Bãi biển vào tháng Tư hơi lạnh, không phải mùa để tắm biển, không đông người, chủ yếu là đi dạo dọc bờ biển.
Trần Vụ mặc áo khoác của Yến Vi Sí, tay áo dài phủ lên cổ tay, vạt áo dài che kín mông. Anh nằm nhoài trên lan can ngắm mặt biển dưới hoàng hôn, toàn thân chìm trong ánh chiều tà nhàn nhạt.
Yến Vi Sí chụp lại hình ảnh này và đăng lên vòng bạn bè. Người được yêu thương bằng cả trái tim, dù chỉ là bóng lưng, trong ống kính cũng vẫn đẹp đẽ.
“A Sí, em còn chưa chụp xong à?” Trần Vụ quay đầu lại.
Yến Vi Sí phớt lờ ánh mắt dò xét của người qua đường, quỳ gối xuống đất điều chỉnh góc chụp: “Đừng để ý đến em.”
“Anh hôm nay có khác gì hôm qua đâu, em chụp một đống ảnh cũng chẳng có gì khác biệt cả…” Trần Vụ không hiểu, nắm lấy lan can, gió biển rất lớn, tóc anh bị thổi rối tung quét lên tròng kính, tầm nhìn lúc rõ lúc mờ.
Có một người bạn trai có cảm giác nghi thức mạnh mẽ, chỉ là hướng mặt ra biển ngắm hoàng hôn cũng bị chụp một trăm tám mươi tấm ảnh.
Cùng một vị trí.
Thỉnh thoảng lại có ánh mắt hướng về phía Trần Vụ.
Bất luận là cặp đôi hẹn hò bên bờ biển, nhóm bạn bè ăn xiên nướng chụp phong cảnh, hay những người thất tình đang cô đơn, người trung niên có tình yêu bị mài mòn bởi cuộc sống hàng ngày, hoặc những người già đã nuôi dạy con cái khôn lớn bắt đầu thực hiện ước mơ du lịch khắp đất nước…
Đều có thể tìm thấy những khoảnh khắc khiến họ ngưỡng mộ, hoặc gợi lên ký ức, chạm đến nơi sâu thẳm trong lòng.
Trần Vụ bị nhìn đến mất tự nhiên, má nóng lên, rời khỏi lan can đi đến trước mặt Yến Vi Sí: “A Sí, em ra đây ngắm biển hay là ngắm anh thế?”
Yến Vi Sí đáp như lẽ đương nhiên: “Ngắm anh đang ngắm biển.”
Trần Vụ: “…”
“Được rồi, không chụp nữa.” Yến Vi Sí đứng dậy, vừa nói xong chưa được hai giây, hắn đã khom người cúi sát vào Trần Vụ, chụp vài tấm ảnh chung.
Trên đầu gối có tiếng vỗ nhẹ, Yến Vi Sí sững sờ.
Trần Vụ phủi bụi bặm dính trên người Yến Vi Sí, thấy hắn vẫn đơ ra bèn nắm lấy tay hắn.
Yến Vi Sí được nắm tay, cổ họng khẽ chuyển động: “Em muốn.”
“Không thể.” Trần Vụ nhanh chóng ngăn lại, “Ở ngoài không được.”
Mặt Yến Vi Sí giật, không thể hôn môi, bèn hôn một cái lên tai anh: “Vậy tối nay không về nữa.”
Trần Vụ không đồng ý ngay.
Yến Vi Sí nhíu mày: “Chẳng phải sáng mai anh không có tiết hả?”
“Giáo sư định đến trường học khác giảng bài, bảo anh đi cùng.” Trần Vụ nhỏ giọng.
Yến Vi Sí: “…” Phục.
“Chúng ta có thể đến khách sạn xem phim.” Trần Vụ nói: “Anh có một bộ phim cũ rất muốn xem, nhưng vẫn chưa có thời gian.”
Yến Vi Sí đỡ trán, thuê phòng khách sạn để xem phim, thật là độc đáo.
Trần Vụ lắc lắc bàn tay đang nắm chặt lấy nhau: “A Sí?”
“Được, xem phim.”
Không bao lâu sau, hai người quen xuất hiện trong tầm mắt của Yến Vi Sí và Trần Vụ, thế giới hai người mở rộng thành bốn người.
Hoàng Ngộ tan làm sớm, hủy buổi xã giao tối nay để dẫn vị hôn thê tới đây thư giãn, lướt vòng bạn bè của anh Sí phát hiện họ đang ngắm cùng một vùng biển, vì vậy đã tìm đến.
Đàm tiểu thư mặc áo khoác ngắn kết hợp với váy liền, gió thổi tung vạt váy của cô thành một đường cung nghệ thuật. Cô đưa chiếc vỏ sò nhặt được cho Trần Vụ.
“Cảm ơn.” Trần Vụ đưa hai tay lên nhận.
Vỏ sò nhỏ màu lam tím, rất đẹp.
Trần Vụ bỏ vỏ sò vào túi áo khoác, đi chậm vài bước sóng vai với Đàm tiểu thư.
Mặc dù sống trong cùng một thành phố, nhưng mọi người rất ít khi tụ tập. Họ như những người bạn trên mạng, thường trò chuyện trên wechat, giới thiệu nhạc, phim và sách cho nhau.
“Trần Vụ, các anh đã ăn tối chưa?” Đàm tiểu thư hỏi.
“Vẫn chưa ăn.” Trần Vụ nói: “Hai người thì sao?”
Đàm tiểu thư lắc đầu.
Trần Vụ gọi với lên Yến Vi Sí đang đi phía trước: “A Sí, lát nữa chúng ta cùng ăn tối nhé!”
“Ok.” Yến Vi lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Ngộ, thế giới hai người hoàn hảo của tao…
Hoàng Ngộ trợn trắng mắt, tao còn chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến đấy, tao đã nói gì chưa?
Trong gió có mùi mặn của biển, sóng đập vào đá, ào một tiếng rồi rút về đại dương, giây sau lại xô vào, khuấy lên từng lớp bọt trắng xóa. Như những người yêu nhau trong thời kỳ cuồng nhiệt, lúc thì nồng nàn, lúc lại dịu dàng quấn quít.
Bờ biển lãng mạn, mỗi ngày đều có những người lãng mạn và câu chuyện lãng mạn.
Đàm tiểu thư nhìn về phía Trần Vụ vài lần như có như không, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Trần Vụ chủ động hỏi thăm.
“Bình thường anh có xem tin tức giải trí không?” Đàm tiểu thư kín đáo mở miệng.
Trần Vụ lắc đầu: “Hoàng Ngộ có đồn đại gì à?”
Đàm tiểu thư: “…”
Sự thẳng thắn của Trần Vụ khiến Đàm tiểu thư nghẹn lời.
Đi được một đoạn ngắn, Đàm tiểu thư mới nhỏ nhẹ đáp: “Thường xuyên có.”
Cô cúi đầu, tóc vừa mới cắt không dài không ngắn, thoang thoảng mùi tinh dầu dưỡng tóc hương nhài.
“Tôi biết anh ấy rất bận, sự nghiệp mới bắt đầu, là con một, anh ấy một mình gánh vác cả gia tộc, áp lực đều do anh ấy tự chịu đựng, anh ấy rất vất vả. Tôi chỉ biết chơi violin, không thể giúp được gì trong sự nghiệp của anh ấy, nên tôi cố gắng không gây thêm phiền phức, cũng từ chối không ít bữa tiệc của gia đình để tránh làm mất thời gian của anh ấy. Anh ấy có nhiều buổi xã giao cần thiết, những chuyện làm ăn tôi không hiểu, những tin đồn tôi đều không để tâm.” Cô Tần khép lại áo cardigan, khoanh tay ngẩng đầu lên, đôi mắt có màu hổ phách thoáng hiện sự thất vọng, “Nhưng lần này dư luận đã ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, mà anh ấy vẫn không nhắc đến, không quan tâm.”
Môi Trần Vụ áp vào cổ áo gió kéo cao, trên chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc lá. Anh nghĩ ngợi đáp lời: “Có thể là do không nhận ra.”
Đàm tiểu thư ngơ ngác.
Trần Vụ đá tung cát, để chúng bay lên rồi rơi rải rác xuống giày của mình: “Hoàng Ngộ cậu ta… Đầu óc hơi… Cô cứ nói thẳng với cậu ta là được.”
Đàm tiểu thư nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang vừa đi vừa nhảy, trò chuyện với bạn thân như đứa trẻ con cách đó không xa, cô lẩm bẩm: “Nói thẳng sao?”
Trần Vụ đáp: “Đúng vậy.”
Đàm tiểu thư mỉm cười duyên dáng: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Hoàng hôn buông xuống, gió biển thổi nhè nhẹ, có một chiếc khăn lụa của một người phụ nữ bị gió cuốn đi, cô đuổi theo chiếc khăn.
Khăn lụa rơi xuống bên chân Yến Vi Sí, hắn làm như không thấy mà bước qua.
Hoàng Ngộ nhặt chiếc khăn lên, người phụ nữ cảm ơn gã.
Khí chất dày dặn kinh nghiệm sống và hương vị chín mọng thực chất hóa ập vào mặt, hoàn toàn khác với vẻ lãnh đạm của vị hôn thê.
Hoàng Ngộ cảm nhận được điều gì đó, lập tức quay đầu.
Vị hôn thê đang nhìn gã.
Hơi xa nên không nhìn rõ ánh mắt như thế nào, chỉ thấy đôi mắt đen láy, rợn người.
Đệt, lại sao nữa rồi? Nhặt khăn cũng là việc xấu sao? Đây không phải là phong độ quý ông à?
Lòng bàn tay bị đầu ngón tay gãi nhẹ như có như không.
Khi nhận khăn, người phụ nữ đã chạm vào Hoàng Ngộ, lúc gã nhìn sang thì tặng gã một nụ cười tán tỉnh của một chị gái, tự nhiên toát ra sự quyến rũ, rất hấp dẫn đối với một chàng trai trẻ. Gã ngay lập tức lộ vẻ mặt như vừa giẫm phải phân, không thèm để ý mà bỏ đi.
Rõ ràng Hoàng Ngộ thường xuyên bị cả nam lẫn nữ tiếp cận, thậm chí có kẻ còn đưa người lên giường gã, đã thấy đủ mọi chiêu trò, nhưng gã vẫn phản ứng chậm chạp, không thể tránh né ngay được.
“Đệch cái con mẹ, chuyện quái gì thế này, người tốt việc tốt cũng phải gặp hành động dung tục.” Hoàng Ngộ há miệng chửi bậy. Gã chợt liếc thằng bạn như thể đoán trước được mọi chuyện: “Anh Sí, ban nãy mày có thấy cái khăn lụa không?”
Yến Vi Sí vừa hút thuốc vừa đi tiếp: “Không thấy.”
“Màu sắc nổi bật như vậy, một đống lớn, mày…” Hoàng Ngộ đang khoa tay đột ngột khựng lại, khó mà nói hết: “Anh Sí, không đến mức đó chứ? Sợ Trần Vụ hiểu nhầm thế cơ à?”
Yến Vi Sí sửa lại: “Không phải sợ anh ấy hiểu nhầm, mà là liên quan quái gì đến tao.”
Hoàng Ngộ gãi gãi mái tóc đen sạch sẽ: “Nhưng tình huống vừa rồi…”
Lần sau đổi cách khác, gã vẫn sẽ làm như vậy.
Hai anh em họ, một người là kiểu đẹp trai dễ tiếp cận, nói thẳng ra là, cho người ta cảm giác dễ lên giường cùng.
Còn người kia, dù có cởi trần tạo tám trăm tư thế trong một phút trước mặt hắn, nếu hắn không có hứng thú, thì cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.
Hoàng Ngộ luôn như vậy, Yến Vi Sí cũng luôn như vậy.
Phát hiện ánh mắt của vị hôn thê vẫn chưa dời đi, Hoàng Ngộ không khỏi than thở với anh Sí: “Mấy ngày trước có bài báo nói tao mập mờ với một nữ minh tinh nào đó. Chết tiệt, tao còn không biết cô ta trông như thế nào, chỉ là cùng tham gia một bữa tiệc thôi, vậy mà truyền thông đã thêu dệt đủ thứ.”
Trong giới nữ minh tinh có rất nhiều người muốn gả vào gia đình giàu có, không vào được thì cũng có thể tạo couple để gây chú ý và kiếm chút danh tiếng.
Hoàng Ngộ đẹp trai, giao tiếp giỏi, dí dỏm hài hước, tính cách sáng sủa cởi mở, gần đây lại thu mua một công ty truyền thông, điều này khiến gã bị chú ý như miếng thịt Đường Tăng dẫu đã có vị hôn thê.
Nhưng gã nào có sức lực để ý tới mấy chuyện vặt vãnh. Nếu không phải mẹ gã nhắc nhở dư luận hơi lớn, bảo gã đè xuống tránh để sân sau bốc cháy, gã cũng không biết vị hôn thê của mình không vui.
Bữa tối dưới ánh nến tối nay chính là để dỗ dành cô.
Cơ mà bây giờ không ăn được. Hơn nữa, bầu không khí dạo quanh bãi biển trước bữa ăn cũng chẳng ra sao, hồi lâu không nói được một câu, có thể làm người ta sốt ruột chết mất.
Hoàng Ngộ than phiền vài câu, cố gắng đạt được chút đồng cảm từ bạn nối khố: “Anh Sí, mày nói xem đây là vấn đề của tao à?”
Yến Vi Sí liếc mắt: “Chứ còn gì nữa?”
Hoàng Ngộ nghẹn lời: “Thật sự là vấn đề của tao hả? Không phải là tin giả sao, ai thông minh chút là nhìn ra ngay.” Gã uất ức nói: “Bất luận là tao tự thanh minh, hay nhờ quan hệ công chúng làm, đó đều là ý của tao, đều đại diện cho tao, chỉ vì đối phó với loại người này mà tạo ra tai tiếng cấp thấp thì mất mặt lắm. Huống hồ nếu làm vậy một lần, sau này tao chẳng làm được việc gì nữa.”
Yến Vi Sí nhả khói thuốc: “Không biết dùng một nhát dao sắc chặt đứt tất cả à?”
Hoàng Ngộ bĩu môi, một nhát dao? Nói dễ nghe thật. Đợi khi mày tiếp quản Yến thị, người muốn leo lên bám víu còn nhiều hơn tao gấp mấy lần, đủ loại yêu ma quỷ quái không thể phòng ngừa hết, để xem lúc đó mày làm thế nào.
Tối nay Hoàng Ngộ cũng thuê phòng, hai phòng. Gã và vị hôn thê mỗi người một phòng, chưa đầy bao lâu đã qua phòng của anh Sí.
Hoàng Ngộ còn tưởng anh Sí không mở cửa cho mình, không ngờ lại cho gã vào.
Có lẽ không chịu, mà là nhờ Trần Vụ.
Hoàng Ngộ vỗ vỗ bả vai của thằng bạn một cách đáng ghét: “Anh Sí, không dễ dàng gì.”
Yến Vi Sí ngồi trên ghế mở hộp đựng, bên trong là những quả dâu tây đỏ tươi, không buồn để ý.
Hơi nước thoát ra từ khe cửa phòng tắm, Trần Vụ đang tắm. Hoàng Ngộ nói ngắn gọn: “Anh Sí, mày có thể bảo Trần Vụ đừng nghĩ kế cho vị hôn thê của tao không?”
Động tác trên tay Yến Vi Sí hơi dừng lại: “Cái này tao không quản được.”
Hoàng Ngộ: “…”
Người anh em, không phải chứ, mày đã hạ thấp vị trí của mình đến mức này rồi sao?”
“Vậy để tao tự nói với Trần Vụ.” Hoàng Ngộ nặng nề lau mặt, “Dù sao cũng phải nói, nhất định phải nói, không nói không được.”
Yến Vi Sí chọn những quả dâu tây xấu xí để lên nắp hộp: “Trước tiên tập dượt ở chỗ tao đi.”
Hoàng Ngộ trông như người nuốt phải hoàng liên, có khổ mà không nói nên lời. Ngay hai phút trước, vị hôn thê đột nhiên vào phòng tìm gã, trực tiếp nhắc đến chuyện scandal, nói mình để ý, khiến gã không biết phải làm thế nào.
Đây không phải phong cách của vị hôn thê, chắc chắn là do Trần Vụ dạy.
“Anh Sí, mày phải đứng ra làm chủ cho tao.” Hoàng Ngộ khóc lóc kể lể một cách khoa trương: “Nếu cục cưng của mày dạy hư vị hôn thê của tao, tao sẽ không chịu được mất. Tao không muốn bước theo vết xe đổ của mày.”
Yến Vi Sí đạp một cước, Hoàng Ngộ trở nên nghiêm túc.
“Nếu không phải đang chơi đùa thì hãy giữ thái độ đứng đắn.” Yến Vi Sí nói: “Nếu chơi đùa, thì đừng làm lỡ người khác.”
Hoàng Ngộ không diễn nữa, gãi gãi cái trán đầy đặn: “Bên cạnh tao chung quy cần có một người vợ, không phải cô ấy thì cũng sẽ là người khác.”
“Tao không ghét cô ấy.” Hoàng Ngộ nói thêm.
Yến Vi Sí đẩy nắp hộp đầy dâu tây về phía mép bàn: “Được rồi, ăn dâu tây đi.”
Hoàng Ngộ nhìn vào hộp dâu tây với bộ dáng muốn ăn đòn: “Tao muốn ăn mấy quả to đẹp.”
Yến Vi Sí tự mình ăn những quả dâu tây trong nắp hộp.
Ăn hay không thì tùy.
Hoàng Ngộ kì kèo rồi lấy vài quả nhỏ xấu, gã cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm của anh Sí dành cho Trần Vụ là như thế nào.
Thật sự là kiểu cũ rích, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi mất, ôm trong lòng sợ chạm vào.
Trần Vụ đã đâm cái móc vào trái tim của anh Sí, hòa vào máu thịt.
Yến Vi Sí trò chuyện chính sự với Hoàng Ngộ một lúc thì Trần Vụ tắm xong bước ra.
“Em đi tắm đây.” Yến Vi Sí sờ vào chiếc cằm mềm mại mịn màng của Trần Vụ, ánh mắt cảnh cáo Hoàng Ngộ phải suy nghĩ trước khi nói, đừng gây sự với anh.
Khóe môi Hoàng Ngộ giật giật, gã có nóng nảy bốc đồng như vậy sao?
Căn phòng ngập tràn mùi sữa tắm ẩm ướt, Trần Vụ đứng trước bàn uống nước. Anh quấn tóc trong một chiếc khăn, nhét hai bên khăn vào tai, đầu anh trông hệt một chiếc bánh bao lông xù.
Hoàng Ngộ ngồi dạng chân, thân trên cúi thấp xuống, nhìn chằm chằm Trần Vụ một lúc: “Anh nói gì với vị hôn thê của tôi thế?”
Câu mở đầu đột ngột.
Nhưng Trần Vụ vẫn tiếp lời: “Tôi bảo cô ấy nghĩ sao thì nói vậy.”
Hoàng Ngộ nhướng mày: “Chỉ thế thôi?”
Trần Vụ gật đầu.
Hoàng Ngộ trầm ngâm, nghe Trần Vụ nói: “Đàm tiểu thư là một người rất tốt.”
“Sao, anh định sống cùng cô ấy à?” Hoàng Ngộ không giữ mồm giữ miệng, nói xong thì vèo một cái nhìn về phía phòng tắm, anh Sí ở bên trong, không nghe thấy.
Trần Vụ không hay đùa, anh nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu tôi không phải là người đồng tính, tôi sẽ quý mến Đàm tiểu thư, theo kiểu nam nữ kia ấy.”
Hoàng Ngộ chạy đến như con khỉ lớn, định đưa tay bịt miệng anh nhưng rồi phanh lại hạ xuống: “Đại ca à, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung, anh đừng hại tôi!” Trước đó gã nói anh Sí ghét giấm nhất, ăn sủi cảo cũng chỉ chấm xì dầu, sau đó mặt bị vả đau nhức. Anh Sí vốn là giấm vương tại thế, ghen chúa tái sinh, cũng có thể ghen vì đủ chuyện kỳ lạ.
Trần Vụ tỏ vẻ “Sao cậu lại ngạc nhiên thế?”: “Tôi là người đồng tính, tôi cũng quý mến cô ấy, theo kiểu bạn bè.”
Hoàng Ngộ cãi cọ: “Violin và lâm nghiệp có chủ đề chung à?”
“Nếu tôi muốn tìm chủ đề chung, bạn học, giáo viên, giáo sư, đồng nghiệp của tôi đều có thể cho tôi.” Trần Vụ nói: “Tại sao tôi nhất định phải tìm từ Đàm tiểu thư? Chúng tôi có thể nói chuyện khác mà.”
Hoàng Ngộ nhận thua, sao trước đây không phát hiện Trần Vụ nói năng giỏi như vậy.
Người thật thà chất phác cái gì chứ, chó má.
Trần Vụ cởi chiếc khăn trên đầu đặt lên lưng ghế, rũ mi mắt gãi gãi mái tóc đã khô một nửa.
Ngón tay không quá tinh tế, nhưng khi chúng luồn qua sợi tóc lại khiến người ta không thể rời mắt.
Hoàng Ngộ chép miệng: “Sao anh chẳng thay đổi gì cả?” Giống như hồi làm bảo vệ ở Tây Đức vậy.
Gã trêu chọc: “Ăn tiên đan diệu dược gì à?”
Trần Vụ ngây người: “Thế hả, có lẽ do tâm trạng tốt.”
Hoàng Ngộ thầm nghĩ, tôi thấy là anh Sí gánh vác thay anh thì có.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên hồi lâu vẫn chưa dứt. Trần Vụ tháo kính xuống lau bằng giấy: “Hoàng Ngộ, có chuyện này…”
Hoàng Ngộ lướt điện thoại: “Nói đi.”
“Loại cỏ trong bình nhỏ trên cổ Đàm tiểu thư,…” Trần Vụ nhẹ nhàng nói, “Tôi đang trồng.”
Điện thoại của Hoàng Ngộ rơi xuống đất: “Dự án của Yến thị phải ký hợp đồng bảo mật dính máu, thế mà anh cũng dám nói sao?”
Gã đã sớm điều tra, nhưng không thể lấy được đến tay, chỉ đành chờ Hắc Đích đấu giá.
Trần Vụ vô cùng bối rối: “Tôi đâu có ký.”
Hoàng Ngộ: “…”
Trần Vụ đi đến cửa sổ gọi điện thoại: “Thầy ơi, tổ dự án Trường Ninh đều phải ký hợp đồng bảo mật ạ?”
Cụ Dư: “Thế hả?”
Người trẻ thì ngơ ngác, người già cũng mù mờ.
Cụ Dư: “Cậu không cần.”
Trần Vụ: “Em đã nói với người khác rồi.”
Cụ Dư: “Không sao.”
Trần Vụ: “Em còn muốn tặng hai cây cho bạn em.”
“Không…”
Chữ “sao” thật sự không có cách nào nói ra, cụ Dư đang lén ăn kẹo sau lưng con trai, ông cụ loay hoay bóc kẹo: “Con trai à, mỗi cây đều có mã số, thiếu một cây thì sẽ phải…”
Trần Vụ: “Em đã tự bí mật trồng một lô để làm nghiên cứu.”
Cụ Dư: “Vậy thì tôi không quan tâm.”
Trần Vụ cúp máy, quay lại đối diện với ánh mắt đen thẫm của Hoàng Ngộ, trông có vẻ không quan tâm song thực ra rất chú ý đến tiến triển: “Tôi đã thông báo rồi, mấy tháng nữa có thể đưa cho cậu, đến lúc đó cậu tặng cho Đàm tiểu thư, đừng nhắc đến tôi.”
Trên mặt Hoàng Ngộ lộ ra vài phần mất tự nhiên, giờ phải làm sao, bày tỏ lòng biết ơn? Với Trần Vụ?
Nói không nên lời.
Ngay khi Hoàng Ngộ vừa thành công thuyết phục được bản thân, vị hôn thê đã gọi điện cho gã.
Vị hôn thê ngã trong phòng tắm, không đứng dậy nổi.
Hoàng Ngộ đứng đờ trước cửa phòng vị hôn thê chốc lát, cắn răng liên hệ với quản lý khách sạn, nhờ một nữ nhân viên có tác phong nghiêm chỉnh vào giúp cô mặc đồ.
Sau đó gã mới vào phòng.
Đàm tiểu thư nằm quay lưng ra cửa, Hoàng Ngộ đợi một lúc, không thấy cô có động tĩnh gì thì rời đi.
Đêm đến, Trần Vụ vẫn đang xem phim, Yến Vi Sí đã ngủ thiếp đi trên bụng anh.
Cuộc gọi từ số lạ làm xáo trộn bầu không khí ấm áp.
Trong ống nghe là tiếng cầu cứu yếu ớt của Đới Kha: “Trần Vụ… Cứu tôi với… Trần Vụ… A ——”
Sau tiếng hét thảm thiết là âm thanh điện thoại bị đập vỡ.
Trần Vụ vội vàng tắt TV: “A Sí, Đới Kha gặp chuyện rồi!”
Yến Vi Sí không tỉnh dậy.
Trần Vi Sí đứng dậy khỏi chăn, Yến Vi Sí mất đi cái bụng mềm mại ấm áp để dựa vào, ngã thẳng lên giường.
“Đêm hôm khuya khoắt…” Yến Vi Sí rên khẽ, nghiêng đầu nắm lấy cổ chân của Trần Vụ, nhưng không nắm được. Trần Vụ đã chạy xuống giường, gấp gáp hoảng hốt.
Yến Vi Sí ngồi dậy, chiếc áo ba lỗ đen để lộ cơ bắp rõ ràng: “Sao vậy?”
Trần Vụ chỉ mải xỏ giày.
Khi bị vỗ vào mặt, anh mới định thần lại, kể về tình hình của Đới Kha.
Yến Vi Sí cúi xuống cởi đôi giày đang mang ngược của Trần Vụ ra: “Đừng sốt ruột, em sẽ cho người kiểm tra.”
Trần Vụ ngồi trở lại giường, môi mím chặt.
Yến Vi Sí ôm anh vuốt ve vai lưng, dặn dò cấp dưới làm việc qua điện thoại, tính tình giọng điệu hoàn toàn khác hẳn.
Đây là lần đầu tiên Yến Vi Sí không tránh né Trần Vụ.
Trước kia lo lắng Trần Vụ sẽ suy nghĩ nhiều, nghi ngờ rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của hắn, lúc này hắn đã không còn băn khoăn nữa.
“Sẽ nhanh thôi.” Yến Vi Sí an ủi Trần Vụ: “Tin em đi.”
Trần Vụ yên lặng nép vào lòng hắn.
“Căng thẳng vậy à?” Yến Vi Sí xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của anh, nhét vào trong áo ba lỗ áp sát vào cơ bụng mình: “Đới Kha đã cho anh cái gì?”
“Là tình bạn học thôi.” Trần Vụ đáp.
Yến Vi Sí im lặng giây lát rồi hôn nhẹ lên mắt anh: “Em hiểu rồi.”
Không bao lâu sau, Yến Vi Sí nhìn vào tin nhắn trên điện thoại: “Đã tìm thấy người rồi, đang được đưa đến bệnh viện, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Trái tim treo lơ lửng của Trần Vụ trở lại chỗ cũ, anh nhìn vào màn hình TV đen ngòm, lẩm bẩm: “Ai làm chuyện này chứ…”
Yến Vi Sí không bận tâm: “Đến lúc đó tự anh hỏi.”
Từ sáng sớm Trần Vụ đã đến chỗ Đới Kha.
Yến Vi Sí ở bên ngoài phòng khám, để Trần Vụ vào một mình.
Đới Kha đang truyền dịch, mặc bộ quần áo trắng lấm bụi, tóc mái lòa xòa trước trán che mất nửa con mắt bầm tím. Đối mặt với sự quan tâm dò hỏi của Trần Vụ, cậu ta không nói một lời.
Nhận ra Đới Kha không muốn trả lời, Trần Vụ không hỏi thêm nữa.
Đới Kha định nói gì đó nhưng lại làm động vết thương trên môi, đau đến độ liên tục hít hà, chửi thề cũng không trôi chảy. Cậu ta dùng bàn tay có thể hoạt động tự do lau giọt nước mắt sinh lý nơi khóe mắt: “Trần Vụ, cảm ơn bạn trai anh giùm tôi.”
Trần Vụ: “Hả?”
Đới Kha nói: “Chắc chắn là anh đã bảo anh ta cứu tôi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”
Trần Vụ ngồi bên giường bệnh với Đới Kha một lúc: “Là tai nạn à?”
Đới Kha không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cậu ta không dám nói ra chân tướng, không phải vì liêm sỉ mà là không biết Trần Vụ sẽ nghĩ gì về mình.
Trong số rất nhiều khoa nhiều sinh viên của Đại học Lâm nghiệp, chỉ mỗi Trần Vụ trò chuyện với cậu ta, không sợ bị cậu ta “truyền nhiễm” bệnh gì.
Thật ra cậu ta rất khỏe mạnh, kiểm tra sức khỏe còn thường xuyên và nghiêm ngặt hơn những người khác nhiều.
Đới Kha sờ lên ngực theo thói quen, không thấy thánh giá, trong lúc bị đánh đã bị người ta giật mất. Cậu ta bỗng rút kim truyền dịch ra và ngồi dậy.
Trần Vụ ngạc nhiên: “Cậu không nằm à?”
“Không nằm nữa.” Đới Kha không để ý lau đi giọt máu trên mu bàn tay, khuôn mặt bị thương nặng hiện lên nụ cười khó coi nhưng nhẹ nhõm, dùng giọng nói chỉ mình có thể nghe thấy: “Cơ hội hiếm có, không thể không tận dụng.” Chưa biết chừng thành bại chỉ trong một lần hành động này.
Trần Vụ dự định lát nữa lại đến tìm Đới Kha, anh nhờ Yến Vi Sí đưa mình đến trường, buổi sáng đi theo giáo sư đến giảng bài ở trường cao đẳng.
Không ngờ lại thấy Khương Hi ở hàng ghế cuối của giảng đường.
Người lẽ ra đang ở cữ lại xuất hiện tại đây, cô nàng đeo khẩu trang và mũ rộng vành, tóc dài buộc thành búi thấp, trông vừa trẻ trung vừa tang thương.
Trần Vụ đứng trước máy tính ở bên trái bục giảng, mở những điểm kiến thức mà giáo sư sẽ dùng, nhanh chóng kiểm tra một lượt đảm bảo không có sai sót nào rồi bước ra khỏi lớp học.
Sau lưng vang lên giọng nói của Khương Hi, cô nàng hỏi một câu khó hiểu: “Là do anh xúi giục à?”
Bên ngoài lớp học còn có học sinh, Trần Vụ không dừng bước.
Khương Hi đã khác xưa, trước đây khi gặp Trần Vụ, cô luôn la hét, lần này không có. Cô đi theo Trần Vụ một mạch đến phía sau tòa giảng đường.
Thám tử tư đã điều tra ra bí mật của cha cô, tuổi đã cao lại học người ta chơi kim ốc tàng kiều, mà còn là một người đàn ông.
Sinh viên Đại học Lâm nghiệp, bạn của Trần Vụ.
Thêm vào đó, năm xưa cô vô tình trở thành chất xúc tác khiến Trần Vụ và Minh Xuyên chia tay, cô không cho rằng mình là kẻ thứ ba, nhưng chắc chắn Trần Vụ sẽ không nghĩ như vậy.
Cô nàng khó mà không nghi ngờ Trần Vụ.
Trần Vụ hoàn toàn có thể sử dụng cách tương tự để trả thù gia đình cô.
Hôm qua cô đã thuê người dạy cho Đới Kha một bài học, song vẫn không kìm được nỗi căm hận, bất chấp cơ thể yếu ớt tìm đến đây.
“Mẹ tôi xuất gia mà không có dấu hiệu gì trước đó, rất đột ngột.” Khương Hi nói: “Bà ấy và cha tôi đã là vợ chồng mấy chục năm, đang yên đang lành tự dưng thất vọng không muốn gia đình, ban đầu tôi không hiểu còn trách bà.”
“Trần Vụ, anh có thể nhằm vào tôi.” Đôi mắt lộ ra ngoài của Khương Hi tràn ngập bi thương: “Tại sao phải liên lụy tới người khác?”
Trần Vụ trả lời: “Tôi không hiểu ý của cô.”
“Không phải anh ư?” Khương Hi tự hỏi tự đáp: “Vậy thì không phải anh rồi.”
Trần Vụ nhìn điện thoại: “Cô có thể đi được chưa? Tôi phải về lớp đây.”
“Tôi tới đây chỉ để hỏi anh thôi, không có ý làm rối loạn trật tự lớp học, tôi vẫn còn cần thể diện.” Khương Hi lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi là Quý phu nhân, mỗi tiếng nói cử động đều liên quan tới Minh Xuyên, tôi phụ thuộc vào anh ấy.”
Trần Vụ nghe vậy liền liếc cô nàng một cái.
Khương Hi thật sự làm như lời cô nàng nói, hỏi xong thì rời đi, chiếc khăn choàng kẻ ô quàng quanh đôi vai gầy guộc, bước chân chậm rãi. Sao Trần Vụ lại tuyệt tình với người mình từng thích từng bảo vệ, với em trai của mình như vậy được? Anh ta có cả công thức lẫn dược liệu, sao có thể không đưa ra, cũng không hé lộ bất cứ điều gì?
Suy nghĩ này đã quanh quẩn trong lòng Khương Hi từ lâu, chỉ có chút trách móc, nhiều hơn là tò mò và không hiểu nổi, vì cô nàng không làm được điều này.
Dù không còn tình cảm, cô cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thấy chết không cứu, đây là chuyện liên quan đến mạng sống của một con người mà.
Trần Vụ rốt cuộc là người như thế nào…
Khương Hi lại nghĩ tới mẹ chồng mình, qua video cô nhìn thấy quý cô Thủ Thành ngày xưa, một người phụ nữ số khổ, cảm giác sức sống đang trôi đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường khiến cô lạnh người.
“Gần đây tôi nằm mơ thấy anh trai, anh ấy nói mình chưa chết, còn bảo tôi hãy sống tốt.”
Khương Hi không biết Trần Vụ có thể nghe thấy hay không, cô ho khan: “Anh ấy bảo tôi phải vui lên, nói sẽ trở về bảo vệ tôi…”
Điện thoại trong túi nhỏ đang rung, Khương Hi không để ý.
Mãi đến khi không nhận được phản hồi từ Trần Vụ, cô nàng mới xem điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, Khương Hi đã nghe thấy tiếng gào phẫn nộ như điên cuồng của cha ruột: “Cút về đây!”
Khương Hi hoảng sợ, cố trấn định: “Cha, có chuyện gì…”
Điện thoại bị cúp.
Khương Hi biết là chuyện ngày hôm qua đã bại lộ, nhanh như vậy, đều tại đám người đã cứu Đới Kha.
Đám người kia không rõ lai lịch, không tra ra được chút manh mối nào, chứng tỏ là quả bom không thể đụng vào, nên cô không để thám tử tư tiếp tục điều tra.
Làm sao bây giờ, Khương Hi rùng mình trong ánh nắng chói chang, run tay gọi cho chồng.
“Minh Xuyên, có thể cha em sẽ đánh chết em mất… Anh mau đến đón em… Ông ấy vì một kẻ hèn hạ, lớn tuổi như vậy còn tin tưởng tình yêu đích thực. Ông ấy điên rồi, ông ấy sẽ đánh chết em mất.”