"Tôi vừa mới nhận được một tin tức..." Khấu Tử Thư cách xa yêu quái đang có tâm tình không tốt theo bản năng.
Bởi vì hai con mèo giống hệt nhau, Khấu Tử Thư không biết mình từng lén vuốt ve con nào, cô nàng chột dạ không dám nhìn sang bên đó.
"Không biết người được chọn lần này đã xảy ra chuyện gì, người trong làng quyết định bỏ đi, sau đó... Nếu như tôi đoán không sai, bọn họ lại đưa ra một lựa chọn mới..." Khấu Tử Thư nhìn Phó Du Thường, chắc hẳn là cô.
"Rắc..." Có thứ gì đó bị gãy.
"Meo meo?" Cành cây dùng làm gậy trêu mèo tạm thời bị gãy thành nhiều đoạn, Hòn Than rụt rè thu hồi móng vuốt lại.
"Mộc... Tiểu thư?"
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Khấu Tử Thư, Mộc Chiêu mỉm cười nói: "Không có gì, không có gì, cô cứ nói tiếp đi."
Nàng chỉ vô tình nhầm tưởng cành cây trên tay là cổ của những kẻ không biết sống chết đó thôi, đôi khi nàng thực sự không muốn trở nên quá độc ác, lỡ như mọi người bị hù dọa thì sẽ không tốt.
"Là trước đó tôi đã cứu một cô gái, cô ấy đã lén lút gửi tin tức cho tôi." Khấu Tử Thư giơ mảnh giấy trong tay lên, chữ viết không mấy đẹp đẽ, có lẽ là do người viết đang vội vì sợ bị phát hiện, mở đầu là ba chữ "Tôi xin lỗi", sau đó là: "Người được chọn đã bị thay đổi, là bạn cô."
Bởi vì cô gái kia không thể chịu đựng được sự dằn vặt của lương tâm nên đã mạo hiểm gửi tin tức cho cô nàng.
Người duy nhất mà người bình thường có thể nhìn thấy là Phó Du Thường, vì vậy có lẽ cô gái kia đang nói về cô.
"Dựa theo cách làm trước đây của bọn họ, đêm nay người ở đây sẽ lén bắt cóc người được chọn rồi trói đi, đến ngày mai sẽ che kín đầu, sau đó dùng kiệu trúc khiêng đến nơi hiến tế." Gương mặt Khấu Tử Thư nghiêm túc, bọn họ không còn nhiều thời gian, Phó Du Thường làm tế phẩm sẽ gặp nguy hiểm và sự nguy hiểm đó có thể sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng Phó Du Thường lại không nghĩ như vậy, thậm chí còn có vẻ thả lỏng, đối với cô mà nói, đây là một cơ hội tốt.
Trước đó Khấu Tử Thư từng nói cô nàng đã thất bại khi bí mật đi theo đội hiến tế, cũng không rõ nguyên nhân, cho nên nếu dùng cô làm tế phẩm là có thể đảm bảo cô sẽ tìm được nơi đó.
"Không bằng tương kế tựu kế..." Phó Du Thường chưa kịp nói xong, Mộc Chiêu đã lập tức nắm lấy tay cô, bày tỏ sự lo lắng của mình.
"Nhưng trước đây tôi đã thất bại khi lén đi theo đội ngũ kia, lỡ như chúng tôi không theo kịp, một mình cô tới nơi đó sẽ khá nguy hiểm..."
Lời nói của Khấu Tử Thư nhắc nhở Mộc Chiêu, nơi này kỳ quái như vậy, rõ ràng những dân làng có vấn đề này cũng không sợ sức mạnh của học tỷ, ai biết cuối cùng sẽ gặp phải thứ gì, "Không được, thực sự quá mạo hiểm."
"Hơn nữa, nếu Dao Thần thực sự coi trọng chị thì phải làm sao?"
Khấu Tử Thư suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng, đây là trọng điểm sao?
"Sẽ không." Mèo đen cọ vào chân Mộc Chiêu, cố gắng thu hút sự chú ý của nàng. "Không có cái gì gọi là Dao Thần cả, Dao Thần đã bỏ rơi người dân ở vùng đất này từ lâu, căn bản sẽ không xuất hiện ở thế gian."
"Truyền thừa chính thống của Vu Chúc hiến tế Dao Thần đã bị cắt đứt hàng ngàn năm, cứ nhìn vào những thứ mà người dân ở nơi nhỏ bé này làm xằng làm bậy đi, Dao Thần sao có thể để ý tới? Tôi có cách để mọi người đi cùng với tế phẩm, đừng lo lắng."
Mộc Chiêu đang kiềm chế không chạm vào đầu mèo, Ô tiểu thư trông rất đáng tin cậy!
"Ở đây không có thần?" Khấu Tử Thư thở phào nhẹ nhõm trước lời nói đầy uy tín.
"Xem ra người phụ nữ tóc trắng trong nhật ký của bà đồng... Là một người khác, chẳng lẽ là quỷ?"
"Tóc trắng?" Ô Hạm Tầm không thể khống chế lực của móng vuốt, trực tiếp tạo ra một cái hố trên mặt đất.
"Thì ra là thế, chắc chắn là tiện..." Ô Hạm Tầm ngẩng đầu nhìn Mộc Chiêu, lời vừa đến miệng quẹo một cái, sau khi nuốt xuống lại tìm một cách dùng từ văn minh, nói: "Tên khốn thấy lợi quên nghĩa!"
"Tôi tự hỏi tại sao nơi này lại có một thứ gì đó khiến người ta ghê tởm, hóa ra là nó ở đây." Từng sợi lông trên người Ô Hạm Tầm đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm, nếu Chử Hâm muốn giấu thứ gì, vậy muốn tìm là chuyện không dễ...
Nó thế mà dám làm tới chuyện này vì Sở Diệm! Nếu biết chuyện này sớm hơn, chắc chắn năm đó mình đã bóp chết nó từ khi còn nhỏ!
Ô Hạm Tầm không dám nói những lời này trước mặt Mộc Chiêu, cô ấy chỉ dám dùng đao chém búp bê họ Chử thành tám mảnh trong lòng.
"Thấy lợi quên nghĩa? Ai?"
"Chử Hâm, một người mù tóc trắng, cháu gái ruột của Sở Diệm, cũng là thuộc hạ mà hắn tin tưởng nhất, một tiểu nhân vong ân phụ nghĩa..." Ô Hạm Tầm lay váy Mộc Chiêu, cảnh báo: "Nếu sau này cô thấy ai có bề ngoài như vậy, nhất định phải tránh xa ra nha!"
Ai biết được con sói nuôi thế nào cũng không quen thuộc đó sẽ làm gì?
Người mù tóc trắng... Đó không phải là người phụ nữ suýt trộm Hòn Than sao? Mộc Chiêu chợt nhận ra, chẳng lẽ lúc đó đối phương nhận nhầm Hòn Than là Ô Hạm Tầm?
"Nếu đây là địa bàn của nó... Nó không dễ bị lừa như Sở Diệm, phải tốc chiến tốc thắng mới được." Trong lúc không để ý, Ô Hạm Tầm đã đào ra một cái hố sâu nhỏ trên mặt đất, vô thức bại lộ sự lo lắng của mình.
Nếu như đối đầu trực diện, cô ấy không sợ tên Chử Hâm đó, nhưng nếu bước vào bẫy của nàng ấy trước, ảo thuật xuất sắc vượt trội, trò giỏi hơn cả thầy ấy có thể khiến cô ấy phát điên! Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đau đầu.
"Ô tiểu thư... Hiểu rất rõ người tóc trắng đó?" Một bóng đen rơi xuống, hóa ra là Mộc Chiêu ngồi xổm bên cạnh Ô Hạm Tầm.
Mèo đen thu hồi vẻ mặt hung dữ trong giây lát, lại hóa thành một chú mèo ngọt ngào, nói: "Quen biết rất nhiều năm, cho nên tôi nghĩ... Có thể gọi là tương đối quen thuộc."
Loại quen thuộc khi gặp nhau là muốn bóp chết đối phương.
Mèo đen vô thức muốn dùng đuôi móc vào cánh tay Mộc Chiêu nhưng Mộc Chiêu lùi lại nhanh hơn cả đuôi của cô ấy.
Trái tim nhỏ bé của Ô Hạm Tầm vỡ thành từng mảnh.
Mèo đi tự bế, Lý lão đứng dậy kể cho mọi người nghe về những gì mình đã tìm hiểu được.
Đêm qua ông cũng không nhàn rỗi, tra hỏi những quỷ vật đã bắt được, cũng không biết trước đó bọn họ đã phải chịu tổn thương tâm lý như thế nào, sau khi nhìn thấy Lý lão, bọn họ lập tức không chịu được nữa, ông không mất nhiều thời gian để tìm hiểu mọi thứ mà những quỷ hồn đó đã trải qua.
Những quỷ hồn đó nói rằng nơi bọn họ bị mang đi là một tế đàn vô cùng hoang tàn, sau khi bà đồng hoàn thành mọi nghi thức sẽ đặt bọn họ vào giữa tế đàn, cắt cổ tay và mắt cá chân của bọn họ, để máu của bọn họ chảy vào những hoa văn được chạm khắc trên tế đàn.
Tế đàn đẫm máu như sống lại, điên cuồng hút máu và sinh mệnh của bọn họ, lúc này bà đồng sẽ mang mọi người rời đi.
Sau đó, khi bọn họ bắt đầu thoi thóp, chất lỏng màu đen nổi lên từ tế đàn, một phần chất lỏng bao phủ bọn họ, một phần chất lỏng biến thành một con quái vật khổng lồ.
Dựa trên những ký ức cuối cùng còn sót lại của bọn họ, mấy con quỷ chắp vá miễn cưỡng ghép lại thành một con quái vật.
Quái vật này rất to lớn, nhìn từ xa giống như một con hổ, răng nanh dài trông rất sắc bén, đuôi thô chắc và có gai cứng, toàn thân có ánh sáng mờ mờ, như thể nó đang mặc áo giáp.
Quái vật ăn thịt bọn họ hầu như không để lại thứ gì, khi tỉnh dậy lần nữa, bọn họ đã mất trí, không biết gì ngoài việc giết và ăn thịt người, cho đến đêm qua bị thứ gì đó đánh cho một trận, đánh đến mức lý trí quay trở lại, còn nhiều chuyện nữa nhưng bọn họ nhớ không hết.
Phó Du Thường nhìn thoáng qua Ô Hạm Tầm, là người duy nhất thấy hình dạng thật của đối phương, cô cảm thấy quái vật mà Lý lão nhắc đến rất quen thuộc.
Đôi tai mèo của Ô Hạm Tầm giật giật, sau đó toàn thân cô ấy bắt đầu run rẩy.
"... Có quái vật mai phục?" Mộc Chiêu vừa nói xong, con mèo bên cạnh liền xù lông.
"Nhất định là ở nơi đó!" Ô Hạm Tầm tức giận, vỗ một cái trên mặt đất, mặt đất lập tức xuất hiện một vết nứt, từ đây về sau, hình ảnh một chú mèo con yếu đuối trước mặt Mộc Chiêu của cô ấy hoàn toàn biến mất.
Dùng hình ảnh của mình làm chó canh cửa thực sự là phong cách Chử Hâm! Chắc chắn nơi đó là "Cửa", chiêu trò quen thuộc của nó!
Sở thích của tên đó vô cùng độc ác, chắc chắn sẽ đặt lối vào ở một nơi rất dễ thấy, nhưng sau khi dụ dỗ mục tiêu đi vào được rồi, thử thách chân chính là sau khi bước vào...
Ô Hạm Tầm, người đã bị mắc kẹt trong nhiều năm mà không tìm thấy quả bóng vàng của mình, nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy nơi hiến tế quái quỷ kia chắc chắn là cửa vào, không thể nào sai được!"
Nếu như cô ấy tới một mình, trước tiên cô ấy sẽ xé xác "quái vật" đó ra thành từng mảnh, sau đó mới nghĩ cách bắt Chử Hâm rồi trừng trị nàng ấy!
Nếu chỉ có một mình mình...
Nghĩ đến đây, Ô Hạm Tầm sửng sốt.
Đệt! Sao có cảm giác như lại nhắm vào mình vậy?! Ô Hạm Tầm thầm mắng, Chử Hâm chỉ đơn giản là muốn khiêu khích mình thôi sao? Hay là nó có mục tiêu khác...
Ô Hạm Tầm lén nhìn thoáng qua Mộc Chiêu, cả đời này cô ấy chưa từng đoán được tâm tư Chử Hâm, cô ấy do dự, nếu mục tiêu của đối phương là Mộc Chiêu, chẳng phải sẽ được phép đi qua sao? Nhưng nếu đối phương muốn làm cho mình nghĩ như vậy thì sao?
Đây không phải là lần đầu tiên Chử Hâm dự đoán được suy nghĩ của cô ấy, Ô Hạm Tầm cảm thấy cho dù mình suy nghĩ đến mức lông mèo trên đầu hói hết thì cũng chỉ sợ không nghĩ ra được biện pháp hoàn hảo nào.
Lúc này, Ô Hạm Tầm hung tợn nhìn thoáng qua Phó Du Thường, đối với ngoại địch, cô ấy bất đắc dĩ hợp tác với người này, nhưng khi nguy cơ được giải quyết... Hừ, cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc!
"Có người đến, chúng ta đổi chủ đề đi." Tai mèo giật giật, lập tức thông báo cho mọi người đang thảo luận.
Lúc trưởng làng đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy mấy người đang thảo luận tiếp theo nên đi đâu, hiển nhiên là không biết nguy cơ sắp đến, khóe miệng nhếch lên hai độ, nhiệt tình chiêu đãi: "Ăn sáng đi! Ngày mai là ngày trọng đại, đồ ăn hai ngày này ngon lắm!"
Sáng sớm đã bày ra gà, vịt, cá, ngay cả cháo cũng là cháo thịt, nhà ai lại ăn bữa sáng nhiều thịt như vậy? Đừng nói là ăn, nhìn thôi đã thấy no rồi.
Bọn họ chỉ giả vờ như không biết gì về thái độ quá nhiệt tình của trưởng làng, cảm ơn rối rít rồi đuổi vợ chồng trưởng làng đi.
"Đây là chuẩn bị cho tế phẩm." Khấu Tử Thư ở đây đã lâu đang định giải thích, nhưng Ô Hạm Tầm đã nói trước cô nàng một bước.
"Đây là truyền thống có từ rất lâu. Vào thời đó, tục hiến tế con người cho Dao Thần vẫn được lưu hành, trước khi mỗi tế phẩm chết, bọn họ đều được hưởng dụng thức ăn tiêu chuẩn chỉ đứng sau Quốc Vương, sau khi ăn no mới có thể tiễn bọn họ đi gặp Dao Thần."
Ô Hạm Tầm nâng cằm nói với Phó Du Thường: "Cho nên những thứ này đều là cho cô."
Nhưng mà... Những tập tục man rợ và xấu xa này đã bị Đại Vu Chúc hủy bỏ từ lâu, nơi quỷ quái này... Còn cử hành nghi thức hiến tế cổ xưa hơn nữa.
Ô Hạm Tầm cau mày, từ góc độ này, nơi này không giống như bố trí của Chử Hâm mà càng giống bút tích của Sở Diệm, nghĩ đến điều gì đó, Ô Hạm Tầm cảm thấy buồn nôn.
Chậc, không sao cả, dù sao cũng là cùng một bọn.
Ô Hạm Tầm nhảy lên vai Phó Du Thường, nói điều mình lo lắng cho cô, hỏi ý kiến của cô.
Phó Du Thường suy nghĩ một chút, hỏi: "Trước đây Ô tiểu thư có quan hệ khá tốt với người kia sao?"
Ô Hạm Tầm sửng sốt, cô ấy do dự hồi lâu mới nghiến răng nói ra vài chữ: "Sao cô nhìn ra được? Tôi... Xem như là vậy đi, đã là chuyện mấy ngàn năm trước rồi."
Nếu không phải thính giác của Phó Du Thường tốt, cô sẽ không thể nghe rõ giọng nói lí nhí này.
Phó Du Thường không trả lời câu hỏi của cô ấy, cũng không tiếp tục theo đuổi chủ đề này, mà nói: "Ô tiểu thư có tự tin mình có thể cầm chân được đối phương không?"
"Cầm chân? Cô đùa à, tôi có thể đánh nó rơi răng đầy đất xuống đất!" Mặc dù lời nói của Ô Hạm Tầm hơi nổ, nhưng Phó Du Thường đánh giá cô ấy có thể cầm chân người phụ nữ tóc trắng kỳ lạ kia.
"Vậy được rồi. Sau này có lẽ tôi sẽ phải phiền Ô tiểu thư làm một việc rất quan trọng."
"Chuyện gì? Đánh Chử Hâm? Không thành vấn đề!" Sắc mặt Ô Hạm Tầm hung ác, cô ấy đã muốn làm chuyện này từ lâu.
"Đương nhiên không phải." Phó Du Thường lắc đầu, "Tôi còn có chuyện quan trọng hơn muốn giao cho cô, không khó lắm, chắc là không thành vấn đề với Ô tiểu thư phải không?"
Mèo đen vẫn chưa biết sự nguy hiểm của thế giới, vỗ nhẹ vào ngực, nói: "Đó là đương nhiên!"
Danh Sách Chương: