***
Nhận xét theo cách nói giảm nói tránh thì hai người họ trố mắt cứng lưỡi, nói quá thì là sét đánh ngang tai.
“Con nào?”
“Cha nào?”
Họ đồng thời hỏi tôi, tôi nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng quyết định giữ Dung Thân lại, để Tịch Tông Hạc ra ngoài đợi trước.
Anh nhíu mày với vẻ không vui: “Thế em ổn rồi thì gọi anh nhé, anh ở ngay ngoài cửa.” Nói xong thì bất mãn rời đi.
Sau đó, chỉ còn tôi và Dung Thân ở trong phòng bệnh, chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, tạm thời không ai mở miệng. Mãi cho đến khi tôi mời ngồi, ông ấy mới ngồi xuống chiếc ghế kê kế bên giường như thể vừa bước ra từ trong giấc mộng.
“Chú đừng quan tâm đến lí do vì sao mà cháu biết, đằng nào cháu cũng đã biết rồi.” Trước khi bị gặng hỏi, tôi phải cướp lời ông trước. Không thể bán đứng Triệu Tình Nhã được, với lại tôi chẳng có mặt mũi nào để mà kể ra chuyện xó xỉnh của ông ta và Cố Nguyên Lễ.
“Ừ, bố không hỏi.” Ông vui vẻ đáp, sau đó trầm giọng nói: “Tiểu Đường, bố có lỗi với con vì bố không làm tròn bổn phận của một người cha suốt bao nhiêu năm nay. Bố không trách mẹ con, bố chỉ tự trách mình vì phát hiện ra quá muộn, khiến con phải chịu nhiều khổ cực như vậy.”
Sống lưng Dung Thân thẳng tắp như tùng bách, đối lập hoàn toàn với hình ảnh cà lơ phất phơ, lúc nào trông cũng rệu rạo, mệt mỏi của Cố Nguyên Lễ. Tôi thực sự không hiểu ngày xưa mẹ mình nghĩ gì mà lại có thể bỏ rơi cậu ấm nhà giàu để bỏ trốn với một gã lưu manh vô lại.
Ôi tình yêu, đâu theo một quy chuẩn nào. Quả thật câu nói này đã khắc họa ba con người ấy một cách cặn kẽ.
“Tổng… Tổng giám đốc Dung.” Tôi cân nhắc một hồi, không đổi xưng hô, thấy nói thế này thoải mái hơn: “Chú không nhất thiết phải nghĩ vậy đâu, thật ra cháu không thấy mình cực lắm, cháu không bán thận cũng không bán máu, tất cả những người cháu gặp suốt mấy năm qua đều là những người thiện tâm, nếu so với mọi người thì cháu đã may mắn lắm rồi.”
Cuộc sống là như vậy, đâu phải chuyện nào cũng theo ý tôi được.
Chị Mỹ Phương, Tịch Tông Hạc, Cố Nghê, Khương Yên, Tang Thanh, Văn Văn… Là những người mà tôi chỉ có thể gặp được trong cuộc đời của “Cố Đường”, nếu trở thành “cậu Dung”, có lẽ quan hệ giữa chúng tôi chỉ là những đường thẳng song song không bao giờ có sự nối kết. Tôi không hối hận khi không biết về thân thế của mình sớm hơn, bởi vì tôi chẳng hề ước ao một cuộc sống mà không có họ.
Thấy tôi vẫn gọi ông là “Tổng giám đốc Dung”, ánh mắt của Dung Thân có phần ảm đạm.
“Bố hiểu trước đây chúng ta từng xảy ra hiểu lầm, có lẽ bởi vậy mà con chưa thể chấp nhận mối quan hệ mới giữa cha con mình được.” Nói xong, ông liếm môi một cách căng thẳng: “Nhưng bố tự hỏi rằng… liệu con có thể cho bố thêm một cơ hội để bù đắp được không.”
Không nói đã đành, đằng này ông ta lại mở miệng nhắc khiến tôi nhớ tới chuyện “hiểu lầm” kia, toàn thân tôi bất chợt ớn lạnh.
“Cứ như hiện tại là được, cháu không cần chú bù đắp gì cả, chúng ta cứ sống hết mình với cuộc đời riêng của bản thân đã là sự tác thành lớn nhất dành cho đối phương rồi.” Tôi không thể mường tưởng ra cảnh mình và Dung Thân ngồi chung với nhau, sau đó chúng tôi sẽ cùng chuyện trò việc gia đình như thể cha hiền con thảo, cả hai chúng tôi đều thuộc tuýp người nghĩ một đằng nói một nẻo, lúc nào cũng phải giữ mồm giữ miệng, còn phải tìm đủ mọi cách, tránh tưởng tượng ra vụ bida kia.
Bối rối quá.
Dung Thân nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng thở dài nói: “Bố không ép con, con muốn làm gì là quyền tự do của con. Bố chỉ muốn con biết rằng, từ giờ về sau, bố sẽ trở thành chỗ dựa cho con, con không cần nín nhịn để người ta xả giận lên mình nữa, bao gồm cả Tịch Tông Hạc.” Nói rồi, ông lại thả thêm một miếng mồi hấp dẫn khác: “Con muốn đóng phim gì thì cứ nói với bố, bố sẽ nhờ người ta phân loại kịch bản cho con chọn. Sau này con đừng tới những nơi nguy hiểm thế này nữa.”
Hay tôi rút lại lời nói ban nãy nhỉ, “cậu Dung” có khá nhiều khía cạnh đáng hâm mộ đấy chứ.
“Cháu sẽ cân nhắc.” Sau một hồi suy nghĩ, tôi không nỡ từ chối thẳng thừng nên đành đưa ra một câu trả lời thỏa hiệp.
Ông gật đầu, sắc mặt thoáng tươi tỉnh, nhưng chỉ là thoáng qua rồi thôi, sau đó lại trở về với vẻ nghiêm túc như trước.
“À này, con nói về đứa trẻ nào vậy? Con có con rồi ư?”
Cũng có thể gọi đây là một tin “bom tấn”.
Tôi đáp lại bằng giọng điệu pha lẫn chút ngọt ngào, xen với chút ngượng ngùng: “Là con của cháu với anh ấy, đứa trẻ mang gen của chúng cháu, được thụ tinh bằng phương pháp mang thai nhân tạo, hai tháng nữa bé sẽ chào đời.”
Khó mà miêu tả được hết biểu cảm lúc này của Dung Thân, ông hé miệng như đang toan nói gì, nhưng cuối cùng lại dằn xuống dưới sự quan sát của tôi, ông ấy đang rất nhẫn nhịn.
“Tốt lắm.” Vừa tận hưởng niềm vui khi làm cha xong thì đã lại lên chức ông, dằn ra được hai tiếng này đã là tốt lắm rồi.
“Là con gái.” Tôi bổ sung một câu.
Ông cười sượng: “Con gái tốt chứ sao, dễ gần.”
Tôi cũng không có ý định nhận cha, mới chuyện trò được vài câu đã thấy không tiếp lời được nữa, đành bảo ông đổi cho Tịch Tông Hạc vào đây.
Dung Thân đứng dậy đi ra ngoài, thấy ông bước ra tới cửa, cuối cùng, tôi cũng buột miệng thốt lên suy nghĩ mà mình trăn trở bấy lâu: “Chuyện kia… Khụ… Giam giữ người trái pháp luật sẽ bị đi tù.”
Tôi nói lấp lửng, nhưng dựa vào chỉ số thông minh của Dung Thân, ông ta chỉ cần nghe thế thôi là đã hiểu ra rồi.
Lẽ ra tôi không nên nhiều chuyện làm gì, Cố Nguyên Lễ chết ở bên ngoài thì tôi mới vui được. Nhưng dù sao gã cũng là cha của Cố Nghê, mà Dung Thân lại là cha tôi. Mối quan hệ này đã rắc rối lắm rồi, tôi thực sự không muốn tạo ra thêm bất kì tin “giật gân” nào nữa.
Nghe được thì nghe, còn nếu “nước đổ lá khoai” … thì cũng đành chịu vậy.
Trước khi đi, Dung Thân nhận thêm một cú sốc nữa, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Một lúc sau, ông mới chậm rãi mở miệng: “Bố sẽ xử lý thỏa đáng, con yên tâm.”
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Sau khi Dung Thân rời khỏi, Tịch Tông Hạc không vào ngay mà phải vài phút sau mới thủng thẳng bước vào. Tôi đoán thể nào hai người họ cũng đã nói chuyện với nhau ở bên ngoài rồi, trông sắc mặt của Tịch Tông Hạc, chắc hẳn cuộc trò chuyện này không tệ lắm.
Anh ngồi vào chỗ mà Dung Thân vừa ngồi, dáng người cũng thẳng tắp giống ông nhưng trông kiêu ngạo hơn.
Anh cụp mắt xuống, hất cằm nói với tôi: “Nói đi.”
Tôi điều chỉnh, hạ phần tựa lưng xuống để mình nằm thoải mái hơn, sau đó kể lại đầu đuôi quá trình phát hiện ra thân thế bí ẩn của bản thân cho anh nghe.
Dĩ nhiên, chuyện xảy ra giữa Dung Thân và Cố Nguyên Lễ vào khi ấy đã bị tôi lấp liếm bằng một nội dung dễ chấp nhận hơn, ngoài ra không sửa đổi gì nữa.
Tịch Tông Hạc lắng nghe, thi thoảng lại nheo mắt cau mày, anh không đưa ra bất kì bình luận nào về mối tình tay ba lằng nhằng kia, nhưng trái lại, anh khá biết nắm bắt trọng tâm của câu chuyện, anh chất vấn tôi: “Sao Triệu Tình Nhã lại ở trong phòng em vào lúc nửa đêm?”
Tôi thoáng nghẹn: “Thì… Muốn tán hươu tán vượn với em?”
“Quan hệ giữa cả hai tốt nhỉ.” Anh đứng phắt dậy, quỳ một bên gối xuống giường, hằm hè sấn tới: “Cô ta vào phòng em thường xuyên lắm đúng không?”
Anh nắm cằm của tôi, cúi xuống nhìn tôi với vẻ hậm hực.
Tôi bất giác rùng mình, lâu lắm rồi tôi không thấy bộ điệu này của anh.
“Chứng mất trí nhớ và khả năng phục hồi kí ức của anh đã ổn hẳn rồi sao?”
Đầu ngón tay ghì mạnh hơn, anh nói khẽ: “Đừng đánh trống lảng.”
Tôi nịnh nọt cười với anh: “Không thường xuyên đâu mà. Nhưng đến thì cũng có trợ lý ở đó nữa, em luôn mở cửa phòng để tránh gây hiểu lầm.”
Anh lặng thinh mất một lúc, tôi cũng không dám cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
“Anh mà còn nghe thấy chuyện em cho phụ nữ vào phòng mình lúc nửa đêm…” Giọng anh dần dịu lại, “Anh sẽ đè em lên cửa sổ sát đất, cho em tận hưởng cảm giác vừa nhìn xuống vách núi vừa bị anh ***, em có khóc lóc cầu xin anh đến mấy đi chăng nữa thì anh cũng không tha cho em đâu.” Dứt lời, anh ngoạm mạnh lấy môi dưới của tôi khiến tôi rít lên một cách đau đớn, cứ tưởng bị anh cắn rách rồi chứ.
Anh đè lên người tôi, ấn chặt tôi trên đầu giường, đồng thời nâng mặt tôi lên để nụ hôn được sâu hơn. Không lui đi đâu được, tôi chỉ đành chịu đựng đòn tấn công hung hãn, dữ dội như vũ bão của anh.
Anh quấn lấy đầu lưỡi tôi, mút nó, cắn nó, âu yếm, triền miên với nó như một con rắn.
Không cưỡng lại được nụ hôn cuồng nhiệt của anh, tôi mất dần oxy, chỉ đành chịu trận trước trong khi anh mới là người bị thương nặng hơn.
Tiếng rên ư ử phát ra từ cổ họng, có lẽ nhận ra tôi sắp không chịu nổi được nữa nên anh lùi ra sau một chút, sau đó nhếch môi cười và nói với tôi: “Cố Đường, em đúng là đồ vô dụng.” Anh đưa ngón tay lên để lau nước miếng tràn ra từ khóe môi tôi.
Nhân cơ hội này, tôi hé môi, cho đầu ngón tay anh vọc vào, đầu lưỡi đụng chạm như có như không, tôi gọi tên anh một cách mơ màng: “Tiểu Hạc…”
Chợt, đôi mắt anh trở nên sâu hoắm, ngón tay cái như đang trêu chòng đầu lưỡi tôi.
“Cố Đường, em có trách anh không?”
Anh hỏi không đầu không đuôi, tôi sửng, đầu lưỡi cũng dừng lại.
Tôi nhìn anh, nắm lấy tay anh rồi chịn môi mình lên lòng bàn tay ấy, hạ xuống một nụ hôn vừa thành kính vừa dịu dàng.
Tuy không đầu không đuôi nhưng tôi biết anh đang hỏi chuyện gì. Anh đang hỏi tôi, rằng tôi có trách anh vì đã quên mất tôi không, có từng oán giận với cách hành xử mà anh dành cho tôi trong suốt khoảng thời gian này không, có trách anh vì đã không tin tưởng tôi hay không. Câu hỏi này có thể bao hàm mọi sự nóng nảy, cố chấp, bướng bỉnh, hồ đồ anh từng làm sau khi mất trí nhớ.
“Không trách.” Tôi đáp, “Em không thích oán trời, trách người.”
Miễn sao trong lòng anh vẫn nghĩ tới tôi thì chuyện trách hay không trách cũng chỉ tổ vô nghĩa hết, còn nặng nề làm gì nữa?
Rõ ràng chưa từng ly biệt, nhưng lúc này, dường như tôi chẳng thể nói nên lời.
Qua lời kể của Tịch Tông Hạc, hóa ra một triệu đô la dùng để chuộc tôi kia là anh vay từ Phùng An. Nhà họ Phùng kinh doanh kim cương ở Nam Phi, thường qua lại giữa các nước lân cận, tiền mặt trong người dư dả, mười triệu đô còn mang ra được chứ nói gì là một triệu.
“Thế em phải tìm cơ hội để cảm ơn cậu ta thôi.” Tuy cậu ta làm vậy là vì nể nang Tịch Tông Hạc, nhưng dù gì tôi cũng gián tiếp mang ơn với người ta, vẫn nên đi cảm ơn thì hơn.
“Bao giờ về mời nó một bữa là được. À…” Như sực nhớ ra điều gì, anh lục túi và mang ra một thứ, tôi nhìn nó, hóa ra là chiếc móc ngọc bình an xui rủi kia.
“Tối hôm đấy anh tìm được rồi.” Anh vuốt ve sợi dây đỏ đã hơi phai màu một cách nhẹ nhàng, “Anh vứt một lần, em vứt một lần; em đi tìm một lần, anh đi tìm một lần. Thế là chúng mình hòa rồi nhé, sau này không ghi thù nhau nữa.”
Xem ra, anh ấy nhận thức được việc bản thân từng hành xử quá đáng thế nào.
“Lúc tặng anh, em còn tưởng anh không thích.” Tôi gảy khẽ miếng ngọc bích bình an nho nhỏ màu xanh đục.
Anh buộc sợi dây đỏ lên cổ, thong thả làm rõ sự nghi hoặc của tôi năm đó: “Điều anh không thích là… ngoài anh ra, những người khác cũng có.”
Bất kể là trên phương diện tình cảm hay quà tặng, anh chỉ muốn mình là người chiếm giữ độc nhất, hệt như một chàng hoàng tử tùy hứng, tự cao tự đại vậy.
Móc ngọc bình an không xứng với Tịch Tông Hạc, món đồ vỉa hè này, nói một cách khó nghe thì có rơi xuống đất cũng chẳng ai buồn nhặt.
Nhưng thế thì sao nào?
Làm gì có ai quy định rằng hàng vỉa hè không được lọt vào mắt xanh của hoàng tử đâu.