• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các dự án của Khương thị bị thua lỗ chưa khắc phục được, bộ phận tài chính xuất hiện lỗ hổng, người đứng đầu tập đoàn đang lâm bệnh, người thừa kế chưa được xác định, có nguồn vốn nước ngoài đang tìm cách lợi dụng tình hình để kiểm soát Khương thị nhằm giành quyền điều hành. Khương Vệ Dân đã rút ống truyền dịch và gắng gượng đứng dậy.

Ông tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, trừ khi ông gục ngã không thể đứng dậy được nữa.

Khương Vệ Dân kéo lê thân thể ốm yếu đi bận rộn công việc. Đêm khuya sau khi kết thúc cuộc gặp mặt đối tác trở về nhà, ông phát hiện ra biểu cảm của những người giúp việc không đúng, họ lảng tránh giấu đầu hở đuôi.

Hỏi ra mới biết, con gái ông, đại tiểu thư nhà họ Khương đã trở về.

Giỏi lắm.

Lại dám tự ý bán cổ phần của mình, dựa vào quan hệ để trở về.

Khương Vệ Dân đạp cửa phòng, xông vào trong với sắc mặt đáng sợ. Ông túm mạnh lấy tóc cô con gái đang nằm trên giường, kéo cô xuống đất, tát một cái vào mặt cô: “Có phải là con chê công ty chưa đủ rắc rối không? Lúc này còn dám bán rẻ cổ phần!”

Khương Hi bị đánh ngã xuống đất, khóe miệng rỉ máu. Cô không che mặt sưng vù, cứ thế đứng dậy, bình tĩnh nói: “Chẳng phải do cha ép con hay sao?”

Khương Vệ Dân nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, pha trộn với mùi nước hoa ngọt ngào trẻ tuổi. Gương mặt già nua của ông sưng phù vì bệnh tật, mệt nhọc và những toan tính. Đôi tay buông thõng hai bên quần tây run rẩy dữ dội, đôi mắt lồi ra đáng sợ, trông như thể không biết ông sẽ bị tức chết trước hay đánh chết con gái mình trước.

“Cha sai người nhốt con lại, không cho con ra khỏi phòng một bước, còn sợ con bỏ trốn nên tiêm thuốc cho con…” Khương Hi giơ cánh tay gầy guộc chi chít vết kim tiêm bầm tím, giọng nói lãnh đạm như người ngoài cuộc đang kể chuyện, “Ngày ngày con chỉ có thể nằm trên giường trong tình trạng không có sức lực, con thậm chí không có cả quyền cơ bản của một con người.”

Khương Vệ Dân cười lạnh: “Cha làm vậy vì ai?”

“Con chạy về, con khóc lóc ngất xỉu trước cửa trại giam, rồi nói năng không suy nghĩ, coi thường pháp luật, thêm dầu vào lửa. Phóng viên báo chí chụp ảnh con khóc lóc sướt mướt từ mọi góc độ rồi đăng lên mạng, làm mất mặt cha.” Ông cuồng loạn tự tát vào mặt mình mấy cái, đến nỗi không còn để ý đến mái tóc nhuộm nửa bạc nửa đen đang rối tung, “Làm mất mặt cả gia tộc, mất cả lòng tự tôn con với tư cách là thiên kim tiểu thư nhà họ Khương.”

Hơi thở phì phò của Khương Vệ Dân dần ổn định lại, cơn thịnh nộ của ông bị nuốt chửng bởi sự mệt mỏi và chán nản: “Sai rồi, con không còn lòng tự trọng để mà mất nữa, đã mất từ lâu rồi. Con chỉ là một đứa trẻ bị chiều hư, ích kỷ và ngu ngốc! Không cần so sánh với anh con, chỉ cần so với đứa bạn thân chơi bời yêu bạn trai không bao giờ quá một tháng của con, con còn chẳng bằng một phần ba của nó! Tuy nó có cuộc sống cá nhân hỗn loạn, giỏi chơi, nhưng nó thậm chí còn biết kéo mối làm ăn cho gia đình, lợi dụng ưu thế của mình để mê hoặc đối thủ cạnh tranh, còn con thì biết cái gì, con chỉ biết yêu đương!”

Khương Hi nói: “Con là kẻ vô dụng, bạn đời con chọn cũng vậy.”

“Đừng lôi Minh Xuyên vào đây, cậu ta có ngày hôm nay là vì gặp phải một ván cờ vượt xa tầm hiểu biết của mình, nên mới thua toàn tập, còn con…” Khương Vệ Dân dùng lời lẽ cay độc tàn nhẫn, “Con là đồ bại não.”

Khương Hi không hề tức giận khó chịu vì bị sỉ nhục, mà chỉ muốn cười. Đến lúc này rồi, trong mắt cha cô, người con rể đã gây ra hàng loạt rạn nứt cho Khương thị vẫn là một người xuất sắc, chỉ là đi sai một bước.

Đúng vậy, sai một bước.

Chỉ một bước…

“Cha à, lý do cha ngăn cản con về nước đều là vì danh lợi, vậy cha có từng nghĩ đến cảm nhận của con không?”

Khương Hi vén tóc ra sau tai, để lộ vết thương trông ngày càng nghiêm trọng trên má, “Chồng con gặp chuyện, vướng vào kiện tụng, anh ấy phải vào tù, con ở nước ngoài làm sao có thể sống tốt được? Con làm sao mà sống tốt cho được.”

“Mẹ anh ấy bị bệnh nặng, không thể chạy vạy giúp anh ấy, thậm chí không thể đến thăm anh ấy dù chỉ một lần. Nếu con không nhanh chóng trở về, con sợ anh ấy sẽ nghĩ mình bị cả thế giới bỏ rơi, con sợ anh ấy sẽ từ bỏ chính mình.” Khương Hi ôm lấy cánh tay, khẽ run rẩy như đang lạnh cóng, “Con đã cố gắng hết sức nhưng vẫn lỡ mất thời hạn kháng cáo lần một và phiên tòa phúc thẩm lần hai của anh ấy. Nếu con cố gắng hơn nữa, chưa biết chừng bản án cuối cùng của anh ấy sẽ không như bây giờ. Cha quan tâm đến giang sơn sự nghiệp của mình, cha sợ thủ đoạn kinh doanh không sạch sẽ trước đây bị phanh phui, cha muốn bảo vệ bản thân, không dám đắc tội với Yến thị. Con không cần, phép vua thua kẻ liều, con biết cách lợi dụng điểm yếu của Yến Vi Sí. Con có thể làm ra được bất cứ chuyện gì, con có thể giúp anh ấy, chỉ là con về muộn thôi.”

Nghe xong những lời này của con gái, Khương Vệ Dân lắc đầu: “Đừng ở nhà nữa, cút đi.”

Khương Hi cầm chiếc vali chưa kịp thu dọn của mình: “Con phải đi thăm tù.” Cô đi ngang qua cha mình, hơi dừng lại, “Theo điều tra của con, nhà tù nơi Minh Xuyên đang ở sắp có một hoạt động giáo dục cải tạo thông qua tình cảm gia đình, mong cha giúp con thu xếp một chút, cảm ơn cha.”

“Cút!”

Khương Vệ Dân đóng sầm cửa lại sau lưng con gái. Trong lồng ngực cảm thấy khó thở do thiếu oxy, Khương Vệ Dân run rẩy lấy lọ thuốc từ túi ra, vội vã đổ vài viên vào miệng. Ông đấm đấm ngực, vịn tường tìm ghế ngồi xuống.

Ngày nào đó nếu ông ra đi, có lẽ sẽ chẳng có ai đưa tiễn.

Trong lòng Khương Vệ Dân chợt dâng lên một nỗi cô đơn, ông nghĩ đến việc tìm thời gian đến am xem vợ mình sống thế nào dưới ánh đèn dầu và tượng Phật cổ xưa.

Bà quyết định xuất gia một cách dứt khoát như vậy, có lẽ là vì phát hiện ra ông nuôi bồ nhí bên ngoài.

Thất vọng tràn trề.

Khương Vệ Dân lau khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh. Ở vị trí của ông, chẳng ai có thể ăn cơm nhà ngày ngày trong suốt hàng chục năm, vợ ông hiểu rõ đó là kết quả do hoàn cảnh, bà phản ứng mạnh như vậy là vì trước đây ông chưa từng ăn, nên đương nhiên cho rằng ông không ăn, không thể ăn, không nên ăn.

Điều đó thật không công bằng với ông. Nhưng ông sẽ không níu kéo gì cả, thực sự không có tâm trí đó, chỉ là đi thăm thôi.

Có lẽ còn có thể cùng nhau đi tảo mộ cho con trai.

Các nhà tù khác nhau trong cùng một thành phố sẽ có những quy định khác nhau, nhà tù giam giữ Quý Minh Xuyên nằm ở quận Hoa Kiều.

So với phòng thăm gặp mặt có vách ngăn bằng kính ở các quận khác, ở chỗ y có các song sắt ngăn cách, nếu may mắn thuyết phục được nhân viên giám sát, có khi còn được nắm tay, có vẻ nhân văn hơn rất nhiều. Ngay cả hoạt động thăm tù thân tình hàng năm còn nhiều hơn các nhà tù khác một lần.

Hoạt động này không miễn phí, cần phải ký tên và trả phí, đồng thời hạn chế số lượng người tham gia.

Trong nhà ăn không lớn lắm, từng bàn là những phạm nhân và người thân của họ, từng bàn là những cuộc đời và câu chuyện khác nhau.

Khương Hi là một trong số đó.

Cô và chồng ngồi đối diện nhau, trên bàn bày hoa quả, đồ ăn nhẹ và hai bát chè do nhà tù cung cấp. Không ai động vào.

Bên cạnh là một gia đình bốn người, hai đứa trẻ vô tư thi nhau nhét đồ ăn vặt vào miệng, còn đòi bỏ vào túi, người lớn thì ôm nhau khóc.

Nỗi buồn bất lực ấy đâm thẳng vào trái tim và não bộ của Khương Hi.

“Minh Xuyên, em mang quần áo và tiền cho anh.” Cô mỉm cười với người mình yêu. Cô đã trang điểm, mặc quần áo mới và làm tóc, nụ cười này vẫn rạng rỡ và rung động như xưa.

Nếu bỏ qua những nếp nhăn ở khóe mắt sinh ra do sầu não buồn bực lâu ngày.

Quý Minh Xuyên giơ tay lên khỏi bàn, Khương Hi đưa tay tới, chờ y nắm lấy.

Tuy nhiên Quý Minh Xuyên không định nắm tay Khương Hi. Y chỉ tìm một quả quýt nhỏ trong số các loại trái cây trước mặt.

Quả xấu nhất, héo nhất.

“Những quả quýt như thế này, xưa nay toàn là anh trai anh ăn.” Lần đầu tiên Quý Minh Xuyên lên tiếng trong buổi thăm tù, y gầy gò đẹp trai, ngoại trừ đôi môi nhợt nhạt, mái tóc ngắn được cắt tỉa thành đầu đinh, bộ vest đặt may đắt tiền được thay thế bằng bộ quần áo tù nhân bình thường, mọi thứ khác không khác biệt lắm.

Ngồi giữa đám phạm nhân, trông y giống một ngôi sao đang tìm cảm hứng cho bộ phim mới.

Khương Hi lắng nghe y nói, mặc dù đó không phải là điều cô muốn nghe.

Chỉ cần y sẵn sàng nói chuyện và có hứng thú chia sẻ là tốt rồi.

“Anh hỏi anh ấy có ngọt không, anh ấy nói ngọt.” Quý Minh Xuyên bóc lớp vỏ khô của quả quýt nhỏ, các đốt ngón tay gầy guộc lộ rõ, “Anh chưa bao giờ vạch trần anh ấy. Không những không vạch trần, anh còn cố tình để lại hết những quả tương tự cho anh ấy, phần lớn thời gian anh chỉ nhìn anh ấy ăn, thỉnh thoảng sẽ bóc vỏ đút cho anh ấy.”

Từng múi quýt không nhiều nước được bóc ra.

“Anh bóc quýt làm bẩn tay, anh ấy sẽ đưa cho anh một đoạn giấy vệ sinh để lau, loại giấy vệ sinh dùng trong nhà vệ sinh ấy, lúc nào cũng nhàu nhĩ thành một cục, lau xong còn để lại vụn giấy trên tay, còn rơi xuống nữa, làm bẩn cả người lẫn sàn nhà.”

“À, đúng rồi, anh ăn loại này.” Quý Minh Xuyên chỉ vào quả quýt căng mọng nhất nằm cạnh quả táo.

“Từ nhỏ sức khỏe của anh đã không tốt, nên anh luôn được nhận những gì tốt nhất mà gia đình có…” Y bắt đầu ăn những múi quýt nhỏ đã được bóc xong, như đang xé toạc vỏ cây khô cằn giữa răng mình, “Hồi ấy sàn nhà là mặt đất, anh ngày đêm đào hố trên đó, anh muốn chôn mình xuống, nhưng anh không thể đào một cái hố đủ lớn, anh chỉ có thể chôn lời nguyền rủa của mình. Anh cắt tay viết lên giấy bằng máu, “tại sao người khác không đau, chỉ có tôi đau, tại sao không ai đau như tôi.”.”

Sau những lời này, Quý Minh Xuyên không nói gì nữa, y cứ thế ăn từng múi quýt, gò má hóp lại động động theo nhịp nhai.

Khương Hi nắm chặt tay, cô nghĩ có lẽ Minh Xuyên không chờ đợi ý kiến của cô, y chỉ đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Nhà ăn tràn ngập tiếng cười xen lẫn nước mắt của cuộc hội ngộ ngắn ngủi.

Buổi hoạt động thăm tù chỉ có bốn mươi phút, một số bàn đã trống rỗng, cũng có vài bàn vẫn còn nguyên, phạm nhân và thân nhân vẫn đang giằng co giữa những cảm xúc đắng cay ngọt bùi.

Khương Hi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bức tường đối diện vài lần, trong lòng thầm cầu nguyện thời gian trôi chậm lại.

Xung quanh rất ồn ào, cô lại nghe thấy giọng nói của người mình yêu.

“Hai năm đầu khi Quý Trường Hà bị liệt có họ hàng chăm sóc, anh trai anh chỉ cần lo cho anh. Anh ấy vẫn đang đi học, nhà trường biết hoàn cảnh gia đình bọn anh nên cho phép anh ấy nghỉ học thường xuyên, chỉ cần anh ấy có mặt trong lớp vào giờ kiểm tra là được. Tuy không có thời gian đọc sách làm bài tập, nhưng anh ấy vẫn có thể đạt điểm qua môn.”

“Anh hỏi anh ấy tại sao không đạt điểm tối đa, anh ấy nói có nhiều câu không biết làm.”

Nói đến đây, Quý Minh Xuyên cười một cách khó hiểu, nụ cười thoáng qua rồi biến mất, “Sau đó, họ hàng thấy mệt mỏi, bao nhiêu tiền cũng không chịu làm nữa, số tiền tiết kiệm ít ỏi của Quý Trường Hà cũng đã hết, không thể thuê người khác. Anh và ông ta, hai bệnh nhân nhìn anh trai anh. Vì vậy, anh ấy đã bỏ học.”

“Khi anh lớn hơn một chút, sức khỏe cũng cải thiện nhiều, có thể đi học được, nhưng do bị bệnh tật hành hạ lâu ngày, suy dinh dưỡng nên việc đi đường núi rất khó khăn. Anh đã trải qua vài mùa xuân hạ thu đông trên lưng anh trai, bất kể mùa nào lưng anh ấy cũng ướt đẫm. Lần nào thi anh cũng đạt điểm tối đa, Quý Trường Hà bảo anh phải chăm chỉ học tập, việc nhà không cần anh làm, có anh ấy là được, nên anh thật sự làm ngơ.”

Quý Minh Xuyên nhẹ nhàng kể lại những chuyện cũ.

“Anh trai anh làm nông trồng trọt quanh năm, móng tay lúc nào cũng dơ bẩn, có một lớp bẩn không thể rửa sạch. Da tay rất thô ráp, anh sờ vào như đang sờ vỏ cây. Khi anh ấy sờ mặt anh, anh cảm thấy đau. Anh bảo anh ấy, Quý Trường Hà sẽ buồn khi thấy hai tay anh ấy đầy vết thương, hơn nữa việc lau người cho Quý Trường Hà cũng có thể gây nhiễm trùng thứ phát.”

“Anh ấy bèn mài mòn từng vết chai trên tay, ngâm thuốc và bôi thuốc trong thời gian dài. Trên bài kiểm tra của anh đều vương mùi thuốc của anh ấy.”

“Vì anh trai anh giảng bài cho anh, dạy anh viết chữ, giúp anh gạch chân những điểm quan trọng, nên mỗi điểm tối đa của anh đều có bóng dáng của anh ấy. Nhưng anh sẽ không nói với Quý Trường Hà rằng anh ấy học giỏi hơn anh. Gia đình bọn anh chỉ có thể có một người thoát khỏi vùng núi, Quý Trường Hà hy vọng đó là anh, anh trai cũng biết Quý Trường Hà hy vọng đó là anh.”

“Đó là nguyên nhân anh ấy không đạt điểm tối đa.”

“Anh ấy không muốn Quý Trường Hà biết mình học giỏi nhưng lại không thể tiếp tục học rồi sẽ đau lòng tự trách. Anh biết tất cả, anh biết Quý Trường Hà đã cầu xin Trần Vụ vất vả thêm nữa, cầu xin anh ấy đưa anh vào đại học, vào thành phố lớn. Anh không nói lời nào. Anh nghe anh ấy cầu nguyện cho mình, anh nói chỉ cần anh ấy chăm sóc tốt gia đình, anh có thể yên tâm học hành và giúp anh ấy thực hiện ước mơ.”

“Anh vô tình biết anh ấy thích con trai, anh đã tỏ tình với anh ấy. Không phải vì muốn báo ân như anh đã nói với em trước đây, anh chỉ muốn có một lý do trói buộc không cho anh ấy đi nơi khác. Anh đã quen với việc anh ấy đối xử tốt với mình, quen với việc anh ấy xoay quanh mình, không có gì liên quan đến tình yêu cả.”

Quý Minh Xuyên ăn miếng quýt cuối cùng, yết hầu chuyển động nuốt xuống: “Loại người như anh rất ích kỷ, rất đáng sợ đúng không?”

Khương Hi đã xem đoạn video giám sát của vụ án mạng lan truyền trên mạng xã hội, bị sử dụng để kiếm tiền từ các nhóm chat. Giữa cơn bão chỉ trích trên mạng, có một bình luận thoáng hiện lên trước mắt cô.

—— Mang dáng vẻ của một người bước ra từ tranh vẽ, tay cầm lưỡi hái đẫm máu, gương mặt tiên nhân đi kèm với trái tim quỷ dữ.

Khương Hi chỉ mất vài giây để lấy lại tinh thần, không quan trọng, tất cả đều không quan trọng nữa, cô chỉ muốn Quý Minh Xuyên sống.

Một người kiêu ngạo như vậy, cô sợ y sẽ nghĩ quẩn trong tù.

“Minh Xuyên, anh còn ăn quýt không, em bóc cho anh quả này nhé.” Khương Hi cầm lấy quả quýt căng mọng nhất.

Quý Minh Xuyên hạ bàn tay đang đặt trên bàn xuống: “Không ăn nữa.”

“Thế còn món khác thì sao?” Khương Hi lục lọi trong đống đồ ăn vặt, mở một túi bánh quẩy, nói bằng giọng điệu thoải mái, “Thực ra không lâu lắm đâu, khi anh ra ngoài cũng mới hơn ba mươi tuổi, chưa đến nửa đời người, hơn nữa nếu cải tạo tốt còn được giảm án. Anh nhất định làm được, em tin anh.”

Khương Hi cười cong cong đôi mắt: “Đến lúc đó chúng ta sẽ định cư ở nước ngoài, anh có thể tiếp tục làm phần mềm mà anh thích, hoặc có thể thử sức ở các lĩnh vực khác. Chúng ta sẽ sinh thêm một em bé, cả nhà sẽ sống vui vẻ hạnh phúc.”

Xung quanh thỉnh thoảng có những ánh mắt hướng về phía họ, từ lúc ngồi xuống đã thu hút nhiều sự chú ý nhất, cặp đôi có ngoại hình nổi bật nhất trong nhà ăn.

Cảnh thăm tù như đang đóng phim điện ảnh, dừng ở bất cứ khoảnh khắc nào cũng trở thành khung hình đẹp đẽ.

Cô đang cho y hy vọng

Nhưng Quý Minh Xuyên vẫn giữ vẻ thờ ơ.

Khương Hi không dám mất mát ủ rũ, cố gắng tìm cách khác để khơi gợi cảm xúc của y, nhanh chóng nghĩ đến nhân vật chính trong câu chuyện y vừa kể: “Anh nói anh đã quen với Trần Vụ, vậy anh có trách em không, trách em vì uống say rồi nhận nhầm anh thành Yến Vi Sí rồi hôn anh?”

“Nếu không phải vì chuyện đó, Trần Vụ sẽ không phát hiện ra, vẫn sẽ vây quanh anh.” Khương Hi như đang trò chuyện với người yêu vào một buổi chiều mùa xuân, hỏi tại sao lá lại xanh, tại sao hoa không xanh, đầy vẻ trẻ con và nũng nịu.

Quý Minh Xuyên không nói, cúi đầu múc một thìa chè.

Đôi môi của Khương Hi được tô màu son cô yêu thích nhất trong số những thỏi son y mua cho, dù nụ cười dần phai nhạt nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ. Cô cắn một miếng bánh quẩy, “Khi anh ra ngoài, có thể Trần Vụ đã chia tay với Yến Vi Sí rồi.”

Lần này Quý Minh Xuyên trả lời: “Không chia tay được.”

“Anh đã nói với anh ấy nhiều như vậy, nhưng anh ấy vẫn chọn Yến Vi Sí, trừ khi Yến Vi Sí phản bội anh ấy như anh.”

Khương Hi bĩu môi: “Tương lai còn dài, khó nói lắm, không bằng chúng ta cùng chờ xem.”

Chiếc thìa trong tay Quý Minh Xuyên di chuyển qua lại trong bát.

Khương Hi nhìn chằm chằm người đàn ông: “Anh là em trai của Trần Vụ, bất kể ngoài miệng anh nói thế nào, trong lòng anh chắc chắn biết ơn và thấy thiếu nợ anh ta.”

Quý Minh Xuyên khẽ nhướng mi, đôi mắt sâu thẳm mông lung nheo lại nhìn Khương Hi.

Không biết là ánh mắt gì, dù sao cũng không phải là tình sâu như biển.

Bàn chân Khương Hi dưới gầm bàn khẽ đung đưa, dựa vào chân Quý Minh Xuyên: “Ngày nào đó Yến Vi Sí tổn thương anh ta, anh hãy trả thù cho anh ta.”

Quý Minh Xuyên nhếch môi: “Anh trả thù cho anh ấy? Ha.”

Tiếp theo, Quý Minh Xuyên lại bắt đầu kể về Trần Vụ. Lần này y không nói tới những năm tháng xa xưa ở vùng núi, mà bắt đầu từ khi căn bệnh ẩn tái phát.

Giữa những dòng chữ đều ngập tràn sự hối hận.

Sự hối hận đó không phải vì đã phụ lòng Trần Vụ, mà vì sự tự phụ, chủ quan và thiếu thận trọng của bản thân, rõ ràng có thể tránh được những thời điểm then chốt làm xoay chuyển tình thế.

Khương Hi không hiểu sự tranh giành đấu đá đen tối trên thương trường, cô chỉ cảm thấy, vì mạng sống của một con chó già sắp chết, vì một phút bốc đồng mà đánh đổi cả tương lai tươi sáng, liệu có đáng không?

Chắc chắn là không đáng.

Sao có thể đáng được, thật rất không đáng.

Có rất nhiều cách để giải quyết mọi việc một cách dễ dàng, vậy mà lại dùng một cách không nên dùng nhất.

Nửa đêm Minh Xuyên tỉnh giấc sẽ có tâm trạng thế nào, có bao nhiêu đau khổ?

Anh ấy vốn không phải là loại người không biết cân nhắc thiệt hơn, không phải kẻ cuồng bạo khát máu, không biết rốt cuộc đã chạm vào điểm nào mà mất kiểm soát.

Bây giờ nói gì cũng vô ích.

Trái tim Khương Hi như bị dội một gáo nước, không lạnh, mà ướt đẫm.

Con đường Minh Xuyên đi long đong gập ghềnh. Anh ấy có gì khác biệt với một vị Trạng nguyên mài dùi kinh sử hơn mười năm, sau khi tốt nghiệp trung học thì con đường làm quan rộng mở, nhưng nhất thời hồ đồ phạm sai lầm?

Thật đáng tiếc và đau lòng.

Tiếng loa đột ngột vang lên, nhân viên nhà tù lớn tiếng nhắc nhở chỉ còn năm phút, hãy nhanh chóng tạm biệt và chú ý trật tự.

Tiếng khóc nức nở lưu luyến vang lên không ngừng.

Khương Hi ngắt lời người đàn ông vẫn đang xoay quanh những chuyện liên quan đến Trần Vụ, có dấu hiệu rối loạn thần kinh, cô kìm nén cơn oán giận đang dâng trào liên tục: “Minh Xuyên, sao toàn là Trần Vụ vậy? Anh cũng nói về em đi chứ.”

Cô gượng gạo nở một nụ cười hờn dỗi của một người phụ nữ nhỏ bé hạnh phúc: “Em không có gì đáng nói sao? Chúng ta mà, giữa em và anh ấy.”

Quý Minh Xuyên hơi cụp đuôi mắt, ánh mắt rơi vào mảnh vỏ quýt lớn nhỏ không đều: “Mới bốn năm, có thể nói gì?”

Khương Hi đặt chiếc bánh quẩy chỉ ăn một miếng sang một bên, cô dùng một tay nâng khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của mình: “Không chỉ bốn năm đâu, anh đã chú ý đến em từ năm lớp Mười, không phải sao? Bảy năm rồi.”

“Bảy năm cũng không thể khiến anh chọn ra một chuyện gì đó ấn tượng sâu sắc có liên quan đến em sao?”

Lần thứ hai Quý Minh Xuyên nhìn thẳng vào Khương Hi.

Khương Hi nghiêng người về phía trước để chạm vào mắt y, ngón tay chụm lại che lên, Bất luận bao nhiêu lần chăng nữa, cô vẫn cảm thấy thỏa mãn yên tâm khi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt y.

Tầm nhìn của Quý Minh Xuyên bị che khuất, bên tai là giọng nói nhẹ nhàng của Khương Hi, “Minh Xuyên, dạo trước điện thoại của em nhận được một tài liệu xâm nhập kiểu virus, chưa đến thời hạn thì không thể xóa được. Em đã xem hết rồi, rất nhiều manh mối trong đó đều nói với em rằng, kể từ khi em đến Xuân Quế học, ban đầu anh đã cố ý tiếp cận em, lợi dụng em.”

“Tất cả những khoảnh khắc giữa chúng ta đều mang mục đích, phải không?” Cô nhìn chiếc nhẫn cưới đính viên kim cương xanh lấp lánh trên ngón áp út, cảnh tượng người đàn ông trước mặt thề non hẹn biển, hứa hẹn sẽ yêu cô suốt đời hiện lên rõ mồn một.

Quý Minh Xuyên nắm lấy bàn tay che mắt mình, gỡ ra: “Phải.”

“Sao lại thừa nhận thẳng thừng như vậy?” Khương Hi sững sờ, “Anh giải thích đi, em không ngốc/ Tuy có vài thứ không có trong tài liệu đó, bị lấy ra, nhưng em có thể bổ sung. Em biết anh có rất nhiều nỗi khổ tâm, anh không phải là người lựa chọn, anh bị lựa chọn. Anh không có cách nào, anh cũng không sai, anh chỉ muốn về nhà thôi. Có quá nhiều chướng ngại phải vượt qua, ông trời không tốt với anh. Nếu đặt mười tám năm anh chịu khổ trong thôn núi ở Thủ Thành ở nhà anh, anh sẽ không kém gì những người thừa kế như Yến Vi Sí, Hoàng Ngộ. Những gì anh muốn rõ ràng sinh ra đã có, tại sao lại đối xử với anh như vậy? Các anh đều là người cùng trang lứa, bọn họ bẩn thỉu hơn anh nhiều, tại sao người bị trừng phạt lại là anh… Không sao đâu, bọn họ ở trong vũng bùn trên cao, nước ngày càng đục, dần dần sẽ mục nát… Giống như cha em… Cho nên em hiểu anh, em thông cảm cho anh…”

Cô nức nở cầu xin, “Minh Xuyên, anh giải thích với em được không, em sẽ tin mà.”

Hành động của Khương Hi đã thu hút sự chú ý của vài bàn xung quanh, họ không trân trọng những giây phút cuối cùng bên nhau, mà bắt đầu hóng chuyện.

Quý Minh Xuyên dường như không ở trong trạng thái, nghi ngờ hỏi: “Giải thích cái gì?”

Khương Hi vừa định mở miệng thì Quý Minh Xuyên lạnh nhạt: “Không còn thời gian nữa.”

“Vẫn còn thời gian.” Khương Hi muốn bắt lấy y, nhưng trong lúc vội vàng chỉ nắm được tay áo tù nhân của y, chất liệu vải rẻ tiền mỏng manh. Cô kéo mạnh về phía mình, lực mạnh đến mức móng tay gần như bật lên, “Anh lợi dụng em, cũng yêu em.”

Quý Minh Xuyên bị kéo va vào cạnh bàn, sợi dây trong cổ áo tù ẩn hiện, y gỡ tay cô ra: “Được rồi, Quý phu nhân, đừng để người ta chê cười nữa, về đi.”

Một tiếng “Quý phu nhân” khiến Khương Hi cố gắng kìm nén đến giờ chợt rơi nước mắt: “Vậy anh có yêu em không?”

“Nếu anh nói không, em sẽ nghĩ, đó là vì anh muốn em sau này sống tốt nên mới lừa em. Em sẽ không tin, cũng sẽ không ly hôn với anh. Em sẽ đợi anh, em chỉ làm vợ của anh.”

“Nếu anh nói có…”

Khương Hi vừa khóc vừa cười với y, “Em sẽ nghi ngờ tình yêu này có bao nhiêu tạp chất, rồi vừa chờ thời gian cho em câu trả lời, vừa mang theo tình yêu của anh chờ đợi, đợi đến ngày anh ra tù.”

Quý Minh Xuyên không nói một lời uống hết phần chè ngọt lạnh còn lại, đứng dậy xếp hàng trở về khu trại giam.

Tình yêu là gì?

Trần Vụ đối xử với Quý Minh Xuyên thế nào, y cũng đối xử với Khương Hi như vậy, sao chép rập khuôn từng đoạn lớn.

Y học cách Trần Vụ yêu mình, để yêu người khác.

Cho nên, y có yêu Khương Hi không?

Có từng yêu Khương Hi không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK