• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác sau khi bị mùi hôi thối đó tấn công quá khắc cốt ghi tâm, ngay cả mèo con cũng phải kêu to đòi tắm, lay chân Phó Du Thường mà không buông vuốt.

Phó Du Thường mang Hòn Than đi tắm, sau đó nhét vào lồng sấy mèo, sau khi bước ra lại là một chú mèo thơm phức.

Hòn Than tắm xong chạy ra sân tự chơi đùa, Phó Du Thường thay quần áo, trở về phòng, bật máy tính chuẩn bị làm việc, mới gõ được mấy chục dòng, sau lưng đột nhiên có động tĩnh, có người nào đó rón ra rón rén đến gần, tự cho là mình che giấu rất kỹ.

"!"

Mang theo chút hơi nóng và hơi ẩm, người phía sau muốn đánh lén đụng vào người cô, cánh tay hồng hào sau khi ngâm nước ấm ôm lấy cô, mùi sữa nồng đậm lập tức bao trùm lấy cô.

Đúng là một "bất ngờ", Phó Du Thường bị "bất ngờ" làm cho run tay một cái, xóa đi tất cả những chữ cô vừa gõ.

Đáng tiếc kế hoạch tiếp theo của Mộc Chiêu còn chưa thực hiện được, việc lớn còn chưa hoàn thành, nàng đã bị bắt giữa đường, bị Phó Du Thường ôm lên đặt lên đùi, đánh mấy cái vào mông.

"Lần sau còn dám lái xe nhanh như vậy không? Có biết nguy hiểm thế nào không? Đã bị tai nạn một lần rồi, sao còn to gan như vậy? Trời lạnh như vậy mà chỉ quấn khăn rồi chạy ra ngoài? Bị cảm rồi sao?"

"Không dám, không dám! Thật sự không dám nữa! U oa oa... Em hận học tỷ, chị là đầu gỗ không hiểu phong tình!" Mộc Chiêu gào lên như heo bị mổ, nhưng người ta không hề dùng tí lực nào cả.

Phó Du Thường sửng sốt không vỗ cái thứ ba, bởi vì động tác giãy giụa của Mộc Chiêu có chút mạnh, khăn tắm quấn không chặt suýt rơi ra, là cô nhanh tay lẹ mắt sửa lại.

Nhưng đôi tay run rẩy không thể giải thích được và đôi tai đỏ bừng của cô cho thấy cô không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

"Meo ngao ngao ngao!" Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động như phá nhà, giống như hai con mèo đang đánh nhau, "rầm" một tiếng, không biết con nào va vào cửa, sau đó có là một loạt tiếng cào cửa, cuối cùng cửa đột nhiên mở ra, một con mèo treo trên tay nắm, một con mèo ngồi xổm ở cửa.

Con mèo ngồi xổm ở cửa vừa định cào con mèo đang treo trên tay cầm xuống thì nhìn thấy cảnh tượng bên trong, móng vuốt của nó cứng lại giữa không trung.


"Tôi, tôi, tôi, chết tiệt, tôi, tôi #@%... Sao cô lại vô liêm sỉ như vậy! Giữa ban ngày ban mặt cô đang làm gì đó! Ban, ban ngày tuyên cái kia... Đồ không biết xấu hổ..." Cục bông xù lên như banh biến mất tại chỗ, giọng nói của Ô Hạm Tầm dần dần đi xa, trạng thái chạy đi nghe như có chút hỏng mất.

Mèo con treo trên tay nắm cửa nghiêng nghiêng đầu, hiển nhiên không biết mình đã làm sai điều gì.

"Hòn Than, đi bắt Ô Hạm Tầm." Phó Du Thường đen mặt nói với mèo con treo trên tay nắm cửa: "Đóng cửa lại."

"Ngao ô!" Nghe được mệnh lệnh như vậy, Hòn Than hưng phấn kêu to một tiếng, dùng chân đóng cửa lại rồi lao ra ngoài.

Mộc Chiêu bị bọc lại, vừa tức giận vừa nghi hoặc khó hiểu, nàng đã làm gì sai sao? Tại sao thao tác không giống với những gì Tiền Hựu Ngư đã nói?

Tóc vẫn còn ướt, Mộc Chiêu bị Phó Du Thường ấn xuống vừa sấy tóc vừa nghe lời nhắc nhở.

"Học tỷ..." Toàn thân Mộc Chiêu toát ra hơi thở u oán, mái tóc tung bay không kiểm soát được như đang nói ra tâm tình của nàng: "Em không có một chút cái kia sao?"

Khi tóc gần khô, Phó Du Thường đặt máy sấy tóc xuống, lấy lược chải lại mái tóc rối bù của Mộc Chiêu một cách gọn gàng. "Một chút cái gì?"

"Một chút, cái kia, chính là, chính là... Hây da! Chính là loại cảm xúc chị vừa nhìn đã muốn đè xuống ngay lập tức! Ui da!" Mộc Chiêu vốn không quá thông minh lắm lại ăn thêm một đòn vào đầu.

"Em học được cái này ở đâu?" Phó Du Thường hơi đỡ trán, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ, cô phát hiện từ sau khi tai nạn xảy ra, hình như tính cách của Chiêu Chiêu càng ngày càng hoạt bát, chẳng lẽ trước đây nàng bị mình kiềm chế sao?

"Ừm... Chỉ là, trên điện thoại, tạm thời bù lại!" Có lẽ là bởi vì mình còn chưa học được hết tinh hoa, lát nữa gọi điện hỏi quân sư đầu cá xem, đề cử của cậu ấy không đáng tin cậy! Mộc Chiêu vẫn không chịu bỏ cuộc, mục đích này đã chuyển từ trốn tránh trừng phạt sang vấn đề tôn nghiêm, chẳng lẽ sức hấp dẫn của nàng... Không, không đến mức nàng không có thứ gọi là sức hấp dẫn này đâu ha?

Xưa nay Mộc Chiêu chưa từng lo lắng loại chuyện này, nhưng hiện tại nàng có chút lo lắng, dù sao... Chuyện này không thể được! Sẽ là một vấn đề lớn nếu không thể "câu dẫn" học tỷ! Vậy cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào? Không phải sẽ mất đi rất nhiều niềm vui sao?!


Khi Mộc Chiêu đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, sắc mặt bất giác nhăn lại, vừa nhìn là biết rõ ràng là nàng đang tự hỏi những chuyện lung tung rối loạn.

Phó Du Thường nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Mộc Chiêu, khiến người đang lâm vào thế giới của mình tỉnh táo lại, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của vợ, cô hỏi: "Có phải là ý tưởng của quân sư đầu chó (quân sư quạt mo), Tiền Hựu Ngư không?"

Mộc Chiêu lộ ra nụ cười ngượng ngùng, quả nhiên nếu nói dối trước mặt học tỷ thì chỉ có hai lựa chọn, bị vạch trần và không bị vạch trần.

"Không phải quân sư đầu chó mà là quân sư đầu cá. Cậu ấy từng bị chó cắn nên không chịu dùng danh hiệu quân sư đầu chó."

"Em ấy oán hận sâu thật." Phó Du Thường nhẹ nhàng vỗ đầu Mộc Chiêu, "Lần sau đừng nghe em ấy nói những chuyện này, nếu không em ấy sẽ dạy hư em."

"Không phải là bởi vì kinh nghiệm tình cảm của cậu ấy phong phú sao..." Mộc Chiêu nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Được rồi, được rồi, nhanh mặc quần áo vào đi, coi chừng bị cảm. Ô Hạm Tầm tự mình chạy về từ Địa Phủ, tới đây chắc chắn có chuyện gì đó, chị đi trước nhìn xem."

"Từ từ, học tỷ! Hiện tại không cần lo lắng chuyện của A Tầm!" Mộc Chiêu chưa từ bỏ ý định, rút một cánh tay từ trong chăn ra, lấy điện thoại ra lướt xem, sau đó giơ lên cho Phó Du Thường xem vài bức ảnh mà Tiền Hựu Ngư gửi cho nàng, nói: "Học tỷ, chị thích loại nào? Học sinh? Sườn xám? Hay đồng phục các loại?"

Bỗng nhiên, điện thoại của Mộc Chiêu rung lên, có tin nhắn từ WeChat.

Nàng chủ quan không chú ý, tiếp tục xem ảnh, kết quả tay run một cái, vô tình bấm thoát ảnh, thậm chí còn kéo xuống cuối tin nhắn mà Tiền Hựu Ngư vừa gửi.

【 Để mình nói cho cậu biết nè, tiểu Mộc, một tổng tài bá đạo như Phó học tỷ chắc chắn hoặc ít hoặc nhiều sẽ có chút nhạt nhẽo, 99% đều sẽ thích phong cách kia... Đến lúc đó cậu mặc một bộ quần áo công sở cosplay thư ký mà mình đặc biệt làm cho cậu, đi tất lụa đen xé một cái sẽ rách. Đến lúc đó cậu mang tài liệu vào văn phòng của chị ấy. Cửa vừa khóa, cậu hãy cầm lấy tài liệu... 】Tiền Hựu Ngư lưu loát gửi một tràng thật dài, rất khó để làm cho người ta không nghi ngờ cô nàng là một tác giả truyện H nổi tiếng.


【 Sao cậu không thử cosplay một học sinh nghèo được bao nuôi? Dù sao thì mặt cậu non như vậy, không hề có cảm giác lạc quẻ tí nào, cho dù là phiên bản tiểu bạch hoa[1] nhìn thấy mà thương hay là phiên bản tiểu trà xanh[2] đầy mưu mô cũng được... Hắc hắc, có phải rất thú vị hay không? Mình vẫn còn rất nhiều kịch bản ở đây! Nếu cần thì có thể đến chỗ mình chọn nhé ~】

[1] Tiểu bạch hoa (小白花): Chỉ một người dáng vẻ yếu đuối, khổ sở đáng thương, xinh đẹp như hoa, nhưng hở một chút là rơi nước mắt nhưng sâu bên trong lại là kẻ âm hiểm, độc ác, thường thông qua vẻ ngoài yếu đuối của mình để lấy được sự đồng cảm.

[2] Tiểu trà xanh (小绿茶): Là từ lóng dùng để ám chỉ một thể loại con gái vẻ ngoài thì tỏ ra ngây thơ thanh thuần thoát tục, thanh mát hiền lành dịu dàng như vị trà xanh nhưng bên trong lại rỗng toác, giỏi tâm kế, thủ đoạn và đầy toan tính, thích đùa giỡn tình cảm của người khác và luôn hứng thú với hoa đã có chủ.

Nhìn sắc mặt của học tỷ càng ngày càng không thích hợp, Mộc Chiêu cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nàng nhanh tay lấy điện thoại lại xem, nội dung trên đó cũng khiến nàng đỏ thẫm mặt.

"Khụ khụ... Học tỷ, xin hãy nghe em giải thích. Những thứ này đều là tự cậu ấy gửi tới, không liên quan đến em!" Bàn tay vừa mới giơ lên ​​của Mộc Chiêu lại bị Phó Du Thường nhét trở về.

"Chị biết, Tiền Hựu Ngư... Vừa lúc chị và cha em ấy có hợp tác, lần sau để cho cha em ấy..." Sắc mặt Phó Du Thường có chút trầm xuống, Mộc Chiêu lập tức hiểu rõ chuyện này không ổn.

"Không, không, không! Cậu ấy cũng là vì nghĩ cho chúng ta thôi. Đừng nói cho cha cậu ấy biết, ông ấy là một người rất nghiêm khắc!" Dưới ánh mắt cầu xin của Mộc Chiêu, Phó Du Thường bất đắc dĩ lựa chọn buông tha cho Tiền Hựu Ngư một lần.

"Lần sau em sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu ấy!" Mộc Chiêu đưa tay ra làm động tác thả tim rồi nhanh chóng rụt về.

"Nhưng... Học tỷ, nếu chị... Thích thể loại nhập vai này thì em có thể đóng được. Em có thể đóng vai thư ký hoặc học sinh, về phần tất đen, đúng lúc em có hai cái mỏng, chị có muốn... Xé ra nhìn không?" Mộc Chiêu đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói.

Nói thật, nàng cũng rất mong chờ, nhưng giây tiếp theo, Mộc Chiêu lập tức bị đè xuống xoa đầu một trận.

Sau đó, nàng thấy học tỷ nói với giọng điệu bình thường không thể bình thường hơn: "Bộ dáng ngày thường là được, không cần phải nghe lời em ấy."

Ánh mắt kia vẫn dịu dàng và bao dung trước sau như một...

"Chị ra ngoài trước. Em thay quần áo nhanh đi, kẻo bị cảm."

"Ừm ừm." Nhìn Phó Du Thường rời khỏi phòng, Mộc Chiêu không tin, gọi điện cho Tiền Hựu Ngư, kế hoạch này của nàng không dùng được cái nào cả?!


Ô Meo Meo ở lầu một liên tục liếm lông để bình tĩnh lại, phải nói là cho đến bây giờ cô ấy vẫn chưa thật sự nhận biết được những điều mà mình phải chú ý sau khi Mộc Chiêu đã có vợ, nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, cô ấy ngồi thẳng dậy theo bản năng.

Hòn Than đang nằm bên cạnh phụ trách trông chừng cô ấy, cũng ngẩng đầu lên "meo" một tiếng.

Ô Hạm Tầm vốn muốn bình tĩnh tìm cách mở miệng nói chuyện, kết quả là khi Phó Du Thường ngồi ở trước mặt cô ấy, cô ấy lại không thể bình tĩnh được.

"Cô đỏ mặt cây búa! Giữa ban ngày ban mặt không cho người ta nghỉ ngơi, đến bây giờ còn đang suy nghĩ chuyện xấu gì đó hả!" Thân thể Ô Hạm Tầm phản ứng nhanh hơn não, sau đó bị một cú meo quyền đánh bay ra ngoài.

Mà trên lầu.

Tiền Hựu Ngư càng không thể tưởng tượng nổi.

"Làm sao có thể?! Không thể nào, Phó học tỷ hẳn là không thể cưỡng lại được loại ôm ấp yêu đương này mới đúng... Cậu nói mình nghe xem cậu làm như thế nào?"

"Còn có thể làm thế nào? Giống như những gì cậu nói, nhưng mình thật sự không thể làm được bộ dáng e lệ ngượng ngùng rất nhiều từ hình dung mà cậu đã nói, mắt suýt bị chuột rút mà cũng không có cách nào đặt tất cả những tính từ đó lên mặt cùng một lúc, cho nên mình đã bỏ qua những hình ảnh đó." Mộc Chiêu biểu đạt một xíu phản đối của mình cho Tiền Hựu Ngư: "Mình không phải chuyên ngành diễn xuất, lần sau nhớ viết ít lại những thứ cần tự mình lĩnh hội.". Truyện mới cập nhật

"Bỏ qua? Mình bảo cậu e lệ ngượng ngùng muốn từ chối còn nghênh đón bổ nhào vào lòng học tỷ của cậu... Cậu sẽ không chỉnh thành chạy hộc lên như heo đó chứ? Theo nghĩa đen?" Khóe miệng Tiền Hựu Ngư cong lên, nhỏ đầu gỗ này thật đúng là có thể làm ra chuyện như thế này!

"Chạy hộc lên... Như heo?" Có không? Mộc Chiêu chột dạ nhớ lại.

"Uầy, chuyện này không còn quan trọng nữa, chủ yếu là những chuyện phía sau không nên làm, đã nói đến mức như vậy rồi, không lập tức làm một trận..."

"... Không thể nào?" Dường như Tiền Hựu Ngư nghĩ đến cái gì đó, cô nàng kinh hãi buông điện thoại xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Dù thế nào cũng sẽ không thật sự nuôi tiểu Mộc thành con gái đó chứ? Không thể nào, không thể nào?"

Ở cái tuổi này của Phó học tỷ, ăn tươi nuốt sống tiểu Mộc mới là hợp lý! Lúc đầu cô nàng còn lo lắng Phó học tỷ chịu đựng nhiều năm như vậy, ngày mai tiểu Mộc sẽ không thể xuống giường được...

Thật là vô lý!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK