn tôi lăm lăm suốt một lúc rồi nắm lấy tay tôi, kéo tôi dậy.
“Tôi đói.”
Tôi không phản ứng gì cho đến khi anh lặp lại lời nói của mình một lần nữa. Tôi chần chừ bước vào phòng bếp, lúc mở tủ lạnh ra thì thấy nguyên liệu nấu ăn đã được xếp đầy ắp.
Tôi chọn ra một ít rồi hỏi anh: “Sau khi em chuyển ra ngoài, anh ăn cơm kiểu gì?”
Tịch Tông Hạc dựa vào cửa phòng bếp, nhìn tôi bận tới bận lui.
“Ăn hàng, hoặc ăn sủi cảo, hoành thánh đông lạnh hồi trước anh cất trong tủ lạnh.”
Sau khi mất trí nhớ, anh còn làm việc chăm chỉ hơn so với trước đây, lịch trình công việc dày đặc hơn nên hẳn cũng không thường ăn ở nhà.
“Khổ thân ghê nhỉ.”
Tôi đáp ráo hoảnh, nhưng bỗng dưng anh lại im bặt.
Tôi xả nước vào chậu để rửa sạch cà chua. Dưới âm sắc đơn điệu như vậy, giọng nói của Tịch Tông Hạc như mang theo dòng nước suối mát lành, chảy vọt qua màng nhĩ tôi.
“Vậy anh dọn về đi.”
Tôi cụp mắt xuống, kìm nén khóe môi đang cong rướn lên rồi quay người lại đối mặt với anh.
Chẳng hề có thái độ thành khẩn như một người đang nhờ vả hay van xin, anh đứng dựa vào thành cửa, hai tay khoanh tay trước ngực, đôi ngươi đen nhánh nhắm thẳng vào tôi, không thèm nhượng bộ.
Anh đuổi tôi khỏi căn nhà này, giờ lại cho phép tôi quay về đây. Anh nắm mọi quyền quyết định, anh là chủ ở đây, là vua của chốn này. Nhưng tôi đâu còn là con ở hèn mọn trong nhà anh nữa, và tôi cũng chẳng muốn mình phải nghe răm rắp theo lời của anh.
“Em không thích ở đây, nhà anh cao và nghiêng quá. Em thấy thoải mái với nơi ở hiện tại của mình, vả lại em cũng có thể vun đắp tình cảm với em gái của em.”
Tôi kiếm cớ lừa anh thôi. Tôi với Cố Nghê không ở với nhau lâu lắm rồi, thói quen sinh hoạt khác biệt, hai anh em không ghét nhau đã là may lắm rồi chứ nói gì đến chuyện vun đắp tình cảm. Bởi vì có sự khác biệt quá lớn về khẩu vị, chúng tôi thậm chí còn chẳng ăn chung.
Tịch Tông Hạc sa sầm mặt mặt, trông anh khá đáng sợ. Anh mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói ra được ba từ.
“Tùy anh thôi.” Nói xong, anh rời khỏi phòng bếp, chẳng thèm quay đầu lại.