***
Ngạc nhiên là dọc suốt đường đi, tâm trạng tôi lại rất bình tĩnh, trong khi Tang Thanh thì vẫn khóc miết. Qua lời kể của cậu, tôi đã biết được đại khái những chuyện xảy ra suốt mấy ngày nay.
“Tối hôm đó có mấy chiếc xe Jeep bất ngờ phóng vào, lúc ấy tôi chưa ngủ, đang bận uống rượu với nhóm đạo diễn Lý, thấy mấy thằng cha vác súng xuống mà tí thì đái ra quần! Chúng nó bắt bọn tôi đưa tay ra sau đầu, ngồi xổm xuống đất rồi bắt đầu lục soát người. Đa phần các vệ sĩ được chúng ta thuê bị Harun đánh thuốc mê từ trước, nếu không đánh thuốc thì sao chúng nó thực hiện kế hoạch dễ thế được. Tôi ngồi chết dí ở đó lâu lắm, đang tính đến chuyện viết thư tuyệt mệnh thì mấy gã đó cầm súng bỏ đi, trước khi đi còn bảo là đã bắt được ông chủ của chúng ta rồi, phải đưa tiền thì chúng nó mới thả con tin.” Tang Thanh lau nước mắt, viền mắt đỏ bừng: “Tôi tưởng cậu vẫn an toàn, nhưng ai ngờ cậu lại gặp chuyện thật cơ chứ! Cậu biết chỗ này rồi đấy, làm gì có mống người nào sống trong vòng mấy trăm kilomet quanh đây đâu, tuy khách sạn đã nhanh chóng báo cho cảnh sát nhưng chúng ta chẳng thể nhờ vả được họ, đợi suốt mấy tiếng mà vẫn chưa thấy một ai đến, nhân viên của đại sứ quán nước chúng ta đến còn sớm hơn.”
Lý Tân Bình ngồi bên cạnh chêm vào một câu: “Nhân viên của đại sứ quán nói rằng ở đây loạn lắm, tỉ lệ cướp giật cao, chắc thấy có thể đục nước béo cò trong dịp tổng tuyển cử này nên đám cướp đó bắt đầu nảy sinh ý đồ bắt cóc.”
Tôi và Tịch Tông Hạc khổ sở vì bị trói, mà mọi người ở bên ngoài cũng không khá hơn là bao. Ngay khi nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, họ liền nghĩ cách liên hệ với một khách sạn khác trong khu bảo tồn, mượn trực thăng để đến thủ đô, lấy được một triệu đô tiền mặt từ ngân hàng một cách gian lao vất vả, sau đó Tang Thanh và Phương Hiểu Mẫn phải cẩn thận từng tí một để đưa số tiền đó về khu bảo tồn, trong lúc chờ đợi, Lý Tân Bình tiếp tục huy động nguồn tiền.
“Cậu không biết để chuẩn bị được đống tiền đó phải vất vả thế nào đâu, bọn tôi phải chia ra mấy ngân hàng để rút lận, rất nhiều ngân hàng đã đóng cửa vì cuộc tổng tuyển cử, chỗ không đóng cửa thì làm việc kém hiệu quả, may có đại sứ quán đứng ra họ mới đẩy nhanh tốc độ, chứ lúc bình thường có khi dầm dề một tháng cũng nên. Người biểu tình tụ tập khắp trên đường, tôi giữ tiền mà sợ họ lao vào cướp chết đi được.” Tang Thanh xì mũi: “Sau khi giao khoản tiền đầu tiên cho bọn bắt cóc, bọn tôi chuộc được cậu Tịch về. Mà cậu Tịch cũng đỉnh thật, đã ra nông nỗi ấy rồi còn cố gắng chống đỡ đến hơi thở cuối cùng để gọi điện thoại nhờ chuẩn bị tiền cho cậu…”
Tôi húng hoắng ho một tiếng, ra hiệu cậu chú ý cách dùng từ, cậu vỗ nhẹ miệng mình mấy cái rồi tiếp tục nói: “Ôi trời, dù sao thì cậu ấy rất tận tâm với cậu mà, cậu đừng nói gì hết, không bao lâu sau khi cậu ấy gọi điện thì đã có người đi máy bay riêng đến đưa tiền.” Mắt Tang Thanh lóng lánh khi kể chuyện: “Lúc đến còn không quên hỏi xem đã đủ chưa, cần gửi thêm không, đẹp trai dã man!”
Tôi cười nói: “‘Đẹp trai dã man’ ở đây chỉ người đưa tiền hay Tịch Tông Hạc hả?”
Tang Thanh hờn dỗi đẩy tôi một cái: “Đương nhiên người đưa tiền rồi, tôi nào dám mơ tưởng tới cậu Tịch.” Nghĩ xong, cậu ấy lại bổ sung thêm một câu: “Mà cậu Tịch cũng đẹp trai lắm.”
Chúng tôi vào nội thành bằng máy bay trực thăng, sau đó lên xe tới bệnh viện, và khi trông thấy Tịch Tông Hạc thì đã là chuyện của mấy tiếng sau.
Đầu anh quấn băng, một tay truyền dịch, nằm ngủ say trên giường một cách tĩnh lặng. Phương Hiểu Mẫn ngồi bên cạnh chăm sóc, trong phòng bệnh còn có một khuôn mặt nữa mà tôi không nhận ra, chắc hẳn là anh chàng đẹp trai đến đưa tiền mà Tang Thanh nhắc tới.
Vừa thấy tôi bước vào một cái, họ liền đồng loạt đứng lên.
“Anh Cố…” Tôi đặt ngón tay lên môi, suỵt cậu đừng lên tiếng khi thấy Phương Hiểu Mẫn gọi mình.
Tôi bọc mình trong chăn, người lem luốc bẩn thỉu, vừa nhếch nhác vừa mệt mỏi. Tang Thanh đang đợi để đưa tôi đi khám, nhưng tôi vẫn quyết định đến ngó qua Tịch Tông Hạc trước, dù rằng anh chẳng biết tôi đã đến.
Thấy anh ổn rồi nên tôi yên lòng hẳn, quay người ra khỏi phòng.
Kết quả kiểm tra cho thấy tôi bị thiếu nước mức độ nhẹ, ngoài ra không có vấn đề gì to tát, nhưng Tang Thanh không yên tâm, cậu để tôi ở lại viện một đêm, bảo rằng đợi có kết quả báo cáo xong xuôi rồi ra viện cũng không muộn. Tôi nghĩ một lúc, dù sao Tịch Tông Hạc cũng đang nằm viện, như này thì tôi có thể ở với anh, thế cũng được.
Tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ và ăn uống đầy đủ xong, sau vài ngày tinh thần căng thẳng không ngơi nghỉ, bây giờ tôi đã an toàn, không ngăn nổi cơn mệt mỏi, ngay khi vừa ăn xong, tôi liền nằm lăn ra giường bệnh, ngủ lịm đi.
Tôi ngủ một mạch sang đến ngày hôm sau, cho tới khi bị ánh nắng đánh thức và mở bừng mắt, tôi thấy Tịch Tông Hạc đang ngồi bên giường mình và gọt táo.
Ngón tay anh mảnh khảnh và khỏe khoắn, khớp xương rõ ràng, thích hợp để chơi nhạc cụ, dường như hương vị của trái táo đó cũng được tôn lên thêm mấy phần…
Đợi đã, Tịch Tông Hạc đang gọt táo ư?
Tôi phản ứng mạnh, ngạc nhiên ngồi dậy: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, nở nụ cười: “Em dậy rồi à?”
Trong phút chốc, tôi đâm bồn chồn vì được yêu thương, lần trước anh cười với mình thế này là khi nào nhỉ, dường như tôi đã sắp quên.
Tôi nhìn thoáng qua vết thương trên đầu anh, nhíu mày nói: “Anh vẫn chưa khỏe hẳn mà, sao Phương Hiểu Mẫn lại để anh đi linh tinh thế này?” Nói xong, tôi toan xuống giường: “Để em đưa anh về.”
Anh cúi đầu, tiếp tục gọt táo, vẫn không nhúc nhích: “Anh mà muốn đến thì ai ngăn nổi anh?”
Anh không muốn đi thì ai kéo nổi anh?
Nghe anh nói vậy, tôi sờ mũi, gác chân lên giường rồi ngồi về.
Gọt táo xong, anh đưa phần thịt quả trắng như tuyết đến trước mặt tôi, lặng thinh, nhưng chẳng cần nói tôi cũng hiểu ý đồ là gì. Tôi lo lắng nhận lấy trái táo quý giá này, đưa lên miệng cắn dưới sự giám sát của anh.
Tôi vẫn còn nhớ cái ánh mắt mà anh dành cho tôi khi tôi yêu cầu Harun đưa anh rời đi, ánh mắt biểu thị rằng sẽ tính sổ với tôi sau khi sự việc kết thúc. Bây giờ, trông anh càng nhu mì bao nhiêu, tôi càng cảm thấy anh giả tảng bấy nhiêu, chỉ sợ bị anh gây sự bất chợt.
“Cố Đường.” Anh gọi tên tôi, chầm chậm cất con dao gọt hoa quả đi. Bỗng, tôi dớ dẩn nghĩ rằng, nếu cảnh tượng này mà xuất hiện trong phim, tôi cá chắc đó là một phép ẩn dụ.
Tôi ngừng ăn, ngồi ngay ngắn nhìn anh.
“Nếu em chết, em có biết điều gì sẽ xảy ra với anh không?”
Tôi lắc đầu, không dám nói ra những phỏng đoán viển vông, sầu khổ vì tình của mình, nhưng trong lòng lại thấy rằng, nói chung hẳn là vậy đi.
Anh thị sát tôi suốt hồi lâu rồi nói: “Em chết, anh cũng sẽ chết.” Anh thốt lên câu nói với một vẻ chẳng hề cợt nhả, đôi mắt anh sâu hoắm, giọng đều đều: “Anh sẽ đưa con chúng mình đi tìm em.”
Tôi hé miệng, bất giác không biết nên phản ứng thế nào. Điều này hơi ngoài sức tưởng tượng của tôi, sao chuyện “sống chết có nhau” do anh nói ra lại rùng rợn thế này? Chẳng phải lời ngon tiếng ngọt, mà giống đe dọa hơn nhiều.
“May là em đã trở lại mà không gặp chuyện gì…” Tôi cười ái ngại. Nếu không sẽ thành một thi thể ba mạng người rồi.
Nhưng, mặc dù bị dọa cho sợ, tôi không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy ngọt ngào khôn nguôi khi nghe lời tuyên ngôn này của anh.
Tôi như một con gấu nâu ngốc nghếch chọc phá tổ ong kiên cố bằng cành cây. Mật ong vàng óng sền sệt chảy xuống theo thân cây, khi này, dù cho có hàng nghìn, hàng vạn con ong mật muốn lao xuống đốt tôi đi chăng nữa, tôi thề sống chết cũng phải nếm thử thứ mật ong ngọt lựng kia cho bằng được.
Đây là thiên tính của loài gấu nâu, và cũng là số mệnh của tôi, tôi sẵn lòng chấp nhận.
“Ừ, may mà em đã về.” Đến bây giờ, biểu cảm trên khuôn mặt anh mới thật sự dịu dàng, thực lòng thực dạ mà mỉm cười với tôi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Vừa ăn táo, tôi vừa trò chuyện với anh, lúc này mới biết tin tức đoàn phim gặp phải đám bắt cóc đã lan truyền về nước và gây ra sự náo động lớn, xém chút nữa thì các fan hâm mộ đã xin lệnh, muốn mẫu quốc đưa quân sang giải cứu chúng tôi.
Tôi bất cẩn bị sặc: “Thế hiện tại… hiện tại thế nào rồi?”
“Không được nói chuyện trong lúc ăn.” Tịch Tông Hạc quắc mắt với tôi, anh lấy lõi táo khỏi tay tôi rồi đưa cho tôi một cốc nước.
Tôi uống một hớp nước, dằn cơn ho xuống.
“Giờ ổn rồi, đã đăng tin báo an toàn trên Weibo.” Tịch Tông Hạc nói: “Hai ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây, hủy kế hoạch quay phim.”
Vì đã xảy ra chuyện như vậy, nên dù đoàn phim có can đảm đến mấy thì cũng không thể tiếp tục ở lại được nữa. Sau đó tôi mới biết, vì lý do an toàn mà Thượng Nhan cùng những người khác đã rời đi trước đó vài ngày, người ở lại châu Phi không nhiều lắm.
Trong khi đang nói chuyện, cửa phòng bỗng bị đẩy ập ra từ phía ngoài, một bóng người không thể ngờ tới xuất hiện trước mặt tôi và Tịch Tông Hạc.
“Tiểu Đường!” Trông Dung Thân hơi phờ phạc, có lẽ vì hành trình không được thuận lợi cho lắm, nhưng vừa trông thấy tôi, mắt ông ta đã sáng quắc lên, không còn quan tâm đến ai khác.
Tôi sững sờ nhìn ông ta: “Chú… Sao chú lại tới đây?”
Ông ta bước tới, nắm chặt tay tôi: “May mà con không bị làm sao, chú nghe tin mà sợ đến thót cả tim.”
Tôi còn chưa kịp nói đến câu thứ hai thì giọng nói lạnh tanh của Tịch Tông Hạc đã vang lên.
“Bỏ cái tay của ông ra.”
Tuy bị thương ở đầu và sắc mặt trông khá kém, nhưng xét về khoản khí thế, anh chẳng hề chịu thua chút nào. Nếu ánh mắt có thực thể, tôi dám chắc rằng tay của Dung Thân đã bị anh xuyên thủng.
Đúng là oan gia, tôi còn chưa kịp tìm cơ hội nói rõ với Tịch Tông Hạc về mối quan hệ lằng nhằng, phức tạp giữa Dung Thân, Cố Nguyên Lễ và mẹ mình trong quá khứ, vậy mà giờ hai người này đã gặp nhau rồi.
“Ồ, Tiểu Tịch, cậu cũng ở đây à.” Dung Thân không hề buông tay tôi ra mà chỉ thản nhiên liếc Tịch Tông Hạc như thể bây giờ mới chú ý đến anh.
Có lẽ vì thấy hổ thẹn với đứa con thất lạc là tôi nên ông ta chẳng buồn ra vẻ khách sáo với Tịch Tông Hạc nữa, kể cả khi đó là điều tối thiểu nhất.
“Cố Đường!” Tịch Tông Hạc trợn mắt rệch mồm với tôi.
Tôi giật thót người, giật giắt tay về, thậm chí còn giơ lên để tỏ rõ mình trong sạch.
“Tiểu Hạc, anh tin em đi, em thật sự không có gì với ông ấy đâu.”
“Anh tin em.” Tịch Tông Hạc mỉm cười, quay sang nhìn Dung Thân: “Anh mạnh hơn ông ta trên mọi phương diện, đã thế còn trẻ hơn nữa, sao em có thể chọn ông ta thay vì chọn anh cho được.” Đang định thở phào nhẹ nhõm, tôi lại nghe anh nói: “Vậy nên, chắc chắn là ông ta bám lấy em dai như đỉa!”
Mẹ ơi, đầu tôi sắp nổ tung rồi.
“Ai mới là kẻ bám đuôi cơ?” Dung Thân bỏ tay xuống, cười khẩy nói: “Nếu đã chọn chia tay, tại sao cậu còn bám lấy Cố Đường hết lần này đến lần khác? Nghĩ thằng bé không có nơi nương tựa nên thấy dễ bắt nạt phải không?”
“Chuyện giữa tôi và Cố Đường thì liên quan gì đến ông?”
“Nực cười, chuyện của Cố Đường là chuyện của tôi, tôi coi nó như con cháu trong nhà!”
“Ông để con cháu trong nhà diễn cái trò nhét bida vào đít à? Ông có thấy tởm không?”
“Cậu…”
“Đủ rồi!!” Càng nghe họ nói, tôi càng thấy quái gở, đành lên tiếng để chấm dứt trận đấu khẩu này.
Cả hai cùng lúc ngậm miệng rồi đồng thời nhìn về phía tôi.
Tôi toát mồ hôi lưng, thở dài, lấy lại giọng điệu bình tĩnh và nói: “Tôi sẽ giới thiệu hai người lại với nhau…”
Tôi xòe tay ra trước mặt Tịch Tông Hạc: “Đây là Tịch Tông Hạc, người yêu của cháu, người nhà, người trong lòng, và là bố của con cháu.” Sau đó tôi chuyển sang Dung Thân: “Đây là Dung Thân, cha ruột của em.”
Vào giây phút đó, căn phòng lặng thinh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi, mặt mày ai nấy đều “sặc sỡ”, đủ để mở xưởng nhuộm lớn.
Chỉ bằng hai câu ngắn gọn ấy, đến tôi cũng không đếm được xem mình đã bổ xuống bao nhiêu thoi giáng trời.