• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Khương Hi bước vào nhà, người giúp việc và quản gia đều không thấy bóng dáng đâu. Khắp phòng khách là một cảnh tượng hỗn độn.

Khương Hi lùi ra phía cửa, một bàn tay giữ eo cô kéo cô vào trong. Cô nàng quay đầu lại, mặt tái nhợt: “Minh Xuyên, em bảo anh dẫn em đi nhưng anh lại đưa em về nhà. Cha em đang nổi giận, ông ấy sẽ không quan tâm em vẫn đang trong thời gian ở cữ, em sẽ…”

Quý Minh Xuyên dịu dàng nói: “Tiểu Hi, trốn không thoát đâu.”

Khương Hi siết chặt tay: “Em thực sự không thể không vào sao?”

“Có anh ở đây.” Quý Minh Xuyên để cô dựa lên, trấn an sự lo lắng của cô: “Chúng ta chỉ cần nói rõ mọi chuyện là được.”

Khương Hi đứng nguyên tại chỗ một lúc, sau đó dưới sự đồng hành của Quý Minh Xuyên, cô bước vào ngôi nhà nơi mình đã sinh ra và lớn lên, chứa đựng biết bao kỷ niệm, nhưng giờ lại khiến cô sợ hãi và xa lạ. Không còn sự ấm áp, cũng không còn tình cảm nữa.

Khương Hi lên tầng hai dừng trước cửa thư phòng, trước mặt là một cánh cửa đóng kín, màu trắng viền vàng. Góc dưới bên trái vẫn còn những nét vẽ nguệch ngoạc của cô khi còn nhỏ.

Lúc Khương Hi vẫn đang ngẩn ngơ, Quý Minh Xuyên đã gõ cửa dẫn cô vào trong.

“Chủ tịch.” Quý Minh Xuyên lạnh nhạt nói, “Tôi đã dẫn Tiểu Hi đến rồi.”

Ở phía Tây phòng làm việc, chủ tịch Khương đang chơi golf trước máy mô phỏng. Bóng xanh trên màn hình không khiến ông ta trông thân thiện và ấm áp, ông ta cầm gậy golf quay lại, nhìn chằm chằm vào con gái như một lão quái vật vừa ăn thịt bốc mùi tanh ghê rợn.

Như thể đang nhìn một thứ phản nghịch, thách thức quyền lực của ông ta.

Khương Hi chưa kịp thốt ra một tiếng “cha” từ cổ họng, gậy bóng đã hướng về phía cô nàng. Cô nàng nhắm mắt lại theo phản xạ.

Đau đớn không ập đến, sức mạnh thô bạo xé gió mà tới đã bị chặn lại khi còn cách mặt cô hai tấc. Tiếng va chạm vang lên bên cạnh cô.

Cô hoảng sợ mở mắt, thấy máu chảy ra từ trên trán Quý Minh Xuyên.

Không khí ngưng trệ trong phòng làm việc đã thay đổi.

Chủ tịch Khương vô ý đả thương con rể, cơn giận dữ trong mắt ông ta bị che lấp bởi lợi ích thực tế. Ông ta đi đến tủ rượu bên cạnh máy mô phỏng, lấy một chai rượu rồi đi về phía bàn ghế đối diện.

Một tay Quý Minh Xuyên bịt chỗ đang chảy máu, tay kia nhặt cây gậy golf trên sàn lên và đặt vào tủ đựng gậy trong góc cùng với các cây gậy khác: “Anh đi xử lý vết thương.”

Khương Hi không chút nghĩ ngợi đã muốn đi theo.

“Đứng lại!”

Sau lưng truyền đến tiếng quát lớn, giày của cô nàng giẫm lên vết máu trên mặt đất, thân hình mỏng manh run rẩy.

“Từ nhỏ đến lớn, cha không cho con đụng vào những thứ bậy bạ, cố gắng cho con một môi trường trong sáng sạch sẽ, ai dạy con mấy trò độc ác thế này…” Chủ tịch Khương giận dữ cực độ, “Cho một đám người đi đánh một đứa trẻ.”

Lúc này Khương Hi không sợ nữa, cô nàng phản kích bằng một tiếng cười mỉa mai: “Đó chẳng phải là vì cha sao?”

“Con còn chưa đến am tìm mẹ, khi con đến đó, con sẽ… Con…” Lời oán trách đầy tủi thân của Khương Hi ngưng bặt, đến thì sao chứ, mẹ biết tất cả mọi chuyện, cũng chẳng muốn bất kỳ thứ gì nữa.

“Bây giờ cha định đánh trả thay cậu ta sao?” Khương Hi ngẩng đầu gân cổ, bướng bỉnh nói: “Vậy cha đánh chết con đi, con sẽ đi tìm anh trai.”

Chủ tịch Khương nhấp một hớp rượu, nhắm mắt kiềm chế cảm xúc, giống như đối xử với cấp dưới khiến ông ta thất vọng cùng cực: “Con nên cảm thấy may mắn vì hiện tại con là huyết mạch duy nhất của cha, cũng nên cảm thấy may mắn vì Minh Xuyên đã đỡ một cú thay con.”

Ngón tay Khương Hi run rẩy bấu chặt vào lòng bàn tay.

Nếu không phải Minh Xuyên bảo vệ cô, cô đã ngã gục rồi, cô không chịu nổi cú đánh từ cây gậy golf. Cha ruột thật sự muốn đánh cô, vì một người ngoài.

Lúc này, từ hành lang vọng lại tiếng bước chân, vô cùng hoảng loạn, tràn đầy sợ hãi và bất lực.

Sẽ không phải là Quý Minh Xuyên, cũng không thể là người giúp việc nào.

Ngay khi đáy lòng Khương Hi nhảy ra đáp án, cha cô nàng đã đặt ly rượu xuống và đứng dậy đi ra ngoài.

Bước chân mạnh mẽ, dù đã trung niên nhưng ông không hề còng lưng, dáng đi vội vàng như chàng trai trẻ chạy đến gặp người yêu.

Khương Hi mềm chân đứng không vững, cô dựa vào tường di chuyển từng bước ra ngoài, tận mắt chứng kiến cha mình ôm một người vào phòng.

Cảm giác buồn nôn không thể kìm lại được nữa, Khương Hi nôn ra tại chỗ. Bát cháo đường đỏ ăn trước khi ra ngoài hòa lẫn với dịch nhầy rơi xuống đất, có một ít dính lên tua áo choàng của cô, cô lại bắt đầu nôn mửa, bụng cũng đau âm ỉ.

Khương Hi dựa vào tường trượt ngồi xuống, không biết đã bao lâu, cô ngẩng đầu lên với khuôn mặt đầy nước mắt sinh lý, nhìn cha mình vừa dỗ dành xong người khác.

“Cha để cậu ta vào ở trong nhà, ngủ trong phòng của cha mẹ, trên chiếc giường mà mẹ đã mua để kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của hai người.” Khương Hi yếu ớt nói: “Cha à, cha tỉnh lại đi. Đới Kha mới học năm hai, còn nhỏ hơn con hai tuổi, đang học chuyên ngành hàng đầu của Đại học Lâm nghiệp, thành tích đứng đầu, thông minh, trẻ trung, xinh đẹp, có nhiều lựa chọn. Cậu ta chỉ nhắm đến tiền của cha, không thật lòng với cha đâu.”

Chủ tịch Khương nở nụ cười. Khóe mắt ông ta tích tụ khí chất bẩm sinh của người ở vị trí cao, cười cô nực cười.

Khương Hi nản lòng thoái chí, không nói gì nữa.

Chủ tịch Khương liếc nhìn bãi nôn trên sàn rồi lại nhìn đứa con gái có nét giống vợ mình, trong thoáng chốc, ông ta cảm thấy mình đã già.

Giang sơn cơ nghiệp gây dựng nửa đời người giờ chỉ có thể giao cho con rể bảo vệ, để người trẻ tiếp tục chiến đấu. Ông ta chỉ cần một người con ngoan ngoãn nghe lời là đủ, những thứ khác không quan trọng.

Chủ tịch Khương bước qua bãi nôn, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Ở cữ mà không giống ở cữ, mất đứa bé cũng không giúp con rút ra bài học, không biết an phận. Minh Xuyên vì ở bên con mà phải tăng ca không ngừng, mấy đêm không ngủ, con chỉ có chút chuyện nhỏ cũng làm rối tung công việc của cậu ta. Chẳng làm được chuyện gì ra hồn, chỉ giỏi phá hoại, ra nước ngoài đi, nếu cha không cho phép con về nước thì đừng trở về.”

“Dựa vào đâu?” Đôi môi phát đắng của Khương Hi run rẩy, trong tiếng ai oán chất chứa uất ức nồng đậm: “Lần đó cha bảo con trở về phải thông báo trước, giờ cha đuổi con ra nước ngoài, con nhớ mẹ cũng không thể…”

“Đồng ý trước đã.” Chẳng biết Quý Minh Xuyên đã xuất hiện trong hành lang từ lúc nào. Y nói là đi xử lý vết thương nhưng thực ra không làm gì nhiều, chỉ rửa qua, vẫn có máu chảy xuống.

Khương Hi nắm lấy tay y được y đỡ dậy, lo lắng nhìn vết thương của y.

“Con người không thừa nhận thực tế thì không được, dẫu bề ngoài có mạnh mẽ đến đâu, chức năng cơ thể cũng không thể chịu đựng quá nhiều giày vò và giận dữ. Nếu bị cao huyết áp hay đột quỵ, em sẽ hối hận đấy.” Quý Minh Xuyên có chút kích động cá nhân, có lẽ vì nghĩ đến mẹ mình.

Khương Hi siết chặt tay y: “Được, em sẽ ra nước ngoài.”

Ngay sau đó cô dùng hết sức hét lên: “Con sẽ ra nước ngoài! Đúng như ý cha rồi đấy!”

Kèm theo tiếng đóng cửa phòng làm việc là lời cảnh cáo: “Lần sau nếu còn can thiệp vào đời sống riêng tư của cha, đừng trách cha không nể tình cha con.”

Đây là lời cảnh báo đối với việc cô nàng tự ý xâm phạm vào vùng cấm của ông ta.

Khương Hi lạnh toát cả người, vụ bê bối này như một quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng sẽ bị phơi bày.

Tuy chuyện này không có gì mới mẻ trong giới kinh doanh, sẽ không gây tổn thất lớn cho công ty, nhưng nó vẫn là một trò cười.

Cô nàng vốn tưởng cha mình không giống như những người cha của các chị em bạn bè.

Ai ngờ tất cả đều cùng một giuộc.

Chẳng trách trước đây mỗi lần cô nhìn thấy loại tin tức kiểu này và khoe khoang về cha mình, bạn thân lại bảo cô ngây thơ.

Khương Hi lên xe về ngôi nhà mới, mơ hồ cảm thấy như mình đã quên mất điều gì quan trọng, không nhớ ra được.

Sự ra đi của đứa bé khiến cô suy sụp, cô yếu ớt dựa vào lưng ghế: “Minh Xuyên, anh nói xem, Đới Kha bên cạnh cha có phải là do Trần Vụ giật dây không… Đới Kha là bạn học của anh ta, cùng ký túc xá, anh ta hận em…”

Quý Minh Xuyên tùy ý rút vài tờ giấy lau máu trên mặt: “Không phải, không liên quan đến anh ấy.”

Khương Hi lẩm bẩm: “Chắc chắn vậy sao?”

Quý Minh Xuyên vo viên tờ giấy bẩn rồi ném vào thùng rác trong xe: “Anh ấy không phải là loại người đó.”

Khương Hi cố chấp truy hỏi: “Loại người nào? Trần Vụ là loại người nào? Minh Xuyên, anh trai anh là loại người nào?”

Quý Minh Xuyên không trả lời, y khởi động xe lái ra khỏi nhà họ Khương.

Khu biệt thự phong cảnh đẹp như tran. Khương Hi ôm lấy bụng đau, ánh mắt trống rỗng: “Vậy tất cả chỉ là trùng hợp sao?”

Quý Minh Xuyên đầy ẩn ý: “Chấp nhận thực tế đi, Tiểu Hi, em hiểu rõ hơn ai hết mà.”

Nước mắt lăn dài trên má Khương Hi. Thỉnh thoảng con cái của những gia đình giàu có phải tham gia những buổi tiệc thương mại, nhưng cô thấy nhàm chán nên chưa đi bao giờ. Cha mẹ và anh trai cũng chiều chuộng cô, cho phép cô tùy hứng.

Còn bạn thân của cô thì không được phép phản kháng, những gì cô ả tiếp xúc thường xuyên được chia sẻ cho Khương Hi.

Đó là một thế giới khiến Khương Hi cảm thấy ghê tởm, theo bản năng tự bảo vệ, cô chọn cách đọc xong rồi bỏ đi, không bao giờ lưu giữ.

Trong xe yên tĩnh hơn mười phút, đột nhiên giọng Khương Hi vang lên: “Minh Xuyên, liệu có khả năng nào anh trai em vẫn còn sống không?”

Sắc mặt Quý Minh Xuyên hơi thay đổi, thoáng qua rồi biến mất: “Sao em lại nói vậy?”

Khương Hi kể về giấc mơ của mình: “Rất thật, anh giúp em tìm thử xem.”

Đã tìm rồi, đã điều tra rồi, chẳng qua chỉ là tưởng niệm. Chồng cô không vạch trần sự thật, không ép cô đối mặt với thực tế, mà đáp: “Được.”

Khương Hi thương cảm thở dài: “Giá như anh trai em còn sống thì tốt biết bao.”

Quý Minh Xuyên xoa xoa tóc cô.

“Minh Xuyên, anh đừng ở lại với em nữa, đưa em về nhà rồi anh đi làm việc của mình đi.” Khương Hi ân cần nói.

Quý Minh Xuyên đánh vô lăng: “Vậy em đừng chạy ra ngoài nữa, bác giúp việc coi em như con gái, đừng để bác lo lắng.”

Trên mặt Khương Hi hiện lên vẻ bối rối: “Có phải anh biết em đi tìm Trần Vụ không?”

Quý Minh Xuyên dường như không nghe thấy: “Biết gì?”

“Không có gì.” Khương Hi lảng tránh ánh mắt, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Quý Minh Xuyên vừa về đến công ty liền nhận điện thoại: “Chủ tịch.”

Chủ tịch Khương không còn thái độ như ở nhà, ông ra lệnh trong công việc: “Khương thị nhất định phải giành được dự án vịnh Đại Kỳ, giao cho cậu đấy.”

Quý Minh Xuyên đặt điện thoại lên bàn làm việc, chỉnh lại cà vạt cho chặt hơn: “Vịnh Đại Kỳ à?”

Trợ lý mang tài liệu chờ ký vào.

Quý Minh Xuyên nói: “Sắp xếp tài liệu về vịnh Đại Kỳ cho tôi.”

“Tổng giám đốc Quý, vết thương trên trán anh…” Trợ lý nhanh chóng thoát khỏi sự kinh ngạc: “Có cần tôi gọi bác sĩ đến xử lý không?”

Giọng Quý Minh Xuyên rất bình thản, nhưng vết máu ở đuôi lông mày khiến y thêm phần âm u: “Tôi nói gì cậu không nghe sao?”

Trợ lý tái mét mặt mày, vội vã bước đi.

Quý Minh Xuyên tìm khăn tay ấn vào vết thương. Y lái xe đưa Khương Hi trở về, vết thương trên trán vẫn chảy máu suốt dọc đường.

Nếu Trần Vụ ở đây, mọi chuyện sẽ thế nào?

Chắc sẽ lo lắng hơn y gấp bội, đau đớn hơn y gấp bội.

Trên đời sẽ không còn ai đối xử với y như vậy nữa.

Đáng tiếc…

Cuộc đời chính là như vậy, được cái này thì mất cái kia. Quý Minh Xuyên vô cảm cảm thán trong giây lát, sau đó uống vài viên thuốc.

Vẫn chưa đeo thẻ gỗ lại, còn thiếu hơn hai mươi ngày.

Tư liệu liên quan đến vịnh Đại Kỳ nhanh chóng xuất hiện trên tay Quý Minh Xuyên. Một cảng nhỏ, được nhiều người nổi tiếng trên mạng thổi phồng, có không ít công ty cạnh tranh, bao gồm cả công ty nước ngoài.

Khương Vệ Dân cũng chen chân vào, quyết tâm giành cho bằng được, giành được rồi thì làm gì, mở quán hải sản sao?

Quý Minh Xuyên không hứng thú đặt tài liệu xuống, hy vọng bên Đới Kha có thu hoạch.

Ở nhà họ Khương, Đới Kha nằm sấp trên giường, mắt nhìn xa xăm. Sở dĩ ông già để cậu ta ở đây dưỡng thương, ngoài việc thương hại cậu ta, có lẽ còn chút lòng trắc ẩn kiểu Schrödinger, chứ chẳng còn gì khác nữa. Thời hạn Quý Minh Xuyên cho cậu ta không còn nhiều, cậu ta phải nắm bắt cơ hội này.

Đới Kha khó nhọc xuống giường, lén lút bước ra khỏi phòng.

Có vài người giúp việc đang dọn dẹp hành lang, Đới Kha nhanh chóng liếc mắt về phía thư phòng, liếc mắt một cái liền thấy hai chiếc camera, nhìn thêm vài lần chắc chắn có thể phát hiện nhiều hơn. Con ruồi bay qua cũng phải bị X-Quang quét trúng, cậu ta cắn móng tay quay về phòng.

Điện thoại bên gối reo lên, Đới Kha nhả móng tay nham nhở ra để cầm điện thoại, nhìn thấy tên người gọi, cậu ta còn chưa bắt máy đã nở nụ cười.

“Trần Vụ!” Đới Kha cười gọi, “Anh tan học rồi ha.”

Giọng Trần Vụ hơi khô, giáo sư giảng xong thì để anh giảng hơn nửa tiếng, nói nhiều quá khiến não thiếu oxy. Anh hỏi giữa tiếng ồn ào tan học của thanh xuân: “Cậu không về trường à? Tôi còn định tìm cậu vào buổi trưa.”

“À, tôi đang dưỡng thương ở nhà bạn.” Đới Kha tỏ ra được chăm sóc rất tốt, “Chờ vết thương của tôi đỡ hơn chút thì sẽ trở về.”

Trần Vụ nói: “Tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ.”

“Cảm ơn.” Đới Kha hơi lắp bắp: “Anh đừng lo lắng cho tôi, này, kiểu như người xui xẻo uống nước cũng mắc răng, tôi chỉ gặp phải một đám du côn thôi.”

“Tối qua tan học còn bình thường mà.” Trần Vụ im lặng hồi lâu mới nói.

Đới Kha thở dài: “Đó chẳng phải là trời không đoán trước được nắng mưa, người không biết trước được họa phúc hay sao? Sau khi tạm biệt anh trên phố thì tôi đi chơi, ai mà biết được… May mắn gọi điện cho anh, anh cũng bắt máy, còn trâu bò tìm được tôi, cảm ơn anh đã cứu mạng.”

Trần Vụ bảo cậu ta chú ý giữ gìn sức khỏe.

“Được rồi, trở về đãi anh ăn món ngon.” Đới Kha đặt điện thoại xuống, nụ cười trên mặt cũng biến mất, đôi mắt to đen láy của cậu ta trở nên u ám.

Đới Kha đi soi gương, bị vẻ xấu xí của mình dọa sốc đến không thể phát ra âm thanh. Cậu ta đã thành ra thế này, không ngờ lão già kia không nôn khan ngay tại chỗ.

“Sẽ không bị hủy dung chứ?” Đới Kha nhìn vào đầu heo trong gương, sau đó lại sờ cổ, thầm nghĩ nên mua một cái thánh giá khác để đeo.

Chúa sẽ phù hộ cậu ta.

Vào tháng Năm, Đại học Lâm nghiệp tổ chức cho sinh viên làm tình nguyện, Trần Vụ được phân công đến một con đường ở Thủ Thành, mặc áo bảo hộ phản quang và cầm một cái kéo lớn, dọc đường cắt tỉa cây.

Yến Vi Sí cầm kem đứng bên cạnh.

Trần Vụ đá cành cây bị cắt tỉa ra lề đường: “A Sí, em cầm chổi quét mấy cành cây này giúp anh đi.”

“Em mệt.” Yến Vi Sí ăn kem.

Trần Vụ: “…” Anh liếc nhìn bạn trai vai rộng chân dài, không thể tin nổi mà lẩm bẩm, “Mới quét một chút mà đã mệt rồi.”

“Em còn có thể lừa anh chắc? Mệt chết đi được.” Yến Vi Sí vuốt mái tóc vàng. Hắn dùng não quá độ nên đỉnh đầu đau nhức, huyệt thái dương căng đau, mắt khô đau, đủ loại khó chịu, cần phải ngủ ba ngày hai đêm để giảm bớt mệt nhọc, nhưng hắn không nói ra, hắn đưa kem đến bên miệng Trần Vụ.

Trần Vụ cắn một miếng, vị nho trộn lẫn kem tươi, lạnh lạnh ngọt ngọt, anh cắn thêm một miếng nữa.

“Hỏi anh có muốn ăn không, anh nói không muốn.” Yến Vi Sí giơ cây kem bị anh cắn, giả vờ tức giận: “Bây giờ là sao?”

Trần Vụ rụt đầu lại, liếm sạch cảm giác mát lạnh trên môi, tiếp tục cắt tỉa cây xanh ven đường.

“Còn ăn không?” Yến Vi Sí nhướng mày cười.

“Không ăn nữa không ăn nữa.” Trần Vụ bận rộn, “Em mau ăn hết đi rồi giúp anh.”

“Biết rồi, em sẽ quét giúp anh.” Yến Vi Sí ngậm cây kem, rảnh tay ra lật lật các dụng cụ trong xe đẩy, chỉ vì đến đây quét đường mà mệt như chó.

Trên con đường này, giữa hai cây long não là một cây quế, xung quanh trồng những cây bụi thấp, được Trần Vụ tạo ra một kiểu tóc mới, tròn trịa rất gọn gàng đáng yêu.

Một cơn gió nóng thổi tung cành lá hỗn tạp bị cắt rơi trên mặt đất, một cái chổi đè lên.

Yến Vi Sí lười biếng quét dọn.

Đối diện là bạn học của Trần Vụ, tay cầm kéo lớn, mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Vụ và bạn trai của anh, cả buổi không nhúc nhích.

Đứng ngẩn ngơ bên lề đường không an toàn, Trần Vụ tìm anh ta trong nhóm, nhắn tin bảo đừng nhìn nữa. Người ta yêu đương chẳng có gì thú vị để xem cả.

Bạn học lúng túng thu lại ánh nhìn.

Yến Vi Sí đột nhiên mở miệng: “Tối nay em có việc.”

Trần Vụ giơ cánh tay lau mồ hôi dính trên tóc mái: “Vậy em cứ bận việc của mình đi.”

Yến Vi Sí bước nhanh từ phía sau Trần Vụ lên phía trước, đối mặt với anh, rũ mi mắt: “Anh không đi cùng em à?”

Trần Vụ thoáng ngơ ngác: “Muốn anh đi cùng à?” Anh cúi đầu phủi lá trên chiếc kéo lớn, “Mấy giờ? Anh phải đến đại viện ăn cơm với thầy.”

Yến Vi Sí nói: “Vậy ăn xong rồi tính.”

Trong nhà tổ, ở Lãng Nguyệt Các phảng phất mùi thuốc bắc, máy hát đĩa than phát những bài hát xưa, thời gian như chậm lại, chậm chạp trôi về quá khứ.

Yến Ngọc Tâm nằm trên ghế bập bênh, trong tay là một chiếc tất đang đan nửa chừng.

Cho người lớn, nam giới.

Người hầu bẩm báo nói nhị gia đã đến, Yến Ngọc Tâm vẫn đang đan tất, bàn tay gầy guộc của chị điều khiển ba cây kim đan, trong lòng còn có hai cây kim khác.

Yến nhị gia xoay xe lăn tiến vào: “Em ba, anh mang sơn tra mà em thích ăn đến cho em đây.”

Yến Ngọc Tâm thờ ơ.

“Minh Xuyên không có ở đây à?” Yến nhị gia vỗ vỗ trán, “Xem anh đãng trí kìa, hôm nay là ngày làm việc, nó không có thời gian ở cạnh em.”

Yến Ngọc Tâm nghe anh hai nhắc tới con trai mình, động tác ngừng lại. Sự dừng lại này khiến chị không thể tiếp tục, thần trí bắt đầu trở nên phân tán không thể kiểm soát, không biết trôi về năm nào tháng nào nữa.

“Em ba, sao em lại khóc?” Yến nhị gia kinh ngạc hỏi.

Yến Ngọc Tâm hoàn toàn không nhận ra, trong đôi mắt rưng rưng rơi lệ kể rất nhiều câu chuyện về sự thay đổi biến hóa của thế sự và lòng người.

Yến nhị gia nắm tay chị, thở dài: “Sức khỏe của hai anh em chúng ta mỗi ngày một kém, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Anh cả và mẹ ở trên trời dõi theo chúng ta, hy vọng chúng ta hỗ trợ lẫn nhau.”

Yến Ngọc Tâm rút tay ra.

“Tối nay tổng bộ sẽ rất náo nhiệt, em không đi xem à?” Yến nhị gia chỉnh lại chiếc chăn trên đùi, đôi mắt sinh học tạo cho người ta cảm giác rùng mình như thể chúng có thể nở nụ cười, “Anh quên mất, em đã chuyển hết cổ phần cho Minh Xuyên rồi.”

“Anh đi đi, em phải đan tất cho con trai em.” Yến Ngọc Tâm ra lệnh tiễn khách.

“Vậy anh đi đây, nhớ ăn sơn tra nhé.” Yến nhị gia quay xe lăn ra ngoài. “Bây giờ là thiên hạ của người trẻ, thời đại của chúng ta đã trôi qua từ lâu, những chuyện cũ không thể nhớ lại nữa. Em út của chúng ta từ lúc sinh ra đã gánh vác trọng trách lớn lao, bao nhiêu năm qua vẫn không nhẹ nhàng hơn, hy vọng có thể có người chia sẻ gánh nặng với nó… Thằng bé ấy à, có người mình thích rồi, không giống người họ Yến nữa, rất tốt…”

Tổng bộ Yến thị.

Từ tầng dưới cùng đến tầng trung thượng đều nhận được thông báo, tối nay tăng ca, tiểu thiếu gia sắp đến.

Đó là ông chủ tương lai của họ, kiêng kỵ nhiều điều, họ không dám bàn tán, chỉ dám thổn thức trong lòng.

Bộ phim truyền hình hào môn vọng tộc đã diễn ra ba năm rồi lại thêm ba năm nữa, nội bộ gia tộc đấu đá nhau đầu rơi máu chảy anh chết tôi sống, thay đổi rất nhiều, nhưng cũng có điều không thay đổi.

Cuối cùng cũng tới hồi kết.

Giết mẹ là giả, lưu vong là giả, coi trọng ai là giả, cưng chiều ai là giả. Thật thật giả giả lẫn lộn vào nhau mê hoặc đại chúng, bẫy lồng trong bẫy như con búp bê matryoshka.

Lần xuất hiện chính thức trong một sự kiện của nhà họ Yến là để mở màn, sau đó không có động tĩnh gì thêm.

Đương sự cũng không tận dụng cơ hội, mà vẫn tiếp tục đưa đón người trong lòng đi học tan học, sống cuộc sống bình thường của mình. Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến các biến động lớn sau này.

Chỉ đáng tiếc cho ngài Quý, người có bề ngoài thu hút kẻ mê cái đẹp ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Tuổi trẻ tài cao, nắm giữ cổ phần đáng kể, lại có Khương thị mở đường, quyền lực lớn rất được săn đón, nào ngờ đột nhiên xuất hiện một con hổ cản đường.

Mọi thứ đột ngột dừng lại.

Nhưng cũng chưa chắc, con hổ kia ngoài mạnh trong yếu.

Chỉ cần ngài Quý tự mình tiến lên vững vàng, đừng trẹo chân là được.

Nội bộ tập đoàn không đánh giá cao tiểu thiếu gia.

Đương nhiên, với góc nhìn của họ, thông tin nhận được rất hạn chế, chỉ có một số người nhất định trong ban lãnh đạo cấp cao mới biết được những bí mật kia.

Chung quy các phe phái cấp cao quá phức tạp, không cùng một phe.

Người làm công như bọn họ, một tháng chỉ kiếm được vài chục nghìn tệ, không có lòng dạ để lo lắng, coi như xem phim truyền hình thôi.

Hơn tám rưỡi, tiểu thiếu gia xuất hiện trước tòa nhà. Hắn không tới một mình mà còn dẫn theo người nhà.

Trợ lý của chủ tịch Yến chờ đã lâu, dẫn họ đến thẳng thang máy riêng.

Lễ tân không kịp nhìn trộm người nhà của vị kia, chỉ biết người nọ trông rất trắng trẻo.

Nhưng tiểu thiếu gia đẹp trai thật, rất nam tính, rất mạnh mẽ, cũng rất có cảm giác an toàn.

Yến thị có hai anh chàng đẹp trai hàng đầu, đúng là phúc lợi cho người làm công.

Số trên thang máy không ngừng tăng lên, Trần Vụ đứng yên lặng, mái tóc mềm mại buông xõa, trông như một học sinh trung học chưa tốt nghiệp.

Yến Vi Sí đưa tai nghe cho anh: “Đi vào văn phòng đợi em, ngoan nhé.”

Trần Vụ nhận lấy tai nghe: “Cần phải mất rất nhiều thời gian à?”

“Không lâu đâu.” Yến Vi Sí nói, “Em đã sai người chuẩn bị đồ uống cho anh rồi, anh giúp em xem văn phòng thế nào trước.”

Trên quần áo của Trần Vụ vẫn vương mùi rượu thuốc chưa tan hết, do cụ Dư tự ngâm uống khoe với anh vài chén. Không làm say người nhưng khiến dạ dày ấm áp. Trong gương thang máy, đôi môi anh đỏ hồng, kính gọng mảnh nằm trên sống mũi trắng và thẳng, hàng mi sau kính hơi rủ xuống hệt lông vũ đen có thể tung bay bất cứ lúc nào. Anh nắm chuỗi tràng hạt trên cổ tay, xoay từng hạt một cách chậm rãi và bình tĩnh như đang tụng kinh.

Thang máy đã đến tầng hai mươi sáu, vẫn đang tiếp tục đi lên.

Yến Vi Sí lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, thờ ơ chọn đọc các tin nhắn, không buồn trả lời cái nào.

Con mẹ nó phiền ghê.

Trần Vụ kéo bàn tay mà hắn buông thõng bên quần tây kề sát tay anh: “A Sí.”

“Ừm?” Yến Vi Sí tắt màn hình.

Trần Vụ ghé vào bên tai hắn: “Lát nữa em… Bầu không khí ở đây hơi đáng sợ… Liệu em có bị bắt nạt không?”

Yến Vi Sí mím môi: “Có.”

Trần Vụ lộ vẻ lo lắng: “Vậy phải làm sao?”

“Có thể làm sao chứ.” Yến Vi Sí bình tĩnh mở miệng: “Chỉ có thể nhịn không khóc thôi.”

Trần Vụ nhìn hắn, rũ mắt xuống: “Em lừa anh.”

Trong thang máy vang lên tiếng cười nhẹ cưng chiều.

Trợ lý mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giữ vững biểu cảm, định lực rất tốt.

Trong phòng họp lớn nhất của Yến thị, các thành viên Hội đồng quản trị và cổ đông đều đã có mặt.

Không phải ai ngồi ở đây cũng gia nhập phe phái, cũng có một số ít người làm việc thận trọng, không sợ bị gọi là nhát gan, thậm chí bị đe dọa tính mạng hay người thân bị bắt cóc cũng không cúi đầu, họ chỉ lấy phần tài sản mình nên có.

Trên thực tế, những người này mới là người thông minh, có thể dưỡng lão ở Yến thị, để con cháu cũng hưởng cuộc sống sung túc.

Lòng tham không đáy như rắn nuốt voi.

Nếu thường xuyên đi dọc bờ sông, sớm muộn gì cũng bị cuốn cả người lẫn giày xuống sông.

Người còn chưa đến, trong số những kẻ từng ủng hộ con trai của cô ba Yến gia nhập vào Hội đồng quản trị lúc trước đã có vài tiếng phản đối, rồi dần dần lan rộng.

Gác lại cuộc sống lộn xộn ở trường dạy nghề và sự ăn chơi lêu lổng ở Gia Thược, người thừa kế học dinh dưỡng học ở nước ngoài, không nói tới chuyện chẳng dính dáng gì tới công nghệ và tài chính của Yến thị thì hắn còn là người mới trong môi trường công sở, sao có thể yên tâm để hắn vào tổng bộ, vào để làm gì?

Có người còn lấy cháu ngoại của lão chủ tịch ra làm ví dụ, nói y đã có sự nghiệp nhỏ, làm khá tốt ở Khương thị, không hề tầm thường.

Ngay khi dư luận dậy sóng, cháu trai trưởng của lão chủ tịch kiêm một thành viên trong đoàn luật sư Yến thị – luật sư Tiểu Yến đã cầm tài liệu tiến vào tuyên bố một việc.

Cậu út không tới với thân phận người thừa kế, mà là với tư cách chủ sở hữu của ba nhà đầu tư nước ngoài, cũng chính là nguồn vốn nước ngoài nắm giữ cổ phiếu ưu đãi vài năm trước do ETNL đứng đầu.

ETNL, tên đầy đủ là ETERNAL, là một trong những công ty hàng đầu trong giới tài chính New York.

Luật sư Tiểu Yến phát tài liệu, trong đó toàn là lịch sử phát triển và triển vọng của ba công ty nước ngoài này, cùng với phương hướng phát triển cốt lõi, đến mức không cần dựa vào Yến thị cũng có thể phát triển mạnh mẽ ở nước ngoài.

Không cần biết hắn đã quản lý bao nhiêu, điều quan trọng là có liên quan, những lời nói hắn chưa từng tham gia lĩnh vực thương mại ngay lập tức bị bác bỏ.

Hội đồng quản trị lặng ngắt như tờ.

Lại một lần trở tay không kịp, hoàn toàn bị nắm mũi dẫn đi.

Cánh cửa bị đẩy từ bên ngoài, một chàng trai trẻ bước vào.

Áo sơ mi đen quần tây đen, không thắt cà vạt, hai tay đút túi, tay áo xắn tùy ý ở khuỷu tay, hắn vừa ngẩng đầu lên, lông mày đã nhíu lại, đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Hội đồng quản trị đồng loạt đứng dậy, như thể nhìn thấy vị chủ tịch già thời trẻ.

Rõ ràng bà năm là người nước ngoài, đứa trẻ là con lai, nhưng lại giống ông nhất, từ ngoại hình đến khí chất đều giống.

Chỉ là không biết tác phong công việc và năng lực có được kế thừa chút nào không.

Yến Vi Sí đi đến nơi xa nhất phòng họp, duỗi chân kéo ra một ghế, biếng nhác ngồi xuống.

Trước mặt Yến Lam Phong là bản thảo đã chuẩn bị trước về việc công bố em út làm người thừa kế, song tình hình lại diễn biến theo hướng khác.

Không xác định được là thay đổi vào phút chót, hay là cha ruột từ đầu đến cuối đều nghĩ rằng không cần thiết phải thông báo cho chị một câu. Chị không biểu hiện ra chút ngạc nhiên hay bất mãn nào, ánh mắt sáng suốt dẫn đầu việc vỗ tay.

Tiếng vỗ tay thể hiện lập trường vang lên trong phòng họp.

“Bộp bộp.”

Chếch chéo góc phòng họp, Quý Minh Xuyên vốn luôn ngồi yên lặng nay nhấc tay lên khỏi tài liệu và bắt đầu vỗ tay. Động tác của y tự nhiên, không hề cứng nhắc hay miễn cưỡng, càng không có vẻ gì là không cam lòng trong cuộc cạnh tranh của giống đực.

Tiếng vang nhỏ trước mặt y bị nhấn chìm trong tiếng vỗ tay.

Là cây bút máy rơi xuống đất, ngòi bút không biết đã bị biến dạng cong lại từ bao giờ, cây bút lăn một quãng ngắn.

Yến Vi Sí cúi đầu liếc nhìn, giày da giẫm lên bút máy nghiền mấy cái rồi đá qua: “Cháu trai, bút máy của cháu này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK