***
《Phong Thanh Hạc Lệ》đại thắng tại các phòng vé và giành được vô số giải thưởng tại nhiều liên hoan phim lớn.
Tôi dự tính rằng sớm muộn gì Tịch Tông Hạc cũng sẽ đạt được danh hiệu ảnh đế, nhưng tôi không ngờ anh lại đánh bại Giang Mộ và giành được cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm tại Liên hoan phim châu Á với bộ phim này khi chưa đầy ba mươi tuổi. Điều bất ngờ hơn nữa là tôi nhận được đề cử Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Tuy chỉ có tên trong danh sách đề cử, nhưng đây là kỷ niệm vô cùng quý giá và đáng nhớ đối với tôi.
Lần này, cuối cùng tôi cũng có thể ngồi cạnh Tịch Tông Hạc, nhìn anh bước lên sân khấu nhận giải từ khoảng cách gần nhất, vỗ tay chúc mừng anh, và chia vui cùng anh.
Máy quay vô tình lia tới chỗ tôi và Giang Mộ, khuôn mặt của chúng tôi lập tức xuất hiện trên màn hình lớn, trong khi tôi tỏ ra vô cùng tươi tỉnh thì Giang Mộ lại trưng ra vẻ mặt u ám, một sự tương phản cực kỳ rõ ràng.
Đúng là diễn viên tài ba có khác, vừa thấy camera quay tới mình là thay đổi sắc mặt ngay, cố tình tỏ ra lalf mình đang vui vẻ một cách thật lòng. Giả trá hết sức.
Tôi rời mắt khỏi màn hình lớn và nhìn về phía Giang Mộ đang ngồi cách mình một khoảng không xa. Vừa hay anh ta cũng đang liếc tôi, tầm mắt chúng tôi giao nhau, trong mấy giây ngắn ngủi ấy, có bao nhiêu gươm đao, súng gậy, sấm sét, pháo hoa tôi đều xuất ra hết, vẻ giễu cợt gợi lên trong ánh mắt, sẵn sàng ở tư thế giao chiến. Lúc chạm mắt, dựa vào khí thế của mình, tôi đoán cho dù không thắng được thì tôi cũng chẳng thua kém anh ta ở đâu.
“Sống chưa đầy ba mươi năm cuộc đời nhưng tôi đã gặp tai nạn giao thông những hai lần. Một lần khiến tôi gần như không thể đứng dậy, và một lần khiến tôi suýt không thể tỉnh lại. Có lẽ một số người sẽ nghĩ rằng sao mà số tôi đen thế, toàn gặp tai nạn giao thông. Nhưng tôi muốn nói rằng tôi vô cùng biết ơn hai vụ tai nạn này.” Tịch Tông Hạc cầm cúp, hướng mắt về phía khán giả, “Những biến cố ấy giúp tôi nhìn nhận lại cuộc đời mình rõ ràng hơn bao giờ hết, từ đó dạy tôi biết cách trân trọng và yêu thương nhiều hơn.”
Tôi ngồi tại chỗ, một chốc lại thấy như anh đang nhìn mình, một chốc lại thấy như anh đang nhìn mọi người.
“Cuối cùng, tôi xin cảm ơn mặt trời nhỏ của mình, người đã cho tôi tình yêu và hy vọng.” Sau bài phát biểu nhận giải, anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc cúp vàng trong tay như thể đang hôn người yêu của mình. Từng tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, kéo dài cho đến khi anh ngồi về chỗ.
“Chúc mừng anh.” Tôi nghiêng đầu, thì thầm vào tai anh.
Anh đưa mắt nhìn tôi rồi đặt chiếc cúp vào lòng bàn tay tôi, anh ngoảnh sang rủ rỉ: “Nhờ công lao của em hết đấy, mắt trời nhỏ ạ.” Tai tôi nóng bừng, vô thức siết chặt chiếc cúp trong tay.
Không lâu sau kì liên hoan phim, bê bối tình dục của Giang Mộ bị phanh phui, anh ta trở thành đối tượng bị mọi người đàm tiếu mỗi lúc rảnh rỗi.
Sở Yêu tự tay viết bài đăng lên Weibo, thừa nhận bản thân và Giang Mộ từng nảy sinh quan hệ nam nữ ngoài luồng trong lúc quay《Phong Thanh Hạc Lệ》, sau khi biết mình có thai, cô ta đã lợi dụng chuyện này để de dọa Giang Mộ, trực tiếp dẫn đến việc Giang Mộ và Dung Như Ngọc chia tay nhau. Cách hành văn rất lưu loát, lời lẽ cô đọng, súc tích, không biết cô ta có nhờ ai viết hộ cho không nữa.
Tôi đọc tiếp.
Sau đó, Giang Mộ yêu cầu cô ta phá thai để đổi lấy tài nguyên và cơ hội phát triển. Trong lúc mê muội nhất thời, cô ta đã đồng ý với đề nghị của đối phương, nhưng mấy tháng trôi qua, đêm nào cô ta cũng nằm mơ thấy đứa con bị phá kia. Điều này dày vò lương tâm cô ta vô cùng. Việc Dung Như Ngọc tạm lui khỏi giới showbiz, vết thương lòng khó lành càng khiến cô ta áy náy hơn. Vì vậy, cô ta quyết định công khai những chuyện bần thỉu mà mình và Giang Mộ đã làm với công chúng, để công chúng biết chân tướng sự việc và bộ mặt thật của Giang Mộ. Thậm chí cô ta còn mua cả tin tức hot cho bài đăng Weibo, xem ra đã quyết tâm dìm chết Giang Mộ.
Tôi like bài cho cô ta bằng acc clone.
“Bé ơi, bé nhận ra bố không? Bố là bố con này.” Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy Tịch Tông Hạc đang ẵm con đi qua đi lại trước mặt mình.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Tịch Tông Hạc đứng xoay ra cho con nhìn thấy tôi: “Cái người đang mải chơi điện thoại, không thèm quan tâm đến bé là mẹ đấy.”
Con bé chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi, rồi đột nhiên cười toét miệng lên như thể hiểu lời Tịch Tông Hạc nói.
Đang trách tôi vì tội đối xử lạnh nhạt với anh đây mà…
Tôi hiểu ra, lập tức điện thoại xuống rồi đi về phía hai bố con anh ấy. Tôi đưa tay nắm lấy cánh tay giống củ sen của con, lắc nhẹ.
“Bố không phải mẹ đâu, bố cũng là bố mà, bố bế bé đi măm sữa nhé?” Mỗi lúc trò chuyện cùng con, giọng điệu sẽ trở nên nhí nhảnh một cách mất kiểm soát.
Tôi định bế con thay Tịch Tông Hạc nhưng anh lại tránh đi.
“Gọi thế thì con không phân biệt được.” Anh bắt bẻ bằng giọng điệu tinh quái.
“Thế gọi ba vậy.” Tôi biết thóp.
Tịch Tông Hạc buồn chán nhướn mày, bất đắc dĩ nói: “Thôi cũng được.”
Chúng tôi đang chơi với con thì dì Lý mang sữa ấm từ trong bếp ra, Tịch Tông Hạc chuyển con sang cho dì bế, sau đó bảo dì ấy đưa con bé vào phòng ăn.
Tịch Tông Hạc ngồi xuống ghế sô pha, vỗ chỗ bên cạnh mình: “Em muốn hỏi anh chuyện gì à?”
Tôi nhìn về hướng dì Lý vừa rời đi, cảm thấy đối phương sẽ không trở ra trong thời gian ngắn thì bước nhanh về phía Tịch Tông Hạc, thay vì ngồi xuống bên cạnh, tôi lại ngồi lên đùi anh rồi vòng tay qua cổ anh ấy. Tịch Tông Hạc sửng sốt nhưng vẫn ôm lấy eo tôi theo phản xạ.
Tôi hỏi anh: “Chuyện Sở Yêu là sao vậy?”
Anh chẳng tỏ ra khác thường: “Trịnh Đông quen ông nội anh, cho dù không nể Dung Thân thì ông ta vẫn phải nể anh.”
Anh không giải thích kĩ nhưng tôi đã ngờ ngợ ra: “Vậy tên Giang Mộ đó sắp tiêu rồi à?”
Tôi không phải thánh nhân, đối với tôi mà nói thì Giang Mộ quả là một sự tồn tại gai mắt. Trong mắt tôi, anh ta đã thối tha đến cực hạn rồi, thậm chí có thể sánh ngang với Cố Nguyên Lễ, người như anh ta mà “thân bại danh liệt” thì có khi tôi còn phải thắp hương tế trời, cảm tạ Thượng đế vì đã trừ gian diệt ác ấy chứ. Tốt nhất là anh ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Tịch Tông Hạc thêm một lần nào nữa.
Tịch Tông Hạc luồn tay vào áo tôi, vừa xoa nắn thắt lưng tôi, vừa nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Bản thân không ngay thẳng thì đừng trách người khác là nhẫn tâm.”
Mất bệ đỡ, có khả năng Giang Mộ sẽ không thể móc nối tài nguyên cho Sở Yêu như đã hứa được nữa. Bản thân Sở Yêu là người vụ lợi, để cạy được miệng cô ta thì chắc người kia đã đưa ra mức giá khiến cô ta hài lòng. Mà khiến cô ta viết một bài Weibo dài thế này thì giá cả không thể thấp được.
Tận mãi về sau tôi mới nghe Triệu Tình Nhã kể, Sở Yêu đòi Dung Thân một khoản tiền lớn, sau đó rời khỏi làng giải trí để đi du học rồi định cư luôn ở nước ngoài. Cô ta là người thông minh, sẽ không cố chen chân vào một con đường không có tương lai, thay vì lãng phí thời gian trong vòng luẩn quẩn, không bằng đổi sang thứ khác thiết thực hơn.
Trước sức tấn công từ bài Weibo của Sở Yêu, Giang Mộ sử dụng “chiến lược Đà điểu”, liên tục xóa hot search, nhất quyết không chịu lên tiếng. Bản thân anh ta là sao hạng A, lại từng khiến dư luận ồn ào bởi chuyện chia tay với Dung Như Ngọc, bây giờ còn bị người ta bóc mẽ là thằng đểu chuyên đi cắm sừng nữa nên hình tượng càng bị tổn hại nghiêm trọng, độ phổ biến cũng suy giảm rõ rệt. Làm trong nghề này mà không có vây cánh lẫn độ nổi tiếng, về cơ bản thì không khác gì “khai tử” sự nghiệp diễn xuất. Chống đỡ được cùng lắm một, hai năm rồi rớt khỏi hàng ngũ sao hạng A, rơi xuống sao hạng C hoặc thậm chí là biến mất khỏi màn ảnh.
(*) Chiến lược Đà điểu dùng để chỉ cách hành xử phớt lờ các vấn nạn, trốn tránh đương đầu sự thực.
Không lâu sau khi sự việc xảy ra, Tang Thanh lẳng lặng nói nhỏ với tôi: “Cố Đường, tôi nghe mọi người trong ngành đồn thổi thế này, nhưng không biết có phải thật hay không.”
Thấy cậu tỏ ra bí hiểm, tôi bật cười: “Nói đi, đừng ngại.”
Cậu lấm lét nhìn quanh, hạ giọng kể: “Nghe bảo Đường Lệ thả tin ra ngoài rằng Tịch Tông Hạc sẽ không tham dự bất kì sự kiện nào có mặt Giang Mộ. Với những nhàn hàng trước kia từng mời Giang Mộ làm người đại diện, nếu giờ quay sang mời Tịch Tông Hạc thì sẽ được giảm thẳng nửa giá, hai người quay lại trạng thái trở mặt thật rồi. Đến mấy hôm trước, tôi lại nghe quản lý bên Toa Tuấn kể Dung Thân cũng lên tiếng tuyên bố rằng ông ta sẽ không đầu tư cho những bộ phim mà Giang Mộ tham gia, ngoài ra, dàn diễn viên trực thuộc Toa Tuấn cũng sẽ không tham gia vào những bộ phim có sự góp mặt của Giang Mộ. Ôi trời ạ, Giang Mộ tiêu thật rồi!”
Tôi đứng thẳng người, lấy làm ngạc nhiên: “Tôi không biết mấy tin này, sao mà cậu biết hết thế?”
Tang Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ: “Tôi mới là người cần hỏi tại sao cậu lại chẳng biết chuyện gì?”
Tôi gãi mũi: “Dạo này toàn ở nhà chăm con, lấy đâu ra thời gian quan tâm đến chuyện tầm phào.”
Tịch Tông Hạc vốn không hay kể chuyện này chuyện kia với tôi. Ở nhà, anh chỉ toàn hỏi tôi mấy câu hỏi kỳ quặc, chẳng hạn như tôi lấy cảm hứng vẽ tranh từ đâu, lúc thấy anh ném móc ngọc bội bình an đi, có phải tôi buồn lắm không, rồi tôi cảm thấy thế nào khi hay tin cả hai lại cùng có con… Anh nôn nóng muốn biết mọi suy nghĩ của tôi, như thể phải hiểu tôi tường tận từ thể xác đến linh hồn mới chịu. Trông anh giống hệt một đứa trẻ khao khát tình thương, lúc nào cũng quấn quýt bên tôi rồi đặt ra những câu hỏi trực tiếp hoặc gián tiếp để xác nhận tình cảm mà tôi dành cho anh. Chỉ cần câu trả lời của tôi chan chứa tình yêu đối với anh, anh sẽ tỏ ra hài lòng.
“Mấy bữa nữa các cậu ra nước ngoài đăng kí kết hôn rồi, sau này công khai với truyền thông rồi sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc, cậu định bỏ tôi lại một mình giữa cái làng giải trí lạnh lẽo này ư?” Tang Thanh lo lắng hỏi tôi.
Tôi cười với cậu: “Không đâu, yên tâm đi.” Cậu vừa thở phào nhẹ nhõm thì tôi chêm vào một câu, “Sẽ không để cậu phải cô đơn trong hai năm.”
Tang Thanh nghẹn thở, sa sầm mặt mày.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Về tới nhà. Vừa đặt chân qua cửa, tôi đã thấy Tịch Tông Hạc nhảo từ trên tầng xuống, anh bước đến, nắm tay tôi rồi dắt lên tầng,
“Sao anh biết em về thế?” Hôm nay Tang Thanh chở tôi về nhà, xe đỗ ngoài cổng thì ngồi trong nhà đâu nghe thấy tiếng được nhỉ.
“Anh đứng trên tầng nhìn xuống giao lộ, thấy xe Tang Thanh nên biết em về.” Tịch Tông Hạc trả lời trong khi không ngoảnh đầu lại.
Tôi há miệng, trong phút chốc, tim tôi đập cuồng loạn, cuồng loạn đến nỗi sản sinh ra chút buồn thương.
Anh ấy không biết tôi cũng từng làm điều tương tự — trông xuống giao lộ để đợi anh về, tới khi nghe tiếng anh mở cửa nhà, tôi liền chạy lao xuống rồi xà vào lòng anh. Nhưng hồi đó, tôi thậm chí còn không dám thừa nhận rằng mình đang chờ anh, tôi chỉ biết lấp liếm nỗi khát khao ấy bằng những lời nói dối vụng về.
Bất giác, tôi siết chặt bàn tay, cảm nhận được, anh ngoảnh đầu lại nhìn, bước chân thoáng chững lại: “Sao vậy?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó, tôi dùng ngón tay cái xoa lên mu bàn tay anh một cách trìu mến, “Từ giờ về sau, trước khi về em sẽ nhắn tin cho anh, anh đừng nhìn đường nữa.”
Tôi không muốn anh ấy đợi tôi như vậy. Đổi lại bản thân mình, việc chờ đợi ấy khiến tôi cảm thấy quá đỗi giày vò, tôi không nỡ để anh giống như tôi.
Anh chăm chú nhìn tôi suốt một lúc rồi đột nhiên mỉm cười, nụ cười thoáng qua nhưng hết sức dịu dàng khiến tim tôi đập mạnh hơn nữa. Anh quay đầu lại, cất bước rồi chậm rãi đáp, “Ừ.”