***
Sáng sớm, khi nhận được điện thoại của Triệu Tình Nhã, tôi đã linh cảm thấy chuyện chẳng lành, quả đúng như vậy, cô ấy kể với tôi qua điện thoại rằng Dung Thân bị đâm, không ngoài dự tính, người hại ông ta chính là Cố Nguyên Lễ.
“Chuyện xảy ra khi nào thế?” Tôi gần như bật dậy khỏi ghế sô pha, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là cảnh tượng Dung Thân nằm giữa vũng máu, tử vong.
“Tối qua.” Giọng Triệu Tình Nhã nghe có vẻ thóc mách, không lo lắng mấy cho Dung Thân, “Đáng lẽ tối qua ổng tới gặp em, nhưng cuối cùng lại không tới, gọi điện thoại cho ổng thì chẳng nhận máy, nay em đi nghe ngóng mới biết ổng bị người ta dùng dao đâm, phải vào viện.”
Tôi thật lòng bội phục cô ấy: “Em hóng được cả chuyện này cơ à?”
“Em và trợ lý của ông ấy có quan hệ rất tốt.” Vì tăng âm điệu ở cuối câu nữa nên nghe càng dễ thương.
Cô nói tiếp: “Anh đi thăm ông ấy không? Đi thì gọi em với. Thấy bảo không nghiêm trọng lắm, khâu mấy mũi thôi nhưng ổng muốn nằm lại viện hai hôm để theo dõi. Anh biết mấy người như ổng sợ chết mà, có xước tí da thì những người xung quanh cũng lo sốt vó lên thôi.”
Cô ấy đã nói vậy thì chắc không nghiêm trọng thật.
Tôi yên tâm, tiện thể trêu chọc: “Bảo thích người ta lắm cơ mà? Sao anh chẳng thấy em lo lắng gì thế?”
“Đâm thì cũng đâm rồi, em cũng đâu phải là bác sĩ, làm gì được đây.”
Tuy không nhìn thấy nhưng tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội của cô ấy, có khi còn nhún vai nữa kìa.
Cố Nguyên Lễ cầm dao xiên Dung Thân, về tình về lý, tôi không thể giả vờ như mình không biết gì được.
Tuần này Tịch Tông Hạc đi nước ngoài, buổi chiều, tôi báo một tiếng với dì Lý rồi lái xe ra khỏi nhà. Vừa tới gara đỗ xe của bệnh viện, vèo một cái, Triệu Tình Nhã đột ngột nhảy xổ ra, đứng chắn trước xe tôi. Tôi thắng gấp, chiếc xe dừng lại khi chỉ cách cô ấy một mét.
Sợ chết khiếp trước hành động của cô ấy, tôi nhấn nút, hạ kính cửa xe xuống rồi rống lên: “Không muốn sống nữa đúng không?”
Cô ấy mặc trên mình chiếc váy xuân của hãng D&G, nhảy chân sáo chạy về phía tôi rồi ngả mái đầu vào thành cửa sổ, cười toét: “Tại sợ anh không nhìn thấy người ta mà.”
Cô ấy ăn mặc và trang điểm lộng lẫy thế kia thì sao tôi không thấy cho được.
Tôi bực bội, quát Triệu Tình Nhã phắn sang một bên. Ngay khi đỗ xe xong, tôi liền vào thang máy và lên khoa nội trú cùng cô ấy.
Vừa ra khỏi thang máy, hai chúng tôi đã bị một người đàn ông đứng cạnh sô pha gọi lại.
Tôi nhìn anh ta qua kính râm, cảm thấy gương mặt người này quen quen, tiếp đó, Triệu Tình Nhã liền nhiệt tình bắt chuyện với người ta.
“Mặc Mặc, anh cũng ở đây ư?”
Khóe miệng người đàn ông giật giật, nhờ hành động này mà tôi đã nhớ ra anh ta là ai. Anh ta là trợ lý của Dung Thân, lần trước gặp anh ta đeo kính, nhưng không biết vì lí do gì mà lần này anh ta lại không đeo nữa nên hơi khó nhận ra.
“Sao cô lại đến đây?” Trợ lý cau mày nhìn Triệu Tình Nhã, “Cô Dung đang ở trong phòng đấy.”
Nghe vậy, Triệu Tình Nhã im bặt miệng, từ một con chim cút non hoạt bát, ồn ào trở thành một con chim cút sợ hãi.
“Chị ta ở đây thì em về vậy.” Triệu Tình Nhã ủ rũ nói với tôi, “Chị ta không ưa em, toàn coi em là hồ ly tinh, em sẽ không vào để chuốc nhục vào thân.”
Tôi cũng muốn về.
Dung Thân khiến tôi bối rối, nhưng Dung Như Ngọc còn khiến tôi lúng túng hơn. Ở chung phòng với hai bố con nhà này thì đúng là ngượng ngập gấp bội, tôi có thể nói gì đây?
“Hay chúng ta về cùng đi, lần sau đến vậy.” Nói rồi, tôi kéo túi xách của cô ấy và đi về phía thang máy.
Vừa ấn nút xuống, cửa phòng bệnh đằng kia đã mở ra, người bước ra ngoài là một cô gái xinh đẹp rực rỡ. Đôi giày cao gót giậm xuống nền đá hoa cương sáng bóng của bệnh viện, phát ra những âm thanh cồm cộp đều đặn nghe như tiếng bước chân của quỷ, Triệu Tình Nhã sợ hãi, vô thức lủi ra sau lưng tôi.
Cô ta tiến thẳng về phía tôi, rồi dừng lại khi chỉ cách tôi một khoảng rất gần. Tôi phải hơi ngả người về sau để tránh, nhưng Triệu Tình Nhã đứng ngay sau cứ áp sát vào lưng tôi, không cho tôi lùi lại. Tôi bị hai người họ bọc trước bọc sau, hệt như một miếng thịt xông khói tiến thoái lưỡng nan.
Dung Như Ngọc gầy đi nhiều so với khi tôi gặp cô ta vào năm ngoái, lông mày sắc đến nỗi có thể cứa đứt da.
Cô ta lăm lăm nhìn tôi, như thể đột nhiên phát hiện ra tảng đá vụn bấy lâu nay mình chưa từng quan tâm có thể được giấu vàng trong đó. Không sao tưởng tượng nổi, quá mức lố bịch.
Cô ta nghiêm túc quan sát tôi, ánh mắt như muốn lột trần khiến tôi hơi kinh hãi.
Tầm một, hai phút sau, cô ta cụp mắt xuống, rốt cuộc cũng nhìn xong, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhóm hẳn.
“Bố muốn gặp anh.” Cô ta bình tĩnh nói rồi nhường đường cho tôi.
Cô ta bảo “bố” chứ không phải “bố tôi”. Tôi thầm xuýt xoa, suy đoán xem có phải Dung Thân đã tiết lộ cho cô ta về thân phận “Hoàn Châu a ca” của tôi hay không. Nếu Dung Như Ngọc đã biết chuyện cô ta và tôi là anh em cùng cha khác mẹ thì có thể hiểu được lí do vì sao cô ta lại cư xử kỳ quặc với tôi như thế.
Kệ cho Triều Tình Nhã cứ víu lấy mình, tôi dứt áo khoác mình ra khỏi tay cô ấy, đi lướt qua trước mặt Dung Như Ngọc.
Mới đi được vài bước, tôi đã nghe thấy tiếng quát lạnh lùng, nặng nề vang lên từ đằng sau: “Ai cho cô đến? Cút về!”
“Ừm.” Triệu Tình Nhã đáp lại bằng giọng oan ức.
Không kìm nổi lòng, tôi ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Triệu Tình Nhã bị Dung Như Ngọc đẩy vào thang máy như một con gà con, hai người cùng biến mất trước mặt tôi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi bước vào phòng bệnh, đúng là Dung Thân không bị thương nặng như Triệu Tình Nhã nói, sắc mặt ông ta khá tốt, vẫn còn sức tựa lưng vào thành giường đọc báo tài chính.
Thấy tôi, ông ta vội vàng đặt tờ báo xuống rồi bảo tôi ngồi xuống ghế sô pha kê cạnh giường.
“Cháu đến vội quá nên không mua quà.” Tôi nói.
Ông không để tâm chút nào: “Con đến là bố thấy vui lắm rồi.”
Ông để mở cúc áo bệnh nhân, lộ ra bờ ngực bị quấn băng trắng, tôi hỏi: “Chú bị thương ở đâu thế?”
Như bị hỏi trúng chỗ đau, mặt ông bỗng đanh lại, ông đưa tay lên vuốt nhẹ ngực, trả lời: “Gã muốn đâm vào tim bố nhưng không nhắm chuẩn, sau khi xiên vào xương ức bố thì bị bố đá ra ngoài.”
Tôi hắng giọng. Cả hai chúng tôi đều biết “gã” ở đây là ai, không biết cú đá này đã làm gãy mấy cái xương sườn của Cố Nguyên Lễ…
“Vậy chú tính thế nào…”
Tôi sợ ông ta nói rằng Cố Nguyên Lễ đã bị dìm xuống biển, dù có căm hận Cố Nguyên Lễ đến mấy thì tôi cũng không muốn dính vào một vụ kiện tụng giết người.
“Thần kinh gã không bình thường nên tất nhiên phải đưa vào bệnh viện tâm thần rồi.” Giọng ông lạnh tanh, ánh mắt kết băng. Sau đó, có lẽ thấy vẻ mặt tôi khang khác nên ông dịu xuống: “Con đừng lo, bố sẽ xử lý ổn thỏa.”
Ngữ điệu thoải mái như giết một con gà này khiến tôi không yên lòng nổi…
Vội vàng kết thúc chủ đề về Cố Nguyên Lễ, Dung Thân đổi giọng, hỏi tôi về chuyện của con.
“Bao giờ mới con dẫn cháu đến chơi với bố, các con mà bận việc quá thì cứ quẳng đứa bé qua cho bố trông.”
Tôi là người ăn cả mềm lẫn cứng, cũng không giỏi từ chối lắm nên chỉ mơ hồ đáp: “Đợi Yêu Yêu lớn hẵn nói sau.”
Trông ông có vẻ lạc lõng, nhưng cảm xúc ấy đã biến mất một cách nhanh chóng.
“À phải rồi, khả năng《Trăm năm nhà họ Thiện》sẽ được chiếu trên truyền hình đấy, có hai nhà đài bảo với bố rằng họ khá hứng thú với chủ đề của bộ phim, bố đang tích cực bàn bạc, nếu thành công thì sẽ rất tốt cho con và Tiểu Nhã.”
Vốn chỉ là một bộ web drama, vụt cái đã có khả năng được chiếu trên sóng truyền hình, đãi ngộ của a ca đúng là khác thật.
Tất nhiên, nếu đem lại lợi ích theo chiều hướng tích cực cho tôi thì tôi sẽ không từ chối.
Trò chuyện với ông được một lúc, thấy sắp hết chủ đề để nói nên tôi đưa ra câu kết rồi đứng dậy chào tạm biệt.
Ông ấy còn định xuống giường để tiễn tôi, tôi sợ quá, vội ấn ông về giường. Ông ấy dặn tôi đưa con đến chơi với ông ấy mãi, tôi gật đồng đồng ý liên tục, ngay khi ra khỏi phòng bệnh liền thở phào một hơi.