Vẫn là tròng kính nguyên bản, nhưng gọng kính đổi từ hình vuông sang hình tròn, với viền kim loại mảnh màu đen.
Giảm bớt cảm giác cứng nhắc, có thêm một chút hơi thở nghệ thuật.
“Cuối cùng cũng có thể nhìn rõ rồi.” Trần Vụ đeo kính vào, thế giới trước mắt thu lại lớp bóng mờ, trở nên sáng sủa rõ ràng hơn.
Vừa nghĩ sở dĩ người này bị cận thị nghiêm trọng như vậy, là vì tốn sức đọc sách tìm cách để đồ chó má kia không đau đớn, sự ghen tỵ trong lòng Yến Vi Sí bắt đầu sôi sùng sục.
Mặc dù đó là thì quá khứ của tám trăm năm trước.
“A Sí, gọng kính mảnh ghê.” Trần Vụ cảm nhận chiếc kính mới.
Yến Vi Sí ném miếng vải lau kính vào trong hộp, đóng cái bộp: “Đeo một lúc là sẽ quen thôi.”
“Anh muốn soi gương.” Trần Vụ nói.
Yến Vi Sí tặc lưỡi: “Còn biết đỏm dáng đấy.”
Hắn mở camera điện thoại ra, điều chỉnh thành camera trước: “Soi đi.”
Tay trái của Trần Vụ sát trước người, anh thò đầu tới gần ngắm mình trên màn hình điện thoại, nghiêm túc đoan trang.
Yến Vi Sí dán lên eo anh vuốt ve: “Được rồi, xem nữa thì điện thoại của em sẽ nổ đấy.”
Trần Vụ nghi hoặc: “Vì sao?”
Yến Vi Sí nghiêm trang: “Vì anh đẹp trai bùng nổ.”
Trần Vụ: “…”
“Ăn lê đi.” Yến Vi Sí xiên một miếng hoa quả đút anh ăn.
Một điều dưỡng gõ cửa vào kiểm tra tình hình truyền dịch, Trần Vụ nhanh chóng ăn hết, đôi mắt sau tròng kính trong suốt trừng Yến Vi Sí đang định đút anh ăn lần nữa: Tay phải của anh không sao, anh có thể tự ăn.
Yến Vi Sí bê đĩa lê đến bên cửa sổ ngồi, bóng dáng tạo cảm giác rất tủi thân.
Trần Vụ lẩm bẩm: “Sao em lại bê hết đi rồi, anh chỉ nói muốn tự mình ăn chứ chưa nói là không ăn mà?”
Bạn trai không hề đáp lời.
Trong miệng Trần Vụ có hương nước lê ngọt ngào, anh phối hợp với cô điều dưỡng làm kiểm tra thông thường: “Vết thương trên chân tôi phải thay băng bao lâu một lần?”
“Hai ba ngày.” Điều dưỡng ghi lại nhiệt độ cơ thể của anh.
Trần Vụ nói: “Hơi đau.”
Cô điều dưỡng dừng bút, liếc nhìn bệnh nhân. Cô còn chưa nói gì, cậu thanh niên rất đẹp trai nhưng khó gần bên cửa sổ đã lao tới trước giường, cao ráo thẳng tắp, bóng đổ lên người bệnh nhân song không hề có tính áp bức hay hung hãn ép buộc, chỉ có sự nôn nóng nghiến răng nghiến lợi, “Ai bảo lộn xộn, anh không đau thì ai đau.”
Trần Vụ mím môi không nói lời nào.
“Giờ biết sai rồi à?” Yến Vi Sí vén chăn bông ở cuối giường sang một bên, ôm bàn chân đi tất trắng của anh trong lòng bàn tay. Hắn nhíu mày nhìn vào phần đùi được băng bó của anh, “Hơi đau là đau đến mức nào? Nếu thật sự không ổn thì tháo băng gạc ra xem xem có phải là chưa rửa sạch bùn đất ở vết thương không.”
Trần Vụ bênh vực nhân viên y tế: “Loại sai lầm cấp thấp này không có khả năng xuất hiện lắm đâu.”
Yến Vi Sí phiền muộn bực bội: “Thế tại sao sẽ đau?”
“Cũng có liên quan tới tâm trạng.” Trần Vụ đáp.
Yến Vi Sí nhìn anh chăm chú chốc lát, cơ mặt giật giật bưng lê trở về.
Điều dưỡng nhịn cười làm xong việc rồi rời đi.
Trần Vụ bị thương, nhưng không ảnh hưởng đến việc ăn uống. Anh ăn no bụng rồi dựa vào đầu giường, đặt laptop trên bàn gấp mini, dây đeo tai nghe kéo dài trước người anh.
Video giảng dạy do Đới Kha gửi tới bắt đầu chạy, thu âm trực tiếp rất tốt, giọng nói của người giáo sư già khá rõ ràng.
Yến Vi Sí ở trước bàn mở một chiếc laptop khác, thỉnh thoảng chuyển ánh mắt từ văn bản phức tạp dài dòng sang Trần Vụ.
Lần nào hắn cũng mê mẩn mà dừng lại phút chốc.
Ngược lại, Trần Vụ thậm chí không nhấc mí mắt lên dù chỉ một chút. Anh vừa nghe bài giảng là thật sự đắm chìm trong đó, đạt tới cảnh giới không để ý đến chuyện bên ngoài mà chỉ dốc lòng đọc sách thánh hiền.
Yến Vi Sí chống đầu, dùng một tay lạch cạch lạch cạch gõ bàn phím mấy phút. Mí mắt buồn ngủ của hắn nhăn thành những nếp sâu, hắn định xuống tầng hút điếu thuốc, kết quả ngay khi hắn đẩy laptop ra xa một chút, bên mép giường thình lình vang lên thanh âm, “A Sí, em xong việc rồi hả?”
“Anh vẫn luôn chú ý tới em à?” Yến Vi Sí sửng sốt.
Trần Vụ không đeo hết cả hai bên tai nghe, một chiếc treo lỏng lẻo trên tai: “Có chứ.”
Yến Vi Sí lập tức bày ra diễn xuất bề trên lớn tuổi uy tín: “Anh như thế là không được, phân tâm làm hai việc lãng phí thời gian.”
Trần Vụ nói: “Không sao, anh đã tự học xong bài này rồi, nghe cho đủ hình thức thôi.”
Yến Vi Sí: “…”
“Nhưng em ấy, làm việc mà cứ nhìn anh mãi.” Trần Vụ ngập ngừng, “Lần sau hay là em ra chỗ cửa đi.”
Yến thiếu gia ngoảnh mặt làm ngơ: “Em xuống tầng hút thuốc đây.”
“Mua thêm cốc trà sữa uống đi.” Trần Vụ gọi giật hắn.
“Không mua, muốn hôn.” Yến Vi Sí cầm chiếc áo khoác vắt bên giường, móc một thanh sô cô la không biết ở đâu tới từ một bên túi ra đưa cho Trần Vụ, “Lát nữa em về.”
Trần Vụ ăn sô cô la: “Anh thấy áp lực của em rất lớn, uống trà sữa thư giãn đi.”
“Quả thực áp lực lớn, anh hôn em nhiều hơn thì càng có thể giúp em thả lỏng hơn.” Yến Vi Sí mở di động lướt thấy gì đó lại bắt đầu phát phiền. Hắn hôn lên má Trần Vụ, “Đừng xuống giường đấy nhé.”
Trần Vụ: “Nếu anh muốn đi tiểu…”
Yến Vi Sí nói như chuyện đương nhiên: “Em trở về giúp anh xi.”
Trần Vụ đỏ mặt bảo hắn ra ngoài.
Sau khi Yến Vi Sí xuống tầng, Trần Vụ lại bấm mở một video giảng dạy khác, lúc thanh tiến trình chạy được hơn phân nửa thì chú Lưu gọi điện tới.
“Tiểu Trần, con gái của chú lên đường tới thăm cháu rồi.” Chú Lưu đang nhổ củ cải ở sau căn cứ.
Trần Vụ thoáng kinh ngạc: “Cô ấy không nói với cháu.”
“Chắc giờ cũng sắp tới.” Chú Lưu hô lên, “Nó không đi một mình, mà còn dẫn theo người kia của nó!”
Không phải coi thường người mà con gái chọn, mà là có lo lắng.
Người kia là đứa con riêng của nhà họ Triệu.
Cũng chẳng phải là bí mật gì, năm ngoái từng lộ diện trong bữa tối gia đình của nhà họ Triệu, được đăng tải trên nhiều tin tức.
Nhà họ Triệu là gì chứ, còn không bằng những đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường đâu.
Bây giờ chú Lưu nhớ lại vẫn thấy hối hận vì mình đã không chuyển đến chỗ con gái nên bỏ lỡ tình hình cuộc sống của cô. Khi ông phát hiện ra, con gái ông đã trở thành hàng xóm của đứa con riêng nhà họ Triệu nhiều ngày rồi, cũng đã bắt đầu qua lại.
Con gái không phải thiếu nữ chẳng hiểu gì nhưng muốn hiểu mọi thứ, chắc chắn là đã cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra lựa chọn.
Tức là chỉ cần không có vấn đề về nguyên tắc, rất có thể bọn họ sẽ vào cục Dân Chính.
“Nó về quê người ta rồi mới nói cho chú.” Chú Lưu lau củ cải lên quần, cứ thế cắn một miếng lớn, giòn tan hơi chát, không khác củ cải được bà cụ sứt môi ven đường bán một một đồng rưỡi một cân, còn cái gì mà giống mới được nghiên cứu chứ, cũng chỉ lừa được những kẻ lắm tiền không có chỗ tiêu.
Chú ăn vài miếng là hết, “Có lẽ cũng là lâm thời quyết định đến chỗ cháu, tiện đường hoặc là cách không xa lắm.”
Trần Vụ nói: “Có phải là chú muốn cháu truyền lời gì đó không chú?”
Chú Lưu thầm than, thật thông minh.
Nếu đây là con rể chú thì tốt biết bao, nhưng cũng chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi.
“Đúng là có mấy câu.” Chú Lưu nói liên miên, “Hai đứa nó cũng không phải mới yêu, chú đã nghĩ thoáng từ lâu rồi. Chủ yếu là gần đây chú nằm mơ, mơ thấy tên Triệu Khoát tiếp cận con gái của chú với mục đích không đơn giản. Chắc cháu từng xem phim nhà giàu ngang trái éo le rồi nhỉ, có cậu con ngoài giá thú muốn thắng mẹ cả, mẹ cậu ta tốn công đưa cậu ta về chỗ cha. Những đứa con khác của người cha không thích cậu ta, ngáng chân khắp nơi. Cậu ta ngoài mặt tỏ vẻ hèn nhát nhưng sau lưng trả thù gấp đôi, tranh quyền đoạt thế không từ thủ đoạn giết hại lẫn nhau…”
Triệu Khoát chính là người yêu của giám đốc Lưu.
Chú Lưu càng nói càng không thực tế, Trần Vụ im lặng, “Liệu có phải là cả nghĩ rồi không?”
“Thực tế còn có thể đặc sắc hơn kịch bản kìa.” Chú Lưu khẽ thở dài, “Ở gia tộc lớn, trong một cái chớp mắt ngoài một trăm triệu mấy trăm triệu thì còn có thể là một mạng người một gia đình, trên tay dính máu có thể dọa chết người khác đấy.”
Trần Vụ dò hỏi: “Thế nếu không dính máu thì sao?”
“Không dính máu còn đáng sợ hơn.” Chú Lưu nói, “Có thể làm một đám người giúp đỡ chém giết thay.”
“Khụ khụ khụ, đầu óc của chú đúng thật là không còn dùng được rồi, vừa không chú ý là đi xa luôn.” Chú Lưu móc củ cải kẹt trong họng ra, “Chú định nhờ cháu giúp chú hỏi hai chuyện.”
Khoảng gần một tiếng sau, Lưu Du xuất hiện trong phòng bệnh của Trần Vụ, người đàn ông đằng sau cô có vẻ ngoài trung bình, cắt đầu đinh, thân hình cao to, kiệm lời ít nói.
Chính Lưu Du đã theo đuổi gã.
Nguyên nhân là có một ngày Lưu Du tăng ca đến rạng sáng mới về nhà, ở dưới tầng bất ngờ bị đau tim, gã vừa khéo tan làm trở về, sơ cứu cho cô rồi đưa cô đi bệnh viện. Về sau cô tình cờ ăn được mấy bữa cơm gã nấu.
Cô cảm thấy gã kiên định đáng tin, nên đã theo đuổi gã.
Tình yêu rất bình thản, không có lời ngon tiếng ngọt, cũng không có thăng trầm lên xuống.
Bây giờ Lưu Du đã đặt stent mạch vành, không mệt nhọc nữa, khối lượng công việc cũng giảm đi rất nhiều, về cơ bản đảm nhận công việc tư vấn kỹ thuật, dành nhiều thời gian ở nhà, cuộc sống vô cùng bình yên.
Lưu Du đặt gió trái cây lên chiếc bàn đã được dọn dẹp sơ qua, tầm mắt xẹt qua mấy quyển sách giáo khoa tiếng Anh. Cô quay đầu hỏi Trần Vụ: “Đỡ hơn chưa?”
“Không có việc gì, chỉ cần qua hai lần kiểm tra chụp ảnh đánh giá kế tiếp là có thể trở về rồi.” Trần Vụ nói.
Lưu Du phát hiện khí sắc anh rất tốt, mắt kính đã thay, tóc không rối loạn, mùi thơm dễ chịu, móng tay cũng được cắt sạch sẽ gọn ghẽ, hoàn toàn là dáng vẻ được chăm sóc thương yêu.
“Chuyên gia đã tới Thủ Thành, trình độ nhất định phải được đảm bảo.” Lưu Du cởi chiếc ba lô đeo chéo của mình xuống, lấy từ trong túi ra một phần tài liệu, “Thầy bảo tôi mang cho cậu.”
Trần Vụ đọc trang đầu: “Hội nghị trao đổi bảo vệ môi trường rừng quý bốn, lại là sự kiện à?”
“Quả thật có hơi nhiều sự kiện.” Lưu Du cười nói, “Sau khi tốt nghiệp sẽ giảm bớt.”
Trần Vụ: “Tôi không tin lắm.”
Lưu Du hắng giọng: “Thầy mong cậu trải nghiệm nhiều thêm. Dự án bảo vệ môi trường rừng này không phải do nhà trường tổ chức, mà là dự án hợp tác giữa các học viện lâm nghiệp trong và ngoài nước, có ích cho đánh giá sinh viên trao đổi học tập của cậu. “
Trần Vụ: “Tôi sẽ xem.” Anh nhìn người đàn ông chưa từng lên tiếng kể từ khi vào phòng.
Chỉ một ánh mắt mà Lưu Du đã hiểu ý: “Triệu Khoát, anh ra ngoài chờ em.”
Triệu Khoát xoay người ra ngoài.
Trần Vụ không rời mắt, Lưu Du hơi nhướng mi, đi tới đóng cửa lại. Bấy giờ Trần Vụ mới không tiếp tục nhìn nữa.
Trần Vụ không lãng phí thời gian, câu đầu tiên đã hỏi chuyện mà chú Lưu nhờ anh thăm dò: “Hai người sẽ kết hôn chứ?”
Lưu Du ngạc nhiên vài giây: “Không nghĩ tới.”
Lúc trước cô từ chối người theo đuổi không dính dáng tới tình yêu, bây giờ cô có chốn về thì lại không mấy hứng thú với hôn nhân. Cô không cần tờ giấy kia bảo vệ quyền lợi của mình, cũng sẽ không hy sinh bất cứ điều gì vì tờ giấy đó.
Đây chỉ là quan điểm tình yêu cá nhân của cô, ít nhất cho đến thời điểm hiện tại.
Có lẽ liên quan đến cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ cô…
Trần Vụ hỏi tiếp: “Anh ta đã bao giờ sử dụng bạo lực lạnh với cô chưa?”
Chú Lưu tìm Trần Vụ nói khách sáo xem như tìm đúng người, Trần Vụ sẽ không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng, “Nói ít như thế, có thể giao tiếp trao đổi tốt không?”
Có lẽ Lưu Du nhận ra ý của cha mình từ lời nói của Trần Vụ, hơi bất đắc dĩ: “Hàng đêm trước khi ngủ chúng tôi đều sẽ trò chuyện một lúc. Tuy anh ấy ít nói, nhưng cơ bản luôn đáp lại tôi. Không có chuyện bạo lực lạnh, cảm xúc của anh ấy rất ổn định. Cậu biết đấy, ổn định về mặt cảm xúc không phải là điều dễ dàng. Anh ấy đã ảnh hưởng đến tôi, hiện tại tôi không tranh với đời.”
So với việc không ngừng chạy nước rút để tiếp thu kiến thức mới và đạt được những kết quả nghiên cứu lớn trong ngành, sức khỏe thể chất và tinh thần quan trọng hơn. Đây là những gì cô lĩnh ngộ ra sau khi dạo qua Quỷ Môn Quan một lần.
Trần Vụ nói: “Giám đốc Lưu hồng hào hơn trước đây rất nhiều.”
“Lòng dạ khoáng đạt, sức khỏe an khang.” Lưu Du cười tươi đến nỗi khóe mắt có nếp nhăn.
Trần Vụ gật đầu, nhảy trở về chủ đề cũ: “Liệu về sau anh ta có tiếp quản trang sức Triệu thị không?”
“Tôi từng dò hỏi vài lần, phát hiện anh ấy không để bụng những thứ danh lợi đó, anh ấy chỉ làm kiến trúc và chạy đến công trường.” Lưu Du phóng khoáng cuốn sợi tóc mềm mại ôm sát gò má quanh ngón tay, “Huống chi tôi đã lùi về vị trí không chịu trách nhiệm trực tiếp rồi, muốn mượn sức nhà họ Dư qua tôi thì không có khả năng, còn chẳng bằng chọn cậu.”
Trần Vụ đặt tư liệu lên tủ: “Tôi và Yến Vi Sí ở bên nhau, ai nhắm vào nhà họ Dư cũng sẽ không tìm đến tôi đâu.”
Lưu Du bắt gặp người đang nghe trộm ngoài cửa, đã mấy năm trôi qua mà vẫn ngây thơ như thế.
Suy cho cùng vẫn là học sinh.
“Hai người vun đắp tình yêu thế nào?” Lưu Du tìm thấy cảm giác cùng bạn bè ghép đôi tình đầu thời đi học, trở nên tốt bụng.
Trần Vụ ngơ ngác chớp mắt: “Còn cần vun đắp à?”
Lưu Du mỉm cười: “Cần.”
“Tôi chưa từng vun đắp bao giờ.” Trần Vụ nói, “Tôi chỉ thích em ấy thôi.”
Lưu Du nghĩ thầm, dừng ở đây đi, nếu còn tiếp tục tốt bụng nữa, e rằng vị tiểu thiếu gia ngoài cửa sẽ không kìm được mà cười thành tiếng mất.
Nhưng cũng không thể đột nhiên chấm dứt được, phải có đoạn kết.
Lưu Du dịu dàng nói: “Vậy người vun đắp chính là nửa kia của anh.”
Trần Vụ cụp mắt: “Quả thực em ấy rất vất vả. Tôi cũng phải vun đắp thôi, không thể để em ấy làm một mình được, qua thời gian dài em ấy sẽ thấy mệt mỏi.”
Lưu Du còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã đối diện với ánh mắt chân thành của Trần Vụ, “Giám đốc Lưu, sau khi nghe những lời của cô, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm ơn cô.”
“…” Không giúp quá hóa phiền là tốt rồi.
Lần này Lưu Du còn mang cho Trần Vụ một ít đặc sản từ quê Triệu Khoát, quýt tươi mới hái.
Một túi lớn đầy ắp, Trần Vụ chậm rãi xuống giường, cầm một quả quýt đi đến trước cửa sổ rồi nhìn xuống.
Một đôi nam nữ bước vào cơn mưa phùn.
Trần Vụ đặt quýt lên bậu cửa sổ, dùng tay phải bóc vỏ, đằng sau có đôi tay ôm lấy anh, cầm lấy quả quýt anh vừa bóc được một góc, “Đừng ước ao, anh cũng có.”
“Anh không ước ao.” Lưng Trần Vụ áp vào lồng ngực cứng rắn nóng ấm.
Hơi thở Yến Vi Sí rơi trên đỉnh đầu anh: “Thế anh nhoài ra đây nhìn cái gì?”
Trần Vụ nói: “Chúng ta còn chưa cùng nhau đi trong mưa bao giờ.”
Yến Vi Sí âm thầm viết một bản ghi nhớ trong đầu, dự định tìm một ngày nhiệt độ không thấp, song ngoài miệng lại nói: “Có ô thì tại sao phải ướt mưa, chẳng phải là dở hơi à?”
Trần Vụ nói: “Hai người giám đốc Lưu không cầm ô.”
“Bạn trai cô ấy thất trách, nhưng bạn trai anh không có khả năng để chuyện này xảy ra.” Yến Vi Sí hừ lạnh.
Trần Vụ hơi bĩu môi: “A Sí, em nói chắc chắn ghê ấy, luôn có những thời điểm bất ngờ mà.”
“Chẳng phải đúng lúc cùng anh diễn phim thần tượng à?” Yến Vi Sí trêu chọc.
Trần Vụ: “… Em nên đi bóc quýt đi.”
Yến Vi Sí hôn lên vành tai không bị thương của anh: “Có phải là anh đã yêu em sâu đậm rồi không?”
Trần Vụ nói: “Ừ, yêu sâu đậm.”
Yến Vi Sí nhắm mắt cười trộm, sau đó vô thức ăn múi quýt.
Trần Vụ vừa khéo quay đầu lại, cứ thế bắt gặp cảnh bạn trai đỏ hoe viền mắt. Anh sửng sốt đơ người: “A, A Sí, em cảm động phát khóc à?”
Yến Vi Sí vùi đầu vào cổ anh, mẹ kiếp, Lưu Du đem đến cái thứ quýt quái quỷ gì thế này, sắp chua chết rồi.
Vào ngày Trần Vụ tái kiểm tra lần đầu tiên, Hoàng Ngộ chạy tới từ Thủ Thành.
Hoàng Ngộ nghênh ngang xách trái cây vào: “Hoa mua rồi nhưng ném dưới tầng, sợ hai người xảy ra xung đột nhỏ vì tao, nếu vậy tao sẽ thành tội nhân thiên cổ.”
Trần Vụ bối rối: “Cậu ấy đang nói gì thế?”
Yến Vi Sí chỉnh lý chăn giường: “Đang đánh rắm, đừng quan tâm.”
Không bao lâu sau, Yến Vi Sí đi trao đổi với bác sĩ về kết quả tái khám, còn Hoàng Ngộ ở lại chăm sóc Trần Vụ.
Trần Vụ ngồi trên giường suy nghĩ một lúc, sau đó kỳ quái hỏi: “Hoàng Ngộ, sao cậu cứ nhìn tôi chằm chằm thế?”
Hoàng Ngộ bị bắt quả tang, chột dạ mà đổ vạ ngược lại: “Anh không nhìn tôi thì làm sao biết tôi nhìn anh?”
Trần Vụ cho gã một ánh mắt khi nghe thấy lời ngụy biện: “Tôi là người sống, có thể cảm nhận được.”
Hoàng Ngộ xụ mặt: “Dù sao ông đây cũng không nhìn! Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung. Cái gì gọi là nhìn anh chằm chằm? Dễ gây hiểu lầm lắm.”
Trần Vụ không bám nằng nặc chuyện này, anh tiếp tục nghĩ ngợi.
Hoàng Ngộ đi tới đi lui trong phòng bệnh, chạm cái này gẩy cái kia, cũng không biết đang bứt rứt điều gì. Gã đột nhiên đứng trước mặt Trần Vụ, ý tứ hàm súc: “Đã xem thường anh rồi.”
Trần Vụ không dò hỏi nguyên nhân cốt lõi vấn đề, chỉ đáp một chữ: “Ồ.”
Hoàng Ngộ nhíu mày, có ý gì, phải chăng là đang chiếu lệ với mình?
“Khiêm tốn là đúng.” Hoàng Ngộ lần đầu tiên tán đồng, “Trước khi đủ mạnh mẽ, khiêm tốn có thể giữ mạng.”
Trần Vụ: “Ồ.”
Lúc này Hoàng Ngộ đã khẳng định, chính là chiếu lệ.
Đệt.
Chẳng phải tên này không biết nóng tính là gì à, cũng sẽ biết thiếu kiên nhẫn sao?
Trần Vụ nghĩ xong chuyện liền hỏi: “Gần đây Đàm tiểu thư thế nào?”
Hoàng Ngộ liếc xéo anh: “Anh hỏi về vợ chưa cưới của tôi làm gì?”
Trần Vụ trả lời: “Âm nhạc cô ấy giới thiệu cho tôi nghe rất hay, tôi muốn giới thiệu phim cho cô ấy.”
“Cô ấy đang biểu diễn ở nước ngoài, không có thời gian.” Hoàng Ngộ lơ đãng.
Trần Vụ không nói gì thêm.
Hoàng Ngộ đút tay vào túi bắt đầu một vòng loanh quanh mới, lần ấy không tra được manh mối ở phòng đấu giá, gã đã quyết định mặc kệ, nhưng sau đó vẫn phái nguồn lực theo sát.
Hai ngày qua thuộc hạ thông báo với gã rằng có một thế lực internet khác.
Đã và đang điều tra người bán, điều tra nguồn hàng.
Hoàng Ngộ thoáng nhìn Trần Vụ đang ngồi thiền, thay kính khác trông có vẻ khí chất hơn, có thể lừa gạt thiếu nam thiếu nữ: “Cái thứ đồ chơi trong bình hoa ăn mày của anh, có định bày bán không?”
Trần Vụ mở mắt: “Cậu muốn à?”
Hoàng Ngộ suýt nữa rất mất mặt mà buột miệng thốt ra, muốn muốn muốn!
“Nó không phải cây cảnh, nếu cậu muốn, tôi có thể chiết một cành cho cậu.” Trần Vụ nói, “Tôi trồng nó vì nó dễ trồng.”
Hoàng Ngộ: “…”
Đấu giá viên nói phải mất bốn năm mới có một cây trưởng thành, những cây khác đều bị loại bỏ.
Nhưng gã cảm thấy Trần Vụ không hề nói đùa.
Một ngôi sao đang lên trong ngành lâm nghiệp.
Người nối nghiệp của cụ Dư.
Nếu thật sự định chắc vị trí kia, anh có thể giúp đỡ anh Sí.
Trong những năm gần đây, Yến lão gia tử đã đầu tư vào không ít dự án trồng lâm nghiệp và dược liệu, đồng thời chi ra rất nhiều kinh phí từ thiện, cực kỳ coi trọng sự phát triển của lĩnh vực này.
“Thế cậu muốn cành không?” Trần Vụ hỏi Hoàng Ngộ không biết đang lẩm bẩm gì đó.
Hoàng Ngộ không trả lời ngay, Trần Vụ tặng cành cây một cách tùy tiện như tặng hòn đá nhỏ ven đường, xem ra anh ta thật sự không biết đó là loại dược liệu quý giá nhường nào, có dược tính và độc tính mạnh, có thể chữa được nhiều loại bệnh về máu và các bệnh di truyền qua gene, mỗi triệu chứng có phương pháp sử dụng phù hợp riêng, hơn nữa một gốc cây chính là một căn biệt thự ở vị trí đắc địa.
Chẳng qua có cho tôi thì tôi cũng không chăm được đâu.
Hoàng Ngộ xua tay, bày vẻ ghét bỏ: “Vẫn là tự anh trồng đi.”
Trần Vụ không để ý tới gã nữa.
Hoàng Ngộ chờ anh Sí của gã trở về, trò chuyện vài câu rồi rời đi.
Hâm dở mới làm bóng đèn cho người khác.
Hoàng Ngộ đến nơi ở tạm thời của Khương Lương Chiêu. Sở dĩ Khương Lương Chiêu còn chưa đi, là vì khi đến hiện trường tai nạn, hắn ta không còn tâm tư nhớ đóng cửa xe, camera, cốc giữ nhiệt, thùng rác tùy chỉnh và đồ trang trí để trong xe đều bị lấy trộm.
Ngay cả đệm ngồi ghế trước ghế sau cũng không được tha.
Những thứ khác thì bỏ qua, nhưng camera không thể không tìm về, thiên nhiên văn hóa bên trong có thể cung cấp chất dinh dưỡng tinh thần cho hắn ta.
Cuộc đời diễn ra theo đúng kế hoạch từng bước, chỉ giữ được một khoảng trống để thở dốc.
Chuyện này hoàn toàn có thể để cho cấp dưới điều tra, nhưng Khương Lương Chiêu lại dùng nó làm lý do để mình thêm chút thời gian nghỉ ngơi.
Nơi ở của Khương Lương Chiêu là một khuôn viên nhỏ ở nông thôn. Hoàng Ngộ thấy mới lạ nhìn ngó xung quanh, bất ngờ phát hiện hắn ta có một móng tay bị thương, gã kinh ngạc nói: “Chiêu Nhi sao mày lại bị thế này? Cũng không xử lý chút đi, chờ thối ra bốc mùi à?”
Khương Lương Chiêu không để bụng: “Không phải chuyện lớn gì.”
Hoàng Ngộ liếc thêm vài lần, đối với đàn ông chân chính thì quả thật không tính là chuyện lớn, nhưng mười ngón tay nối liền với trái tim, đàn ông chân chính cũng sẽ rơi nước mắt. Gã bội phục chẹp chẹp miệng, dời cái ghế tre ra ngồi cùng thằng bạn nối khố trong sân.
Cây cổ thụ lay động, không biết từ đâu ra mùi phân gà hay phân heo thoang thoảng trong gió, Hoàng Ngộ buồn nôn: “Mày sống ở đây được à?”
Khương Lương Chiêu bình chân như vại: “Mới đầu thấy khó ngửi, ngửi nhiều thấy cũng được.”
“Trâu bò.” Hoàng Ngộ tán gẫu về Trần Vụ và anh Sí, sau đó đột nhiên nói một câu, “Em gái mày về rồi.”
“Biết.” Khương Lương Chiêu nhìn hình dạng của đám mây.
Hoàng Ngộ duỗi thẳng đôi chân dài của mình, tùy ý dang rộng: “Còn chưa đi, tám phần là định đợi mày về để chụp bức ảnh gia đình.”
Khương Lương Chiêu cười khẽ: “Miễn đi, chịu không nổi.”
Hoàng Ngộ không có năng lực tỏ ra tao nhã ôn hòa giống Khương Lương Chiêu, gã nói một cách gay gắt và khinh miệt: “Đó là nhà mày, nếu phải đi thì cũng là tên họ Quý.”
“Nhà? Tao toàn ngủ ở công ty, thường xuyên tăng ca.” Khương Lương Chiêu day ấn đường, “Quý Minh Xuyên thành lập một nhóm phát triển phần mềm ở nước ngoài, bạn cùng lớp với nhau.”
Hoàng Ngộ không có phản ứng gì nhiều: “Vốn khởi nghiệp từ đâu ra?”
Khương Lương Chiêu đáp: “Chắc là học bổng và đi làm thêm, lợi nhuận đầu tiên là phần mềm do chính cậu ta lập trình, bán được giá hời.”
Hoàng Ngộ kinh hãi há hốc mồm: “Đậu má, mày còn chú ý tới sự nghiệp của cậu ta à?”
Khương Lương Chiêu nhìn gã như thể nhìn kẻ ngốc: “Mẹ tao kể.”
“Mẹ vợ vừa ý bề ngoài của cậu ta, còn chung sống với nhau hơn hai năm, có lẽ chẳng khác gì con trai ruột.” Hoàng Ngộ mau mồm mau miệng nói xong, sau đó hồi hộp quan sát thằng bạn, không thấy có gì khác thường.
Hoàng Ngộ kéo Khương Lương Chiêu: “Đi thôi, đi uống rượu.”
Áo sơ mi bằng phẳng của Khương Lương Chiêu bị kéo nhăn, hắn ta nhàn nhã nói: “Ở đây có chỗ có thể uống rượu? Đừng để bị bỏ thuốc, mất tiền mất trinh tiết, ầm ĩ lên báo chí, nhà họ Khương và họ Hoàng đều úp sấp mặt xuống đất đấy nhé.”
“Mặc kệ.” Hoàng Ngộ khoác vai hắn ta, bóng dáng hai người đi xa dần, “Lúc trẻ chúng ta đã lăn lộn ở đâu, chính là Xuân Quế, chính là trường nghề Tây Đức, tao sợ cái quái gì chứ!”
Khương Lương Chiêu cong môi, hình như đứa bạn thân này của hắn ta bước chậm hơn chút.
Muốn dừng thì dừng, muốn đi thì đi, tự do tự tại ngắm nghía phong cảnh trên đường.
Uống một hớp coca, nói vài câu văn vẻ tự cho là đau đớn, luôn có thể để lộ khía cạnh trẻ con.
Khi Hoàng Ngộ và Khương Lương Chiêu cụng ly, Yến Vi Sí đang giặt tất cho Trần Vụ.
Ngoài thạch cao trên cánh tay, những vết thương khác của Trần Vụ đã được tháo băng, lộ ra những vết thương lớn nhỏ đang lành lại.
Đánh giá sau lần tái khám đầu tiên là không được ngồi xe, còn phải chờ thêm.
Trần Vụ đang nửa nằm nửa ngồi xem bản tin thời sự thì điện thoại đổ chuông, sự chú ý của anh vẫn đang đổ dồn trên tin tức, tay vuốt màn hình, cuộc gọi được kết nối. Tiếng gọi hoảng hốt của trưởng thôn phát ra từ ống nghe: “Tiểu Vụ!”
Tuy rõ ràng đang tập trung xem thời sự, nhưng Trần Vụ vẫn có thể lập tức thu hồi suy nghĩ, tắt TV hỏi: “Sao thế ạ?”
Trưởng thôn nói năng không mạch lạc, vô cùng sợ hãi.
“Bác vỗ ngực, hít sâu, từ từ thôi.” Trần Vụ hướng dẫn.
Trưởng thôn làm theo lời dặn, lúc lấy lại bình tĩnh, ông giàn giụa nước mắt: “Có một đám người tới thôn lục soát khắp nơi như thổ phỉ. Tất cả cây cối do chúng ta trồng và những cây trên núi đã bị hư hại. Vài người các bác muốn ngăn cản thì đều bị đánh.”
Trần Vụ cau mày.
“Cháu còn chưa được đi con đường mới sửa mà đám người tàn ác kia đã đi mất rồi. Không biết bọn chúng tìm cái gì, sau khi tìm hết ngoài ruộng trong đất trên núi, chúng đột nhập vào nhà của các bác.” Trưởng thôn đã lớn tuổi, khóc lóc như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Trong núi không có camera giám sát, trưởng thôn muốn chụp ảnh làm chứng cứ, ai ngờ lại bị phát hiện, điện thoại di động bị đập vỡ.
Những người khác cũng không dám chụp lén nữa.
Đây là thời đại nào rồi mà vẫn còn cảnh tượng “ác quỷ vào làng(1)” chứ.
(1) “Ác quỷ vào làng” 鬼子进村 là cách Trung Quốc ám chỉ việc quân Nhật Bản thực hiện chính sách “ba hết” đối với các thôn làng bị càn quét trong cuộc chiến tranh Trung – Nhật vào những năm 1930. Một là cướp hết đồ đạc có giá trị cùng gia súc gia cầm. Hai là giết hết nam nữ già trẻ, bao gồm cả phụ nữ có thai và trẻ em, với phụ nữ thì bị hãm hiếp trước rồi giết. Ba là đốt hết mọi nhà cửa sân bãi.
Trưởng thôn dùng điện thoại của người khác để gọi cho Trần Vụ. Ông không nhớ được số nên đã viết vào cuốn sổ nhỏ dùng để ghi nhớ những điều vụn vặt trong cuộc đời mình.
“Tiểu Vụ, đám người kia vẫn chưa đi, chúng bao vây thôn rồi, báo cảnh sát có tác dụng không?” Trưởng thôn hoảng loạn tìm kiếm ý kiến đáng tin.
“Có tác dụng hay không cũng phải báo cảnh sát.” Trần Vụ tìm đôi dép lê xỏ vào, “Giờ cháu còn chưa thể ngồi xe buýt đường dài được, không thể trở về ngay.”
Trưởng thôn ngừng khóc: “Tiểu Vụ cháu, cháu đã xảy ra chuyện gì à?”
“Ngồi xe gặp tai nạn, cũng sắp khỏe hẳn rồi.” Trần Vụ nói, “Bác đi ghi lại xem có ai bị đánh và bị đánh ở đâu.”
Trưởng thôn run tay lau mặt: “Không biết là do ai gây ra, cũng không có cách nào yêu cầu bồi thường.”
“Bác cứ ghi trước đi.” Trần Vụ nói.
“Được, lát nữa bác sẽ từng nhà ghi chép lại.” Trưởng thôn nằm dựa vào tường, chân bị đá đến rút gân nhũn ra, đầu cũng sứt sát, “Căn nhà cũ của cháu bị lục lọi hư hại nặng nề nhất, muộn chút bác sẽ giúp cháu dọn dẹp.”
“Không cần dọn dẹp đâu.” Trần Vụ nói, “Cứ để nguyên như vậy đi ạ.”
Trưởng thôn bám tường bò dậy: “Thế để bác sửa lại cái cửa, cửa hỏng cả rồi.”
Trần Vụ quay mặt nhìn bức tường thẳng tắp, ánh mắt tập trung trên một hạt vôi nhô ra: “Hỏng thì hỏng thôi, đóng lại một cái mới là được. “
Trưởng thôn nói trong thời gian ngắn sẽ không tìm được người làm.
“Sẽ có người ạ.” Trần Vụ trấn an vài câu rồi cúp máy. Anh tìm thấy cuộc gọi nhỡ từ một số lạ trên điện thoại, mím môi.
Yến Vi Sí cầm tất ướt sạch sẽ ra khỏi nhà tắm: “Ở quê nhà anh xảy ra chuyện gì à?”
Trần Vụ nhẹ giọng: “Phát hiện ra.”
Yến Vi Sí không nghe rõ: “Phát hiện cái gì?”
Trần Vụ tháo kính xuống lau tròng kính, phát hiện mình thật buồn cười. Anh xoay người nói: “A Sí, để anh gọi cho Quý Minh Xuyên.”
Yến Vi Sí dừng động tác tìm móc treo quần áo: “Sao anh biết số của cậu ta?”
Trần Vụ cho Yến Vi Sí nhìn dãy số xa lạ: “Cái này.”
Yến Vi Sí nổi giận đùng đùng: “Chỉ gọi cho anh một lần, sao anh lại liên tưởng đến cậu ta?”
“Cậu ta vẫn giữ số cũ.” Trần Vụ vội vàng giải thích, “Chỉ là do trí nhớ của anh tốt thôi, anh không cố ý ghi nhớ đâu.”
Yến Vi Sí ném tất ướt lên bàn, hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của Trần Vụ lúc này rất xấu, hiếm khi cảm xúc dao động mạnh mẽ như thế, còn dính dáng tới quê quán mà anh không liên quan đến.
Hắn cũng hiểu rõ mọi việc đều có nặng nhẹ, bây giờ không phải là lúc để ghen tuông.
“Bật loa ngoài.” Yến Vi Sí bực bội thỏa hiệp. Mẹ kiếp, năm ấy nên phớt lờ nhóm bác trai bác gái kêu gào ầm ĩ kia, cầm cờ lê đánh Quý Minh Xuyên đâm đầu tìm chết thêm vài cái mới đúng.
Trần Vụ gọi cho dãy số xa lạ kia: “Bảo những người đó rời đi, cậu về thôn bồi thường, xin lỗi, sửa chữa tất cả những gì bị hư hại.”
Quý Minh Xuyên đã định liệu anh sẽ gọi tới, như thể đã bóp chặt điểm yếu của anh, bình tĩnh nói: “Nếu em làm hết, anh sẽ gặp em một lần chứ anh?”
Trần Vụ: “Không.”
Tiếng hít thở của Quý Minh Xuyên lập tức trở nên hỗn loạn.
“Đây là chuyện cậu phải làm.” Giọng Trần Vụ vẫn từ tốn như thường ngày, tạo cho người ta một cảm giác ấm áp, nhưng chỉ người chung sống với anh trong thời gian đủ lâu mới có thể ngửi được cơn giận của anh, cơn giận thực sự đạt đến đỉnh điểm, “Nếu trước bình minh cậu chưa thu xếp ổn thỏa cho người trong thôn… Cậu xem mà làm.”
Âm cuối vẫn đang lơ lửng giữa không trung thì cúp máy.
Khuôn mặt Quý Minh Xuyên trở nên u ám vặn vẹo, di động bị y ném lên tường, lập tức vỡ vụn: “Đã lâu lắm rồi không gặp, không thanh toán món nợ lừa gạt em, còn coi em là trẻ tám chín tuổi.”
Vài phút sau, y cầm chìa khóa xe xuống tầng, lái xe về quê.