Bay trên trời, chạy dưới đất, phần phật "lan rộng" ra khắp bốn phía, đêm tối trở thành màu sắc bảo vệ tốt nhất, không ai có thể phát hiện những thứ che trời lấp đất này.
Nhưng đáng tiếc là bọn chúng không tìm được mục tiêu.
Đêm nay chắc chắn là một đêm lo lắng kích thích nhất đối với tất cả quỷ quái xung quanh, chỉ là đi ra ngoài một chuyến đã bị n cặp mắt nhìn chằm chằm, nếu bước thêm hai bước, có thể sẽ bị xách lên lắc lư qua lại.
Kẻ sợ hãi nhất chính là quỷ quái mới sinh, vừa thấy điệu bộ này, mọi chấp niệm đều tan biến, ôm lấy chân Sứ giả câu hồn gào khóc muốn xuống Địa Phủ đầu thai, sợ chậm một bước sẽ bị xử lý.
Mà những Sứ giả câu hồn kia đều mù có chọn lọc, không tham gia vào những việc này, khi vớt được mục tiêu công việc của mình thì lập tức chạy đi, đã sớm nghe nói mấy ngày nay ở nhân gian sẽ có chuyện thần tiên đánh nhau, không phải là nơi để những âm sai nho nhỏ như bọn họ cứng đầu đụng vào.
"..." Không có, không nơi nào có cả, xem ra lần giao dịch này chỉ phái một ít tay sai, có lẽ các nàng đã vồ hụt.
Mộc Chiêu kéo khẩu trang xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó vô tình hít phải cơn gió lạnh buốt xương của mùa đông.
"Khụ khụ khụ khụ!" Nàng bị sặc đến mức ho khan, giây tiếp theo đã bị Phó Du Thường kéo trở lại xe, vuốt lưng giúp nàng bớt sặc.
"Khụ khụ khụ, khốn kiếp khụ khụ khụ, xung quanh không có một con quỷ có thực lực nào cả!" Mộc Chiêu hoài nghi mình bị chơi, càng nghĩ càng giận, cuối cùng ôm lấy Phó Du Thường giả vờ khóc "hức hức hức".
Bởi vì Phó Du Thường cam đoan mình đã có thể hoàn toàn thu liễm được sức mạnh khiến quỷ gặp là sầu kia, cho nên mới đi theo Mộc Chiêu đến hiện trường giao dịch này.
Phó Du Thường an ủi nàng, nói: "Đừng tức giận, hãy nghĩ tích cực lên, có lẽ ông ta đã xảy ra chuyện gì đó nên không thể đến được."
Tuy có chút tự lừa dối bản thân nhưng nghĩ như vậy quả thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Ông già xảo quyệt đó, ngoại trừ không thể sử dụng đầu óc với Sở vương, những lúc khác đều rất xảo quyệt... Nghĩ tích cực lên thì có lẽ Quỷ Vương đã xử lý ông ta!" Mặt Mộc Chiêu đầy ấm ức, chỉ có thể âm thầm đâm hình nộm ở trong lòng.
"Đúng vậy, có thể là Quỷ Vương làm." Vì làm cho vợ vui, lời nói dối gì Phó Du Thường cũng sẽ nói.
Trên thực tế, khả năng ông ta bị Quỷ Vương xử lý không cao, dù sao có thể làm Thái tể dưới trướng của một kẻ bảo thủ như Quỷ Vương nhiều năm như vậy, đối phương cũng không phải là kẻ ngốc, tất nhiên sẽ có quy tắc sinh tồn của riêng mình, mấy ngàn năm nay chưa từng xảy ra bất kỳ sự cố nào, cũng không có lý do gì mà lúc này lại đột nhiên xuất hiện sai lầm, bị Quỷ Vương xử lý.
Tất nhiên, nếu có người cố tình tính kế ông ta thì lại là chuyện khác.
"Có thể bắt những con quỷ kia hỏi một câu." Những tiểu quỷ tới giao hàng kia, không thể để cho bọn chúng trở về tay không, nhất định phải chiêu đãi bọn chúng thật chu đáo.
"Nếu hắn đã thề mà dám thất hứa, nên làm cho hắn bị sét đánh như hắn đã thề!" Mộc Chiêu thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Phó Du Thường sửng sốt một lát, một lúc sau cô mới giơ tay sờ sờ đầu người đang tức giận thở phì phì: "Vậy để hắn bị sét đánh đi."
...
"Cá lần này đắt hơn, giá thị trường tổng cộng là sáu con số, lần này chúng tôi không thể tặng miễn phí, nhưng có thể giảm giá cho anh 50%. Anh cũng đừng quan tâm tại sao cá của chúng tôi lại chết nhanh như vậy, chết nhanh anh mới kiếm thêm tiền được, phải không?" "Người đàn ông" có sắc mặt nhợt nhạt đặt hộp cá trước mặt Trương Huy Gia, lần này những tên tay sai này vậy mà muốn lấy tiền.
Trương Huy Gia cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy của mình: "Cảm, cảm ơn nha!" Cảm ơn các anh đã chơi tôi một vố, làm hại bây giờ tôi không thể không nằm trong vũng bùn này.
"Vậy ông chủ Thái đâu? Ông ấy không trả lời điện thoại của tôi, vẫn luôn không thể liên lạc được với ông ấy, tôi còn đang định đi tìm người khác mua cá." Trương Huy Gia run rẩy lấy điện thoại ra trả tiền, không kiểm kê cá cũng không mặc cả, lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng lấy cá chạy lấy người.
"Gần đây ông ấy có việc nên đã đổi số, anh chớ xía vào... Như vậy đi, anh có thể thêm WeChat của tôi, sau này có chuyện gì thì liên hệ trực tiếp với tôi."
Không không không không! Trương Huy Gia chỉ hận mình lắm lời! Đm, ai lại muốn thêm bạn với thứ nhìn giống quỷ này cơ chứ! Nằm trong danh sách bạn thân của mình cũng khiến hắn cảm thấy xúi quẩy!
Nhưng hắn không thể để đối phương phát hiện ra điều khác thường, đều đã đến bước này, bị phát hiện mới là thảm nhất.
Cố lên, ổn định, thắng lợi ở ngay trước mắt, chỉ cần đợi cho đến khi vượt qua được, tay đừng run, dùng vân tay mở khóa điện thoại, mở WeChat...
Ủa? Sao không mở mạng được?
Trương Huy Gia phát hiện tín hiệu trên điện thoại của mình đột nhiên trở nên không tốt lắm, dường như không thể sử dụng mạng được, trong lòng hắn lập tức trở nên nôn nóng, vật lộn một hồi mà điện thoại cũng không dùng được.
Hắn lén nhìn đối phương, không ngờ đôi mắt vô hồn của đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, uy lực của cái nhìn này khiến hắn sợ hãi đến mức suýt ngất xỉu tại chỗ.
"Tôi, tôi, mạng của tôi không tốt lắm, bằng không..." Bằng không lần này không thêm, lần sau rồi thêm?
"Tôi phát mạng cho anh dùng." Trương Huy Gia còn chưa nói xong, vị đối diện đã "tri kỷ" đưa ra biện pháp.
Diện tích bóng ma trong lòng Trương Huy Gia lại mở rộng thêm, khóe miệng hắn giật giật, cười khổ, ngoại trừ nói "Được" thì hắn còn có thể nói gì nữa?
Nhưng không ngờ tay mình khá run, khi đang định mở WiFi, tay kia vô tình chạm vào nút đèn pin, ánh sáng mạnh đột nhiên phát sáng trong đêm tối, Trương Huy Gia đang định tắt đèn pin thì không biết tại sao đôi mắt bỗng nhiên nhìn xuống đất, trên mặt đất... Không có bóng!
"Quỷ a!!!"
Trương Huy Gia hét lên, phối hợp với ánh sáng từ đèn pin, khuôn mặt của đối phương càng giống người chết hơn, tinh thần của hắn lập tức tan vỡ, quay người chạy ra ngoài bất chấp tất cả.
Nhưng không thể nghi ngờ, người chạy nhanh đến đâu cũng không thể chạy nhanh hơn quỷ, Trương Huy Gia chưa chạy được hai bước đã cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nặng, mỗi lần bước đi chân đều run rẩy, thậm chí bả vai còn có một loại cảm giác như sắp bị nghiền nát.
Trương Huy Gia có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cái gì... Trên vai hắn thế?
Hai chân hắn vẫn cố gắng chạy nhưng đầu không khống chế được quay sang phải, sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt máu thịt be bét ghé trên vai mình.
Mặc dù không nhìn sang bên trái nhưng có thứ gì đó đang thổi âm phong vào đầu mình.
"Phù phù!"
Do sức chịu của tâm lý có hạn nên Trương Huy Gia trực tiếp bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
"Xời, thật vô dụng."
"Tiếp theo nên làm gì bây giờ? Làm sao để hắn mang những thứ này qua đó?"
Hai con quỷ dọa người ta bất tỉnh nhìn đại ca của mình.
"Thật là vô dụng." Quỷ đại ca đá Trương Huy Gia một cái, mùi thơm của linh hồn tươi sống của nhân loại cứ xộc vào mũi hắn, khiến hắn chảy nước miếng ròng ròng, lần này đúng lúc Thái tể đại nhân đi vắng nên mọi việc đều tự mình quyết định, vậy ăn một cái linh hồn cũng được phải không?
Quỷ đại ca liếm liếm răng, ngồi xổm xuống lật người lại.
"Ta sẽ rút linh hồn của hắn ra, ngươi nhập vào trong cơ thể hắn, mang cá tới đó." Quỷ đại ca tùy ý chỉ vào một thuộc hạ của mình.
Các đàn em đều nhìn ra quỷ đại ca muốn độc chiếm linh hồn của người này, trong lòng vừa thèm vừa không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì, ai bảo hắn mạnh hơn cơ chứ?
Quỷ đại ca ngưng tụ ra một quả cầu âm khí, bàn tay hóa thành móng vuốt đưa về phía khuôn mặt của Trương Huy Gia.
Đáng tiếc, giây tiếp theo, trên áo lông của nhân loại đột nhiên xuất hiện một cái miệng đầy máu, chỉ một ngụm đã cắn một nửa thân thể của quỷ đại ca vào miệng, sau đó ngưỡng cổ lên, quỷ đại ca cứ thế bị nó nuốt chửng toàn bộ.
Những con quỷ nhỏ khác đều sợ ngây người, vị trí của thợ săn và con mồi đột nhiên thay đổi, chúng nó chỉ thấy một con quái vật khổng lồ chui ra từ trong quần áo của nhân loại bình thường kia, toàn thân đen nhánh, chỉ có đôi mắt như chiếc đèn lồng đỏ như máu.
Khi con quái vật quay lại và nuốt chửng một con quỷ nhỏ khác, những con quỷ khác mới phản ứng được chúng nó đã bị tính kế, lập tức bỏ chạy tứ phía.
Nhưng lần này không có Thái tể chỉ điểm, bọn chúng không hề phòng bị rơi vào bẫy của người khác, đã sớm là cá trên thớt của người ta, thế là vẫn chưa chạy đi được bao xa đã bị một thứ gì đó nhảy ra từ trong bóng tối bắt lấy.
Con quái vật phía sau thậm chí không đuổi theo bọn chúng mà chỉ cúi đầu ngậm lấy Trương Huy Gia đã bị dọa ngất, chậm rãi đi về hướng nào đó ở phía sau.
Con quái vật dừng lại trước một chiếc ô tô, đặt Trương Huy Gia xuống đất.
Mộc Chiêu mở cửa xe bước xuống, sờ sờ đầu quái vật khen ngợi: "Làm tốt lắm."
"Grào!" Quái vật gầm lên một tiếng, sau đó nhả con quỷ đại ca nó vừa nuốt như bị buồn nôn.
Một đống ướt nhẹp rơi xuống mặt đất, toàn thân bị dính chất lỏng không rõ, Mộc Chiêu kéo Phó Du Thường lui lại mấy bước theo bản năng, tuy biết có thể chỉ là mực nhưng khó tránh khỏi tâm lý không thể tiếp thu được.
"Đừng, đừng, đừng... Đem thứ đó ra xa hơn đi!" Thấy thứ mình tạo ra vẫn đang cố đẩy đống kia về phía mình, Mộc Chiêu lập tức liều mạng ngăn cản! Sao thứ mình tạo ra lại khờ đến thế? Có cách nào để tăng trí thông minh của chúng nó không!
Con quái vật vừa được khen ngợi, bây giờ lại bị ghét bỏ, lắc lắc cái đầu to, tủi thân kéo bãi nôn trên mặt đất ra xa một chút...
Danh Sách Chương: